Chương 45. Ngày cuối cùng của năm ba
"Cậu ấy sẽ không sao chứ?"
"Đáng lẽ mình nên cản hai người từ tối hôm qua"
"Thôi nào Hermione, Harry cũng đâu biết là Joli sẽ gặp chuyện"
"Được rồi Ron. Hermione nói đúng, một phần lỗi cũng là do mình. Mình đã để Joli đi riêng... "
Những âm thanh tranh cãi cứ dội vào tai Jolisa, khiến cho cô không cách nào chợp mắt thêm được nữa. Cô khẽ cau mày khó chịu, cố gắng nhớ ra xem mình đã trải qua chuyện gì và mình đang ở đâu. Cho đến khi Jolisa gắng gượng mở mắt ra, thứ cô nhìn thấy đầu tiên chính là ánh nắng gắt gao của buổi trưa hè xuyên qua cửa sổ rọi thẳng vào mặt
"Joli, bồ tỉnh lại rồi!" Giọng nói lo lắng của Hermione vang lên, và cô cảm nhận được đôi bàn tay của cô bé đang bấu chặt lấy vai mình
"Hermione... có chuyện gì vậy?"
Harry nhìn thấy Jolisa đang muốn ngồi dậy liền ấn cô nằm xuống, gương mặt của cậu tràn đầy vẻ lo lắng và hoảng sợ
"Nếu bồ còn mệt thì đừng vội ngồi dậy, cứ nằm nghỉ ngơi đi"
"Nhưng mà có chuyện gì đã xảy ra với mình vậy"
"Tối hôm qua... " Hermione há miệng tính nói thì bị tiếng ho của Ron xen ngang
Cả bốn đứa cùng quay sang nhìn, bà Pomfrey đang tiến đến gần hơn. Hermione trao đổi ánh mắt với Harry và Ron rồi sau đó liền yên lặng, khiến cho Jolisa càng trở nên mù tịt
"Chỉ là một cái Bùa Ngủ mà thôi. Ta đã giải bùa cho trò từ hôm qua rồi. Nhưng mà có lẽ do trước đó trò có tiếp xúc với bọn giám ngục nên mới ngủ lâu như thế"
Sau một lúc giải thích và kiểm tra kĩ càng. Cuối cùng bà Pomfrey cũng chịu rời đi. Cho đến khi bóng lưng của bà khuất sau cánh cửa phòng làm việc rồi Hermione mới tiếp tục lên tiếng
"Tối hôm qua sau khi Buckbeak và chú Sirius bỏ trốn thì có một con Bằng Mã khác bay đến đỉnh Tháp Tây. Nó là con Bằng Mã mà bồ đã cỡi vào buổi học Chăm sóc Sinh vật Huyền bí đầu năm đó... "
"Là Endoh?"
"Ừm, là nó. Lúc đó chỉ còn chừng mười phút nữa là tới nửa đêm rồi. Tụi mình tính mặc kệ nó và chạy về Bệnh Thất luôn vì nghĩ bồ đã đến đó trước. Nhưng con Bằng Mã đó vẫn ngoan cố lắm. Nó chắn trước mặt tụi mình và muốn tụi mình trèo lên lưng nó cho bằng được... "
"Sau một hồi giằng co thì mình thấy cái nhẫn mà bồ hay đeo rơi ra khỏi miệng nó. Harry đoán được là bồ đang gặp chuyện nên đã kêu mình chạy về đây trước, còn cậu ấy thì đi với Endoh" Rồi Hermione ngưng ngang. Cô bé liếc mắt nhìn sang Harry như muốn cậu tiếp tục câu chuyện
"Endoh đưa mình đến chỗ khu rừng gần cây Liễu Roi. Lúc đó bồ đã ngất xỉu rồi, mình nghĩ là con Bằng Mã trong lúc đi tìm đồ ăn loanh quanh trong rừng đã tìm thấy bồ nên mới bắt mình đến đó"
"Rồi làm sao mà bồ mang mình về đây được?"
