Chương 14-a
Có H ~~~
Lam Vong Cơ cầm sách trong tay ngồi trước án kỷ, chợt nghe được tiếng nhảy lên cực nhẹ, tiếp theo ánh nến trong phòng cũng lờ mờ lay động. Hắn vì thế gác sách trong tay lại, căng cửa sổ khắc hoa ra. Thỉnh thoảng, người mù nhỏ kia liền từ cửa sổ chui vào, còn bị khung cửa sổ vướng thiếu chút nữa ngã lăn trên mặt đất.
Lam Vong Cơ: "......"
Người mù nhỏ vỗ vỗ trên người có lẽ có tro, hai ba bước chạy đến trước bàn ngồi xuống, sờ soạng rót cho mình một ly trà, ngưỡng cổ uống, chén trà "bang" một tiếng phóng lên trên bàn.
Lam Vong Cơ nhàn nhạt nhìn hắn:
"Đã trở lại?"
Ngụy Vô Tiện vội gật đầu giống như gà con mổ thóc:
"Ừ!"
Lại nói:
"Lam Trạm! Ta có chuyện rất quan trọng phải nói với ngươi!"
Hắn nói hít sâu một hơi, còn cảm thấy chưa đủ, lại rót thêm trà vào ly, nước trà màu vàng tràn ra miệng ly cũng không ngừng. Lam Vong Cơ chỉ phải thay hắn duỗi tay nâng thẳng ấm trà. Ngụy Vô Tiện lại "Ừng ực ừng ực" vài cái đem chén trà uống hết, dường như chỉ có như vậy mới có thể làm cho tâm tình xao động trong bụng hắn an tĩnh lại.
Lam Vong Cơ chỉ nói:
"Chớ uống, sẽ ảnh hưởng hiệu quả của thuốc. Trước tiên uống thuốc đã."
Ngụy Vô Tiện nghe xong muốn uống thuốc, lông mày lập tức vặn thành một cục:
"Ta không muốn uống thuốc! Không đúng, ta có chuyện...... "
"Trước dùng thuốc, nếu không sẽ lại lạnh. Có việc sau đó lại nói."
Tiếng nói trầm thấp từ tính lại không thể nghi ngờ truyền đến, sau đó là tiếng đồ sứ ma sát với vật liệu gỗ, Lam Vong Cơ cầm chén thuốc đẩy về phía Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ đưa tay đi bưng chén thuốc. Mặt ngoài của đồ sứ kia đã không còn dư lại mấy phần nhiệt độ, xem ra hẳn là nước thuốc đã bị để đến nguội.
Không đúng, Lam Trạm nói lại lạnh, hẳn là trước đó hắn đã hâm nóng qua mấy lần? Hắn đã chờ mình bao lâu? Sáng nay sau khi Ngụy Vô Tiện tỉnh rượu, bị mơ mơ hồ hồ Hàm Quang Quân chính là Lam Trạm, Lam Trạm có người thích cùng mình hôn Lam Trạm mấy cái sự thật này nện đến thất điên bát đảo, vội vàng rửa mặt xong liền chạy tới chỗ Cảnh Nghi Tư Truy tỵ nạn. Về sau coi như một đường đồng hành, không khí giữa hai người cũng khó xử cực kỳ, hắn thậm chí sinh ra ý nghĩ xin từ biệt.
Ngay cả như thế, Lam Trạm vẫn ghi nhớ bệnh mù của mình, còn nấu thuốc chờ mình. Giờ Hợi đã qua, cũng không biết hắn đem thuốc này hâm nóng mấy lần.
Ngụy Vô Tiện chợt thấy ngực mình ê ẩm chua xót mềm nóng lên, chua nóng này kết hợp với sự thật mới vừa biết được, làm cho Ngụy Vô Tiện hốc mắt như muốn rơi nước mắt.
Lam Vong Cơ cảm thấy được hắn khựng lại, hỏi:
"Thuốc quá lạnh hay sao? Ta lại đi hâm nóng."
"Không cần, như thế này là tốt rồi."
