Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16:

Bella.

Edward thở dài, đôi môi bắt đầu bặm vào nhau:
"Một lần thôi nhé! Tôi là con người Bella."

"Được rồi." Tôi nhìn Edward, nói một cách chậm rãi. "Hãy thành thật Edward!Chúng ta hãy nói tới... tất nhiên chỉ là giả thuyết thôi... một người... biết được người khác đang nghĩ gì, đọc được ý nghĩ của người khác... chỉ trừ vài người."

"Cô hãy như người bình thường đi. Cô cảm thấy mình nên cần bằng chứng cho những suy đoán đó?" Edward đang tỏ vẻ lo lắng. Tôi nhìn chăm chú vào đôi mắt của anh, đôi mắt sáng quá, sáng hơn tất cả những lần tôi từng để ý thấy trước đây - một màu vàng sẫm của bơ đun với đường.

"Tôi luôn cảm thấy an tâm khi ở bên anh."Tôi thổ lộ. Không hiểu sao trước mặt Edward, tôi cứ luôn muốn nói thật lòng mình như vậy.

Nhưng sự thật này lại khiến Edward phật lòng, cặp chân mày của anh lập tức nhíu lại. Hắn lắc đầu một cách nghiêm nghị:
" Có vẻ câu chuyện của tôi và cô đang thay đổi?"

"Tôi không rõ nữa, tôi chỉ nói ra suy nghĩ của mình." Tôi lẩm bẩm như nói một mình. Không biết bây giờ có phải là lúc thích hợp để đặt câu hỏi với anh không nhỉ? Tôi nên đưa ra những gì tôi quan sát được.

"Lúc nào anh đang bình thường là lúc đó mắt anh rực sáng." Tôi quyết định lên tiếng, cố phá tan những suy nghĩ đang làm cho Edward rơi vào trạng thái buồn bực và chán nản.

Edward sửng sốt nhìn tôi:
"Cô nói sao?"

"Mỗi lần mắt anh màu đen là anh cáu gắt ghê lắm... Tôi đang chờ điều đó đây."Tôi tiếp tục nói.
"Tôi có bằng chứng về điều đó."

Đôi mắt của Edward bỗng nheo lại:
" Đây là bằng chứng để cô nghĩ rằng tôi không phải con người?"

"Mm... hm " Tôi biết nó không đủ thuyết phục, tôi nuốt khan cố gắng tỏ ra không chú tâm.

"Hy vọng lần này, cô sáng tạo hơn... Hay cô vẫn lấy bằng chứng của truyện tranh hả?"
Nụ cười nhợt nhạt của anh cố làm ra ý chế nhạo; và đôi mắt, chúng vẫn chưa chịu mở ra.

"Ừm, không, tôi không hề lấy từ truyện tranh, và cũng chẳng phải tự mình nghĩ ra đâu." Tôi lại thật thà thổ lộ.

"Vậy là sao?" Edward nhướng một bên mày lên.

"Cô nói đi." Anh hỏi tiếp  Xem ra, Edward còn nóng lòng hơn cả tôi, giọng nói của anh vẫn còn căng thẳng.

Tôi bắt đầu một cách thoải mái. Ít ra thì tôi cũng đã nghĩ như vậy, tôi lặp lại câu hỏi trước đó
"Vì sao anh lại có mặt ở Port Angeles?"

Edward đứng lên bước về chiếc bàn đặt trong sân anh ngồi xuống nhìn về phía tôi, đến khi tôi ngồi vào bàn. Edward hạ mắt xuống, hai bàn tay đang đặt trên bàn chậm rãi đan vào nhau. Rồi đôi mắt ấy bất ngờ nhướng lên nhìn tôi qua hàng mi, và kèm theo đó là một nụ cười bí ẩn.

"Cô không cảm thấy đây là một câu hỏi dễ nhất sao? Anna ở đó, cô và mọi người đều biết về quan hệ của chúng tôi." Tôi cụp mắt nhìn xuống bàn, thất vọng...

" Còn về giả thuyết kia, theo lời cô nó chỉ là giả thuyết, cô không đưa ra bằng chứng nào. Cô kết luận mọi thứ bằng giác quan thứ sáu?" Người tôi lại run lên vì lời  Edward chấp vấn.