"Cũng là nhờ Endoh. Mình đỡ bồ lên trên người nó rồi nó đưa tụi mình về đây. Nó bay đến cái cửa sổ bên ngoài Bệnh Thất vừa đúng lúc Hermione đang đứng nói chuyện với cụ Dumbledore"
"Để tránh việc bị bà Pomfrey nghi ngờ, tụi mình đành phải nói dối là lúc biết tin chú Sirius ếm Bùa Quáng tụi mình thì Harry đã quá hoảng hốt nên lỡ tay dùng nhầm Bùa Ngủ với bồ... "
Jolisa khẽ thở dài sau khi nghe được toàn bộ câu chuyện, và rồi như nhớ ra điều gì đó, cô hỏi
"Nhưng tại sao mình lại vô rừng một mình vậy? Tại sao mình không đi với hai người?"
"Cái gì? Bồ không nhớ gì sao Joli? Chính bồ nói với mình là muốn tách ra để đi tìm Pettigrew mà" Harry trả lời với vẻ kinh ngạc dữ lắm
"Mình đi tìm Pettigrew sao? Tại sao mình không nhớ đến việc đó nhỉ... "
"Bồ có nhớ là ai đã tấn công bồ không?"
"Không... Đến cả chuyện đi tìm Pettigrew mình còn không nhớ thì làm sao mà... "
Ron nuốt nước miếng một cách nặng nề, ngập ngừng hỏi
"Không lẽ là do bồ đã thấy mặt của tên kia nên hắn mới... xoá trí nhớ của bồ hả?"
Harry, Ron, Jolisa và Hermione cùng rời khỏi Bệnh Thất vào buổi trưa ngày hôm đó. Khi đi ngang qua những hành lang, cả bọn nhận ra rằng toàn bộ toà lâu đài đều đã trở nên trống vắng. Bầu không khí nóng nực đến lột da người và kỳ thi kết thúc cũng đồng nghĩa với việc đám học sinh đều đã kéo nhau đến làng Hogsmeade cả rồi. Tuy nhiên Ron và Hermione đều không cảm thấy hứng thú với việc đi thăm ngôi làng phù thuỷ đó. Cho nên cả hai người đều ở lại và dạo quanh ngôi trường cùng với Harry và Jolisa. Tiếp tục bàn luận về những biến cố phi thường đã xảy ra vào đêm hôm qua và thắc mắc rằng bây giờ chú Sirius cùng thầy Lupin đang ở đâu
Jolisa ngồi bên bờ hồ, ngắm những con mực khổng lồ vung vẩy mấy cái xúc tu trong nước một cách lười nhác. Cô không để ý gì đến câu chuyện đang nói khi đưa mắt nhìn qua bên kia bờ hồ. Một cái bóng đổ xuống chỗ bọn trẻ ngồi, tụi nó ngước nhìn lên và thấy ngay lão Hagrid mắt lem nhem đang chùi gương mặt mướt mồ hôi bằng một trong những cái khăn tay bự bằng tấm khăn trải bàn của lão. Lão toe toét cười với bốn đứa nhỏ và ngồi xuống bên cạnh chúng
"Bác biết lẽ ra bác không nên vui sau những chuyện đã xảy ra hồi tối hôm qua. Ý bác nói đến vụ Black lại trốn thoát, và những chuyện khác... nhưng mà các cháu đoán thử coi.... "
Harry giả bộ tò mò hỏi
"Chuyện gì vậy bác?"
"Beaky ấy mà! Nó trốn thoát rồi! Nó đã tự do! Bác đã ăn mừng suốt cả đêm!"
"Thiệt là tuyệt vời!"
Hermione nói, ánh mắt nhìn Ron quở trách khi thấy Ron có vẻ như sắp phá ra cười. Lão Hagrid ngó mông lung ra sân trường, lẩm bẩm
"Ừ... chắc là bác đã cột nó không chặt... Hồi sáng này bác vẫn còn lo lắng... bác nghĩ nó có thể đụng đầu phải giáo sư Lupin trong sân, nhưng thầy Lupin nói hồi hôm qua ổng không hề ăn cái gì hết... "
Jolisa nhanh nhẩu hỏi
"Bác nói cái gì?"