Ngụy Vô Tiện nỗ lực nuốt xuống cảm giác muốn khóc đã nhiều năm chưa từng cảm thụ qua, một phen bưng lên chén thuốc kia, đem tất cả nước thuốc uống hết. Cũng không biết Ôn Nhu ra phương thuốc gì, nước thuốc này chẳng những đắng đến làm cho lưỡi người ta tê dại đi, còn mang theo loáng thoáng chút vị chua, cuối cùng lại hiện lên một chút ngọt.
Lam Vong Cơ nói:
"Uống chậm chút, coi chừng bị sặc."
Ngụy Vô Tiện cầm chén quăng lên trên bàn, biểu lộ rất khó nhìn mà chép chép miệng. Đợi một lúc, hắn thẳng sống lưng, hai chân khép lại, hai tay đặt ở trên đầu gối, dáng ngồi so với bất luận một lần nghe học nào còn đoan chính hơn.
Hắn ấp ủ trong chốc lát, mới trịnh trọng nói:
"Lam Trạm, ngươi nghe ta nói, ta..... "
Lam Vong Cơ nhíu mày:
"Ta biết."
Ngụy Vô Tiện ngớ ra: Cái gì? Lam Trạm hắn biết? Chẳng lẽ là thời điểm lúc trước mình kể cho Hàm Quang Quân nghe mình thuở thiếu thời thích một người bị hắn phát hiện? Mình mặc dù chưa nói tên họ..... Nhưng xác thực thiên hạ này có thể phù hợp những miêu tả đó cũng chỉ có một mình Lam Trạm. Khá lắm Lam Trạm! Thật sự là giữ được, biết rõ mình thích chính là hắn, còn ở thời điểm mình tâm sự kể khổ giả vờ như tức giận! Để cho mình ném đi xấu xí thật lớn!
Nghĩ đến đây, Ngụy Vô Tiện cảm thấy một trận tức hổn hển. Hai hàng lông mày cũng nhướng lên, hiển lộ ra mấy phần tức giận.
Lam Vong Cơ bắt được vẻ mặt này, lông mi hơi rũ xuống, cực nhẹ thở dài một cái. Trong phòng ánh nến cũng theo âm thanh than nhẹ này lung lay chớp một cái.
"Trước tiên chải vuốt kinh mạch đã, Ôn cô nương dặn dò, cần ở trong một nén nhang sau khi dùng thuốc chải vuốt kinh mạch hoàn tất hiệu quả tốt nhất."
Nói xong, Lam Vong Cơ đem Ngụy Vô Tiện đến trên giường, thay hắn bỏ đi áo ngoài cùng vớ giày, bày ra tư thế nằm ngay ngắn, mình thì ngồi ở bên cạnh giường.
Ngụy Vô Tiện thật vất vả tích lũy đầy dũng khí bị đánh gãy hai lần như thế, hắn cảm thấy mình giống như một khối đường mạch nha bị tan ra, bất kể trước đó cứng rắn giòn tan như thế nào, hiện tại cũng chỉ còn lại dinh dính do dự muốn nói lại thôi. Thế là lòng hắn loạn như ma nằm ngửa ở trên giường, mặc cho Lam Vong Cơ thịt cá.
Lam Vong Cơ dùng hai đầu ngón tay, điểm lên mi tâm của Ngụy Vô Tiện, nói:
"Lên Bách Hội, dựng cầu Ô Thước."
Ngụy Vô Tiện bận bịu bài trừ gạt bỏ tạp niệm làm theo, không bao lâu, hắn cảm thấy một cỗ nội lực tinh tế từ giữa lông mày rót vào, chậm rãi tưới nhuần kinh mạch khô kiệt, tựa như cả người đều bị bỏ vào bên trong suối nước nóng.
