Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32: Linh Văn

- Chắc đã khuya lắm rồi đấy! - Vĩnh Hi nhìn lên trên trời, thấy trăng đã lên tới đỉnh.

- Thần Quan không cần ngủ như người phàm đâu. - Bùi Minh khoanh tay lại, ra dáng trưởng bối.

- Nhưng vẫn cần nghỉ ngơi. - Vĩnh Hi lập tức nói lại. - Chúng ta vào nhà muội đi. Bán Nguyệt tỷ, tỷ có muốn vào trong cùng ta không?

- Vậy nghĩa phụ... Hoa tướng quân và Tiểu Bùi tướng quân thì sao?

- Bán Nguyệt tỷ tỷ, chỗ này của ta nữ nhân mới được vào. Nam nhân thì miễn. - Vĩnh Hi cười tươi.

- Vậy... Ta ở đây cùng họ. Hai người vào trong đi.

- Bán Nguyệt, muội vào trong cùng họ đi. - Tạ Liên khuyên nhủ.

- Nhưng mà...

- Ể, nếu ta biến thành nữ nhân thì có được vào không? - Phong Sư thắc mắc.

- Xin lỗi. Ta vẫn không tiếp. Bán Nguyệt tỷ tỷ, nếu thấy trời lạnh quá có thể vào trong cùng. Ta và Vũ Sư tỷ vào trước. - Cô vẫy vẫy tay.

- Đa tạ. - Bán Nguyệt mỉm cười.

Tuy để Bán Nguyệt ở bên ngoài cùng cả một đám nam nhân như thế trông không ổn tí nào. Nhưng mà để nàng ta vào trong cùng Vĩnh Hi và Vũ Sư thì cô lại khó xử, khó lòng bày tỏ hết được tình cảm của mình với người thương. Cơ mà thà để cô khó xử vẫn hơn để Bán Nguyệt khó xử. Vì thế Vĩnh Hi mới ngỏ lời mời với Bán Nguyệt.

Dù nhà mới xây, nhưng bên trong vẫn có bàn có ghế, giường nằm đơn giản vẫn có. Chỉ là không được mềm mại lắm thôi. Hai người ngồi trên giường gỗ, mặt đối mặt, mắt đối mắt.

- Để Bán Nguyệt bên ngoài có ổn không? Ta lo cho muội ấy.

- Không sao đâu mà. Có Bùi Túc bên cạnh tỷ ấy sẽ ổn thôi. Phải rồi, tuy hơi xấu nhưng mà... - Vĩnh Hi lấy ra từ trong ống tay áo một chiếc khăn lụa thêu hình hoa màu xanh lam. - Ta đã tranh thủ lúc buổi đêm khi tỷ đi ngủ mà thêu đấy!

- Muội biết thêu thùa sao? - Vũ Sư cẩn thận nhận lấy bằng cả hai tay.

- Không biết.

- Vậy tại sao lại thêu khăn tay?

- Vì ta muốn tặng tỷ. Tỷ tỷ, tỷ có biết ý nghĩa của loài hoa lưu ly này không? Forget me not, xin đừng quên tôi. Nếu một ngày nào đó ta biến mất, thì xin tỷ đừng quên ta.

- Nói cái gì vậy. - Vũ Sư chau mày lo lắng. - Sẽ không có chuyện muội biến mất đâu. Mà muội thêu đáng yêu lắm.

- Đa tạ. Mà ta đã vất vả thêu tặng tỷ khăn tay rồi. Tỷ cũng nên làm gì để đáp lễ tạ chứ?

- Muội muốn ta làm gì?

Vĩnh Hi ngại ngùng nhưng vẫn dứt khoát dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào bên má tỏ ý muốn nàng hôn lên. Vũ Sư không suy nghĩ nhiều liền hôn lên ngay chỗ cô vừa chỉ.

- Như vậy được chưa? - Vũ Sư dịu dàng.