" Còn vụ việc ở sân trường trước đó anh đã làm thế nào? Bằng cách nào anh đến chỗ tôi nhanh như vậy? Và chiếc xe..."

" Bella đó là tình huống nguy cắp, cô có chắc mình đã không nhầm về vị trí của tôi trong lúc cô hoảng loạn? Và cô có biết về giới hạn của mỗi người ở tình huống nguy hiểm thường xảy ra các chuyện không ngờ được?" Edward mỉm cười một cách thích thú. Những điều anh nói không sai, nhưng tôi không cảm nhận như thế.

Edward cứ dán mắt mình vào mắt tôi,  nhìn tôi lúng túng với các câu hỏi, có vẻ đó là điều anh hài lòng. Hành động này lại vô tình khiêu khích tôi, tôi không muốn nhận thua dễ dàng như vậy. Tôi bất chợt hành động tôi đặt bàn tay lên nắm tay của Edward. Một cách bất ngờ, anh lập tức  mở rụt tay về.

Giọng nói của Edward bỗng nhẹ hẫng như tiếng gió thoảng.
"Tôi đã sai, cô tinh ý hơn tôi tưởng nhiều."

Edward chậm rãi lắc đầu.
"Nhưng tôi đã sai về cô trong chuyện khác, thật đấy. Cô không phải là người có sức hút với các tai nạn... không thể phân loại đơn giản như thế được. Cô là người có sức hút với các rắc rối thì đúng hơn. Nếu trong vòng bán kính mười dặm mà đang xảy ra một chuyện gì đó nguy hiểm là y như rằng thể nào cũng có cô ở đó."

" Vậy lần sau anh sẽ vẫn nhảy vào cuộc, đúng không?" Tôi hỏi.

Gương mặt của Edward chuyển sang sắc thái lạnh lùng, không biểu lộ một mảy may cảm xúc nào.
" Sẽ không. Nhìn những vấn đề ngớ ngẩn cô nghĩ về tôi sau khi tôi giúp cô đi? Tôi nghĩ là sẽ không."

"Cảm ơn anh."  Tôi nói với một niềm biết ơn tha thiết."Đây là lần thứ hai. Anh đã giúp tôi!"

Gương mặt của Edward dịu lại ngay tức thì.
" Hy vọng cô sẽ không gặp đến lần thứ ba."

Tôi phụng phịu, nhưng cũng gật đầu:
" Anna, tôi nhìn thấy... Cô ấy rất đặc biệt như gia đình anh? Cô ấy khoẻ..."

Edward đứng bật dậy chồm về phía tôi nói một cách gấp gáp:
" Bella đôi khi tò mò quá nhiều không phải là chuyện tốt, tại sao cô không quan tâm ai là người đã cứu cô? Tôi có thể nhẫn nại trả lời các câu hỏi do cô nghĩ ra, nhưng đó là về tôi. Còn bạn gái tôi thì không, cô không được làm phiền cô ấy!"

Tôi cảm thấy sững sờ, hoảng hốt, cái nhìn phẫn nộ của Edward dành cho tôi trong buổi học đầu tiên bỗng chốc hiện về choán hết tâm trí... nhưng cảm giác an toàn khi ở bên cạnh Edward lại mau chóng xua tan hình ảnh đó đi.

"Cô hiểu lời tôi không?" Gương mặt đẹp như thiên thần của Edward trở nên nghiêm nghị.

" Được rồi, tôi hiểu." Tôi cố tỏ ra điềm tĩnh trả lời, và không khí giữa chúng tôi lúc này vẫn không bớt căng thẳng, không ai nói gì sau đó. Đúng lúc này Anna gọi chúng tôi trở lại bữa tối đã chuẩn bị xong. Nhìn cô ấy bước đến nói về bữa tối, cách anh dịu dàng đáp lại, cả hai đi song song trở lại nhà ăn, tôi chợt thấy lòng mình có chút gì đó hụt hẫng, mất mát. Nhưng Edward nói đúng tôi quả thật nên cảm ơn cô ấy!