Lam Vong Cơ thấy khởi đầu thuận lợi, chậm rãi khống chế nội lực dẫn xuống phía dưới, ngón tay ngọc nhẹ nhàng chậm chạp lướt qua sống mũi thẳng tắp của Ngụy Vô Tiện, chóp mũi xinh đẹp. Động tác này nhìn như nhẹ nhàng linh hoạt, thực tế lại tiêu hao rất nhiều. Kinh mạch của Ngụy Vô Tiện đã bị hủy một nửa, những năm này lại bị hắn mạnh mẽ dùng châm chà đạp đến không sai biệt lắm. Thật giống như dòng sông bị bùn làm tắc nghẽn chỉ có thể chảy qua một dòng nước nhàn nhạt, kinh mạch của hắn cũng không chịu đựng được nội lực mãnh liệt. Nhưng vì đả thông tắc nghẽn, nội lực này còn nhất định phải mang theo cường độ, không thể vẻn vẹn một tia yếu đuối không xương. Dù là Lam Vong Cơ, cũng phải vô cùng phí sức mới hoàn thành, trán ngọc ẩn ẩn đổ mồ hôi hột.
Ngụy Vô Tiện tập võ nhiều năm, tự nhiên cũng biết trong đó gian nan, hắn không muốn lãng phí ý tốt của Lam Trạm, cũng tận lực đem tinh thần tập trung trên điểm rót vào nội lực kia, dẫn nội lực của mình cùng nội lực của Lam Trạm rót vào hoà thành một thể.
Nhưng ngón tay như bạch ngọc của Lam Vong Cơ giống như là bàn ủi, mỗi khi lướt qua một chỗ, Ngụy Vô Tiện liền cảm giác da thịt chỗ đó vừa nóng vừa ngứa. Lúc Lam Vong Cơ xẹt qua bờ môi Ngụy Vô Tiện, trong chốc lát Ngụy Vô Tiện hồi tưởng lại xúc cảm tối hôm qua người này đem mình đặt ở trên đá trong suối nước mà hôn. Người này rõ ràng tính tình cứng đến nỗi giống như sắt, lạnh giống như băng, nhưng cánh môi kia vì sao lại mềm mại như vậy, đầu lưỡi kia tại sao lại có nhiệt độ nóng hôi hổi như vậy? Lúc hôn khoé miệng tràn ra nước bọt, không chỉ có mình, cũng giao hoà với Lam Trạm......
Ngụy Vô Tiện nuốt, hầu kết lăn lộn một vòng.
Lam Vong Cơ phát giác được hắn xuất thần, nhắc nhở:
"Ngụy Anh, chuyên tâm."
Giọng nói trầm thấp từ tính làm cho Ngụy Vô Tiện trong lòng cũng có chút rung động, rung động ra một trận ngứa tới. Ngụy Vô Tiện hung hăng phun ra một ngụm trọc khí, muốn đem những tạp niệm này đều xua đuổi sạch sẽ.
Lam Vong Cơ lại không cho hắn toại nguyện, đầu ngón tay chầm chậm xuôi theo cái cổ đi xuống phía dưới xẹt qua hầu kết chỉ có một lớp da bao trùm. Chỗ yếu ớt bị đụng vào, Ngụy Vô Tiện theo bản năng cảm thấy sợ hãi, lại hơi hơi hưng phấn lên, hắn không khỏi căng thẳng eo. Sau đó là lồng ngực trắng nõn của thiếu niên, phần bụng đường cong mỹ lệ. Da thịt nơi cùng đầu ngón tay của người kia tiếp xúc hình như có sâu kiến nhúc nhích, cảm giác tê dại tầng tầng tích lũy, gần như đốt ra lửa không thể vãn hồi được.
Lam Vong Cơ thấp giọng nói:
"Ngụy Anh!"
Ngụy Vô Tiện nhất thời linh đài thanh minh một nửa. Lam Trạm chính là đang phí công phí sức trị liệu cho mình, mình lại đắm chìm ở người này đụng vào, đầy đầu óc là tâm tư không thể cho ai biết. Cái này làm cho Ngụy Vô Tiện trên mặt nổi lên một tầng hổ thẹn. Hắn tận lực đi cắt bỏ những ý nghĩ không nên có kia, nhưng những ý nghĩ kia lại giống như rau hẹ sau mưa, cắt một vụ lại dài ra một vụ.