Nụ cười của lão Hagrid hơi héo đi một tí
"Mèn ơi, các cháu chưa nghe gì hả?"
Lão Hagrid hạ thấp giọng, mặc dù chung quanh chẳng có lấy một người nào khác
"Ờ... hồi sáng này thầy Snape đã nói cho cả nhà Slytherin biết... bây giờ thì chắc là mọi người đều đã biết... Giáo sư Lupin chính là một người sói, hiểu không? Và hồi hôm, ổng bị sổng ra ngoài sân này. Dĩ nhiên bây giờ thì ổng đang thu xếp hành lý... "
Harry giật mình kêu lên
"Thầy đang thu xếp hành lý? Tại sao vậy?"
Lão Hagrid tỏ ra ngạc nhiên vì chuyện vậy mà Harry cũng phải hỏi
"Để ra đi chứ sao nữa? Việc đầu tiên ổng phải làm ngay buổi sáng nay là xin nghỉ dạy. Ổng nói ổng không thể liều lĩnh để cho chuyện đó xảy ra thêm một lần nữa... "
Harry lật đật đứng dậy. Cậu nói với Ron, Jolisa và Hermione
"Mình phải đến gặp thầy"
"Nhưng nếu thầy xin nghỉ... "
"... tụi mình đâu có thể làm gì được đâu... "
"Mình không cần biết. Mình vẫn muốn đến gặp thầy. Mình sẽ quay lại gặp ba người ở đây"
Harry nói rồi nhanh chóng chạy đi. Để lại ba đứa trẻ cùng với lão Hagrid ngồi ở bờ hồ
"Mình không ngờ lão Snape lại xấu tính như thế. Chỉ vì không bắt được chú Sirius mà đi tố cáo thầy Lupin... "
Lão Hagrid nhìn bộ dạng tức giận của Ron mà chẳng hiểu ý cậu nói là gì
"Bộ giáo sư Lupin với Black có quen nhau hả?"
"Đâu có đâu bác" Hermione vội trả lời, bàn tay khẽ nhéo eo Ron để nhắc nhở cậu
Không ai ở trường Hogwarts biết sự thật về những gì đã xảy ra vào cái đêm hôm mà Sirius, Buckbeak và Pettigrew biến mất, ngoại trừ Harry, Ron, Jolisa, Hermione và Giáo sư Dumbledore. Khi học kỳ gần kết thúc, Jolisa đã nghe được rất nhiều giả thuyết khác nhau về điều đã thực sự xảy ra, chỉ có điều không có cái giả thuyết nào gần với sự thật cả. Trong khi đó, Percy Weasley thì lại có rất nhiều điều để tranh luận về vụ đào thoát của chú Sirius. Anh nói với người duy nhất chịu nghe anh nói, đó là Penelope - cô bồ của anh
"Nếu anh mà vô được Bộ Pháp Thuật, anh sẽ có rất nhiều kiến nghị về Biện pháp Thi hành Luật Phù Thuỷ"
Mặc dù thời tiết lúc này tuyệt hảo, mặc dù không khí rất phấn khởi vui tươi, mặc dù Jolisa biết là cả đám đã lập được kỳ công trong việc giúp chú Sirius đào thoát tìm tự do, nhưng cô chưa bao giờ trải qua những ngày cuối niên học trong tâm trạng tồi tệ hơn thế này. Nhưng Jolisa biết chắc chắn Harry không phải là người duy nhất tiếc nuối khi thầy Lupin nghỉ dạy. Cả cái lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của Jolisa đều sầu thảm về việc từ nhiệm của thầy. Seamus Finnigan rầu rĩ nói
"Không biết sang năm họ sẽ phái ai đến dạy tụi mình?"
