Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

#5. Dạo


Ya... xin chào tất cả mọi người. Thật ra sau một thời gian học khá êm xuôi thì cũng đến lúc tôi bước vào giai đoạn khó khăn: kiểm tra giữa kì.

Môn quốc ngữ vẫn còn quá khó đối với tôi. Mặc dù Koro sensei rất cố gắng giúp tôi và tôi đã có chiến lược mở rộng phạm vi bài học của các môn khác để mong bù vào nhưng tôi cũng nghi ngờ phương án đó của bản thân lắm luôn.

Hôm nay có vẻ Koro sensei còn nhiệt tình hơn hôm qua. Khi hết tiết, thầy ấy nằm trên bục giảng, mặt đỏ bừng rồi còn thở dốc nữa.

Tôi biết ơn công sức của thầy lắm.

Tuy nhiên, sau đó các bạn khác nói vài lời khiến thầy ấy giận tím người, trên mặt còn thể hiện hình dấu X dễ khiến người khác giật mình.

Thầy ấy gọi tất cả thành viên của cơ sở biệt lập ra sân thể dục. Sau một hồi nói về quy chế của ngôi trường, đặt vài câu hỏi với giáo viên và cho chúng tôi một câu nói đáng giá:

"Những người không có lưỡi dao thứ hai thì không đủ tư cách làm một sát thủ!".

Cuối cùng sân tập thể dục (không biết nên gọi là 'bị' hay 'được') san phẳng sạch sẽ.

Tóm cái váy lại, Koro sensei muốn chúng tôi nằm trong top 50 trên toàn khối.

Và tôi biết kết quả sẽ như nào.

Vào ngày thi, mọi người ai cũng được Koro sensei truyền lại lưỡi dao thứ hai. Thế nhưng, kết quả khá là đắng lòng bởi nhà trường đã mở rộng phạm vi đề bài 2 ngày trước khi thi mà không thông báo cho lớp E.

Tôi biết trước điều này nhưng cũng không khỏi thất vọng khi bài thi của mình và các bạn không được như ý.

[Makino Mai
- Tổng điểm: 339 /500
- Hạng: 97/187]

Đáng lẽ tôi phải được buff 500/500 điểm, đứng hạng 1 toàn khối như nữ chính trong mấy bộ đồng nhân Lớp học ám sát khác trên wattpad chứ. Đằng này chán chả muốn nói. Cộng thêm việc hồi ở trường cũ tôi cũng là học sinh top đầu của lớp càng làm tôi thêm rầu rĩ.

Dù hồi đó tôi được coi là giỏi hơn nhiều người, thế nhưng ở nơi này, tôi chỉ là cọng cỏ dại ven đường.

Hơn cả là môn Quốc ngữ điểm số còn thê thảm hơn tôi nghĩ ấy chứ. Ôi... 40 trên thang điểm 100. Ngay cả những người cùng hội gặp khó khăn trong môn học này vẫn còn tốt chán. Định mệnh, bị trừ điểm vì sai chính tả hẳn là lí do khiến tôi tức anh ách nhất.

Gục mặt xuống bàn, tôi thầm nghĩ nếu có ba mẹ ở đây chắc tôi chỉ có nước ăn cơm chan nước mắt mất. Nhưng giờ không phải chịu phạt gì chỉ khiến tôi cảm thấy áy náy hơn thôi.

Bây giờ, Koro sensei đang đứng quay lưng lại với cả lớp, thầy ấy không dám nhìn mặt ai nữa. Tôi hiểu cảm giác của thầy.

May mà có Karma lọt top nhất nhì nên cậu ta đã giải vây được cái tình cảnh này. Này cậu ơi cậu ăn gì mà giỏi thế, cho tớ ăn với.

"Thầy sẽ trả thù gấp bội ở kì thi cuối kì!"

Tôi cũng vậy.

---

Trên tay tôi đây là một cuốn sách trông giống từ điển, thế nhưng nó là cẩm nang du lịch Kyoto được soạn bởi Koro sensei. Tôi tự hỏi nếu thầy ấy mà soạn cẩm nang du lịch thế giới thì sẽ như thế nào nhỉ.

Được cầm hàng thật trên tay thế này đúng là cảm giác khó tả. Tôi không kiềm nỗi sự háo hức mà đọc lướt qua cả quyển. Những lúc như vầy khiến tôi cảm thấy bản thân là một phần của lớp 3E này vậy. Tôi hẳn sẽ tìm một chỗ nào đó sạch sẽ và trưng bày nó như một món quà lưu niệm. Quà lưu niệm cho chuyến ghé thăm thế giới này.

Quay lại tình hình hiện tại, trường Kunigigaoka tổ chức đi tham quan. Mỗi lớp sẽ được chia thành các nhóm nhỏ để dễ quản lí. Lớp 3E có 27 thành viên, được chia thành 4 nhóm. Trung bình mỗi nhóm 7 người. Tuy nhiên vẫn có sự bù qua thiếu lại. Vậy nên kết quả là lớp vẫn chia thành 4 nhóm nhưng là một nhóm 8, hai nhóm 7, một nhóm 6.

