Chương 8
Ăn cơm xong theo tin tức của điếm tiểu nhị, mấy người kéo Lam Cảnh Nghi tìm đến rừng cây của trấn Tây. Cánh rừng này vắng vẻ, trong đó nhiều loại cây mọc cao thấp đan xen vào nhau khắp núi, cành lá che rợp trời che khuất ánh mặt trời, chỉ nghiêng nghiêng để lọt mấy tia sáng. Đang là thời điểm tập trung nước mưa ở Ba Thục, mùi cây cỏ hư thối lợi dụng khe hở mà tiến vào.
Lam Tư Truy đỡ Lam Cảnh Nghi không khỏi nhíu mày:
"Ngụy tiền bối, chủ quán nói sai rồi phải không? Nơi này thoạt nhìn cũng không giống có y quán."
"Ui!" Lam Cảnh Nghi ngửa đầu kêu rên một tiếng, lại đem khí lực cúi ở trên người Lam Tư Truy.
Ngụy Vô Tiện chắp tay sau lưng, treo lên cao cao dáng vẻ: "Ta bị mù nha, không biết, đừng hỏi ta."
Lam Tư Truy hướng Lam Vong Cơ ném đi ánh mắt xin giúp đỡ.
"Còn nhớ trong lớp dạy phương pháp truy tung không? Lại nhìn." Lam Vong Cơ chỉ điểm một câu.
Lam Tư Truy khẽ cắn môi dưới, lại đem cánh rừng trước mặt từ trên xuống dưới nhìn qua một lần. Ở trong rừng bóng râm dày đặc trên mặt đất, bụi cây cỏ dại hiện ra mấy dấu vết cực kỳ không rõ ràng, toàn hướng tới một phương hướng.
"Ta hiểu được! Bên này!" Lam Tư Truy vui vẻ, đỡ Cảnh Nghi liền đi về phía trước.
Ước chừng đi khoảng một chén trà nhỏ, mấy người đi đến trước mặt một phòng nhỏ. Ngụy Vô Tiện hai ba bước tiến lên, thuận theo khe hở của ván cửa sờ lên, ngay sau đó liền "cộc cộc cộc" mà gõ cửa.
"Ôn Tình! Ôn Tình! Mau mở cửa!"
Hai người thiếu niên nghe nói thần y Tình đại phu này họ Ôn, bỗng dừng bước chân, Lam Cảnh Nghi thậm chí còn nhỏ giọng ngập ngừng nói:
"Nếu thật là người nhà họ Ôn, ta xem ta là xong đời rồi."
Lam Vong Cơ cũng nghe thấy, quay đầu nhẹ giọng nói:
"Không biết rõ mặt mũi, không thể tùy tiện phán đoán suy luận."
Lam Cảnh Nghi ngậm miệng.
"Đừng đập, lại đập liền hỏng mất! Chờ một chút!"
Giọng nữ không kiên nhẫn truyền ra. Sau đó cửa mở, một nữ nhân ôm cánh tay mà đứng. Nàng đeo nửa khăn che mặt, chỉ thấy mũi cao xinh đẹp, mày nồng đậm nhướng lên dưới mày là một đôi mắt hạnh - đúng là Ôn Tình.
"Nha, Ngụy Vô Tiện ngươi lần này còn mang theo người lại đây?"
Ôn Tình liếc mắt nhìn hai đứa tiểu bối, lại thật sâu mà nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ ôm quyền thi lễ, Ôn Tình lại xua xua tay nói:
"Núi sâu rừng già, không cần chú ý mấy nghi thức xã giao này. Các ngươi nếu là người Ngụy Vô Tiện mang đến, ta đây đương nhiên sẽ trị."
Ôn Tình bước lên hai bước, trái phải nhìn sắc mặt của Lam Cảnh Nghi, lại hung hăng dùng đầu ngón tay chọc cái trán hắn một cái:
"Con nít con nôi, không được nói lời bậy bạ. Ta xem nếu ta không phải là người Ôn gia, ngươi mới xong đời."
