Chương 11
Một ngày khác. Một buổi sáng yên tĩnh nơi chim hót chào đón mặt trời. Ngay cả những người đồng đội . Họ vui mừng chào đón ngôi sao vĩ đại nơi tia sáng của nó xuyên qua cửa sổ của một số ngôi nhà mang lại hơi ấm cho họ. Và rất gần đó là ngôi nhà của Katakuri, nơi sự im lặng ngự trị; mặc dù, cô có thể nghe thấy tiếng thở khác.
Căn phòng của chỉ huy bắt đầu sáng lên do ánh nắng mặt trời và ơn trời có cửa sổ phía trên giường. Anh không thích ánh sáng chiếu vào mặt mình nếu anh ngủ ngon. Katakuri bắt đầu mở mắt từ từ do tiếng chim hót to hơn trước. Từng chút một, anh duỗi toàn thân cảm thấy xương mình nứt ra. Anh đã có một đêm bận rộn. Hoặc có thể đó là một giấc mơ?
Anh cảm thấy chuyển động ở phía bên kia của chiếc giường và thấy Len đang ở trong tư thế hơi buồn cười trước mắt Katakuri. Rốt cuộc đó không phải là mơ, anh tự cười một mình nhớ lại khoảnh khắc thân mật đó với cô. Anh từ từ tiếp cận cơ thể cô gái để kéo cô vào lòng, ôm lấy cô. Anh không muốn ra khỏi chiếc giường đó. Anh rất thoải mái khi có cô ở bên. Hơi ấm tỏa ra từ cơ thể cô khiến anh an tâm. Anh thậm chí còn cảm thấy cách người phụ nữ trẻ di chuyển để tìm kiếm sự ôm ấp nhiều hơn thậm chí còn đang mỉm cười.
Cô đã kiệt sức. Để đối mặt với một người đàn ông cao năm mét không phải là điều dễ dàng. Anh không thể kìm chế ham muốn được vuốt ve khuôn mặt cô, được cảm nhận làn da mượt mà như nhung ấy. Tay của Katakuri không được chăm sóc tốt do quá trình luyện tập vất vả. Mạnh mẽ và chắc chắn, sẵn sàng bảo vệ gia đình và có lẽ cả chính cô. Mặt khác, Len đang dần thức giấc khi cô cảm thấy có thứ gì đó to lớn chạm vào mình và ngước mắt lên bắt gặp đôi mắt màu hồng ngọc của Katakuri. Cô mỉm cười khi nhìn thấy nó.
"Buổi sáng tốt lành."
"Buổi sáng tốt lành." Anh ấy chào lại.
"Anh ngủ như thế nào?"
"Rất khỏe còn em?"
"Như thể em đã bị một con voi đạp ngàn vạn lần." Len di chuyển khắp nơi với cảm giác như cơ thể hơi đau từ đêm qua. Điều này thật buồn cười đối với Katakuri. "Đừng cười, đồ khốn."
"Thêm một lý do để không di chuyển khỏi giường."
"Anh là một tư lệnh. Anh không nên lười biếng," Len trách móc bằng cách cố gắng ngồi dậy.
"Em thật tệ khi nhắc nhở anh."
"Và anh là một kẻ vũ phu không thể kiềm chế được sức mạnh của mình."
"Em định nói với anh là em không thích nó?" Sự im lặng là điều mà người chỉ huy nhận được. Đôi má của Len ửng hồng và anh mỉm cười mãn nguyện. "Sự im lặng nói lên tất cả."
Với một động tác giống như một con mèo, anh tiếp cận và ở phía sau người phụ nữ trẻ, anh bắt đầu cắn nhẹ vào cổ cô. Len hơi mệt khi chơi cùng Katakuri, nhưng cơ thể cô không từ chối tình cảm của người đàn ông đó. Cô cảm thấy cánh tay anh ôm lấy cơ thể mình và đặt cằm lên vai cô. Cô cảm thấy mình thật nhỏ bé khi ở bên cạnh anh. Dù sao thì anh cũng rất lớn.