Dean Thomas đề nghị một cách tràn trề hy vọng
"Có thể là một con ma cà rồng"
Nhưng dường như Jolisa chẳng có chút tâm trạng nào cho chuyện nghỉ dạy của giáo sư Lupin. Cô luôn tự hỏi không biết bây giờ Pettigrew ở đâu, không biết hắn đã tìm về sào huyệt của Voldemort chưa? Và liệu cái người tấn công cô trong khu rừng có phải là một trong những tay sai của Voldemort hay không? Nếu không phải thì tại sao hắn phải xoá trí nhớ của Jolisa chứ? Nhưng có lẽ những thứ bâng khuâng trong lòng Jolisa cũng không thể nào so được với cái tinh thần sa sút của Harry khi cậu phải trở về với gia đình Dursley
Kết quả kỳ thi được công bố vào ngày cuối cùng của niên học. Harry, Ron, Jolisa và Hermione đều thi đậu tất cả các môn. Jolisa đã hết sức kinh ngạc khi thấy mình đạt được hạng hai, đồng hạng với Hermione và bị đánh bại bởi Draco Malfoy. Điều đó khiến cho tâm trạng của cô trở nên buồn chán hơn đôi chút, dù gì thì trước đây khi còn học ở Ilvermorny, Jolisa vẫn luôn đứng hạng nhất
Nhưng thái độ của thầy Snape đối với Harry trong tuần lễ cuối cùng thì thiệt là đáng sợ. Hồi nào giờ Jolisa cứ tưởng thầy Snape đã ghét cậu ấy hết cỡ rồi, cô không thể nghĩ là lòng ghét bỏ Harry của thầy Snape còn có thể gia tăng được nữa, nhưng quả thiệt là thầy Snape đã ghét cậu thêm nhiều lắm. Mỗi lần thầy Snape ngó thấy mặt Harry là một lần cơ mặt gần khoé cái miệng mỏng của thầy lại vẹo đi một cách khó chịu. Rồi mấy ngón tay của thầy cứ ngọ nguậy như thể chúng ngứa ngáy đòi đặt lên cổ họng Harry mà xiết lại
Percy được danh hiệu N.E.W.T hạng tối ưu, Fred và George thì mỗi người cũng vớt được một cái bằng O.W.L. Trong lúc đó, nhà Gryffindor giành được chức Vô địch Cúp Nhà liên tiếp ba năm liền, nhờ đã chơi xuất sắc ngoạn mục trong giải cúp Quidditch. Và như vậy, khi buổi tiệc bế giảng niên học diễn ra, toàn bộ Đại Sảnh Đường đều được trang hoàng rực rỡ toàn màu tía và vàng, bàn ăn của nhà Gryffindor là ồn ào nhất trong đám người cùng ăn mừng kết thúc niên học chung
Khi toàn bộ phù thuỷ sinh cùng tuôn theo đoàn người nhà mình để trở về phòng sinh hoạt chung thì Jolisa lại lén lút tách ra để đi đến đỉnh Tháp Thiên Văn. Hôm nay là ngày cuối cùng cô được ở lại trường rồi, ngày mai cô sẽ lên tàu để trở về nhà cùng cha mẹ sau chín tháng xa cách. Buổi tối trên Tháp Thiên Văn càng lộng gió hơn nữa. Tiếng gió rít bên tai hoà cùng tiếng lá cây xào xạc ở Rừng Cấm phía xa xa khiến cho bầu không khí trở nên dễ chịu hơn hẳn. Và khi nhìn thấy cây Liễu Roi ở gần đó, tâm trí của cô lại càng cảm thấy phức tạp. Chỉ mới là năm đầu tiên Jolisa chuyển đến Hogwarts mà thôi, thế mà lại có biết bao nhiêu là chuyện rắc rối xảy ra. Lúc còn học tại Ilvermorny, cuộc sống của Jolisa lúc nào cũng an nhàn và vui vẻ. Cha mẹ cô cũng chẳng bao giờ phải lên trường vì tình hình sức khoẻ của cô...
"Joli?"
"Draco, cậu lại đến đây nữa à?"