Hai má Vĩnh Hi lúc này đã đỏ như trái cà chua, cơ mà nhìn Vũ Sư xinh đẹp ngời ngời như vậy ai kiềm chế nổi. Cô ngay lập tức hôn lại vào má Vũ Sư, sau đó bối rối nói lắp bắp:

- Chắc bên ngoài lạnh lắm. Muội đi gọi Bán Nguyệt tỷ vào đây.

Cô lật đật chạy đi mở cửa, dáng vẻ gấp gáp, lời nói không dứt khoát.

- Bán... Bán Nguyệt tỷ... Tỷ có muốn vào trong này không?

- À,... Không! Ta... Hai người cứ ở trong đó tự nhiên đi. Ta ở chỗ này được rồi!

- E hèm! - Phong Sư tự dưng ho sặc sụa, ánh mắt hướng nhìn về phía bên trái cô.

Lúc này Vĩnh Hi mới bất chợt nhận ra một đám người đang đứng hóng ngay phía bên trái mình, mà hướng đó hình như có cửa sổ. Vĩnh Hi do dự bước ra khỏi nhà rồi tiến lại gần chỗ họ, bọn họ lập tức tản ra. Vĩnh Hi bỗng xoay người lại nhìn theo hướng nãy giờ họ vẫn đang nhìn. Ấy chà, hoá ra là do cô quên đóng cửa sổ. Mà từ góc này nhìn thấy được cả Vũ Sư đang ngồi trên giường hẳn hoi.

- Đừng nói là các người đã nhìn thấy ta và Vũ Sư... - Vĩnh Hi lo sợ.

- Khụ khụ... Ta không thấy gì cả. - Phong Sư vẫn tiếp tục ho.

Nhìn vậy là biết họ thấy rồi. Cô đâu phải đồ ngốc.

- Không sao. - Vĩnh Hi chữa quê. - Năm đó Hoa Thành chủ và thái tử điện hạ cũng mượn pháp lực trước mặt bao nhiêu người. Ta có từng này người thôi mà. Vả lại chỉ hôn má thôi chẳng sao cả.

Mọi người lại bắt đầu ho mất kiểm soát như bệnh lao phổi vì nhớ lại cái cảnh đêm đó ở khinh khí cầu cô và Vũ Sư hôn nhau trước toàn dân thiên hạ. Vậy mà giờ lại nói như chuyện hôm đó chẳng có gì xảy ra cả. Đúng là chó chê mèo lắm lông.

- Nếu Bán Nguyệt tỷ đã nói thế thì đành vậy.

Dù không hiểu tại sao mọi người bỗng dưng phản ứng kịch liệt như thế, Vĩnh Hi vẫn cảm thấy ngượng nghịu vô cùng vội chạy vào trong không quên đóng hết tất cả các cửa lại.

- Sao trông muội có vẻ hốt hoảng quá vậy? Bán Nguyệt thế nào?

- Thật nguy hiểm... - Cô nói thầm. - Tỷ tỷ chúng ta mau ngủ thôi! Bán Nguyệt tỷ đi ngủ rồi. Không cần chúng ta lo nữa đâu!

Cô lật đật nhảy thẳng lên giường, còn thúc giục Vũ Sư mau nằm xuống ngủ cùng. Dù chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng nàng rất ngoan ngoãn nghe lời cô nằm xuống giường ngủ.

Đêm khuya tĩnh mịch, bảo là Thần Quan không cần ngủ nhưng Bùi Minh vẫn tranh thủ chợp mắt một lát. Không hiểu sao ở chỗ này lại yên tĩnh đến thế, chẳng thấy bất kì con quỷ nào đi ngang qua cả.

Cứ tưởng đã có thể ngủ một giấc thật ngon đến sáng rồi, ai ngờ Vĩnh Hi lại đột nhiên cảm thấy không ổn. Cả cơ thể nóng rực. Thân thể không hiểu sao lại tự ý biến thành hình dáng nam nhân. Cô như bị yểm bùa, lập tức ngồi bật dậy đạp cửa xông ra ngoài, nhanh như chớp tóm lấy cổ thứ gì đó rồi đập mạnh xuống đất. Cơn chấn động lớn này làm cho tất cả Thần Quan bừng tỉnh, dĩ nhiên quỷ cũng vậy.

