2. Kim Lăng Thiên - Tiểu Bằng Hữu Tổ Liên Văn
(Vong Tiện) 818 Di Lăng Lão Tổ Không Biết Xấu Hổ Kia Cùng Nam Nhân Của Hắn Hàm Quang Quân
Tên khác: <<Tân Xuân Tự Cứu Chỉ Nam>>
Tác giả: Thập Tứ Nhất Thập Tam (十四一十三)
QT: TraHoaCac
Edit: Ngọc Lưu Ly
Link raw: https://tiliaszyszyl.lofter.com/post/1f28053a_12dc02ffb
***
Thời điểm mùng sáu tháng giêng Kim Lăng tới Vân Thâm Bất Tri Xứ. Nói là từ cuối năm đến bây giờ bận rộn hơn nửa tháng, cuối cùng đưa ra không thể cùng Lam Tư Truy Lam Cảnh Nghi tụ họp một chút, kì thực --
"Từ mùng một đến mùng năm, ta đã cùng bảy tám vị nữ tu gặp mặt." Kim Lăng rầu rĩ không vui nói.
Ngụy Vô Tiện vừa thấy dáng vẻ hơi oan ức kia của cậu, liền bật cười ra tiếng, quả nhiên Kim tông chủ đỏ mặt giương nanh múa vuốt kêu to:
"Ngươi cười cái gì mà cười."
Kim Lăng tới tìm khi hai người bạn tốt của cậu đều không ở đây. Ngần ấy năm qua đi, hiện giờ hai người này đã là danh sĩ đứng đầu trong Huyền môn tân tú, tiếp nhận một bộ phận gánh nặng trách nhiệm trên người tiền bối, sự vụ so với thời kỳ thiếu niên nhiều hơn không ít. Sau khi biết được tin tức bạn bè đều đang bận rộn Kim Lăng cũng không vội vã rời đi, tự mình ở Vân Thâm đi một chút nhìn xem, mang một chút hy vọng nảy sinh trong lòng mà cậu không muốn thừa nhận khát cầu gặp được một người nào đó, cùng cậu trò chuyện.
Kim Lăng năm nay hai mươi hai tuổi. Nhiều năm như vậy qua đi, cậu đến bây giờ cũng nói không rõ tình cảm của mình đối với Ngụy Vô Tiện là như thế nào.
Căm hận không thể nói, cậu biết Ngụy Vô Tiện đối tốt với cậu. Từ lúc ra ngoài săn đêm nhìn như không để tâm kỳ thật rất có đạo lý chỉ đạo, đến lúc mỗi lần ly biệt ôm lấy bờ vai của cậu lải nhải nói những chuyện phiếm đó với cậu, cái gì "Không nên chọc giận cữu cữu ngươi hắn cũng là vì muốn tốt cho ngươi" "Không nên ngang ngạnh giận dỗi với trưởng lão gia tộc bọn nói gì ngươi tạm thời nghe cái đó khiêm tốn nghe kiên quyết không thay đổi", đây đều là Ngụy Vô Tiện đối với cậu cẩn thận quan tâm. Từ sau lúc ở miếu Quan Âm chân tướng rõ ràng, thâm thù huyết hận xuyên suốt nhân sinh mười mấy năm trước của Kim Lăng tuy không tính tan thành mây khói lại cũng không dậy nổi sóng gió gì, cậu nói như thế nào cũng không hận nổi người cười ngâm ngâm trước mặt này.
Cậu biết sinh mệnh của mình hẳn là có một người như vậy. Sẽ dạy cậu rất nhiều đồ vật, lại không phải giống như Giang Trừng nghiêm khắc khắc nghiệt; sẽ dẫn cậu quậy dẫn cậu chơi, vận dụng hết thảy thủ đoạn đối tốt với cậu; bảo hộ cậu trợ giúp cậu, là một hậu thuẫn đáng tin cậy khác của cậu. Kim Lăng là nguyện ý cùng Ngụy Vô Tiện thân cận một ít, cùng hắn nói chuyện, nghe hắn thuận miệng nói bừa cái gì đó với mình, cho mình xem chút đồ chơi nhỏ hiếm lạ cổ quái hắn tự tay làm đều tốt.