Lam Cảnh Nghi vốn đã bị sốt, lúc này xấu hổ đến gương mặt nhỏ đều có thể tráng bánh ăn.
Lam Tư Truy không khỏi vì đó cảm thấy vị Ôn thần y trước mặt này vô cùng thân thiết. Hắn đỡ Cảnh Nghi, không có tay để hành lễ, chỉ phải gật đầu thay Cảnh Nghi xin lỗi:
"Mới vừa rồi mạo phạm tiền bối, khẩn cầu tiền bối khoan thứ."
"Ôn Tình."
Ngụy Vô Tiện đã sớm không có xương cốt mà dựa vào cửa của phòng nhỏ, cười nói:
"Tiểu bằng hữu này liền nhờ ngươi trị một chút, ngươi nhìn xem tình huống thế nào."
"Tránh ra tránh ra, đừng đem cửa đè sụp."
Ôn Tình một mặt ghét bỏ, ngươi tìm đến ngược lại kịp thời, tà chứng của hắn mới vào phế phủ, dễ trị. Nếu như tiếp qua hai ngày, coi như khó giải quyết. Hắn cùng một tiểu bằng hữu khác ở lại nơi này. Ngươi, liền cút cho ta, một kẻ mù đừng ở đây mà cho ta thêm phiền."
Ôn Tình lại gật đầu với Lam Vong Cơ:
"Lam công tử không cần phải lo lắng, đệ tử nhà ngươi bệnh này sắc thuốc ba bộ, lại dựa vào châm cứu liền có thể khỏi hẳn."
"Làm phiền Ôn cô nương."
Lam Vong Cơ đoan đoan chính chính thi lễ một cái.
Thi lễ chưa xong, Ngụy Vô Tiện liền đã nhảy nhót tới nhấc cánh tay Lam Vong Cơ:
"Hàm Quang Quân, chúng ta đi, Ôn Tình nàng y thuật cao siêu, bảo đảm ngày mai Cảnh Nghi liền lại nhảy nhót tưng bừng."
Ngụy Vô Tiện được Lam Vong Cơ che chở, bước chân bước đến tiêu sái tùy ý tựa như thuở thiếu thời.
Lúc hai người đi ra vài chục bước, Lam Vong Cơ quay đầu cùng Ôn Tình xa xa nhìn nhau một cái chớp mắt.
Ánh mắt kia rất phức tạp, dường như cảm nhớ, cũng mang hoang mang, thậm chí còn có vài phần ý vị đối chọi gay gắt.
Ôn Tình tự nhận không có cách nào đem điều này kéo tơ lột kén. Nhưng nàng có thể xác định, khi nhìn về hướng Ngụy Vô Tiện, trong con ngươi giếng cổ không gợn sóng của Vân Thâm Nhị công tử tựa như một vốc nước hồ mùa xuân, trên đó đào hoa chìm nổi, lại như đốt một đám hỏa diễm, ánh sáng hổ phách lấp loé.
Cho đến khi hai thân ảnh một đen một trắng kia dần dần khuất vào rừng rậm, Ôn Tình mới nhẹ nhàng lắc đầu, khép lại cửa gỗ cũ nát.
Ngụy Vô Tiện hắn trăm triệu không nghĩ tới, mình mười chín năm qua tự xưng là phong lưu phóng khoáng, có một ngày cũng sẽ ở trước mặt một đám đại cô nương tiểu tức phụ nhi mất mặt thành như vậy.
Ngụy Vô Tiện trên tay cầm lấy một cái hộp chứa nhện, cứng đờ đứng trên một cái bàn vuông, ngũ quan vặn thành một đoàn, cật lực xem nhẹ xúc cảm lông xù xù ở bên chân cùng với hơi thở thô nóng đánh vào trên cổ chân --
"A a a a a a a a a a - !!! Hàm Quang Quân cứu ta!!! Có chó!!!"
Hôm nay sau khi dùng xong cơm chiều, Ngụy Vô Tiện liền cao hứng bừng bừng mà lôi kéo Hàm Quang Quân đi hội chùa Thất Tịch ở trấn trên.