Cô cảm thấy được bảo vệ trong những cánh tay lớn đó đôi khi cô vuốt ve nó, để ý đến mạch máu có trên cánh tay. 'Anh ấy là một chiến binh vĩ đại', với suy nghĩ đó, cô tựa đầu vào khuôn ngực rắn chắc của Katakuri và quay lại một chút để bắt gặp ánh mắt của người đàn ông đó. Còn vài inch nữa họ mới hôn nhau, nhưng tai họ ù đi khi nghe thấy ai đó gõ cửa.
Katakuri nhìn đồng hồ và nhận ra mấy giờ. Đã đến giờ ăn sáng và các đầu bếp đã đến để giao đồ ăn. Với chút uể oải trong người, anh đứng dậy mặc quần đùi và quàng khăn trong khi nhìn vào giường.
"Anh sẽ trở lại ngay." Và anh ấy để Len trên giường.
Thực ra, phòng của anh cách cửa trước không xa, chỉ cách Katakuri hai bước chân là anh có thể dễ dàng đến được. Anh mở cửa và nhìn thấy những đầu bếp nhí với nụ cười tươi trên khuôn mặt và sự lo lắng trên cơ thể họ. Ai mà không lo lắng khi thấy một Tư lệnh ngọt?
"Katakuri-sama, chúng tôi đã mang bữa sáng cho ngài" Một trong ba người đứng đó nói.
"Một đĩa lớn đầy bánh donut và kèm theo một bình trà nóng rất ngon."
Katakuri đang nhìn vào chiếc xe đẩy mà các đầu bếp thường mang đến.
"Còn dư một chiếc ly nào không?"
"Vâng, Katakuri-sama!" Một trong số họ cúi xuống nhặt chiếc ly may mắn và đặt lên khay.
"Ngài có khách trong nhà à, Katakuri-sama?"
"... Đúng như vậy." Anh không muốn cung cấp thêm thông tin về những gì có trong phòng. "Các người có thể đi."
"Chúc ngài ngon miệng, Katakuri-sama!"
Và cùng với đó, người chỉ huy đóng cửa bằng chân của mình trong khi anh ấy xem xét thức ăn. Anh tự hỏi liệu điều này có quá sức với Len không; mặc dù, anh không nên phàn nàn. Nếu cô không xử lý được chúng, anh sẽ giúp cô. Anh đi về phía phòng của mình cẩn thận để không bị trượt hoặc ngã qua một chiếc bánh donut nào. Nó sẽ khiến trái tim anh tan nát nếu điều đó xảy ra.
Khi bước vào, anh thấy Len đang nằm ngửa trong tư thế quá gợi cảm và hớ hênh trước mắt chỉ huy. Người phụ nữ này đã làm nổi lên những điều tồi tệ nhất trong anh. Anh loại bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu và ngồi trên giường đặt chiếc khay cẩn thận lên khăn trải giường. Mũi của Len bén nhọn khi cô ngửi thấy mùi thức ăn và cô đứng dậy để nhanh chóng nhìn thấy những chiếc bánh donut quá lớn đó.
"Anh ăn tất cả hết chúng" cô ấy chỉ với ngón tay ấn tượng của mình.
"Em đã thấy những gì anh có thể làm với miệng của mình." Anh rút khăn quàng cổ ra, để lại những chiếc răng nanh đó.
"Nhưng điều này là quá nhiều."
"Khi em yêu thích một món nào đó, em không quan tâm đến mọi thứ. Em cũng sẽ làm như vậy nếu đó là sô cô la, phải không?"
"À đúng vậy"
"Đây là trà xanh" người đàn ông bắt đầu rót đầy cả hai cái ly "Anh chỉ nói vậy trong trường hợp em không thích chúng"
"Chỉ cần không phải cà phê, em sẽ uống."
"Rất vui lòng."
"Có phiền không, lão công?" (Chỗ này mình không biết nên giữ nguyên nghĩa 'lão công' hay đổi thành một từ nào khác như 'ông xã hay anh yêu' )
"Không hề. Anh đang học những điều mới từ một đứa nhóc như em."