Tuy rằng dáng vẻ Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ cả ngày nị nị oai oai cơ hồ dán thành một người thật sự có điểm đau mắt.
Có câu tà môn cách ngôn, nói ai người đó liền đến. Kim Lăng quẹo qua đường sỏi đá, Ngụy Vô Tiện liền đứng ở trong viện cuối đường.
Trước đó vài ngày Cô Tô hạ tuyết, lúc này còn không có tan hết, khí lạnh trong không khí tán không đi. Ngụy Vô Tiện bọc một cái áo choàng màu ngân bạch đang đứng ở dưới tàng cây của một cây phủ đầy tuyết đọng, cổ áo lông trắng nhung nhung vây quanh mặt hắn. Kim Lăng đánh giá một chút chiều dài của cái áo choàng kia, không cách nào khống chế nghĩ đại khái là áo choàng của Hàm Quang Quân, nghĩ xong tự mình vành tai nóng tới hoảng.
Ngụy Vô Tiện thấy cậu đến gần, trên mặt liền hiện ra ý cười, còn vươn hướng về phía cậu múa may làm như muốn cậu lại đây:
"Kim Lăng!"
Kim Lăng bĩu môi, cách một khoảng cách kêu hắn:
"Kêu lớn tiếng như vậy làm gì! Tới!"
Nói xong bước chân nhanh hơn chạy về phía đối phương, bước chân mang theo chút vui sướng cùng chờ mong không cách nào che lấp được.
Vì thế liền có một màn mở đầu kia.
Ngụy Vô Tiện cười ngăn không được cả người run rẩy, trong tay cầm chén rượu cũng không chịu khống chế lay động, chén rượu tạt đầy mặt bàn, một bộ phận theo cạnh bàn nhỏ giọt đến trên hắc y của hắn. Kim Lăng xấu hổ và giận dữ nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải nhớ đây là phòng khách trong Tĩnh thất của Lam Vong Cơ, cậu đã sớm đem bàn nhỏ trước mặt này xốc đến trên người người đối diện.
Bọn họ ở phòng khách trong Tĩnh thất nói chuyện, nghĩ tới thân thể này của Mạc Huyền Vũ hư nhược, trong phòng còn để chậu than, ấm áp như xuân. Lam Vong Cơ đi xử lý một ít việc vặt trong tông môn tích góp trong một năm, Ngụy Vô Tiện ở trong Tĩnh thất xem sách viết viết vẽ tranh, nhàn đến nhàm chán liền đi ra cửa đi một chút, kết quả chính là đụng phải Kim Lăng.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha thực xin lỗi thực xin lỗi!"
Ngụy Vô Tiện xoa xoa nước mắt tràn do cười, xua xua tay:
"Ta là không nghĩ tới, thì ra ngươi cũng tới tuổi nên thân cận rồi. Giang Trừng còn đánh quang côn đâu."
Kim Lăng hừ một tiếng, không trả lời.
Ngần ấy năm qua đi cậu cũng ở Kim Lân Đài chậm rãi đứng vững vàng gót chân, tuy rằng những trưởng lão phía trên kia như cũ thường hay suy nghĩ hết mọi biện pháp để dao động địa vị của cậu. Việc liên hôn này kỳ thật khi Kim Lăng mới vừa nhược quán liền có người nói ra, nhưng là bị Kim Lăng lấy tuổi tác của mình còn nhỏ đẩy đi. Qua hai năm nói như thế nào cũng trốn tránh không được, vì thế một đám trưởng lão từ mùng một đến mùng năm từ sớm đến tối đều an bài gặp mặt thân cận cho cậu. Kim Lăng đối với các tiên tử hoa hoè lộng lẫy đó khịt mũi coi thường, cậu đã sớm thấy rõ mục đích của những trưởng lão đó, kết quả tự nhiên tất cả đều tan rã trong không vui.
Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm. Hắn cũng hiểu rõ, vì thế hắn hỏi:
"Ngươi cảm thấy ngươi muốn tìm người như thế nào?"
"Đương nhiên là người có thể gánh vác vị trí đương gia chủ mẫu của Kim gia! Mà không phải những loại người lung tung rối loạn cái gì cũng có này." Kim Lăng buột miệng thốt ra.
