Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 11: GIÁO SƯ MỚI

Ngã Tư Vua, mười giờ tối...

Chuyến tàu cuối cùng trong ngày sau khi trả xong hành khách liền chậm rãi rời khỏi nhà ga.

Giữa tiếng tàu hú lấn át tiếng xì xào mừng rỡ của người thân và bạn bè lâu ngày gặp lại, có hai người tiến đến ghế nghỉ gần đó và ngồi xuống.

Cả hai đều mặc áo bành tô đen với cùng một kiểu dáng, nhưng rõ ràng người đàn ông cao hơn thoạt nhìn khỏe mạnh hơn rất nhiều.

Y nói gì đó với người ngồi trên ghế, rồi mới xách cái rương lớn gần về phía bọn họ. Trong một thoáng đó, người ngồi trên ghế khẽ ngẩng đầu, đôi mắt nâu mờ mịt như chứa sương mù mông lung nhìn về phía trước.

Anh ta nói, giọng hơi khàn và khô:
- Tới sân ga rồi hả anh?!

- Ừ, tới rồi.

Người đàn ông cao hơn vuốt nhẹ mái tóc đen xù đến gương mặt hồng lên vì lạnh của đối phương, giọng nói vừa trầm vừa ôn nhu:
- Mặt em lạnh quá, có phải lại khó chịu trong người rồi không?

- Em vẫn ổn, chỉ buồn ngủ thôi.- Người thanh niên kia cười đáp.

Đó là một thanh niên còn khá trẻ, có lẽ chỉ mới ngoài hai mươi, dung mạo thanh tú, khí chất ôn hòa và dịu dàng.

- Anh chỉ lo em sẽ mệt thôi. Lịch trình lần này hao sức quá mà.- Người đàn ông chậm rãi và nhẹ nhàng ủ hai tay thanh niên vào trong đôi bàn tay to lớn của mình.

Y có mái tóc đen mun xoăn nhẹ, gương mặt góc cạnh điển trai như tài tử màn bạc. Nhưng đôi mắt đen của y lại không có quá nhiều cảm xúc, đôi mày sắc, sống mũi cao, đôi môi mỏng càng làm y có phần lạnh nhạt, thậm chí là bạc tình.

Chỉ có điều, hiện tại, trong đôi mắt y lại ẩn chứa sự lo lắng, quan tâm rõ ràng. Mà tất cả nó lại chỉ dành cho người trước mắt.

- Chú ơi!- thanh âm non nớt run lên vì lạnh chợt vang vọng trong sân ga vắng người.

Y lạnh nhạt quay đầu nhìn đứa trẻ vừa rách rưới vừa bần cùng bên cạnh. Nó lùn xủn, đen đúa, mái tóc xơ xác và làn da đỏ lên vì lạnh.

Nó dùng đôi mắt nâu đã ngấn nước, cố hết sức chào mời hai người khách lạ trong sân ga:
- Hai chú có muốn mua diêm không ạ?

Thấy y đã nhíu mày, nó vội nói thêm:
- Tất cả chỉ còn lại năm hộp, cháu sẽ lấy hai chú rẻ thôi ạ.

- Anh.- thanh niên nghe tiếng loạt xoạt của áo bành tô, vội đưa tay níu lấy tay người đối diện:
- Chúng ta sẽ mua diêm chứ?!

- Anh không muốn.- y đáp. Lạnh lùng và quyết đoán.

- Nhưng em muốn.- thanh niên khẽ cười- Anh sẽ mua chúng cho em, đúng không?

Y nhìn sâu vào đôi mắt mờ mịt của đối phương. Sau đó mở ví, rút ra mấy bảng Anh để mua hết số diêm còn lại.

Thằng nhóc nhận được tiền mà phát hãi:
- Nhiều quá ạ, cháu không cần đâu.

Nó chỉ cần đủ số tiền chỗ diêm kia là được.

- Cầm lấy nếu không muốn bị chết đói.- y nhàn nhạt mở lời:
- Viện mồ côi bây giờ vẫn tệ hại y như ngày trước.

Thằng bé sững người, sau đó nó mới nhận lấy số tiền kia, rối rít cảm ơn cả hai rồi chạy đi một mạch khỏi nhà ga, hòa vào bóng đêm lạnh lẽo và u tối.

- Em cảm ơn.- nhận được bọc diêm trong tay, thanh niên cong mắt cười hiền.

