Chương 9-b
Ngụy Vô Tiện gần như thất bại mà hung hăng đem một lóng tay vết máu kia bôi lên quần áo đen của mình. Lại ở trong con ngươi điên cuồng chấn động của Lam Vong Cơ, thuận theo cánh tay của hắn sờ đến chén chè đậu đỏ kia, uống một hơi cạn sạch.
"Hụ khụ khụ khụ --!" Ngụy Vô Tiện bị nước ngọt này sặc đến ra nước mắt. Lam Vong Cơ vô ý thức đưa tay muốn giúp hắn thở thông suốt, cuối cùng lại chỉ hư hư ngừng giữa không trung.
Đợi Ngụy Vô Tiện thong thả lại sức, Lam Vong Cơ thấy hắn sắc mặt khó coi, đưa tay liền đi bắt cổ tay Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện tức thì nhảy về phía sau, kéo ra khoảng cách với Lam Vong Cơ, lại khôi phục dáng vẻ cà lơ phất phơ kia, sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ.
Lam Vong Cơ đi về phía hắn một bước, Ngụy Vô Tiện cũng đi theo lui một bước. Lam Vong Cơ lại bước một bước, hắn lại lui.
Một tiến một lui, mắt thấy còn như vậy đi tiếp mình không cần đi nhờ khách thuyền đã có thể thối lui đến Cô Tô, Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ mà bại trận.
"Được rồi, Hàm Quang Quân, ta không chạy."
Ngụy Vô Tiện giơ hai tay lên. Hắn thậm chí cảm thấy trên làn da của mình sinh ra một đôi mắt khác, thế nhưng cũng có thể nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của Hàm Quang Quân. Một tia xúc động bí ẩn nổi lên trong ngực hắn, hắn không quan tâm, hắn nghĩ đem hết thảy đều nói cho Hàm Quang Quân.
Vì thế hắn nói:
"Ngươi muốn hỏi cái gì, hỏi đi, ta đều đáp."
Một đám mây bay qua trước ánh trăng.
Cho đến ánh trăng lần nữa sáng tỏ, Lam Vong Cơ mới hỏi:
"Vì sao?"
Ngụy Vô Tiện kéo căng phía sau lưng đợi nửa ngày, chờ đến một cái vấn đề không rõ nguyên do như vậy, cơ hồ giận quá mà cười.
"Cái gì vì sao? Vì sao có kiếm lại không dùng, càng muốn dùng châm? Vì sao thủ đoạn tàn nhẫn, đi vào tà môn ma đạo này? Vì sao mắt bị mù? Vì sao quấn lấy ngươi? Ai da, Hàm Quang Quân của ta a, ngươi muốn ta đáp câu nào hả?"
Lam Vong Cơ nói:
"Đều đáp."
Ngụy Vô Tiện vì xúc động vừa rồi của mình cảm thấy có chút hối hận, cười nói:
"Nói hết từng điều, sợ là đến hừng đông cũng nói không xong đâu."
"Không sao."
Lam Vong Cơ giọng điệu không thể nghi ngờ, Ngụy Vô Tiện lại từ giữa nghe ra vài phần không vui. Được thôi, ai kêu chính hắn nói muốn đều trả lời chứ.
"Khụ ừ, không cần kiếm dùng châm sao, còn không phải bởi vì dùng châm hao tổn ít chân khí. Năm đó phạt Ôn ngươi hẳn là cũng có tham dự, nhà ta gặp khó, Ôn cẩu phế đi một nửa kinh mạch của ta, kiếm là không thể sử dụng, chỉ có thể dùng châm." Ngụy Vô Tiện mặt mày cong cong, tựa như năm đó giải thích cho sư huynh vì sao mình không đi giáo trường huấn luyện.
Lam Vong Cơ hít sâu một hơi, nói:
"Tiếp tục trả lời."
"Thủ đoạn tàn nhẫn? Tà môn ngoại đạo?" Ý cười trên mặt Ngụy Vô Tiện lập tức tản đi, hắn cắn chặt hàm răng, nói:
"Mặc kệ kẻ nào giết cha mẹ ngươi, hủy đi môn phái của ngươi, ngươi có thể không báo huyết hải thâm thù này sao? Đường tà đạo này ta không đi không được. Ôn cẩu mẹ nó gieo gió gặt bão!"
Lam Vong Cơ trầm giọng nói:
"Nghịch kinh mạch mà đi, tổn hại thân tổn hại tâm tính."
"Hàm Quang Quân đây là đang quan tâm ta sao?" Ngụy Vô Tiện nhướng mày:
"Ngươi nói không sai. Bằng không ngươi cho rằng đôi mắt này của ta làm sao mù? Chẳng qua chính là mạnh mẽ nghịch chuyển kinh mạch, chân khí đi sai lệch, tẩu hoả nhập ma. Xem như vận khí của ta không tệ, chỉ mù một đôi mắt, còn giữ lại được cái mạng." Nói là may mắn, trong giọng nói lại có chút ý tứ vò mẻ không sợ nứt.