***
Anna.

Mọi người có cuộc nói chuyện sau khi chúng tôi tiễn Bella về nhà. Trong lúc chuẩn bị buổi tối Alice đã nhìn thấy gì đó khiến cô ấy hoảng hốt, nhưng có Bella nên chúng tôi đành chờ đợi.

" Chia sẻ." Alice nhắm mắt khẽ nói, tôi nhìn mọi người ngồi xung quanh bàn không khí căng thẳng ngón tay đang cầm nĩa chợt khựng lại tự hỏi, nếu tôi ăn miếng thịt bò kia thì có quá không nghiêm túc không?

Tôi nghe Edward hắng giọng sau đó đĩa thịt bò được anh chuyển đến gần tôi hơn, tôi ngước nhìn nhưng anh đang tập trung  xem những gì Alice thấy được. Anh ấy luôn chu đáo!

"Vài vị khách không mời mà đến trong nay mai. Họ biết chúng ta ở đây, và họ tò mò…"

Những vị khách không mời mà đến ư? Là nhóm ma cà rồng Laurent, James và Victoria. Nhưng họ tại Bella và Edward... Câu chuyện sẽ thế nào, tôi không được chứng kiến tình tiết đó, nhưng cũng có thể mọi chuyện sẽ vẫn diễn ra theo cách bất ngờ nào đó. Vì tôi phát hiện những sự kiện diễn ra tiểu thuyết,việc Bella bị quấy rối,  việc Bella đến thăm nhà Cullen, chỉ khác ở lí do đến đây. Có lẽ nào...

" Anna đồ ăn không ngon sao?" Esme là người đầu tiên phát hiện ra tôi ngẩn người một lúc lâu.

" Có phải em đã chán những món ăn loài người này hay không?" Có lẽ thành viên Emmett là người vô tư nhất nhà, anh ấy cũng không thể nghiêm túc trong các cuộc họp thế này.
" Anh đã nói mà sớm thôi em sẽ chán ghét vị của chúng!"

"Không nhé, Esme nấu ăn ngon nhất đấy!" Cuộc trò chuyện vô vị thế này kéo không khí dễ thở hơn, Esme đã quen với các lời nịnh nọt của tôi, nhưng bà vẫn vui nhìn bà cười tít cả mắt kìa.

" Cô nhóc dẻo miệng!" Emmett luôn chê cười tôi những lúc này, anh ấy luôn tranh giành Esme với tôi, những lúc Esme vui vẻ vì lời nịnh nọt của tôi, anh ấy sẽ thế này.

"Bố muốn trao đổi với mọi người vài điều…"
Trầm ngâm nhìn tất cả mọi người một lát, Carlisle nói:
"Ừ…ừm, họ không giống chúng ta, về kiểu săn… Có thể họ sẽ không vào thị trấn, nhưng chúng ta ở đây và đã có giao ước với người sói, chúng ta phải đảm bảo an toàn của người dân trong thị trấn này. Không thể đợi đến khi người dân ở đây bị tấn công, chúng ta chỉ phản hồi lại với họ là không phải chúng ta gây ra. Họ có thể sẽ tin nhưng trước đó có thể không tránh khỏi các ẩu đả."

"Carlisle con nhận thấy đó chỉ đơn giản là cuộc ghé thăm, bố đừng quá căng thẳng." Alice phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này, cô nàng còn tinh nghịch nháy mắt với mọi người.
"Tối mai sẽ có mưa to đấy, có phải chúng ta đã lâu không chơi bóng chày không?"

" Tuyệt! Anh tham gia." Emmet nhảy bật khỏi ghế tạo động tác ăn mừng chiến thắng thành công chọc cười mọi người và nhận một cú đấm vào bụng của Rosalie. Mọi người lần lượt lên tiếng tham gia, ánh mắt họ đổ dồn tất cả về phía tôi chờ đợi.

" Mọi người nghĩ thế nào về trận bóng chày trong ngày đầy nắng?" Tất cả đều đồng loạt phá ra cười ngặt nghẽo trước lời nói đùa của tôi. Dù không khí vui vẻ này, nhưng không hiểu tại sao tôi lại thấy nỗi bất an đang dần trỗi dậy trong tôi.
Tôi nhìn về phía Edward, tôi muốn nói với anh liệu ngày mai tôi có thể không tham gia trận bóng, nhưng nhìn  anh đang vui vẻ thảo luận với họ về trận bóng trước đây khiến tôi chần chừ. Tôi không muốn mọi người mất vui chỉ vì vài cảm giác lung tung của tôi!