Y không đáp lại. Thật rõ ràng, y không có cách nào phản đối những yêu cầu mà bạn đời của mình đưa ra. Từ xưa tới giờ đều vậy.

Cả hai cùng nhau đi về phía cửa nhà ga và khi đi qua một bức tường, họ đã biến mất.

.

Cùng lúc đó, tại The Burrow...

- Cậu nói là ba mình thú nhận với cậu về việc thực sự có anh em nhà Potter như lời bác Hagrid đã nói lúc trước sao?

Ron ngồi bật dậy trên giường, vẻ mặt vừa thất thố vừa kinh hãi la lên một câu dài ngoằng.

- Cậu nhỏ tiếng một chút.

Harry nắm nhẹ hai bên thái dương vẻ hơi mệt mỏi. Cậu quyết tâm tìm hiểu là sự thật, nhưng đón nhận nó bằng cách nổi bật như sốc điện thế này thì khó quá.

Ron cũng nhận ra tin tức gây sốc này không thể la làng lên lớn như vậy. Nhưng vẻ mặt nhăn nhúm như thấy nhện của Ron đã nói rõ sự khó chấp nhận của cậu chàng rõ đến thế nào.

Ron nói, giọng rít lên khe khẽ:
- Đây rõ ràng là một chuyện quan trọng với cả cậu và Tia, thậm chí là cả dòng họ Potter. Vậy mà không một người lớn nào chịu nói cho anh em cậu biết. Cụ Dumbledore sao lại làm vậy chứ?!

Harry có một người chú, nghĩa là cậu ấy và em gái sẽ có một người giám hộ đúng họ thân thuộc, cùng giới phù thủy. Không chỉ như vậy, vị trí địa lí của dinh phủ Potter cũng sẽ được tiết lộ hoặc tìm thấy sau mười hai năm không ai tiến đến được.

Nhìn từ góc độ nào thì đây cũng là một vấn đề quan trọng.

Nhưng sau ngần ấy năm, không một ai nhắc đến người chú ấy...

Harry nhìn Ron, hít vào một hơi, nằm vật ra giường, lời nói như thì thầm:
- Bác trai nói rằng, năm đó... chú tớ được cho là đã mất rồi.

-Hả?!- Ron ngớ ra.

Harry tiếp:
- Bác trai nói, mẹ tớ, ba tớ, các bạn của ba tớ, giáo sư Snape và một người bạn thân của chú ấy tận mắt nhìn thấy chú ấy ngã xuống từ tháp Thiên Văn của trường mình.

Sắc mặt của Ron trong chớp mắt tái nhợt.

- Nhưng không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì mà chú ấy biến mất trước lễ tang.

- Đồng thời biến mất còn có người bạn kia của chú ấy, tên là Leighton Li.

- Ba tớ đã ngay lập tức đi tìm chú Li.

- Cuối cùng ba tớ thấy họ ở một căn nhà nhỏ ở một thị trấn toàn phong đỏ ở Canada.

- Điều quan trọng là, chú tớ, Avon Saval Potter vẫn còn sống, nhưng lại bất tỉnh khó lòng dậy nổi.

- Không ai biết chuyện gì đã thực sự xảy ra giữa họ. Chỉ biết khi ba tớ trở về, ba tớ đã rất đau lòng và buồn nản. Ba rất nhớ chú tớ nhưng lại không muốn ai nhắc đến chú ấy và cả người bạn họ Li kia của chú ấy.

- Cụ Dumbledore khi đó cũng đồng tình với việc này. Đấy mới là chuyện không ai ngờ đến.

- Vì vậy mới thành ra việc không ai nhắc đến chú ấy nữa.- Câu cuối là Ron thì thầm thành tiếng.- Nhưng mà... chiến dịch chống lại Kẻ mà ai cũng biết là ai đó lúc trước, họ không tham gia sao?

- Chú tớ thì không, nhưng vị họ Li kia thì có.- Nghe nói là làm công tác hậu cần chuyên chữa trị cho người bị thương.

Ron suy nghĩ một chút gì đó rồi nói, thì thầm như lo sợ người lớn nghe được chuyện gì:
- Vậy chú cậu...

- Tớ không biết.- Harry lắc đầu.

Không biết nghĩa là bố của Ron cũng không rõ nên không kể tới. Hoặc biết nhưng không kể tới.

Có điều, chỉ cần là người thông minh, suy nghĩ một chút liền có thể hiểu: Avon khi đó hẳn là vẫn còn hôn mê ở Canada, nên mới không tham chiến được.