"Không đúng." Ngụy Vô Tiện lắc đầu, "Là ý nghĩ của Kim Lăng Kim Như Lan, không phải ý nghĩ của Kim tông chủ."
Kim Lăng sửng sốt, môi giật giật, lại phun không ra thêm chữ nào.
Cậu cũng không nghĩ tới vấn đề này. Trước mười bốn tuổi cậu vẫn luôn vùi đầu đau khổ tu luyện, vì không cho người khác xem thường mình, vì không cho cha mẹ trên trời có linh thiêng thất vọng. Khác với nam hài cùng tuổi hứng thú bừng bừng thảo luận đạo lữ tương lai của mình, cậu đem tất cả tinh lực đặt trên việc học cùng tu luyện, chưa bao giờ tham dự. Sau khi Kim Quang Dao chết cậu trở thành Kim tông chủ, không chỉ bận về việc nâng cao bản thân, lại muốn dấn thân vào sự vụ của tông môn, cùng không ngừng chu toàn với những người ý đồ gây rối, càng không rảnh phân tâm suy xét chuyện của bản thân. Nhắc tới đạo lữ cùng hôn nhân, chuyện thứ nhất cậu có thể nghĩ đến chính là liên hôn củng cố địa vị Kim gia củng cố địa vị của chính mình.
Kim Lăng cảm thấy mình hẳn là hy vọng có một đạo lữ ôn nhu hiền huệ giống như mẫu thân vậy. Cậu từ nhỏ có nghe thị nữ bên người Giang Trừng kể, Giang Yếm Ly là nữ tử điềm tĩnh hiền lành cỡ nào, khí chất xuất chúng tâm linh thủ xảo. Nhưng nội tâm của cậu lại mơ hồ cho rằng đây chỉ là một loại nhớ nhung của cậu đối với người mẹ đã mất, không nên là loại hình thê tử mà cậu muốn hướng tới. Tóm lại hẳn là phải có tình yêu, muốn thích động vật nhỏ......
Giống như qua thật lâu sau, Kim Lăng đột nhiên từ suy nghĩ bừng tỉnh, lại đụng phải tầm mắt của người đối diện. Ngụy Vô Tiện cầm chén rượu nhướng mày, mắt đào hoa đen nhánh đều là ý cười sáng lấp lánh.
"Sao, nghĩ tới nhập thần? Có người được chọn không?"
"Không có!"
Kim Lăng nóng lòng phủ nhận, lại ở sau khi hai chữ bật thốt lên khí thế hơi yếu xuống, vì cùng trưởng bối thảo luận về đề tài tình yêu mà e lệ mặt đỏ lên nóng bỏng.
"Ta cảm thấy, ừm..... Chỉ cần ta thích là được! Quản hắn cái gì khác! Không suy xét chuyện khác chỉ cần ta thích! Ta nguyện ý!"
Ngụy Vô Tiện thoả mãn gật gật đầu, buông chén rượu vỗ vỗ tay:
"Trả lời không tồi, cho cái Giáp đẳng!"
Hắn ngồi dậy nghiêng người qua hung hăng xoa xoa đầu tóc của Kim Lăng, đem phát quan được xử lý chỉnh tề xoa loạn thành một cục. Kim Lăng hoang mang rối loạn cúi đầu một lần nữa vấn tóc, liền nghe bên kia Ngụy Vô Tiện rất bình tĩnh mở miệng:
"Kỳ thật, loại chuyện tình yêu này, nhìn vừa mắt chính là nhìn vừa mắt, vô duyên chính là vô duyên, có duyên chắc chắn có thể tương ngộ." Hắn dừng một chút, "Giống như ta và Lam Trạm."
Kim Lăng hứ một tiếng.
"Hứ cái gì. Ngươi tuổi còn nhỏ, không hiểu cái này, chờ ngươi thật sự gặp được người kia mới có thể biết cái gì là một ánh mắt vạn năm định tình."
"Nói giống như ngươi và Hàm Quang Quân là giống nhau."
Ngụy Vô Tiện làm bộ làm tịch mở to hai mắt nhìn:
"Như thế nào không phải? Hai ta lần đầu tiên gặp mặt là ở thời điểm chúng ta mười lăm tuổi. Ta tới Vân Thâm nghe học, nửa đêm trèo tường ra ngoài mua rượu uống, trở về ở đầu tường bị hắn bắt."