Đầu ngón tay Lam Vong Cơ chầm chậm dẫn qua bụng dưới, cho đến đan điền..... Dựa theo trình tự tiểu chu thiên, xuống chút nữa là.....
! ! !
Ngụy Vô Tiện không dám nghĩ tiếp, lập tức ngồi dậy, miệng lớn thở hổn hển. Lam Vong Cơ không thể không thu nội lực, trong lúc nhất thời trong phòng im lặng đến chỉ còn tiếng thở dốc Ngụy Vô Tiện liều mạng áp chế cùng tiếng tách tách của bấc đèn.
Ngụy Vô Tiện thất bại che gương mặt nóng lên của mình:
"Lam Trạm, ta..... "
Lam Vong Cơ ngồi ngay thẳng, đốt ngón tay nắm chặt.
Y nói: "Thật xin lỗi."
A? Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, Lam Trạm tại sao muốn xin lỗi mình?
Lam Vong Cơ tiếp tục nói:
"Hôm qua ta không nên...... Khinh bạc ngươi...... "
Ngụy Vô Tiện nghi hoặc, trong ký ức của hắn nên là mình không kìm nén được tâm tư kiều diễm, mượn rượu giả điên đem sư huynh tốt của hắn kéo vào bên trong suối nước gặm một lần. Lại nói Lam Trạm đã nguyện ý liều mình che chở hắn, kia cũng là có chút ý tứ như vậy đối với hắn. Biết mình thích y, lại có chút ý tứ đối với mình, kia là ngươi tình ta nguyện, tính là khinh bạc không khinh bạc cái gì?
"..... Sau khi cùng đến Giang Lăng, ta đem phương thuốc cùng phương pháp trị liệu giao cho Giang Vãn Ngâm."
Âm thanh của Lam Vong Cơ càng ngày càng nhỏ, tựa hồ còn có một chút run rẩy Ngụy Vô Tiện chưa từng nghe được,
"Đường xá gian nguy, còn xin đồng hành đến Giang Lăng sau lại...... Cùng ta tách ra..... "
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói lại mang theo mấy phần ý tứ cầu xin.
Lập tức hiểu rõ, Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình nên bị chọc giận quá mà cười lên, nhưng hắn lại hoàn toàn không cười nổi. Người trước mặt hắn này -- Nhị công tử khinh sương thắng tuyết của Vân Thâm Đường, Hàm Quang Quân tấm lòng rộng mở vang danh thiên hạ, Lam sư huynh trên đầu quả tim không đành lòng một tia làm bẩn -- Khi nào lại dùng loại giọng nói này cầu xin chuyện gì, duy nhất một lần này, lại vì mình.
"Lam Trạm..... Ngươi người này a, bảo ta nói ngươi cái gì mới tốt đây..... "
Ngụy Vô Tiện đột nhiên kéo một cái, Lam Vong Cơ bị hắn kéo đến trên giường, hắn thì cưỡi ở trên hông Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ trầm thấp hít một hơi.
Ngụy Vô Tiện hai tay đè lại bả vai Lam Vong Cơ, trịnh trọng nói:
"Lam Trạm, mặc dù ta không nhìn thấy ngươi, nhưng ngươi nhìn ta."
"Không có gì mà phải xin lỗi, ta là cam tâm tình nguyện cùng ngươi hôn môi, không phải bởi vì ta say, cũng không phải bởi vì ta đem ngươi nhận thành người khác."
Trong đôi mắt từ trước đến nay không hề bận tâm của Lam Vong Cơ hiện lên một tầng sương mù mờ mịt, sau đó con ngươi bởi vì kinh ngạc mà trong chớp mắt trợn to, vũng rượu màu hổ phách điên cuồng rung động.
Ngụy Vô Tiện không nhìn thấy hết thảy những thứ này, chỉ tiếp tục nói:
"Sau lần bị truy binh đả thương kia ta không nhìn thấy, chuyện về sau ngươi làm vì ta, ta đều không thể nào biết được. Nhưng mà bắt đầu từ bây giờ, không, bắt đầu từ lúc chúng ta gặp lại, mỗi một chuyện ngươi làm vì ta, ta sẽ biết, đều sẽ nhớ kỹ."