***
" Em đã nói mình có thể tự đến đó!" Giọng nói của tôi bỗng tăng lên độ quãng tám khi nhìn thấy Edward đang đứng cạnh xe mình ở sân trường, hôm nay chúng tôi có trận bóng chày nhưng tôi có lịch dạy ở trường nên đến sẽ đến sau. Edward lại kiên quyết phải đến đón tôi và muốn mọi người bắt đầu trước, chuyện này khiến anh chàng to xác Emmett cười nhạo tôi suốt tối hôm qua!

Anh ngoác miệng ra cười toe toét. Edward khẽ nhoài người sang để hôn lên trán tôi.
"Không phải, để em khỏi chạy trốn."

Nụ hôn của anh khiến tôi dịu hơn, tạm quên đi vẻ mặt đáng ghét của Emmett. Cuối cùng thì cũng đi hết con đường, cây cối trở thành những bức tường xanh lè xanh lẹt bao quanh ba mặt đường. Ngoài trời bây giờ chỉ còn lại cơn mưa bụi yên ả, cứ rơi lất phất trong không trung, bầu trời sáng sủa hơn với những đám mây khá tách bạch. Edward lặng lẽ đi vòng qua mũi xe rồi tháo khóa an toàn cho tôi.

Tôi trố mắt nhìn anh, khó hiểu hỏi:
" Tại sao anh lại thắt dây an toàn cho một ma cà rồng nhỉ?"

Edward nấc lên một tiếng… để cố ngăn một tiếng cười. Rồi chẫm rãi, anh rướn người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lạnh giá lên cổ tôi.
" Anh nói rồi, anh sợ em chạy mất."

Tôi nhíu mày không hài lòng với câu trả lời trêu chọc này, cuối cùng Edward vẫn nhận thua thành thật đáp.
" Anh yêu em. Nên cho dù em có bất tử hay không, anh vẫn luôn muốn dành cho người anh yêu an toàn nhất, dù hành động đó có dư thừa đi nữa."

Lần đầu tiên anh nói yêu tôi - Nói một cách thẳng thừng. Hình như bản thân anh không nhận ra điều đó... Chỉ có một mình tôi thôi...

"Bây giờ em cho phép anh cõng em vượt qua đoạn đường còn lại nhé, quý cô!" Edward tiếp tục nói rồi nhẹ nhàng cúi xuống, khẽ ấn nhẹ môi mình vào môi tôi.

Nói xong, anh nhẹ nhàng khom lưng xuống để cõng tôi như hôm qua, lần này, tôi mới thấu hiểu anh đã phải cố gắng đến thế nào mới dịu dàng được với tôi như vậy. Tôi quặp chân quanh thắt lưng của anh, còn tay thì ôm chặt lấy cổ anh. Nằm trên lưng anh, tôi nghiêng đầu hôn lên má anh thì thầm đáp lại lời tỏ tình bất chợt ban nãy.
" Em cũng yêu anh."

***

Rất nhanh chúng tôi tới nơi, trước mắt tôi là một bãi đất trống rộng mênh mông, nằm trong lòng dãy Olympia rộng lớn. Nó lớn gấp hai lần so với bất cứ một sân thi đấu bóng chày nào.

Mọi người trong gia đình đều đã có mặt ở đó: Esme, Emmett và Rosalie ngồi trên một bệ đá lộ thiên, gần chúng tôi nhất... cách độ một trăm mét. Và xa kia là Jasper và Alice, cách chúng tôi ít nhất là một phần tư dặm, hai người đang ném qua ném lại vật gì đó, ở khoảng cách này, Carlisle đang đánh dấu các cột gôn, nhưng hình như các cột gôn này cách xa nhau hơn quy định thì phải.