Ngụy Vô Tiện một ngụm uống hết rượu thừa trong cái ly, lại rót cho mình một ly, từ ngữ khí đến biểu tình trên mặt mỗi một chi tiết đều giống như phủ một lớp đường ngọt ngào,
"Ta đến bây giờ cũng còn nhớ rõ tối hôm đó là trăng tròn, hắn làm vỡ chính là vò Thiên Tử Tiếu ta xách bên tay trái, ra một chiêu là thức thứ hai của kiếm pháp Cô Tô, rượu đặc biệt thơm. Từ đó về sau ta cũng chưa uống qua rượu nào thơm hơn so với rượu ngày hôm đó."
Nói xong hắn chép chép miệng, lầm bầm lầu bầu:
"A, giống như rượu hợp cẩn ngày đại hôn cũng rất thơm."
Kim Lăng không biết nên nói tiếp như thế nào, đồng thời trong lòng hơi nghi hoặc. Cậu vẫn luôn tưởng sau khi Ngụy Vô Tiện hiến xá trở về hai người mới sinh ra tình cảm, hắn nhưng rõ ràng nhớ rõ lúc ấy Ngụy Vô Tiện dây dưa không thôi với Lam Vong Cơ như thế nào, Lam Vong Cơ lại như thế nào mọi cách dung túng hắn làm ầm ĩ. Nếu không phải Hàm Quang Quân ở trong tiên môn mỹ danh truyền xa, cơ hồ tất cả mọi người muốn hoài nghi Lam Vong Cơ có phải từng có liên quan gì với Mạc Huyền Vũ hay không.
Mà nghĩ lại một chút, trên thực tế hết thảy sớm đã có manh mối. Trước khi Ngụy Vô Tiện sống lại, Kim Lăng cũng gặp qua Lam Vong Cơ vài lần, cậu khi đó còn nhỏ, tâm tư tỉ mỉ của trẻ con đối với tình cảm cảm giác của thế giới bên ngoài luôn rất nhạy bén. Cậu ngửa đầu nhìn vị tiên thủ giống như trích tiên giáng thế kia, chỉ cảm thấy có khói mù không tan bao phủ y, liên quan không khí chung quanh cũng bi thương lạnh băng chìm chìm nổi nổi.
Mà sau khi Ngụy Vô Tiện trở về Kim Lăng rốt cuộc chưa từng thấy qua Lam Vong Cơ như vậy, tuy vẫn là luôn xụ mặt mặt vô biểu tình, nhưng ánh mắt y nhìn về phía Ngụy Vô Tiện luôn là nhu hoà, giống như nắng ấm tháng tư phất qua cành liễu non nớt tươi đẹp, hoà tan hồ băng ngàn dặm, lộ ra hồ nước trong suốt sóng nước nhộn nhạo phía dưới. Lam Vong Cơ mặc Ngụy Vô Tiện nháo, mặc hắn vi phạm lệnh cấm mặc hắn làm nũng mặc hắn khoa tay múa chân muốn này muốn nọ, không phải một mặt "Bị tình yêu che mờ hai mắt", mà là mất mà tìm lại được đặt ở đầu quả tim quý trọng, hy vọng hắn hết thảy đều tốt, hy vọng hắn hết thảy bình an vui vẻ.
"...... Cho nên, đây là...... Tình yêu?" Giữa hai hàng lông mày Kim Lăng nhíu lại, suy tư hỏi.
Ngụy Vô Tiện lắc đầu:
"Tình yêu thứ này rất sâu, không phải vô cùng đơn giản là có thể định nghĩa, nói cũng nói không rõ, mỗi người có lý giải của mình."
"Đối với một ít người mà nói là một hồi thề non hẹn biển oanh oanh liệt liệt, thời điểm trải qua khắc vào xương tủy, thời điểm quên đi lại đơn giản tan thành mây khói."
"Còn có, đối với một vài người khác tới nói chính là nhà gỗ có thể tránh gió, củi lửa đốt cháy cùng đồ ăn bốc hơi nóng. Lúc trước chúng ta đi ra ngoài săn đêm không phải đã gặp qua sao? Nhà nông phổ phổ thông thông, không giàu có ngày lại trải qua rất hạnh phúc."
