Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

[ 197x - james potter ] anwen anwyl (1)

Sân ga Ngã Tư Vua đông nghịt người qua lại. Đám học trò lúc nhúc, tay xách nách mang đủ thứ đồ lỉnh kỉnh, âm thanh nói cười không ngớt. Bốn người nhóm Đạo Tặc tụ tập nói chuyện ở một góc tường, có lẽ suốt mấy tháng hè không gặp nhau khiến mỗi người đều có nhiều tâm sự đến mức có thể cùng nhau hàn huyên cả ngày trời.

Sirius Black lục túi quần, rút ra một điếu xì gà được đựng trong cái hộp gỗ dẹt. Cậu hơi liếc nhìn con mắt thèm thuồng của James Potter, không thể nhịn được cười. Nhưng James lại lắc đầu khi Sirius lấy thêm một điếu nữa đưa cho anh, dù cho Sirius thừa biết rằng thằng bạn mình sắp nhịn không nổi nữa rồi.

James đứng cách xa Sirius thêm một chút.

"Gỗ cedar thơm thật đấy, nhỉ"

"Nó vẫn luôn thơm như thế" - Sirius bắt đầu châm một mồi lửa, đáp lại bằng cái giọng mà James cũng không nghe ra đó là một lời khen hay một câu mỉa mai - "Chỉ có mấy kẻ si tình như cậu mới sẵn sàng bỏ thuốc vì một đứa con gái thôi"

James không nói gì, đảo mắt nhìn xung quanh sân ga một lượt. Đám nhóc năm nhất đang được xếp thành hàng ngay ngắn chỉnh tề để chuẩn bị lên tàu. Những khóa trên có vẻ nhàn nhã hơn, họ không vội chen chúc, có lẽ cũng đã quen với cảnh tượng này diễn ra hằng năm, mà kiểu gì thì trên tàu vẫn sẽ đủ chỗ ngồi mà thôi. Nhưng James chưa thấy em đâu. Em cũng chẳng nói với anh rằng mấy giờ em sẽ đến. Hoặc em đã tới rồi nhưng không gặp anh, mọi sự đều có thể xảy ra. Nhưng James vẫn không cho rằng em có thể vô tư lên tàu ngồi mà không có anh, như vậy em chắc hẳn sẽ buồn lắm, và anh cũng thế. James nhớ em chết mất.

"Các cậu lên tàu trước đi, mình đợi An"

Ba cậu thiếu niên cười khềnh khệch khoái trá, Sirius không quên vỗ vai James mấy cái thay cho lời động viên trước khi cậu và hai người bạn kia cùng lên tàu. Chỉ còn mình James ở lại. Sân ga đã vãng người hơn, và còn ba mươi phút nữa trước khi đoàn tàu khởi hành.

Em đâu mất rồi?

Anwen chưa bao giờ tới muộn thế này. Hoặc nếu có tới muộn, em chắc chắn phải nói trước với James. Nhưng đã một tháng rồi Anwen không nói chuyện gì với anh cả, những lá thư anh gửi tới nhà của em cũng chẳng nhận lại được hồi âm. James không biết bản thân đã làm sai ở đâu, hay trong thư anh viết những cái gì khiến Anwen nổi giận, giận đến nỗi chẳng muốn liên lạc với anh nữa. James không biết. Anwen cứ như vậy mà bặt vô âm tín, em không cả buồn giải thích lý do tại sao em lại tự dưng không hồi âm lại thư cho anh nữa.  

James quay qua nói chuyện với con cú trong cái lồng sắt:

"Hay cậu đã làm gì để cô ấy giận cậu rồi giận lây cả mình?"

Con cú lắc nguầy nguậy cái đầu bé xíu, rồi nó cạp cạp cái mỏ liên hồi, như muốn thanh minh cho bản thân nhưng lại chẳng thể làm được. James cũng không làm khó nó nữa, anh đút cho nó một mẩu bánh mì coi như lời xin lỗi. Còn hai mươi phút nữa tàu sẽ chạy, và James vẫn đứng một mình ở cái góc tường đó, chờ đợi bóng hình đã khiến anh nhớ nhung dằn vặt suốt cả một mùa hè.

Anwen cuối cùng cũng tới, nhưng trông em chẳng có vẻ gì là hớt hải cho lắm. Em đang mải cười cười nói nói với một cậu bé khác, còn đưa cho cậu ấy một thanh kẹo dẻo từ trong túi áo khoác, rồi dặn dò cậu ấy một vài câu gì đó khá dài mà James không nghe thấy. 

Khi anh bước tới chỗ Anwen, cậu bé kia đã đi lên tàu trước rồi.

"Vui quá, cho tôi tham gia với"

Anwen quay người lại, và em chẳng thể giữ nổi một nụ cười khi trông thấy James. Em lao tới ôm chầm lấy anh cứ như thể chính bản thân anh mới là người đến muộn và bắt em phải đợi mòn mỏi. James muốn hỏi gì đó mà chuyện vừa rồi, nhưng tình yêu ập đến bất chợt khiến cho anh tạm thời quên mất việc mình đang định làm. Anh cũng đáp lại em bằng một cái ôm thật chặt, từ từ cảm nhận từng hơi thở của người yêu nhỏ bé trong lòng. Anwen có thể cảm nhận được mười đầu ngón tay của James đang bấu chặt lấy da thịt em qua hai lớp áo, và em cũng chẳng ngại ngần mà dụi mặt vào lồng ngực anh làm nũng như một chú mèo.