Katakuri lấy một chiếc bánh donut và đưa nó lên miệng, nơi anh mở rộng quai hàm và cắn một miếng ngon lành. Len vẫn ngạc nhiên về khả năng ăn uống của người đàn ông. Anh ấy thật đáng yêu. Cô lấy một miếng và cắn một miếng nhỏ vì nó rất lớn. Như mọi người có thể thấy, thức ăn này dành cho những người to lớn như Katakuri.
Nghe người đàn ông đó bắt đầu ngâm nga như một loại giai điệu. Cô dừng lại nhìn anh. Anh ấy trông rất hạnh phúc khi anh ăn và như thể anh không nhận thấy sự hiện diện của Len. Chiếc lưỡi đó dài và anh ta gắp từng miếng mà không gặp khó khăn gì. Chúa Trời! Người đàn ông đó là một siêu nhân trong mắt Len. Các mảnh vụn xuất hiện trên hàm của Katakuri khi anh lấy chúng ra bằng tay. Len không thể không cười một chút và đó là lúc Katakuri dừng lại.
Anh nhận ra mình đang làm gì nên đột ngột dừng lại và má hơi ửng hồng. Đây là lần đầu tiên trong một thời gian dài mới có người nhìn thấy anh ăn như vậy.
"Tại sao anh lại dừng lại?" Len tò mò hỏi.
"Em đang nhìn anh" anh ta nói rất xấu hổ.
"Ồ, thôi nào, anh đúng thật là quá đáng yêu"
"Đáng yêu?" anh nhướng mày trước từ này.
"Đúng." Cô đến gần anh và lấy một chiếc bánh donut khác. "Nào, tiếp tục ăn."
"Không."
À, Katakuri mà cô biết đã đi đâu rồi? Anh ấy đã trở nên nhút nhát và không tự tin về bản thân. Len bắt đầu nghĩ ra một ý tưởng để bắt anh ấy ăn tiếp. Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của cô và cô nhận lấy khuôn mặt của người đàn ông đó và từ từ thu hút anh ấy. Katakuri gối đầu lên chân của người phụ nữ trẻ trong khi toàn bộ cơ thể cô ấy đang nằm. Cảnh tượng của người đàn ông quá hấp dẫn.
Thay vì ăn donut, anh muốn ngấu nghiến một thứ khác. Tuy nhiên, anh thấy rằng cô gái vẫn đang cầm chiếc bánh đó và đưa nó lại gần miệng của anh. Đơn giản là anh không muốn mở nó ra, anh ấy xấu hổ, nhưng Len thì rất cứng đầu. Anh thậm chí có thể nhìn thấy cô phồng má lên vì khó chịu và cắm răng vào chiếc bánh để đến gần nó và hôn nó. Katakuri không chần chừ một giây nào để mở môi đón nhận bữa ăn đó.
"Như vậy đừng ép em đút đồ ăn cho anh."
"Anh không thực sự không thích nó."
"Anh không còn là một đứa trẻ nữa, Katakuri!"
"Bằng cách nào đó, em khiến anh phải cư xử như vậy" anh thú nhận mà không rời mắt khỏi cô.
Một nụ cười chân thành nở ra trên môi cô gái trẻ và nhân cơ hội để vuốt ve khuôn mặt của Katakuri. Những vết sẹo đó đã khiến cô chú ý rất nhiều và đừng nói đến những chiếc răng nanh nhô ra trong miệng. Nó trông giống như một con cá mập hoặc một loài khác có những chiếc răng đó. Sắc bén như thể chúng là những lưỡi dao. Anh rên rỉ từ cổ họng, thích những cái vuốt ve mà cô gái dành cho anh.
Anh vòng qua hông Len bằng cánh tay của mình tận dụng thời điểm này để nắm lấy một bên ngực của cô. Trở nên lớn có những lợi thế của nó và đây là một trong số đó.
"Anh không biết xấu hổ."
"Anh không thể bỏ lỡ cơ hội để có một thứ như thế này." Một nụ cười nở trên môi khi anh dán chặt mắt mình vào mắt cô.
"Đồ ngốc."