Ron sáp lại gần Harry:
- Vậy cậu đã báo lại chuyện này cho Tia chưa? Biết đâu cậu ấy có thể hỏi được gì từ giáo sư Snape. Họ Li kia là học sinh nhà Slytherin mà.

- Tớ báo cho em ấy rồi.- Harry đáp.- Em ấy nói sẽ cố gắng hỏi rồi bọn tớ sẽ nói chuyện khi gặp lại ở trường.

Ron gật đầu:
- Khi đó có thêm cả Hermione, có lẽ chúng ta sẽ có thêm thu hoạch từ câu chuyện này.

- Ừ.- Harry lơ đãng đáp lại.

Trong một phút giây, cậu bỗng muốn viết thư cho Ruby để hỏi cậu bé xem có biết gì về người tên Leighton Li đó không. Nhưng cậu lại dằn lại ngay lập tức.

Một đứa nhỏ mười một tuổi có thể giúp được gì đây? Mình không nên kéo em ấy vào chuyện này mới đúng.

.

Nhà Weasley suýt chút nữa bị muộn giờ tàu chạy của Hogwarts.

Không biết là vì nguyên nhân gì nhưng từ Fred, George đến Ginny đều quên đủ thứ đồ làm cho chiếc Ford Anglia của ông Weasley phải quay về The Burrow đến bốn năm lần, rồi mới thành công tới được nhà ga Ngã Tư Vua.

Chỉ có điều...

- Tuyệt vời bọn mình bị muộn rồi!- Ron la lên tuyệt vọng khi vừa sâp xếp đủ thứ hành lí rơi lủng củng đầy đất với Harry.

Cả nhà Weasley đều vượt qua cửa ga 9¾ an toàn, riêng Harry và Ron bị kẹt lại với tư thế ngã chỏng vó cũng đồ đạc trên hai chiếc xe đẩy.

May mắn thay, con Hedwig không hề bị thương sau cú va đập đó. Nhưng nó cứ kêu ré lên không ngừng cùng con Scabber của Ron làm cả bị bảo vệ ga chú ý và nhắc nhở tới mấy lần.

Chiếc đồng hồ trong sân ga đã điểm bảy giờ- thời gian mà chuyến tàu Hogwarts khởi hành.

Harry nhìn đồng hồ trên đầu, lại nhìn hai cái xe đẩy bị người khác chú ý liền đánh bạo một chủ ý:
- Chúng ta ra xe của nhà cậu chờ đi.

- Ra xe chờ?!- Ron nhướng mày. Rồi mặt mày cậu chàng bừng sáng.- Đúng rồi, bọn mình có thể lái xe đi đến Hogwarts mà.

Harry há miệng muốn nói gì đó thì chiếc mề đay trên cổ đã phát ra tiếng gọi:
- Anh Harry!

- Tia đấy à?- Harry nhanh chóng lôi cái xe đẩy của mình đi, khẽ giọng đáp lại.

Ron cũng không muốn ở đó làm cảnh mãi nên lập tức đẩy xe đi theo Harry ra ngoài.

- Sao mãi em không thấy anh đâu thế?!- Tia ở bên kia hỏi.- Đừng nói là anh với Ron không lên được tàu nhé!

- Bọn anh không lên được thật.- Harry đáp.- Ron đang có ý định lái chiếc xe của bác Weasley đi tới Hogwarts nữa cơ.

- Ý tưởng hay đấy!- Tia cười.- Nhưng điên rồ quá! Em phản đối!

Ba Snape sẽ phát cáu khi nhìn thấy bài báo về việc bảy Muggle nhìn thấy chiếc Ford Anglia do hai người họ điều khiển mất.

- Anh đang cố gắng phản đối!

- Phản đối vô hiệu!- Ron trễ miệng vào la lên một câu, làm Harry phải né ra vì âm giọng quá lớn.- Bọn anh đã muộn giờ tới trường rồi. Biết bao giờ mới tới được trường đây?

- Hai người có thể viết thư báo cho cô McGonagal hoặc thầy Snape mà.- Giọng Hermione vang lên kế đó.- Ngừng ngay mấy trò ngu ngốc của cậu lại đi Ron. Bằng không cậu sẽ ngã lộn cổ từ trên xe ô tô xuống đó. Cậu thậm chí chưa đủ tuổi để lái nó và còn không cả có bằng lái hay giấy tờ chiếc xe đó.