- Nam nhân mặc hắc y? - Vĩnh Hi cố kìm nén để bản thân tỉnh táo.

- Chúng ta từng gặp nhau à? Sao lại tấn công ta?

- Linh Văn Chân Quân! Ngài là Linh Văn phải không? - Vĩnh Hi nhăn mày. - Ta là Vĩnh Hi!

- Vĩnh Hi Lão Sư cũng thích biến thành hình dáng nam nhân à? Tuấn tú lắm!

Vĩnh Hi biến về lại dáng vẻ nữ nhân, đồng thời buông Linh Văn ra, thả nàng ta tự do. Những người khác cũng vừa kịp chạy đến đây.

- Kiệt khanh? Sao ngươi lại đến đây? - Bùi Minh lên tiếng.

- Ngài đến để giúp Bạch Cẩm thành Tuyệt sao? Vẫn giống như lần trước? - Vĩnh Hi hỏi.

- Sao ta lại đi giúp hắn? - Linh Văn vừa nói vừa ngồi dậy. - Ta chỉ đang bỏ trốn khỏi Tiên Kinh thôi. Sau này tìm được Thần Quan thế chỗ ta rồi, thế nào ta cũng phải chịu phạt. Vậy thì chẳng thà đi trước một bước.

- Ngài đích thực sẽ lo cho bản thân mình trước. Nhưng ta chắc chắn ngài cũng lo cho Bạch Cẩm. Ta biết, Bạch Cẩm mà thành Tuyệt, chắc chắn hắn vẫn sẽ bảo vệ cho ngài.

Linh Văn nghe xong liền cười.

- Phải. Nếu Bạch Cẩm thành Tuyệt ta không cần ở Tiên Kinh làm gì. Nhưng ta không phải kẻ có tình như Vĩnh Hi Lão Sư nói.

- Linh Văn Chân Quân dù có độc đoán đa mưu như thế nào thì vẫn là người có tình. Trong ánh mắt của ngài ta vẫn thấy được chữ tình trong đó. Ai mà chẳng có quá khứ. Quá khứ có thể là kẻ xấu, nhưng hiện tại, chưa chắc vẫn xấu như vậy. Được, nếu đã đến đây, chúng ta cùng đi đánh quỷ. Ngài hãy lấy công chuộc tội. - Vĩnh Hi chìa tay ra ngỏ ý muốn Linh Văn nắm lấy.

Linh Văn do dự giây lát rồi mới nắm lấy cùng cô đứng dậy.

- Thái tử điện hạ, Cẩm Y Tiên do Linh Văn Chân Quân tạo ra, hãy để ngài ấy giữ đi. Dù ngài ấy có mặc Cẩm Y Tiên vào cũng chỉ đánh ngang với một vị Võ Thần, nhiều vị Võ Thần thì vẫn không đánh lại mà.

- Được.

Hoa Thành không nói gì, những vị Thần Quan khác cũng thế.

- Vậy chúng ta tiếp tục lên đường đánh quỷ. Ta thấy hay là dùng rút ngắn ngàn dặm cho nhanh. Đi lung tung thế này gặp mấy tiểu quỷ tay chân còn lóng ngóng lại phải tốn thì giờ giải quyết. Hoa Thành chủ, hay ngài ném xúc xắc đi.

- Không. Ngươi ném. - Hoa Thành khoanh tay lại nhìn cô.

- Ta? Ta làm gì có xúc xắc để mà ném?

- Ta có! - Tạ Liên đưa xúc xắc cho cô.

- Đa tạ thái tử điện hạ. - Vĩnh Hi nhận lấy. - Nhưng vận may của ta không tốt bằng Hoa Thành chủ đâu. Lỡ đến nơi nào kì quái cũng đừng trách ta đấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com