"Em nhớ anh"

Cả hai buông nhau ra, nhưng James lại nắm lấy hai bàn tay em mà đút vào hai bên túi áo khoác của mình. Gió thu không lạnh đến nỗi có thể làm cho người ta rét căm căm, nhưng cũng đủ khiến tay chân của những người vốn có thân nhiệt thấp trở nên đơ cứng hơn bình thường. Xứ Wales vào mùa thu vẫn luôn nắng mưa bất chợt, khiến James luôn lo lắng đến sức đề kháng của Anwen, đó là lý do ngày nào anh cũng gửi thư cho em, vậy mà suốt một tháng vừa rồi lại chẳng nhận được lời hồi âm nào.

"Anh nhớ em nhiều hơn những gì em có thể tưởng tượng ra đấy, An ạ" 

Anwen cười khúc khích. Tuy James vẫn luôn nói những lời sến rện đến nổi da gà, nhưng em biết anh thật lòng nhớ em. Em cũng thế, em cũng trằn trọc cả mấy đêm hè vì nhớ anh, đến nỗi thiếu điều lập cả bàn thờ để hằng ngày có thể nhờ các thế lực tâm linh mang James đến bên em ngay tức thì. Bây giờ được trông thấy anh bằng da bằng thịt trước mặt, em vẫn chưa mất kiểm soát đến nỗi lao vào hôn anh ngay lập tức đã là một kì tích mới của sự kiềm chế.

"Sao anh không lên tàu? Các bạn anh đâu rồi?"

"Anh đợi em mà"

Anwen rời hai tay mình ra khỏi túi áo khoác của James. Em chuyển sang lục túi áo của mình, và lấy ra một thanh kẹo dẻo, James nhìn qua đã biết nó giống hệt thanh kẹo mà ban nãy Anwen đưa cho cậu thiếu niên kia. Tức thì gương mặt anh tối sầm lại, và bộ dạng tiu nghỉu như đang dỗi.

"Cậu ấy bị hạ đường huyết, suýt ngất đi trên đường tới đây. Em cũng bị thế, nên em luôn có sẵn một ít đồ ngọt trong người" - Anwen chau mày lại khi bộ dạng của James vẫn đang tỏ ra khó chịu - "Anh đừng có bày ra cái thái độ đó. Chính anh cũng từng giúp Severus Snape thoát chết tại Lều Hét đó thôi, anh phải thấy tự hào vì đã khiến cho em học hỏi được những mặt tốt của anh chứ"

"Em chẳng cần nói nhiều thế. Tóm lại thì vừa rồi chỉ là người qua đường với nhau thôi, phải không?"

Anwen không trực tiếp trả lời, chỉ đưa một viên kẹo đến trước miệng James, và cậu thiếu niên miễn cưỡng mở miệng ra đón nhận sự ngọt ngào kiệm lời của người yêu. Anh muốn nghe một lời âu yếm, hoặc một bộ dạng nũng nịu nhận lỗi của Anwen, nhưng có vẻ điều ấy khá xa xỉ, nhất là lại đang ở chốn công cộng. 

"Mình lên tàu đi"

Hành lý của Anwen chỉ là một chiếc vali nhỏ cầm tay, em dường như chẳng mang thêm nhiều đồ cho năm học mới. James tranh luôn cả việc xách vali cho em, dù đồ đạc của thiếu gia nhà Potter năm nào cũng lỉnh kỉnh đủ loại vật phẩm mới tinh. Anwen chỉ che miệng cười khúc khích mỗi lần James vô tình va đập hành lý vào mấy cái cửa khoang, và em cũng tranh thủ nhìn xem còn khoang nào còn trống không.

"Các bạn của anh ngồi khoang nào?"

James dừng lại đột ngột khiến Anwen vẫn đang bước phía sau đập thẳng mặt vào lưng anh. Anh biết nhóm Đạo Tặc vẫn hay ngồi khoang nào, nhưng hôm nay anh tự dưng không muốn làm điều đó. 

"Mình ngồi riêng với nhau đi"

Có một toa trống ở phía cuối cùng của con tàu dành cho những ai có đủ sức khỏe và sự bền bỉ để tìm ra nó. Cái toa hơi cũ, mấy khoang tàu cũng cũ, mà đối với James thì khoang nào trong con tàu này cũng cũ cả. Anwen nhăn nhó mặt mày khi trông thấy bụi bám hẳn một lớp dày ở trên cái mặt bàn chính giữa, và em dường như không có ý định bước vào.

"Đừng lo, anh sử dụng bùa dọn dẹp là xong mà"

Mọi thứ lại trở nên sạch sẽ. James cất hai chiếc vali lên gác xép phía bên trên ghế ngồi, trước khi đóng cửa khoang lại rồi bất ngờ ôm chầm lấy Anwen mà hôn hít. Thiếu nữ quậy người mãnh liệt, và hai mắt em cứ dán về phía cửa khoang, như thể sợ có một bên thứ ba đột ngột bước vào.

"Chẳng có ai điên mà đi bộ đến cái khoang này đâu"

James bế em lên, cả hai cùng ngồi vào ghế. Từng thớ cơ cuồn cuộn gồng lên sau lớp áo sơ mi xộc xệch, có lẽ James đã luyện tập thể thao cực kỳ chăm chỉ ngay cả trong kỳ nghỉ hè. Em rất nhớ James, cũng rất nhớ những giây phút gần gũi của cả hai, nhưng nó không nên bộc phát trong lúc này. Anwen nuốt khan một tiếng trong cổ họng, và James không bỏ qua âm thanh ấy dù cho nó chỉ diễn ra trong chốc lát.

Rõ ràng là em cũng muốn anh.






=))) tôi lắm bản thảo ác, tính cả mấy cái bản thảo đọc thấy trẩu quá nên ko đăng. cái này cũng z, dạo gần đây toàn là các bản thảo cũ mà tôi beta lại, không biết sao ngày trước chăm vậy luôn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com