Kim Lăng gật đầu. Cậu đối với hộ gia đình kia còn có chút ấn tượng. Ba năm trước đây cậu một mình ra ngoài săn đêm, ở biên cảnh Lan Lăng gặp gỡ Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện đi ngang qua. Con đường một toà thôn trang từ trong miệng tà ám cứu một nữ tử. Trượng phu của nữ tử vô cùng cảm tạ bọn họ, tặng cho bọn họ không ít rau quả lương khô để biểu đạt cảm kích của mình. Nam nhân vóc người không cao kia ôm thê tử sống sót sau tai nạn của mình nói hắn từ nhỏ cha mẹ đều chết, thê tử là người nhà duy nhất của hắn, theo đuổi của hắn chỉ là mỗi ngày có thể ăn được đồ ăn người yêu tự tay làm. May có vài vị cứu người yêu của hắn, nếu không hắn thật sẽ thành một người cô đơn.
Vì thế Kim Lăng hỏi:
"Vậy còn ngươi?"
Thấy Ngụy Vô Tiện mặt lộ vẻ nghi hoặc, cậu lặp lại:
"Ngươi thì sao? Ngươi nghĩ như thế nào?"
"Ta?" Ngụy Vô Tiện dùng ngón tay chỉ chỉ mình, làm như không tưởng được cười một tiếng, "Nghĩ như thế nào mà hỏi ta?"
"Vô nghĩa! Ngươi cả ngày cùng Hàm Quang Quân lải nhải dài dòng, chẳng lẽ ngay cả cái này cũng không biết sao?" Kim Lăng trừng mắt liếc hắn một cái.
Ngụy Vô Tiện cũng không giận, sờ sờ cằm thật sự nghiêm túc suy tư:
"Vấn đề này ta còn không có nghĩ tới."
Kim Lăng bĩu môi:
"Vậy ngươi còn làm bộ làm tịch nói với người ta."
Ngụy Vô Tiện xua tay:
"Cũng tốt hơn ngươi hỏi cữu cữu của ngươi. Hắn ngay cả tay của tiên tử cũng chưa sờ qua, khi còn nhỏ kêu hắn ném đài sen cho cô nương bên hồ hắn cũng không muốn, nhiều năm như vậy qua đi tu vi càng cao nhưng mà cảm tình như cũ trống không, thậm chí bị kéo vào sổ đen thân cận của nữ tu. Hắn có thể nói cho ngươi cái gì?"
Lúc này cửa sau lưng Kim Lăng vang lên một tiếng nhỏ. Ngụy Vô Tiện ngồi quay mặt về phía cửa đôi mắt tức khắc sáng lên, chống lên bàn nhỏ gấp gáp chạy qua, lúc Kim Lăng đứng dậy xoay người lại thì thấy được Ngụy Vô Tiện thẳng tắp nhào vào trong lòng ngực Lam Vong Cơ, vòng lấy cổ Lam Vong Cơ liên thanh kêu "Lam Trạm".
Kim Lăng trong nháy mắt đôi mắt có chút đau.
Phải biết rằng trước kia lúc cậu đi theo hai người đi ra ngoài săn đêm Ngụy Vô Tiện tốt xấu gì cũng sẽ bận tâm một chút uy nghiêm của người làm trưởng bối. Nhiều nhất chính là khi cùng Lam Vong Cơ đi đường vai kề vai, ngón tay làm bộ lơ đãng cọ qua đối phương lại bị trực tiếp bắt lấy nắm chặt, ngẫu nhiên còn ở bên tai nhau nói một ít lời nói chỉ có hai người bọn họ nghe thấy. Mà khí tràng ngọt ngào dinh dính màu hồng phấn giữa hai người chưa bao giờ tan đi, vừa thấy liền biết giữa hai người bọn họ tuyệt đối có gì đó, làm người khác đặc biệt không khoẻ. Chẳng qua hành động thân mật như vậy thật đúng là không thấy nhiều lắm, phỏng chừng là hôm nay Lam Vong Cơ rời khỏi đây mấy canh giờ quá dài, một giờ như một năm, nhớ người ta muốn chết rồi.