- Chỉ dân Muggle mới cần bằng lái.- Ron xì một tiếng đáp lại.- Nếu có thể bọn này sẽ độn thổ, thay vì ngồi xe, bồ tèo ạ.

Dường như Hermione đã rất tức giận với lời Ron nói, nhưng cô bé lại không đáp lại mà kế đó là tiếng của Ruby:
- Tia và Malfoy đi báo cho thầy cô phụ trách chuyến tàu lần này rồi.

- Cảm ơn em cản Hermy lại.- Harry nói.

- Hay là em tới đó đưa hai người đi tới đây nhé!- Ruby bỗng đưa ra một đề nghị.

Ron há hốc mồm:
- Em làm được điều đó sao, Ruby?

- Năng lực gia tộc của em là Dịch chuyển tức thời.- Ruby hời hợt giới thiệu.

- Ngầu vậy?!- Ron reo lên ngưỡng mộ.

Harry lấy lại tấm mề đay và khuyên nhủ:
- Bọn anh rất cảm ơn ý kiến của em. Cơ mà bọn anh không thể làm phiền em như vậy được. Em đã giúp anh trước đó, nhớ chứ?!

- Em sẽ luôn giúp anh.- Ruby nói, thanh âm nhỏ dần.- Chỉ cần anh đề nghị, bất cứ điều gì em cũng sẽ đồng ý.

Tim Harry bỗng nhiên hẫng mất một nhịp. Nhưng cậu ngay lập tức nói:
- Vậy thì có chuyện gì anh giúp được em, em cứ nói nhé! Anh cũng nhất định nỗ lực giúp em!

- Vâng.- Thanh âm mềm nhẹ vang lên và cuộc nói chuyện kết thúc.

- Harry!- Ron bỗng giật giật gấu áo Harry, giọng run run.

- Ơi?!- Harry loay hoay nhét tấm mề đay vào trong ngực áo.

-!!!/ SH!!!

Bất ngờ, vết sẹo trên trán của Harry đồng thời nhói lên với sự ớn lạnh chạy dọc sống lưng cậu ban nãy.

Cậu quay đầu nhìn về đằng sau.

Vết sẹo càng ngày càng nhức nhối hơn...

Ron thì chưa bao giờ cảm thấy áp lực nào kinh khủng như vậy. Cậu chàng thề rằng sự đáng sợ của thầy Snape còn không bằng một phần người này.

- Hai trò hẳn là Harry Potter và Ronald Weasley, những học sinh bất cẩn gặp nạn và không lên được chuyến tàu tốc hành chính thức của Hogwarts?

Chất giọng lạnh nhạt và thờ ơ của đối phương như mũi băng đâm mạnh vào vết sẹo đang nhói lên không ngừng của Harry.

- Vâng.- Ron lên tiếng.

Vết sẹo nhói lên lần nữa, mãnh liệt hơn...

Harry bỗng như bừng tỉnh.

Vết sẹo... ngừng đau?!

Cậu vô thức ngẩng đầu nhìn vào người đàn ông mặc áo bành tô trước mắt.

Đôi mắt xanh màu thảo nguyên chạm phải đôi mắt như đáy vực tăm tối nhất.

- Ta là giáo sư dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám năm nay của các trò, cũng là người sẽ đưa các trò tới trường.- Đối phương hiên ngang vẫy đũa phép cho đống rương đồ.

Chúng trôi nổi nhẹ nhàng trong không khí và cực kì nghe lời người vừa ếm bùa.

Harry bất chấp sự ớn lạnh vẫn chưa biến mất bật ra câu hỏi:
- Thưa giáo sư, ngài là...

- Riddle.- Người đàn ông nhìn thẳng vào Harry và đáp.- Tom Riddle.

Nhưng không để hai đứa trẻ kịp thể hiện bất kì biểu hiện kinh ngạc nào, sau bóng cây lớn, bên cạnh một chiếc xe ô tô xanh cũ mèn không mấy ai chú ý tới, ba người cứ vậy như biến mất vào hư vô.

...

P/s: Nhân tố bất ổn xe F.Anglia và Cây Liễu Roi vẫn sẽ lên sàn nha. Tất nhiên pha xe bay huyền thoại cũng không thể bỏ qua được. Chỉ có điều sẽ ở chương nào đó về sau thôi. Haha. =)))

Tác giả: Tôi cũng bị cuốn vào mớ lùng bùng rối não do chính mình bày ra rồi.=)))

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com