Mùng bảy tháng bảy là ngày may mắn quan trọng của dân gian, năm nay Thất Tịch lại vừa lúc lập thu. Song tiết cùng chúc mừng, trấn nhỏ ở Thục Trung này dù không so được với đô thành phồn hoa, lan can xinh đẹp, lầu cao nguy nga, nhưng cũng ngũ tạng đều đủ, người đi đường rộn ràng cực kỳ náo nhiệt.
Ngụy Vô Tiện thích náo nhiệt, dù không nhìn thấy, nghe tiếng người ồn ào náo động trong hội chùa, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều. Hắn cầm ống tay áo của Hàm Quang Quân, nghe nơi nào có náo nhiệt liền dắt Hàm Quang Quân hỏi cái này hỏi cái kia, Hàm Quang Quân cũng nhất nhất đáp lại.
"Hàm Quang Quân nha, công tử danh môn đại phái như ngươi, chắc là chưa từng tới loại tụ hội dân dã này đi?"
Ngụy Vô Tiện mới từ trên một sạp hàng một văn tiền mua hai tấm thu diệp, nắm vuốt cuống lá đổi tới đổi lui, muốn đưa tay đem trong đó một tấm cắm lên trên đầu Hàm Quang Quân.
"Đã tới. Lúc gia mẫu còn tại, huynh trưởng cùng ta gặp hội chùa trong thành, liền sẽ xuống núi mua một ít đồ mang về cho người. Hiện giờ đã qua nhiều năm rồi." Lam Vong Cơ đáp.
Vân Thâm Đường quy củ tuy nghiêm, nhưng mỗi khi gặp tiết khánh cũng sẽ cho phép đệ tử trong môn xuống núi. Tiểu Lam Trạm vốn không thích phố phường ồn ào, nhưng Lam mẫu vốn không được bước ra Long đảm tiểu trúc là người có tính tình thích náo nhiệt, tháng đó nếu có ngày lễ, đều sẽ lôi kéo hai đứa nhỏ hỏi bọn chúng hiểu biết. Thế là tiểu Lam Trạm liền nắm huynh trưởng, do sư huynh phụ trách chăm sóc bọn họ dẫn, đi dạo trên đường cái nhộn nhịp, giống như trong giờ học thuộc lòng tinh tế ghi lại tất cả những thứ đập vào mắt. Tiểu thương thuần phác, thấy hai tiểu công tử giống như một đôi bích nhân này, thích đến không chịu được, đều nhiệt tình đem đồ chơi nhỏ không đáng tiền bày trên sạp nhà mình nhét vào trong tay bọn chúng. Tiểu Lam Trạm đoan đoan chính chính thi lễ cảm ơn, lại dùng giọng nói trong trẻo non nớt của mình hỏi chủ quán có đồ chơi yêu thích của nữ tử, sau đó lấy ra tiền tiêu vặt ngày thường của mình đều mua về. Cuối cùng một chuyến đi dạo hội chùa, tiểu Lam Trạm luôn luôn túi tiền trống trơn, hai tay áo lại nhét căng phồng, không thiếu được bị huynh trưởng Lam Hoán trêu ghẹo hai câu.
Về sau Lam mẫu bệnh mà mất, tiểu Lam Trạm vẫn ngoan cường tại thời gian cố định mỗi tháng ôm đàn, đem đồ chơi nhỏ giấu trong tay áo giống nhau bày ra trước Long đảm tiểu trúc. Trâm vòng chạm đất, phát ra tiếng vang nhỏ vụn, đánh trúng tâm của Lam Hoán và Lam Khải Nhân cũng không chống đỡ được mà rung động.
Lại sau này tiểu Lam Trạm hiểu được hàm nghĩa của tử vong, nơi náo nhiệt bực này liền lại chưa đi qua.
Ngụy Vô Tiện cực nhanh mà từ trong lời nói của Hàm Quang Quân đọc ra hai tầng hàm nghĩa "Mẫu thân không tiện ra cửa" cùng "tuổi nhỏ mất đi ỷ lại", tay nắm vuốt thu diệp ngừng ở giữa không trung, lẩm bẩm nói:
"Thật có lỗi nha, Hàm Quang Quân......"