"Ta không muốn cùng ngươi mỗi người một ngả, con mắt của ta chỉ cần ngươi trị, chỉ có ngươi có thể trị. Ta muốn nhìn thấy ngươi, không nhìn cái gì khác, cũng chỉ nhìn ngươi."
"Ngươi đặc biệt tốt, ta thích ngươi."
Ngụy Vô Tiện nói xong câu này, như trút được gánh nặng cúi người xuống, ghé vào bên tai Lam Vong Cơ mềm giọng nói:
"Hoặc là đổi cách nói, Lam Nhị sư huynh, ta thích ngươi."
Lam Vong Cơ vốn là do dự mà dùng hai tay ôm lấy Ngụy Vô Tiện, nghe được câu này, bỗng nhiên dùng sức đem hắn ôm sát vào lòng mình, lực độ lớn đến kinh người, tựa như muốn đem thiếu niên trên người xoa vào trong cốt nhục của mình.
Ngụy Vô Tiện bị ghìm đến không thở nổi, không khỏi khẽ hừ một tiếng. Lam Vong Cơ vội vàng buông lỏng tay, đổi thành chậm rãi thuận theo sau lưng thiếu niên vỗ xuống phía dưới.
Vì chải vuốt kinh mạch, Ngụy Vô Tiện chỉ phủ một bộ quần áo trong cực mỏng, nhiệt độ lòng bàn tay của Lam Vong Cơ không sót một chút nào in dấu đến da thịt trên lưng hắn. Làn da này của người mù nhỏ vốn là mẫn cảm hơn không biết bao nhiêu so với người bình thường, bị nóng lên như thế, Ngụy Vô Tiện đột nhiên thấy dục niệm mới vừa rồi cực lực áp chế ở bụng dưới của hắn bốc cháy lên thành một đốm lửa, giây lát liền thiêu hết toàn thân, chỉ có ngực vẫn là ấm.
Ngụy Vô Tiện thở khẽ một tiếng, hai tay ở trên người Lam Vong Cơ vuốt lung tung, vặn vẹo thân mình đi tìm cánh môi của sư huynh hắn, lại vội vàng mà đem môi của mình dán lên. Mới đầu là trằn trọc cọ xát, sau đó lớn mật mà vươn ra đầu lưỡi, ngượng ngùng miêu tả hình dạng đôi môi mỏng kia.
Mắt thấy cái lưỡi sắp thăm dò vào khoé miệng, Lam Vong Cơ đang muốn giữ chặt gáy của thiếu niên, cùng cánh hoa như nước môi lưỡi thủy quang liễm diễm này dây dưa một phen thật tốt, Ngụy Vô Tiện lại như một con cá bơi lội tránh đi, linh hoạt hôn xuống dưới, một đường gấp khó dằn lòng nổi mà kéo quần áo phức tạp của Lam Vong Cơ ra, lại liếm lại mút, từ hàm dưới đường cong điệt lệ hôn đến cái eo như ngọc Hoà Điền.
Cho đến lúc Ngụy Vô Tiện rõ ràng cảm thấy một vật cứng cực nóng gắt gao chống chính mình, hắn mới thoả thuê đắc ý mà cười nhẹ một tiếng, duỗi tay liền đi cởi quần của Lam Vong Cơ.
"Ngụy Anh!"
Lam Vong Cơ ánh mắt trầm xuống, thấp giọng nói.
Ngụy Vô Tiện ngoảnh mặt làm ngơ, dùng tay tùy ý ở chỗ phồng lên kia xoa nhẹ một phen, rồi sau đó hai ba lần vén lên vải dệt vướng bận kia, giật ra quần lót của Lam Vong Cơ. Dương vật trướng thành tím đỏ mất đi trói buộc, bật ra, còn ở trên má do Ngụy Vô Tiện vươn đến quá gần vỗ nhẹ một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com