"A, còn có một việc, vì sao quấn lên ngươi? Ta đây cũng không biết, đại khái là duyên phận đi? Ta từng nói qua, chuyến này đi Giang Lăng có chuyện quan trọng, không phải gạt ngươi." Ngụy Vô Tiện nói.
Lam Vong Cơ cúi đầu không nói. Những việc này lúc trước hắn tìm hiểu hành tung của Ngụy Anh không có kết quả, đã từng suy đoán một hai, mà khi chân tướng từ chính miệng Ngụy Anh nói ra với hắn -- Vẫn là đối với "Hàm Quang Quân" hắn -- Vẫn tựa như đem tấm lòng của hắn để dưới đất, từng mảnh từng mảnh nghiền thành mảnh vụn.
Ngụy Vô Tiện thấy Hàm Quang Quân không nói chuyện nữa, cười nói:
"Hàm Quang Quân không hỏi nữa sao? Ta đây lại mua một tặng một, nói cho ngươi một chút về châm này của ta."
Cổ tay Ngụy Vô Tiện lắc một cái, ngân châm kẹp ở giữa ngón tay:
"Thế nhân đều biết Di Lăng lão tổ ta dùng châm, nhưng không có ai biết ta cũng đặt tên cho vũ khí này của ta."
"Cái gì?" Lam Vong Cơ hỏi.
Ngụy Vô Tiện nói:
"Bát Khổ, hoặc là dựa theo cách nói trong thoại bản giang hồ khi còn nhỏ gọi 'Di Lăng Bát Khổ châm' cũng không tệ."
Lam Vong Cơ:
"Chính là đối ứng với Vân Mộng Tam Độc Thánh Thủ Giang Trừng?"
Ngụy Vô Tiện lắc đầu:
"Không tính là vậy, đừng nói giống như ta ăn theo thanh danh của người ta thế chứ. Nhìn kỹ!"
Hắn xoay người ném, một cây ngân châm bay về phía Lam Vong Cơ, quỹ đạo này không mang theo sát ý, ngược lại có chút ý tứ biểu diễn.
Ngân châm vững vàng đâm vào trên mặt đất bên cạnh Lam Vong Cơ, đuôi châm hiện ra lãnh quang.
"Đây là 'Sinh', thân châm có gai ngược, vào thịt gai ngược mở ra, xé rách máu thịt. Người bên kia, da mặt chính là bị 'Sinh' lột xuống, thế nào?" Ngụy Vô Tiện hướng về phía xác chết kia giơ giơ lên cằm.
Lam Vong Cơ không tỏ ý kiến.
Tiếp theo "Bá" một tiếng, hai châm đồng thời xuống đất.
"Đây là 'Lão' cùng 'Bệnh', đều tôi độc của Ôn Nhu, đều là độc mãn tính, chẳng qua 'Bệnh' châm có thể giải, 'Lão' châm không thể nào giải."
Rồi sau đó "Tử" cũng đánh úp lại, Lam Vong Cơ cũng dùng hai ngón tay chặn đứng, phát hiện "Tử" cùng với là châm, không bằng nói là một thanh kiếm nhỏ lưỡi mỏng mở ra hai bên.
"Cái này không cần giải thích, 'Tử' sao, dùng để cắt yết hầu." Ngụy Vô Tiện bĩu môi:
"Ta cảm thấy một châm này là không thú vị nhất, quá không đặc sắc."
Lam Vong Cơ nhàn nhạt lắc đầu:
"Châm này cho là thực dụng nhất."
Ngụy Vô Tiện lắc đầu, chỉ lại lấy thêm hai châm ra.
" 'Oán Tăng Hội' cùng 'Ái Biệt Ly'! 'Oán Tăng Hội' như trảo cũng có thể mở ra, châm này lúc thực chiến, đáng thẳng vào trái tim của địch nhân."
Ngụy Vô Tiện như một đứa trẻ khoe khoang đồ chơi của mình, trên mặt như có ánh sáng,
" 'Ái Biệt Ly' có lưỡi dao ba cạnh, vết thương khó mà khâu lại, đúng lúc lấy ý là biệt ly."
"'Ngũ Âm Thịnh' là châm mềm, sau khi phóng châm ra sẽ bay trở về, châm này chủ yếu dựa vào dây, dùng để vây địch."
Ngụy Vô Tiện hai ngón tay kẹp "Ngũ Âm Thịnh" quơ quơ, châm mềm kia quả nhiên tựa như cành liễu khẽ động.
"Chẳng qua rất ít người có thể ở trước mặt mấy châm khác chống đỡ được đến thời điểm chạy trốn, châm này dùng rất ít. Được rồi, 'Di Lăng Bát Khổ Châm' đã giới thiệu xong."
Tay cầm sáo của Ngụy Vô Tiện phát lực vừa kéo, mấy cây châm liền trở về vị trí cũ trong ống sáo.