"Không sao, đã là chuyện xưa." Lam Vong Cơ nói. Nhìn thấy tay cầm thu diệp của người mù nhỏ cách đầu tóc của mình trật cách xa vạn dặm, lại nhẹ nhàng cầm tay Ngụy Vô Tiện, dẫn hắn đem mảnh lá cây hình tam giác kia kẹp vào trong tóc của mình.
"Lập thu mang thu, lấy thích hợp với mùa. Đa tạ." Lam Vong Cơ nói.
Trên mu bàn tay còn vương lại độ ấm, Ngụy Vô Tiện tâm lập tức như nổi trống.
Đi thêm đến dưới một cây đa, bảy tám tiểu đồng tóc trái đào đang vây quanh một cái chum nước, trong chum nổi mười mấy cái đồ chơi được đúc từ sáp ong, có cá, có rùa, nhạn, chim thậm chí còn có tượng Ngưu Lang Chức Nữ nhỏ, không tính là sinh động như thật, lại mộc mạc thú vị.
Ngụy Vô Tiện nghe thấy tiếng nước cùng tiếng cười đùa của trẻ con, vội thò lại gần xem. Lam Vong Cơ bởi vì biết bọn trẻ thường sợ mình, không đành lòng phiền nhiễu bầu không khí này, ở ngoài năm bước nhìn.
"Các bạn nhỏ, các ngươi đang chơi cái gì vậy?"
Tiếng cười đùa của bọn trẻ im bặt, sôi nổi nhìn đại ca ca có khuôn mặt thân thiết này. Một đứa nhỏ gan lớn bỏ một con rùa đen vào trong lòng bàn tay của Ngụy Vô Tiện.
"Đây là 'Thủy thượng phù'! Ca ca xem, ta chính là lớn nhất bên trong bọn họ."
Ngụy Vô Tiện sờ lấy trong tay cảm nhận sáp ong tinh tế, nhận ra nửa ngày sau mới nói:
"Đó là một con rùa đen nhỏ đi? Thật rất lớn! Vậy ta phong nó là 'Bị Hý' thần quy!
"Cảm ơn ca ca." Chủ nhân của con rùa đen nhỏ nghe được một cái tên khí phách như vậy, bận bịu đem thần quy của mình cầm về, "Nhìn thần quy Bị Hý của ta ăn hết tôm tép của các ngươi.
Những người bạn nhỏ khác không làm, đều cầm đồ chơi của mình nhét vào trong tay Ngụy Vô Tiện, cũng muốn một cái tên Thần thú.
"Cái này hẳn là cá, vậy kêu 'Li Vẫn' đi, chính là con của rồng...... Con chim này của ngươi sao lại gãy mất một móng vuốt nha...... Vậy kêu 'Tất Phương' đi...... " Ngụy Vô Tiện từng bước từng bước mà sờ Thủy thượng phù trong tay, kiên nhẫn mà bịa chuyện.
Đợi cho đem tên thần thú nổi danh đều gọi qua một vòng, một giọng nói sợ hãi của một bé gái mới vang lên:
"Ca ca, muội cũng muốn đặt tên cho Thủy thượng phù, Thủy thượng phù của muội mới là lớn nhất...... "
Ngụy Vô Tiện đưa tay về phía bé gái:
"Vậy muội phải đem nó cho ta kiểm tra, nếu không ta làm sao đặt tên?"
"Muội...... Muội...... "
Bé gái cúi đầu cắn môi, một gương mặt ngọc tuyết đáng yêu gấp đến độ sắp khóc.
"Thủy thượng phù của nó không ở nơi này, ở trên trời kìa!" Một bé trai thay cô bé giải thích.
Mấy đứa bé ríu rít thành một đoàn, Ngụy Vô Tiện nghe xong nửa ngày mới hiểu rõ, thì ra Thủy thượng phù của cô bé quá lớn, bọn nhỏ tranh nhau chơi, tranh nhau tranh nhau nên bị vứt lên không trung, mắc ở trên trên cành cây đa.