Cô nhân cơ hội để mở miệng Katakuri và cho chiếc bánh của anh ấy vào. Anh ấy không bỏ lỡ nó, anh ăn một cách thích thú dưới sự quan sát của Len. Cô ấy đang đưa thức ăn cho anh, đó là điều mới mẻ đối với Katakuri. Anh ấy không quen với việc được cho ăn ít hơn khi còn nhỏ. Bây giờ anh chắc chắn là một đứa trẻ khi ở bên Len.
Anh ấy ăn và chạm vào bộ ngực vừa vặn trong tay anh. Anh hạnh phúc khi có cô bên cạnh. Anh không thể hiện điều đó bằng lời nói mà bằng sự thật, điều mà Len yêu thích ở anh. Như anh ấy đã nói, Katakuri là một người đàn ông thường không cởi mở với bất kỳ ai. Nhưng từng chút một, anh ấy đã thành công.
Họ không biết cả hai đã mất bao lâu để ăn sáng xong, nhưng đĩa cùng với trà đã hết sạch. Một tiếng càu nhàu phát ra từ cổ họng Katakuri như một lời cảnh báo rằng Len không nên rời bỏ mình; tuy nhiên, cô không vâng lời anh. Cô bước ra khỏi anh và cố gắng hết sức để bò lại mép giường và đi ra rìa. Đôi mắt của cô mở to bởi độ cao của giường so với sàn nhà. Cô có thể dễ dàng bị gãy đầu gối. Cô cảm thấy Katakuri phía sau cô, người đang cắn một miếng nhỏ vào một bên mông của cô mà cô phàn nàn.
"Đừng lộn xộn, Kata" cô cảnh báo anh bằng một cái nhìn trừng trừng.
"Đó là những gì em nhận được khi không tuân theo."
"Em chỉ muốn đi tắm, nhưng em thấy rằng sự chênh lệch độ cao của giường với sàn nhà sẽ làm cho đầu gối của tôi bị gãy. Và em rất mệt mỏi."
"Cả hai chúng ta sẽ tắm cùng nhau." Người đàn ông mạnh mẽ bước ra khỏi giường và nhân cơ hội để ôm cô gái trẻ trong vòng tay của mình.
"Và làm thế nào để em biết rằng anh sẽ không cố gắng tận dụng cơ hội để đặt em giữa hai chân anh?" Cô đã làm điều đó với anh đêm qua và ở hiệp thứ hai anh gần như chết.
"Anh hứa sẽ không làm gì em." Anh mở cửa phòng tắm và bước vào, để lại cô gái trên thành bồn tắm. "Nhưng nếu em xúi giục anh, sau đó sẽ có một vòng khác và lần này là trong phòng tắm."
"Xúi giục theo nghĩa nào?" Cô thấy Katakuri đang bật vòi của bồn tắm.
"Ví dụ, nếu anh ngửi thấy mùi phấn khích."
"Khi anh nói điều đó, em nghĩ rằng em có một con thú đang động dục ở phía trước của em."
"Em thích gọi như thế nào cũng được."
Khi bồn tắm đã đầy, người phụ nữ trẻ không ngần ngại bước vào cho đến khi cô nhận thấy món đồ nội thất đó sâu cỡ nào. Cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc bơi bằng đôi chân của mình dưới nước trong khi nhìn người bạn đời của mình vào và đứng trên đó với lưng anh ta. 'Hãy lưu ý: bạn đang ở trong một bồn tắm dài năm mét,' và với suy nghĩ đó, cô tiến lại gần anh chàng to lớn và đặt tay lên ngực anh như một điểm tựa.
Katakuri nhìn thấy cơ hội để ôm cô và thu hút cô hơn nữa bằng cách gần như ngồi trên cơ bụng của anh. Cô quá nhỏ, làm quen với những thứ to lớn như bàn ghế, vân vân là điều không dễ dàng. Đặc biệt là với một người đàn ông cao năm mét. Len từ từ vuốt ve ngực mình qua phần cơ bụng đó, nhưng tay cô lại hướng vào hình xăm của Katakuri. Nó sẽ có ý nghĩa gì với anh?