Lam Vong Cơ một tay xách theo hộp đồ ăn, một tay vòng ở sau thắt lưng Ngụy Vô Tiện, hơi hơi gật đầu coi như hành lễ với Kim Lăng. Kim Lăng vội vàng gật đầu đáp lễ, mượn cơ hội này hoà hoãn đôi mắt đã chịu thương tổn.
Nếu Lam Vong Cơ đã trở lại, Kim Lăng cũng không muốn ở lại lâu. Cậu từ trước kia đã sợ Lam Vong Cơ đến không được, Lam Vong Cơ làm người xử xự nghiêm khắc không lưu tình, một chút ôn nhu duy nhất đã dành hết cho cái người lúc ẩn lúc hiện treo ở trên cổ y kia, người không liên quan là không có quyền chia sẻ nửa phần.
Kim Lăng đang muốn tìm cái lý do lui lại, dù sao chuyện mà ngày gần đây cậu phiền lòng đều nói xong hết rồi, chuẩn bị điều chỉnh tốt tâm tình trở về tiếp tục cùng trưởng lão Kim gia đấu trí đấu dũng, liền nghe Ngụy Vô Tiện đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ kêu một tiếng.
Lam Vong Cơ hỏi:
"Chuyện gì?"
Ngụy Vô Tiện xoay người dựa nghiêng trong lòng ngực Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ như cũ ôm eo hắn, Ngụy Vô Tiện vỗ tay một cái, nói:
"Ta nghĩ tới."
Lam Vong Cơ nói:
"Nghĩ đến cái gì?"
Ngụy Vô Tiện cười nói:
"Kim Lăng, ngươi vừa mới hỏi ta, ta cảm thấy cái gì là tình yêu, hiện tại ta nghĩ tới."
Hắn nghiêng mặt qua duỗi tay gãi gãi cằm Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ hơi cúi đầu ôn nhu nhìn hắn.
"Tự nhiên là -- "
"Sống chết không đổi."
Bốn chữ vượt qua khoảng cách vài thập niên, xuyên qua thời gian, vượt qua hoàng tuyền, nhưng vẫn còn dừng ở bên tai người nên nghe thấy kia.
Ngụy Vô Tiện ngửa đầu cười với Lam Vong Cơ:
"Hàm Quang Quân, ngươi cảm thấy ta đáp như thế nào?"
Lam Vong Cơ vòng lấy tay hắn nắm thật chặt:
"Rất tốt."
"Rất tốt, rất tốt," Ngụy Vô Tiện gật đầu, lại nhướng mày nhìn về phía Kim Lăng, "Thế nào? Đã hiểu chưa?"
"Ai! Ai nghe ngươi nói hưu nói vượn..... Ta đi đây! Trở về sự tình còn nhiều lắm đâu!"
Kim Lăng thấy hai người đối diện hỗ động mà bản thân xấu hổ mặt đỏ tai hồng, vẫn là giống lúc ban đầu dáng vẻ như trẻ con dậm chân, lắp bắp ném xuống một câu liền chạy trối chết, thẳng đến khi ở ngoài sơn môn Vân Thâm thời điểm ngự kiếm bay lên nhiệt độ trên mặt khó khăn lắm mới biến mất.
Sau khi bình tĩnh lại suy tư, nhưng thật ra cảm nhận được lời Ngụy Vô Tiện nói có lý. Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ vì vận mệnh Thiên Đạo an bài mà bỏ lỡ mười ba năm, những năm Ngụy Vô Tiện thân tử hồn tiêu Lam Vong Cơ cũng không hề thay lòng, toàn tâm toàn ý yêu người phảng phất vĩnh viễn không về kia. May mắn cuối cùng Ngụy Vô Tiện hiến xá trở về, bù đắp đủ loại tiếc nuối của đời trước lưu lại, từ đây tử vong cũng không có cách nào làm cho hai người bọn họ tách ra. Cũng là ứng với một lần Lam Cảnh Nghi ngầm cảm thán: "Hàm Quang Quân cùng Ngụy tiền bối thật là thần tiên quyến lữ a."
Khi sắp đến Kim Lân Đài Kim Lăng đột nhiên tỉnh ngộ: Hình như ban đầu ta là đi hỏi làm sao trốn tránh liên hôn mà?
__________END__________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com