Lam Vong Cơ phủ nhận: "Chưa xong."
Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu:
"Chưa xong cái gì?"
"Vừa rồi ngươi mới vẻn vẹn lấy ra có bảy châm, còn có một châm." Lam Vong Cơ nói.
"Cái này sao....... " Ngụy Vô Tiện nhấp nhấp môi, híp mắt cười nói:
"Đây không phải là chưa nghĩ ra được là dạng châm gì mới có thể phù hợp tên 'Cầu Bất Đắc' này sao? Huống chi bảy châm khác đã đủ dùng, trước không có đợi ta ngẫm lại đã."
Lam Vong Cơ lại quen thuộc cái biểu tình này, năm đó Ngụy Anh ở Vân Thâm Đường, mỗi khi giải thích cho việc trốn học hoặc không làm bài tập, trên mặt luôn là cái dáng vẻ này. Híp mắt cười đến ngoan ngoãn lại lấy lòng, giống như một con tiểu hồ ly đòi ăn.
Lam Vong Cơ còn muốn truy hỏi, lại chú ý tới dưới chân Ngụy Vô Tiện đã căn cơ không xong.
Hắn phi thân tiến lên, bắt được cổ tay Ngụy Vô Tiện, có chút không thể khống chế được lực đạo.
"A...... Làm gì?" Ngụy Vô Tiện bị đau:
"Hay là hiện tại Hàm Quang Quân liền muốn bắt ta đến hỏi tội?"
Lam Vong Cơ lòng bàn tay tinh tế rót vào một tia chân khí, theo kinh mạch của Ngụy Vô Tiện đi một vòng, lại xem xét dến kinh mạch của Ngụy Vô Tiện càng hỏng bét hơn xa so với tưởng tượng của hắn. Nhìn thái độ vò mẻ không sợ nứt của người mù này, đầu Lam Vong Cơ dâng lên một cỗ lửa giận không tên.
"Cùng ta về Cô Tô." Hắn lạnh lùng nói.
Ngụy Vô Tiện: "......"
Ngụy Vô Tiện "Phụt" cười:
"Sao lại là những lời này? Người Vân Thâm Đường các ngươi liền thích dẫn người về nhà như vậy sao? Chẳng lẽ Vân Thâm Đường các ngươi thực sự có thiên lao có thể giam giữ ta?"
Ngụy Vô Tiện ném tay Lam Vong Cơ ra, lực lớn đến nửa cánh tay của bản thân đều tê dại.
Lam Vong Cơ nặng nề mà hít vào hai hơi, dường như hạ toàn bộ quyết tâm, mới nhẹ giọng nói:
"Không phải là bắt ngươi hỏi tội. Kinh mạch của ngươi bị tổn hại, lại thường xuyên mạnh mẽ sử dụng chân khí, cứ thế mãi, không chừng sẽ liên lụy bốn cảm khác."
Lời này không giống giả mạo, Ngụy Vô Tiện trầm mặc một hơi, mới thu lại ngữ khí đối chọi gay gắt kia, bất đắc dĩ khuyên nhủ:
"Tốt Hàm Quang Quân, nghe ta nói, trên thế giới này cũng không phải tất cả việc khó xử ngươi đều có năng lực giúp đỡ. Ta tuy là một người đáng thương bị hao tổn kinh mạch, nhưng ta cũng là Di Lăng lão tổ bị các môn các phái đều muốn nhanh chóng diệt trừ. Ngươi nguyện tin ta nhưng ta theo ngươi trở về, không nói đến ta có thể đi vào cửa Vân Thâm Đường đã bị trưởng bối nhà ngươi trói gô ném vào địa lao hay không, coi như ngươi nguyện che chở ta, có thể che chở ta, cũng chắc chắn sẽ làm bẩn thanh danh cảnh hành hàm quang của ngươi. Hãy vì bản thân ngươi ngẫm lại."
Lam Vong Cơ không có mảy may do dự:
"Không sao."
Hai mắt vô thần của Ngụy Vô Tiện vì kinh ngạc mà trong một chớp mắt mở to.
Cây sáo cầm trong tay xoay một vòng, lại chọc vào ngực Hàm Quang Quân một cái.
"Lời này của Hàm Quang Quân là thật sự?"
Lam Vong Cơ bị chọc đến nhoáng lên, mới từ kẽ răng bài trừ hai chữ:
"Thật sự."
Qua một lúc lâu sau, Ngụy Vô Tiện nhón chân, nhu nhược không có xương mà chậm rãi leo lên đến bên tai Hàm Quang Quân:
"Hàm Quang Quân nói ra loại lời nói này, không sợ ta cảm thấy ngươi đối với ta có ý tưởng gì không an phận sao_ "
Gằn từng chữ một, thiếu niên cố ý đè thấp thanh tuyến, hơi thở ấm áp mềm mại phả vào vào tai của Lam Vong Cơ:
"_ đừng quên, Hàm Quang Quân, ta, nhưng, là, kẻ, đoạn, tụ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com