Cô nhìn thấy anh đang nhìn chằm chằm vào ngực cô, vào khu vực đặt trái tim của cô, và có hình xăm một con bướm trên đó. Cô luôn có nó từ khi còn là một đứa trẻ và không bao giờ biết ý nghĩa của nó. Katakuri nhận ra rằng những cái vuốt ve đã dừng lại và anh để ý rằng Len đang tập trung vào việc khác. Hình xăm đó thu hút sự chú ý của anh ấy.
"Tại sao lại là con bướm?"
"Em không biết" cô thú nhận bằng cách chạm vào nó "Em đã có nó khi em còn nhỏ ngay cả mẹ em cũng không biết."
"Nó có thể là một vết bớt."
"Trong hình dạng của một con bướm?"
Katakuri nhún vai.
"Anh đã thấy những vết bớt nặng hơn."
"Em không muốn tưởng tượng." Cô cảm thấy một giọt nước rơi trên thái dương của mình. "Hình xăm này có ý nghĩa gì?"
"Nó đại diện cho anh. Đó là một cách để nói với anh rằng anh không được thất bại."
"Nó rất đẹp. Đặc biệt là Jolly Roger trên cánh tay." Những ngón tay cô từ từ lướt qua hình xăm đó. "Có đau không?"
"Không. Anh có thể chịu được."
Sự im lặng trở lại. Người ta chỉ có thể nghe thấy âm thanh của nước mỗi khi Katakuri di chuyển hoặc hơi thở của cả hai. Len nghe thấy một thứ khác và đó là nhịp tim của chỉ huy. Ổn định và thanh thản. Thật an ủi khi nghe nó, cô thậm chí sẽ nói rằng cô sẽ ngủ một cách hoàn hảo. Về phần mình, Katakuri từ từ vuốt ve lưng cô gái, chạy dọc sống lưng cô bằng một ngón tay.
Cả hai đều cảm thấy thoải mái và không muốn di chuyển. Họ hy vọng buổi sáng sẽ như vậy. Cả hai có sự thân mật và phớt lờ bên ngoài. Phép thuật đó bị phá vỡ khi họ nghe thấy Den Den Mushi của Katakuri đang reo. Đó có thể là ai? Người chỉ huy phải đứng dậy giữ Len để nhấc cô lên và để cô trên mặt đất trong khi anh ra ngoài nơi có con ốc đó. Anh không quan tâm sàn nhà ướt sũng, quan trọng là ai gọi cho anh ấy.
"Katakuri đây."
"Nii-chan" là giọng của em gái anh Smoothie, "Cô gái đi cùng anh à?"
"Cô ấy đang đi cùng anh."
"Các đầu bếp đến phòng cô ấy và khi họ thấy cô ấy không có ở đó ..."
"Em đi hỏi hai đứa em sinh đôi của anh đúng không?"
"Vâng, em được biết là anh đã đem cô gái đi. Mọi chuyện ổn chứ?" Câu hỏi của em gái anh thêm vào đó với một giọng điệu lo lắng.
"Tuyệt vời, anh vừa cho cô ấy một bài học tốt."
"Sự trừng phạt?"
"Còn gì nữa không?" anh bực bội càu nhàu.
"Không, vậy thôi. À, các anh trai muốn anh đến phòng huấn luyện."
"Anh sẽ đến ngay khi có thể."
Cắt đứt cuộc gọi và anh cảm thấy rằng có ai đó đang che đấy quần mình hoặc cố gắng choàng khăn tắm quanh. Anh nhìn xuống và thấy Len đang cố che đậy.
"Ít nhất phải che đậy sự quái dị của mình, kẻo có người khác nhìn thấy."
"Em có ghen tị nếu người khác nhìn thấy nó không?"
"Không, em lo rằng họ sẽ bị đau tim" cô cười nhẹ.
"Hoặc cô ấy có thể muốn giữ nó giữa hai chân của mình" anh gừ gừ, cúi xuống bắt kịp Len khi mặt cô đỏ bừng.
"Kẻ ngốc." Anh ôm mặt Len và tận dụng thời điểm này để hôn cô. Một nụ hôn nhỏ thôi cũng đủ khiến cô gái đó câm nín.