"Câu này phải là mình hỏi cậu mới đúng. Nơi này vốn là địa điểm yêu thích của mình"
"Nhưng mình đến trước"
Draco khẽ bật cười trước cái điệu bộ cự cãi của Jolisa. Hắn đi đến đứng cạnh cô, ánh mắt không tự chủ được mà cứ mãi nhìn ngắm người con gái trước mặt
"Này, cậu đừng có đọc suy nghĩ của mình nữa đó"
"Mình không dám"
Jolisa bĩu môi, tỏ vẻ bất mãn trước câu trả lời của Draco
"Nghe nói cậu được hạng nhất năm nay. Chúc mừng nhé"
"Cậu không cần chúc mừng thì mình vẫn luôn đứng hạng nhất"
"Đừng có xạo. Ron nói là hai năm trước Hermione luôn là người đứng hạng nhất"
Draco đưa tay lên xoa đầu mũi, hơi mất tự nhiên nói
"Do hai năm trước mình không chú tâm vào việc học thôi"
Khi thấy Jolisa im lặng không trả lời, Draco mới tiếp tục hỏi
"Sắp tới sẽ có trận đấu cúp Quidditch Thế Giới, cậu... không đi có được không?"
Jolisa hơi cau mày lại, chẳng hiểu Draco đang muốn nói gì
"Tại sao?"
"Chỉ là... mình có cảm giác hôm đó sẽ có chuyện không hay"
"Người như cậu mà cũng biết sợ nữa hả? Với cả, mình lỡ hứa với cha rồi. Không đi không được"
"Ừm... Vậy ngày hôm đó tụi mình gặp nhau đi. Sau khi trận đấu kết thúc"
"Mình nghĩ cha mẹ của tụi mình sẽ không mấy vui vẻ nếu tụi mình đi cùng nhau đâu" Jolisa vừa nói vừa nhìn vào đồng hồ của mình "Cũng trễ rồi. Mình quay về tháp trước"
"Ngủ ngon, Joli"
"Ngủ ngon"
Khi chuyến tàu tốc hành Hogwarts rời nhà ga vào sáng hôm sau thì Hermione báo cho Harry, Ron và Jolisa một tin rất đáng ngạc nhiên
"Hồi sáng này mình đến gặp giáo sư McGonagall, ngay trước bữa điểm tâm. Mình đã quyết định bỏ môn Muggle học... "
Ron nói
"Nhưng bồ đã thi đậu với kết quả ba trăm hai chục phần trăm mà!"
Hermione thở dài
"Mình biết. Nhưng mình không thể chịu đựng nổi thêm một năm như năm nay nữa. Cái Xoay Thời Gian đó khiến mình phát điên lên được. Mình đã nộp nó lại cho giáo sư McGonagall rồi. Không có môn Muggle học và môn Tiên Tri, thời khoá biểu của mình lại trở về bình thường"
Ron vẫn nói giọng quạu quọ
"Mình vẫn không thể nào tin được là bồ đã giấu tụi này chuyện đó. Tụi này cứ tưởng tụi này là bạn của bồ!"
Hermione đanh giọng
"Mình đã hứa là không nói với bất cứ ai hết!"
Jolisa thì nhìn quanh để tìm kiếm Harry. Cậu đang mải nhìn trường Hogwarts khuất bóng sau một trái núi. Phải đến những hai tháng nữa Harry mới lại được nhìn thấy ngôi trường thân yêu...