Alice rời khỏi vị trí, chạy lại phía chúng tôi, tướng mạo của cô trông thật duyên dáng. Alice đứng sững lại trước mặt chúng tôi, thông báo:
"Đến giờ rồi!"

Ngay khi Alice vừa dứt câu, một tiếng sấm rầm trời đánh rung khu rừng phía sau chúng tôi, sau đó lan sang phía tây, về phía thị trấn.

"Thấy lạ quá, phải không?"  Rosalie hỏi khi đã đến gần, theo sau chị ấy là Emmett.

"Vâng, em chưa từng tham gia hay chứng kiến trận bóng nào từng sau khi trở thành ma cà rồng." Tôi đứng lặng người... Thở dài...

"Sau này có chúng ta cùng em." Chị ấy vỗ nhẹ vai tôi, tôi biết chị ấy đang an ủi tôi, có lẽ vì chị ấy hiểu được nỗi cô độc của một ma cà rồng.

"Đi nào !" Alice lau nhanh từ xa đến chụp lấy tay Emmett và chạy... không phải nói là phóng thì đúng hơn vào trung tâm sân bóng, thân hình của Alice lúc này trông giống hệt một con linh dương. Emmett cũng chạy rất nhanh... nhưng không thể nào sánh với linh dương được.

"Em đã sẵn sàng chưa?" Edward hỏi tôi,anh trở lại sau khi giúp Carlisle chỉnh các cột gôn đôi mắt trở nên hào hức, ngời sáng.

Tôi cố gắng đáp lại lời anh bằng giọng nói hào dứng:
"Anh ra với gia đình đi!"

Edward phá ra cười khúc khích, và ngay khi xới tung tóc của tôi lên, anh chạy theo Alice cùng Emmett. Tướng chạy của Edward thật nhanh nhẹn nhưng mạnh mẽ, trông giống một con báo hơn là một con linh dương, và chỉ trong vài cái chớp mắt, anh đã vượt qua mặt họ.

"Chúng ta tìm chỗ ngồi chứ? " Esme lên tiếng bằng một giọng nói dịu dàng, êm mượt, chỉ đến lúc đó tôi mới nhận thức được là mình đang đứng há hốc miệng mà dõi mắt theo anh. Tôi định thần lại thật nhanh và gật đầu.

" Esme không chơi cùng mọi người ư?"

"Không, ta thích làm trọng tài hơn… ta thích bắt bọn chúng phải trung thực." Bà giải thích.

"Họ thích gian lận lắm sao?" Tôi hỏi lại, ngạc nhiên trước thông tin này.

"Đúng như vậy… Cháu mà nghe chúng cãi nhau thì phải biết! Thật lòng mà nói, ta hi vọng là cháu không phải chứng kiến cảnh ấy, trông chúng cứ như một bầy sói không hơn không kém." Giọng bà thật hiền. Esme cười, tôi cũng cười theo. Chúng tôi đã đi đến giữa rìa sân bóng. Hình như mọi người đã hoàn tất việc phân chia thành các đội. Edward đứng ở phía ngoài khu vực vòng ngoài, bác sĩ Carlisle đứng ở khoảng giữa các gôn thứ nhất và thứ hai, Alice thì đang đứng trong một vòng tròn nhỏ, ôm quả bóng trong tay- đích thì đây là vị trí của cầu thủ ném bóng rồi.

Emmett đang thử quất qua quất lại cái gậy nhôm, âm thanh vun vút của nó vang lên và loãng dần trong không gian rộng lớn. Tôi chờ anh ta bước vào vị trí đánh bóng… nhưng ngay sau đó, khi nhận ra thế đứng của Emmett - thế đứng vận động viên đánh bóng chày - tôi mới hiểu ra rằng anh ta đang đứng vào vị trí đánh bóng… Vị trí đó, theo thực tế là quá xa vị trí của vận động viên ném bóng Alice… Jasper đứng sau anh ta vài bước để bắt bóng. Tôi không thấy ai trong số họ đeo găng tay cả.

"Được rồi." Esme nói to ra hiệu.

Alice đứng thắng người dậy. Dáng vẻ của cô ít nhiều có phần rụt rè khi bắt đầu khai mào cho cuộc đấu. Cô ném quá bóng bằng cả hai tay, để ngang thắt lưng, và rồi, như một con rắn hổ mang đang ở trong tư thế tấn công, bàn tay phải của cô tung quả bóng ra, quả bóng tức thì rơi vào tay của Jasper.