"Khi nào em sẽ nói với Mama rằng em đã lựa chọn?"
"Cho đến khi anh nói, 'Hãy lấy anh'.'"
"... Anh sẽ không nói điều đó."
"Đồng hồ đang tích tắc, Katakuri." Cô gái tiếp cận quần áo của mình và nhận ra một điều. "Và anh nợ em một chiếc áo sơ mi."
"Em có muốn một trong những cái của anh?" Anh cảm thấy thú vị khi thấy Len trong một chiếc áo sơ mi siêu dài của anh.
"Em thà mặc áo ngực, cảm ơn." Cô thè lưỡi và cảm thấy Katakuri nắm lấy cổ tay và kéo cô lên.
"Khi chúng ta đi ra ngoài, anh muốn em đi thẳng vào phòng của em và lấy một chiếc áo mặc vào. Anh không muốn anh em của anh nhìn thấy điều này." Nắm một bên vú của cô ấy thật chặt, bóp nó.
"Này, đồ lừa đảo!" Cô ấy đá thật mạnh khi cố gắng tiếp cận đầu bằng một chân của mình, nhưng anh ấy đã né được nó một cách hoàn hảo.
"Anh thấy rằng có người muốn anh cho cô ấy một hình phạt tốt."
Và dường như ai đó muốn tiếp tục chơi với cô gái.
-------
Trong phòng huấn luyện, anh có thể nghe thấy tiếng kêu đau đớn của một trong những người anh em. Và quả thực Cracker đang bị Oven và Daifuku đánh cho tơi tả. Anh ta là một chỉ huy, nhưng anh ta đã nhận được sự đánh bại của cuộc sống của mình. Cặp song sinh không nhịn được cười khi thấy anh trai không ngớt lời khen ngợi. Anh ta đứng dậy và lại nghiến răng tức giận.
"Đừng cười nữa."
"Nhưng thật vui khi chứng kiến cậu bé dễ thương Cracker rơi xuống đất" Oven nói khi đỡ anh trai mình dậy.
"Đừng bảo em dễ thương!"
"Nào, nếu em là người đẹp nhất trong tất cả các chàng trai" Daifuku thú nhận vỗ vào lưng Cracker "Em thậm chí có thể gặp may với cô gái đó."
"Cô ấy thích Katakuri hơn."
"Ồ, điều đó làm anh nhớ ..." Oven nhìn người anh trai đang dựa vào tường. "Này, anh trai, thế nào rồi ... Katakuri?"
Người được gọi tên đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình đến nỗi không nghe thấy tiếng gọi của em mình. Anh đang nhớ lại những khoảnh khắc anh đã có đêm qua và sáng nay với Len. Cô gái ấy đã lấp đầy trong anh rất nhiều nỗi nhớ. Ngay cả khi cô ấy có một tính cách mạnh mẽ, cô ấy có một trái tim rộng lớn và rất quan tâm đến anh. Những cái vuốt ve của cô, những màn bắt chước của cô, cách cả hai chia sẻ thức ăn và thêm vào đó là cơ thể cô như thế nào, đều hoàn hảo trong mắt Katakuri.
Một nụ cười ngốc nghếch, mặc dù không nhìn thấy dưới chiếc khăn, xuất hiện trên khuôn mặt ngọt ngào của viên chỉ huy khi má anh ấy đỏ lên. Anh ấy đã bắt đầu ngâm nga một chút vui vẻ, nhưng lần này không phải là bánh donut của anh ấy, mà là của cô. Anh thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng cô là vợ anh và với một số đứa con ngoan.
'Cô ấy khiến tôi cảm thấy dễ chịu. Cô ấy không sợ tôi ', đôi mắt màu hồng ngọc lạnh lùng ấy trở nên ấm áp phần nào. 'Cô ấy yêu cái miệng của tôi, cái tính nghịch ngợm của tôi ... Mọi thứ về tôi', mọi suy nghĩ hiện lên trong não anh khi anh lắc đầu qua lại. 'Tôi muốn ở bên cô ấy một lần nữa và biến cô ấy thành của tôi. Được nâng niu, được hôn ... Katakuri mày cảm thấy mày là người đàn ông may mắn nhất thế giới ', anh cười mà không nhận ra điều đó.