Về nhóm của tôi, tất nhiên tôi sẽ vào nhóm của Rio! Và nhóm này có 7 thành viên gồm: Sugaya, Chiba, Okajima, Fuwa, Hazami, Rio và tôi.

Về địa điểm ám sát, chúng tôi quyết định công viên phim ảnh Toei Izumasa, một phim trường mang đậm nét văn hóa cổ xưa của Nhật Bản.

Toei Uzumasa Eigamura hay công viên phim trường Kyoto là trường quay đồng thời cũng là công viên giải trí hàng đầu ở Nhật Bản. Đây là nơi tập trung nhiều tòa nhà, công trình xây dựng theo lối kiến trúc truyền thống, được sử dụng làm bối cảnh cho những bộ phim lịch sử và truyền hình.

Khách tham quan hoàn toàn có thể theo dõi quá trình quay phim ở đây. Vì vậy, trong lúc Koro sensei mải mê xem phim thì Rio sẽ ra hiệu cho sát thủ ngắm bắn từ vị trí trên cao.

Một cuộc tham quan kết hợp ám sát, tôi thật sự rất mong chờ.

-----

Nhìn cảnh vật lao vun vút bên ngoài cửa sổ khiến tôi có hơi chóng mặt. Quay sang cửa sổ phía bên kia, tôi ngán ngẫm khi thấy Koro sensei dưới lớp hóa trang người bình thường đang dần di chuyển về phía cánh cửa đang mở.

Cả lớp chúng tôi hiện đang ở trên tàu Shinkansen, còn Koro sensei thì sau một thời gian bám víu ngoài cửa sổ bây giờ đã vào được bên trong.

"Mệt thật đấy, cố gắng không bị chú ý khi đi du lịch quả là khó khăn nhỉ", Koro sensei vừa thở dốc vừa lao mồ hôi.

"Bình thường đã dễ chú ý vậy mà. Cách cải trang này chẳng lừa được ai đâu", Rio nói ra sự thật đau lòng.

"Hế?!", Koro sensei bất ngờ đến nỗi rơi luôn chiếc mũi giả. Nhưng ngoài thầy ấy thì chẳng ai thấy ngạc nhiên cả.

"Koro sensei, đây này", Sugaya ném thứ gì đó về phía thầy ấy "Đầu tiên chúng ta phải sửa lại chiếc mũi rũ xuống đó"

"Cảm ơn em nhé, Sugaya kun" Koro sensei gắn nó lên khuôn mặt tròn.

"Vừa quá luôn kìa", tôi không khỏi cảm thán.

"Vì tớ đã khắc nó khớp với độ tròn và đường nét trên khuôn mặt thầy mà. Làm những thứ như vầy là sở trường của tớ đó!", Sugaya nói một cách tự hào.

"Tuyệt thật nhỉ. Thời gian để cậu hoàn thành mấy món như vậy là bao lâu? Công đoạn nào tốn nhiều thời gian nhất?".

"Tùy vào độ phức tạp cũng như kích cỡ của nó. Về chiếc mũi của Koro sensei thì phần nghiên cứu để phù hợp với gương mặt thầy ấy là ngốn nhiều thời gian nhất.", cậu ấy đáp.

"Hay thật. Cậu có thể làm mấy món đồ thủ công rồi bán đấy, hẳn sẽ được nhiều khách du lịch ưa chuộng. Tớ có thể giúp cậu quảng bá sản phẩm trên trang blog cá nhân của tớ đó. Cậu thấy thế nào?"

"Cảm ơn lòng tốt của cậu nhưng các sản phẩm phải theo xu hướng của khách hàng mà phải không? Ý tớ là, việc làm đồ thủ công này chỉ có nghĩa khi tớ tự làm những thứ mình thích".

"Quả thật là vậy nhỉ", tôi gật gù.

"Bà thích kinh doanh hả Mai?", Rio từ đâu chen vào.

"Đúng vậy. Nó vui mà", lại còn kiếm được tiền nữa.

"Không ngờ tụi mình được nhìn thấy những khía cạnh khác nhau của mọi người khi đi du lịch cùng nhau đấy", Kayano nhận xét.

"Ừm hứm!"

Sau hơn 2 tiếng đi từ Tokyo bằng tàu Shinkanshen, cuối cùng cũng đến địa điểm tham quan - Cố đô Kyoto.

"Đầu tiên chúng ta đi đâu nhỉ?", Rio quay sang hỏi tôi.

"Đầu tiên phải đến nhà trọ trước đã.", tôi cười trừ, Rio đã háo hức quá rồi.

Nói vậy thôi chứ tôi cũng mong chờ lắm.

---------//----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com