"Muội đừng vội, ca ca giúp muội lấy nó xuống!"
Hội chùa người nhiều, không tiện sử dụng khinh công. Ngụy Vô Tiện liền rút ra cây sáo trong ngực, chỉa xuống đất vọt lên, cây sáo nhẹ nhàng gõ cành cây một cái. Nhánh cây đa rì rào run rẩy. "Bang" một tiếng, một cái Thủy thượng phiêu hình cá lớn cỡ hai nắm đấm rớt vào giữa chum nước.
Bé gái không lo được lau đi giọt nước bắn lên trên mặt, vội vàng đưa cánh tay như ngó sen mò còn cá bằng sáp này, đưa cho Ngụy Vô Tiện.
"Oa, quả nhiên là lớn nhất!" Ngụy Vô Tiện sờ soạng một chút,
"Vậy liền gọi Côn đi, cổ thư có lời: 'Côn to lớn, một nồi hầm không đủ'!"
Cô bé vui vẻ cảm ơn Ngụy Vô Tiện, lại từ trong nước mò ra một đôi tiểu uyên ương làm từ sáp ong, đưa cho Ngụy Vô Tiện làm lễ vật cảm ơn.
Ngụy Vô Tiện cầm tiểu uyên ương mới có được, đi đến trước mặt Lam Vong Cơ, đưa cho hắn một con.
"Hàm Quang Quân, chúng ta quen biết cũng được một đoạn thời gian, ta là thật tình xem ngươi là chí giao hảo hữu! Dựa vào tuổi tác, ta hẳn là kêu ngươi một tiếng 'ca ca'. Ngày hội Thất Tịch, chúc ngươi sớm ngày tìm được giai ngẫu lương xứng, cùng tẩu tử 'Được thành như mắt từ nào mất, thà làm uyên ương chẳng làm tiên'!" (1)
(1) (Câu trên trích từ bài thơ Trường An cổ ý của Lô Chiếu Lân)
Lam Vong Cơ chỉ rũ mắt, tiếp nhận con chim không biết là uyên hay là ương, thần sắc không chút dao động bỏ vào trong tay áo.
Ngụy Vô Tiện cười ha ha một tiếng:
"Hàm Quang Quân thế nào lại xấu hổ? Hôn phối thế nhưng là việc lớn của đời người, không có gì không thể đề cập đến! Chẳng qua điểm này của ngươi thật giống với bằng hữu cũ của ta, chỉ là đưa đồ vật, hắn là xưa nay không nhận. Hắn a...... "
Hết lần này tới lần khác còn muốn lúc này nhắc đến người kia!
Lam Vong Cơ nắm chặt đốt ngón tay trong tay áo, hít sâu một hơi mới ngữ khí cứng ngắc nói:
"Chuyện cũ năm xưa, nói thêm vô ích."
Máy hát của Ngụy Vô Tiện bị chặn lại, dù thần kinh hắn có thô hơn nữa, cũng phát giác được Hàm Quang Quân có chút không vui.
Đúng rồi, nói vậy Hàm Quang Quân là một nam tử bình thường, có thể cùng một người đoạn tụ như mình giao hảo đã là phong thái của quân tử. Mình còn đem những tâm tư kiều diễm không ra gì này nói cho hắn nghe, hắn có chút tức giận cũng là điều bình thường.
Thế là Ngụy Vô Tiện lôi kéo Hàm Quang Quân nói sang chuyện khác, tiện tay chỉ:
"Hàm Quang Quân, ta nghe được bên kia có rất nhiều người, còn có trâu bò kêu ò...... ò......, là đang làm gì?"
Lam Vong Cơ giải thích:
"Là một con trâu nước, bọn họ lấy hoa văn sừng. Đây là có ý mừng sinh nhật cho trâu, lấy nhớ ơn trâu của Ngưu Lang hiến da, trợ giúp Ngưu Lang một nhà phi thăng đoàn tụ."
"Cái này ta biết! Ựm ò....... " Ngụy vô Tiện dùng đôi tay để lên đầu làm ra hình dạng cặp sừng trâu, Lam Vong Cơ nhìn thấy đáy mắt một hồ ý cười.