Jolisa an ủi
"Ôi, vui lên đi, Harry"
Harry nói nhanh
"Mình không sao đâu. Chẳng qua là đang nghĩ đến những ngày nghỉ... "
Ron nói
"Ừ, mình cũng đang nghĩ về những ngày hè. Harry, bồ phải đến và ở lại nhà mình chơi. Mình sẽ bàn với cha mẹ, rồi mình sẽ gọi cho bồ. Bây giờ mình biết xài tiện thoại rồi... "
Hermione sửa ngay
"Ron ơi, cái đó gọi là Điện thoại. Thiệt tình mình thấy sang năm bồ nên học lớp Muggle học"
Nhưng Ron chẳng thèm để ý đến cô bé
"Mùa hè này là mùa cúp Quidditch Thế Giới! Bồ thấy sao, Harry? Tới ở nhà mình đi, tụi mình sẽ cùng nhau đi xem. Cha mình vẫn hay được sở làm phát cho vé... "
Và cái đề nghị này có tác dụng kích thích Harry hưng phấn lên rất nhiều
"Ừ, mình dám cá là gia đình đó sẽ rất vui lòng để cho mình đi... đặc biệt là sau vụ cô Marge... "
"Harry này. Cái ý tưởng kể cho gia đình dượng của bồ biết về chuyện chú Sirius là cha đỡ đầu của bồ đó... Mình nghĩ nếu bồ có thể kể thật, thì họ nhất định sẽ thả lỏng bồ đôi chút, ít nhất là nếu mình có cơ hội đến thăm bồ thì chúng ta có thể cùng đi chơi"
Hermione liền phản bác
"Joli! Bồ không nên xúi Harry làm như vậy. Vậy là xấu tính"
"Nhưng mình thấy ý kiến đó cũng tốt mà?" Nhưng Ron thì lại tỏ vẻ đồng tình. Và cái ý kiến đó dường như đã khiến cho tâm trạng của Harry càng trở nên tốt hơn rất nhiều
Hermione sau một hồi cự cãi nhưng vẫn không thể lay chuyển được cái ý kiến của ba đứa bạn, cô bé thở dài một hơi và quyết định chẳng thèm để ý đến nữa. Bốn đứa trẻ cùng chụm đầu vào chơi đánh bài nổ, và khi bà phù thủy đẩy cái xe bán đồ ăn thức uống đi ngang, Harry mua cho cả đám một bữa ăn trưa vĩ đại, trừ những món có sôcôla...
Nhưng đến trưa thì cái điều làm cho Harry thực sự sung sướng mới xảy ra...
Khi Hermione ngó qua vai Harry, cô bé bỗng nhiên nói
"Harry à, có cái gì ở ngoài cửa sổ chỗ bồ ngồi vậy?"
Harry quay đầu nhìn ra ngoài. Một cái gì đó rất nhỏ, màu xám, đang chập chờn khi ẩn khi hiện bên ngoài khung của kiếng. Harry đứng dậy để nhìn kỹ hơn và nhận ra đó là một con cú nhỏ xíu đang mang một lá thư lớn quá cỡ so với nó. Đúng là một con cú quá nhỏ, đến nỗi nó cứ chực lộn mèo trong không trung, cố chống chọi vật lộn với luồng khí tạo ra từ chuyển động quá nhanh của chiếc xe lửa tốc hành Hogwarts. Harry vội vàng kéo kiếng cửa sổ xuống, thò tay ra bắt lấy con cú. Harry cầm con cú trong tay mà có cảm giác như đó là một trái banh Snitch xù lông. Cậu cẩn thận đem con chim vào trong toa xe lửa. Con cú thả lá thư xuống chỗ ngồi của Harry và bắt đầu bay lượn vòng vòng quanh toa xe lửa của bọn trẻ, rõ ràng là rất ư khoái chí vì đã hoàn thành công tác một cách mỹ mãn. Con cú Hedwig chóp chép cái mỏ với cái kiểu chê bai hơi cao ngạo. Còn con Crookshanks thì ngồi thẳng lên, đưa cặp mắt vàng khè to cồ cộ dõi theo con cú. Ron nhận thấy điều này lập tức chộp con cú đem ra khỏi phạm vi nguy hiểm quanh con mèo. Harry cầm lá thư lên. Thư đề gửi cho Harry. Cậu xé phong bì, mở thư ra và hét lên
"Thư của chú Sirius!"
Ron và Hermione hồi hộp reo lên
"Cái gì, đọc lớn lên cho tụi này nghe với!"