"Katakuri!"
Anh giật mình khi nghe thấy giọng nói của em trai mình. Anh đã đắm chìm trong suy nghĩ của mình bao lâu rồi?
"Anh bị sao vậy? Từ khi đến anh vẫn không ngừng ậm ừ."
"Nó có liên quan đến Len?" Câu hỏi của Daifuku khiến tim Katakuri loạn nhịp.
"... Có lẽ."
"Em nghe rằng anh đã đưa cô ấy về nhà." Bây giờ Cracker khoanh tay nói. "Chuyện gì đã xảy ra ở đó?"
Không có câu trả lơi. Thay vào đó, họ thấy Katakuri nâng khăn quàng cổ lên một chút, che đi nét ửng hồng nhẹ. Điều đó có nghĩa là ...?
"Anh ngủ với cô ấy à?" Oven hỏi, không muốn nghe câu trả lời đó, nhưng ...
"Anh không hối hận chút nào."
Khuôn mặt của ba anh em trong sáng như thơ. Họ không thể tin rằng hai người đó đã đi xa đến mức này mà thậm chí còn chưa kết hôn. Nếu cô gái có thai trước ngày cưới thì sao? Mama sẽ không thích điều đó, hoặc có. Có lẽ bà ấy sẽ ép hai người đó kết hôn vì Katakuri là cha của đứa trẻ. Chờ đã, tất cả điều này đã được lên kế hoạch?
"Anh không muốn em nghĩ rằng anh ngủ với cô ấy chỉ để chắc chắn rằng cô ấy sẽ lấy anh" Katakuri sửa lại như thể anh đã đọc được suy nghĩ của anh em mình, "chỉ là ...", giọng anh bắt đầu thất vọng và anh ấy có chút ngại ngùng, "Điều đó khiến anh thể hiện khía cạnh vui tươi của mình và hơn thế nữa khi cô ấy biết anh trông như thế nào."
"Anh ơi ... Anh chắc chắn đã yêu" Oven nhấn mạnh.
"Đó không phải sự thật."
Cracker không tin anh. Anh ấy nảy ra một ý tưởng, một trò đùa nho nhỏ mà thậm chí còn khiến anh ấy mỉm cười.
"Ồ, nhìn Len này. Cô ấy đang cải trang thành một chiếc donut."
"Ở đâu?!" Người chỉ huy tách ra khỏi bức tường để tìm cô gái. Nhưng anh ta nhận ra rằng mình đã rơi vào bẫy khi nghe Cracker cười không ngừng. "Nói rõ là anh chỉ phản ứng với từ 'donut'."
"Ừ chắc chắn."
"Chà, chúng tôi đã thua. Người chiến thắng trong trận chiến này là Katakuri," Daifuku nói, "Em xin chúc mừng anh trai."
"Và khi nào anh định nói với Mama?"
"Len nói với anh rằng cô ấy sẽ làm như vậy khi anh hỏi cưới cô ấy."
"Anh còn chờ gì nữa?" Oven không thể tin rằng Katakuri đã không tận dụng thời điểm này để nói chuyện với Big Mom.
"Vẫn còn sớm."
"Nếu không nhanh trước cuối tháng này, mama sẽ nói ai cưới Len."
Và đây là sự thật. Anh không có thời gian để suy nghĩ. Nhưng anh phải nhờ Len giúp khi anh đã sẵn sàng. Và đó không phải là thời điểm thích hợp để làm điều đó.
Một điệp viên nhỏ đã nghe thấy cuộc trò chuyện của Katakuri với các anh trai của cô và đôi mắt cô ấy đang khóc. Katakuri sẽ kết hôn với Len! Cô phải ngăn cản nó. Cô phải tìm một cách khác để chia cắt họ và khiến họ ghét nhau. Anh trai cô không nên kết hôn với cô ấy, nếu không sự chú ý của anh sẽ tập trung vào cô ấy.
"Mày sẽ không lấy anh trai tao ra khỏi tao, đồ khốn kiếp!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com