"Một "lỗi đánh" rồi, phải không Esme? - Tôi thì thào hỏi Esme. Tôi thật sự là lính mới trong bộ môn này.

"Nếu không quất được bóng thì gọi là "lỗi đánh" - Bà trả lời.

Jasper ném mạnh quả bóng về phía Alice, Alice đón nhận bằng một nụ cười đắc ý. Rồi bàn tay của cô lại tung bóng ra.

Lần này, Emmett đã đánh trúng quả bóng. Tiếng bóng - chày va chạm nhau nảy lửa, tạo nên những âm thanh rất chói tai, chúng kêu to như tiếng sấm vang rền khắp dãy núi - đúng vào dây phút này, tôi mới hiểu vì sao họ chỉ dám chơi bóng chày lúc mưa to, có kèm theo sấm nổ, chớp giật.

Quả bóng lao đi như một ngôi sao băng vụt qua sân bóng, bay thẳng vào khu rừng.

"Emmett có thể chạy nhanh ghi điểm mà khỏi phải dừng lại được rồi."Tôi thì thào.

"Khoan đã." Esme cảnh báo. Trông bà có vẻ như đang chú ý lắng nghe, một tay thì giơ lên cao, Emmett chỉ còn là một cái bóng mờ chạy quanh sân, bác sĩ Carlisle đang chạy đuổi theo anh ta sát nút. Tôi không thấy Edward đâu cả. Cho dù là ma cà rồng thì tôi cũng bị tốc độ của họ khiến tôi cảm thán!

"Bắt được rồi!" Esme hét to. Tôi trố mắt nhìn Edward đang lao ra khỏi bìa rừng, anh giơ quả bóng vừa bắt được lên cao, nhìn tôi cười toe toét.

"Trong gia đình, Emmett đánh bóng mạnh nhất."Esme giải thích.
"Và Edward là người chạy nhanh nhất."

Trận đấu tiếp diễn trước đôi mắt hoài nghi của tôi. Nào ai có thể theo dõi kịp trận đấu khi bóng cứ bay vèo vèo trên sân, các "siêu vận động viên bóng chày" thì cứ chạy đua với nhau trên sân với một tốc độ kinh hồn như thế chứ.

Tôi lại hiểu thêm một lí do nữa khiến họ chọn thời điểm bão bùng để mà chơi bóng chày. Đó là Jasper, khi cố tránh lối bắt bóng tuyệt hảo của Edward, đã đánh bóng xuống đất về phía bác sĩ Carlisle. Bác sĩ Carlisle chạy ra bắt bóng và chạy đua với Jasper về phía cái gôn thứ nhất. "Ầm", cả hai va phải nhau, âm thanh va chạm cứ như hai khối đá khổng lồ đâm sầm vào nhau vậy. Tôi đứng bật dậy hoảng hốt, nhưng cả hai vẫn bình an vô sự.

"Không sao." Esme bình thản lên tiếng.

Đến lượt chơi của thành viên cuối cùng trong đội của Emmett - Rosalie. Cô đã xoay sở một cách tài tình để được chạy quanh những cái gôn, sau khi bồi cho quả bóng bay thật xa như Emmett. Và khi Edward lại lao đi bắt bóng, rồi anh chạy đến chỗ tôi, gương mặt sáng ngời vì phấn khích.

"Em nghĩ thế nào?" Anh hỏi.

" Em vẫn muốn đắm mình trong nắng ở bãi cỏ gần trường hơn."
Edward phá ra cười thành tiếng.

"Đến phiên anh rồi." Anh thông báo cho tôi rồi chạy đến vị trí phát bóng.

Edward chơi rất thông minh, anh chọn kiểu đánh bóng thấp nhưng mạnh, hoàn toàn ngoài tầm bắt của Rosalie đang đứng thủ ở vị trí vòng ngoài, và giành được hai cái gôn như một tia chớp, trước khi Emmett kịp mang bóng về. Carlisle cũng quật được bóng bay xa khỏi phạm vi sân chơi - với một tiếng "chat" nghe buôt tai - hệt như khi Edward đánh bóng. Alice reo vui khi đội của mình dẫn trước năm điểm.