"Đúng rồi, trâu ngựa thân như một nhà, hôm nay có muốn cho con ngựa kia của ngươi ăn cái gì đó tốt một chút hay không? Cùng nó đi chung một đường lâu như vậy còn không biết nó gọi là gì?"
Lam Vong Cơ sau khi do dự một lúc lâu, nói:
"Nó có tên, gọi là....... "
Ngụy Vô Tiện cũng đã không thấy bóng dáng.
Một đám cô nương váy lụa khoác áo choàng đang vây quanh một cái bàn gỗ, trên bàn bày mấy cái hộp nhỏ kim loại. Ngụy Vô Tiện nghe các cô nương nói nói cười cười, bệnh cũ lại tái phát, không nhịn được đi lên đáp lời, mở miệng một tiếng, "Tỷ tỷ xinh đẹp".
Các cô nương nhìn thấy một tiểu lang quân tuấn tú như vậy, miệng còn ngọt, đều vô cùng vui vẻ. Lại thấy hắn bị mù, tiếc hận cùng với không nhịn được muốn nho nhỏ trêu đùa một phen.
Vì thế một cô nương đưa cho Ngụy Vô Tiện một cái xảo quả. Xảo qua kia tên "Lúm đồng tiền", lấy bột mì nhào với dầu cùng các loại mứt bao thành. Ngụy Vô Tiện cảm thấy hương vị không tồi, lại xin các cô nương thêm một cái, lấy khăn bọc kỹ, muốn cho Hàm Quang Quân cũng nếm thử.
Một cô nương khác lại lấy một cái hộp mộc sơn nhỏ đặt vào trong lòng bàn tay của Ngụy Vô Tiện.
"Tiểu lang quân, đoán xem đây là cái gì?"
Ngụy Vô Tiện đem cái hộp nhỏ này ước lượng nửa ngày, đoán là điểm tâm, trâm vòng, kim khâu, các cô nương đều nói không đúng.
"Tỷ tỷ tốt, đừng khi dễ người mắt mù như ta, bên trong rốt cuộc là cái gì nha?"
Một thiếu phụ che mặt cười nói:
"Đây chắc chắn ngươi đoán không được, bên trong là con nhện."
Ngụy Vô Tiện nhớ tới bản thân khi còn nhỏ, ở trong núi sâu rừng già nhìn thấy mấy con nhện to cỡ bàn tay của nam tử, trên sáu cái chân tất cả đều là lông cứng như sắt thép, không khỏi giật mình một cái.
Các cô nương thấy phản ứng của Ngụy Vô Tiện, cười đến ồn ào một trận.
"Tiểu lang quân chớ có sợ hãi, còn nhện này chỉ to cỡ đầu ngón tay! Bọn tỷ muội một người bỏ vào hộp một con, nếu ngày hôm nay con nhện trong hộp giăng được lưới chỉnh tề lại tròn trịa, đó chính là khất được xảo! Nếu là không đúng sự thật...... "
"Đến vụng về một năm! Thêu thùa may vá đều đâm tay!" Một cô nương khác nói tiếp.
Ngụy Vô Tiện lại cọ một chút nhảy lên trên bàn. Thì ra dưới bàn chui ra một con chó vàng to, vây quanh chân của Ngụy Vô Tiện ngửi ngửi. Ngụy Vô Tiện bình thường hễ nghe thấy tiếng thở của chó đều sẽ xa xa đi đường vòng, hôm nay lại bởi vì con nhện mà phân thần, không có chú ý tới.
"Các tỷ tỷ tốt mau cứu ta! Ta sợ chó!"
Ngụy Vô Tiện kêu rên nói. Không biết sao, con chó vàng kia sinh ra hứng thú với Ngụy Vô Tiện, hứng thú lại rất lớn, đứng lên lay cái bàn, có thể ngửi được chân Ngụy Vô Tiện.
Các cô nương thấy tiểu lang quân này bị chó doạ thành như vậy, thế nhưng cũng không có người xua đuổi, chỉ ở bên cạnh cười thành một đoàn.
Ngụy Vô Tiện nghe tiếng chó thở hồng hộc, cảm thấy mình mau đi đời nhà ma.
" - A a a a a a a a a a - !!! Hàm Quang Quân cứu ta!!! Có chó!!!"
Lam Vong Cơ nghe nói kêu gọi đã đi tới.
"Tránh ra."
Lam Vong Cơ chỉ nhìn con chó vàng liếc mắt một cái, con chó kia liền nức nở kẹp chặt cái đuôi chạy.
"Xuống dưới đi, không có việc gì."
Lam Vong Cơ nhẹ giọng nói vội Ngụy Vô Tiện run bần bật đứng ở trên bàn.
Có lẽ là bị doạ đến mất hồn, Ngụy Vô Tiện thế nhưng không quan tâm mà bổ nhào về phương hướng thanh âm của Lam Vong Cơ.
Đồng tử Lam Vong Cơ vì kinh ngạc mà trong chốc lát mở to, cánh tay đồng thời vươn ra về phía Ngụy Vô Tiện.
Sau đó vững vàng mà tiếp được hắn. Chợ búa ồn ào cùng nhau quy về yên tĩnh.
Thân thể Ngụy Vô Tiện so với trong tưởng tượng nhẹ hơn nhiều, Lam Vong Cơ thậm chí có thể xuyên thấu qua áo mỏng màu đen chạm đến xương cốt mảnh khảnh của thiếu niên, như một cây nhổ giò thúy trúc.
Ngụy Vô Tiện mới vừa rồi run rẩy nhất thời đều tiêu tán, Hàm Quang Quân ôm ấp kiên cố mà ấm áp, mùi đàn hương rõ ràng nhạt đến khó có thể phát hiện, lại huân đến hắn không biết hôm nay là hôm nào.
(2) Bóng đêm như nước, mây viền khoe đẹp, sông Ngân vời vợi.
Trên câu can truyền đến tiếng ca ung dung.
(3) Gió vàng, móc ngọc một gặp nhau, hơn biết mấy người đời gần gụi.
***
Chú thích:
(1) Trường An cổ ý - Lô Chiếu Lân
"借问吹箫向紫烟,
曾经学舞度芳年。
得成比目何辞死,
愿作鸳鸯不羡仙。"
“Tá vấn xuy tiêu hướng tử yên,
Tằng kinh học vũ độ phương niên.
Đắc thành bỉ mục hà từ tử,
Cố tác uyên ương bất tiện tiên.”
(Thử hỏi thổi tiêu về phía khói tím,
Đã từng học múa lúc thanh xuân.
Được thành như mắt từ nào mất
Thà làm uyên ương chẳng làm tiên.)
Đoạn trích bản dịch lấy từ nguồn:
https://hoimongdutien.wordpress.com/2013/05/02/khuynh-the-hoang-phi-chuong-38-2/
(2)(3) Trích từ bài thơ Thước kiều tiên - Tần Quan
秦观的《鹊桥仙》- 秦观
纤云弄巧,飞星传恨,银汉迢迢暗度。金风玉露一相逢,便胜却人间无数。
柔情似水,佳期如梦,忍顾鹊桥归路。两情若是久长时,又岂在、朝朝暮暮。
Tiêm vân lộng xảo,
Phi tinh truyền hận,
Ngân Hán điều điều ám độ.
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng,
Tiện thắng khước nhân gian vô số.
Nhu tình tự thuỷ,
Giai kỳ như mộng,
Nhẫn cố Thước kiều quy lộ!
Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì,
Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ?
Dịch thơ:
Mây viền khoe đẹp,
Sao bay đưa hận,
Thầm qua sông Ngân vời vợi.
Gió vàng, móc ngọc một gặp nhau,
Hơn biết mấy người đời gần gụi.
Tình mềm tựa nước,
Hẹn đẹp như mơ,
Cầu Thước nhìn về ngại nỗi.
Hai tình ví phỏng mãi lâu dài,
Đâu cứ phải mai mai tối tối.
Nguồn: Nguyễn Xuân Tảo, Tống từ, NXB Văn học, 1999
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com