Càng chơi, tỷ số trận đấu càng thay đổi, cứ đến phiên đội nào dẫn đầu là đội đó lại trêu chọc đội kia chẳng khác những đứa trẻ đá banh ngoài phố. Thỉnh thoảng, Esme buộc phải lên tiếng can thiệp để trân đấu được tiếp diễn. Từ trên cao, tiếng sấm lại nổ vang, nhưng chúng tôi vẫn khô ráo như Alice đã báo trước.

Khi đến phiên Carlisle cầm chày, Edward bắt bóng thì Alice đột nhiên thở gấp. Mắt tôi nãy giờ vẫn theo dõi Edward, thấy anh bần thần quay mặt sang nhìn Alice. Ánh mắt họ giao nhau, cả hai người đều cùng thoảng thốt. Ngay sau khi đó, Edward chạy nhanh đến bên tôi trước khi những người còn lại kịp hỏi han Alice.

"Alice?" Giọng nói của Esme nghe thật căng thẳng.

"Con không còn trông thấy được cái gì nữa cả… con không thể kể được." Alice thì thào tiếng được tiếng mất. Tất cả mọi người tụ tập lại ngay tức thì.

"Chuyện gì vậy, Alice?" Carlisle lên tiếng hỏi một cách bình tĩnh, cách hỏi của một người làm chủ mọi tình thế.

"Họ đến nhanh hơn con nghĩ. Con đã thấy không chính xác." Cô thì thầm. Jasper khom người như muốn che chở cho Alice.
"Chuyện gì thay đổi hả em?"

"Họ đã nghe thấy chúng ta chơi bóng, và họ thay đổi lộ trình." Alice trả lời, giọng nói ngậm ngùi, ân hận như thể chính mình là người có lỗi.  Đối với việc nhóm người Laurent tò mò muốn gặp, gia đình Cullen không để tâm, mọi người chỉ muốn bảo vệ cuộc sống yên tĩnh mới được tạo nên ở nơi đây. Carlisle cũng không có suy nghĩ muốn gặp nhóm người đó vì họ và chúng tôi không có lối săn mồi giống nhau.

"Có mấy người?" Emmett hỏi Alice.

"Ba" Alice trả lời gọn lỏn.

"Ba!" Ạnh ta nhạo báng.
" Cứ cho họ đến."

Những khối cơ rắn như thép của Emmett lại tự nhiên cứng lại.

"Chúng ta cứ tiếp tục chơi đi."Cuối cùng, Carlisle lên tiếng bằng cái giọng lành lạnh. "Alice nói rằng họ chỉ tò mò thôi mà."

"Mẹ bắt bóng đi." Anh nói.
"Để con làm trọng tài cho."

Bác sĩ Carlisle lại đứng ở vị trí phát bóng, những người khác lại tiếp tục cuộc chơi một cách miễn cưỡng.

" Sao vậy anh? Họ chẳng thể gây hại gì cho em." Tôi khó hiểu hỏi lại.

" Mọi người chỉ mất vui vì tính tò mò của họ, và họ không gây hại nhưng chỉ gây phiền phức, nên bọn anh mất hứng chơi bóng thôi, bọn anh không thích những khách không mời ghé thăm lãnh thổ sinh sống của mình." Giọng nói của anh phảng phất nỗi thất vọng.

Từng giây một, lại từng giây một trôi qua, cuộc chơi được thực hiện một cách hờ hững. Chẳng ai còn dám quật bóng nảy lửa như ban nãy nữa, tất cả chẳng hơn gì cú chặn bóng bằng gậy nhẹ như bấc. Cả Emmett, Rosalie và Jasper cũng chỉ loanh quanh trong khoảng sân gần chỗ phát bóng mà thôi. Đột nhiên sợ hãi đã dồn lên tận đỉnh đầu, làm tê cứng toàn bộ não bộ, cảm giác bất an tối qua ùa về khi tôi càng nhìn rõ những người đang đến từ bìa rừng kia.










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com