'Harry yêu dấu
Chú hy vọng con nhận được thư này trước khi về đến nhà dì dượng của con. Chú không biết họ có quen xài hộp thư cú hay không
Buckbeak và chú đang ở nơi ẩn náu. Chú sẽ không nói cho con biết nơi nào, để phòng trường hợp lá thư này rơi nhầm vào tay kẻ khác. Chú hơi nghi ngờ về mức độ đáng tin cậy của cú, nhưng con cú này là con giỏi nhất mà chú có thể tìm được, và coi bộ nó cũng háo hức được giao công tác
Chú tin là bọn giám ngục Azkaban vẫn còn đang lùng kiếm chú, nhưng bọn chúng sẽ chẳng có tý xíu hy vọng gì tìm ra chú ở đây đâu. Chú đang dự định để lộ dạng cho vài dân Muggle nhìn thấy chú, sớm thôi, ở một nơi xa trường Hogwarts, để cho vấn đề canh gác ở lâu đài được bãi bỏ
Có một điều mà chú không kịp nói cho con biết trong buổi gặp gỡ ngắn ngủi giữa chú cháu mình. Chính chú là người đã gửi cho con cây chổi thần Tia Chớp'
Hermione reo lên một cách đắc thắng
"Thấy chưa! Mình đã bảo là cây chổi của chú ấy mà!"
Ron trả lời
"Đúng vậy, chỉ có điều chú ấy không ếm bùa cây chổi thần, đúng không?"
Con cú tí hon bây giờ đang rúc lên vui vẻ trong lòng bàn tay Ron. Nó gặm một ngón tay của Ron theo kiểu có thể cho là thân ái, làm Ron khẽ rít lên
'Crookshanks đã đặt hàng qua bưu điện Cú giúp chú. Chú ghi tên người nhận là con, nhưng bảo họ thanh toán tiền bằng vàng lấy từ kho bạc Gringotts số bảy trăm mười một, trương mục của chú. Con hãy coi đó như món quà sinh nhật thứ mười ba của người cha đỡ đầu gởi cho con
Chú cũng muốn xin lỗi về những nỗi kinh sợ mà chú nghĩ là chú đã gây ra cho con, vào cái đêm đó năm ngoái, khi con bỏ nhà dì dượng ra đi. Chú chỉ mong nhìn con một cái trước khi bắt đầu hành trình về phương Bắc, nhưng chú nghĩ có lẽ bề ngoài của chú đã làm con hoảng sợ
Chú gửi kèm theo một cái này cho con, cái mà chú nghĩ là sẽ làm cho niên học mới của con ở trường Hogwarts sẽ thú vị hơn nhiều. Nếu có khi nào con cần đến chú, cứ viết thư, con cú của con sẽ tìm được chú
Chú sẽ sớm viết thư cho con nữa
Chú Sirius'
Harry háo hức nhìn vô bên trong phong bì, còn có một miếng giấy da khác bên trong đó. Cậu ấy đọc qua rất nhanh và đột nhiên cảm thấy ấm áp và thoả nguyện như thể cậu vừa uống một hơi hết một chai bia bơ
'Tôi, Sirius, cha đỡ đầu của Harry Potter, ký tên dưới đây cho phép Harry được đến thăm làng Hogsmeade vào những ngày cuối tuần'
Harry mừng rỡ reo
"Với cụ Dumbledore, vầy là quá được rồi!"
Jolisa nhìn đằng sau lá thư của chú Sirius, chỉ vào nói
"Khoan đã, còn có tái bút nữa nè... "
'Chú nghĩ bạn của con, Ron, có thể thích giữ con cú này, bởi vì do lỗi của chú mà Ron không còn con chuột nữa'
Mắt Ron mở to ra. Con cú tí tẹo vẫn cứ kêu rúc một cách kích động. Ron nói ngập ngừng
"Giữ nó à?"
Cậu nhìn kỹ con cú một lát, rồi, trước sự kinh ngạc của Harry, Jolisa và Hermione, Ron chìa con cú ra cho Crookshanks ngửi. Ron hỏi con mèo
"Mày thấy sao? Chắc chắn là cú thiệt chứ?"
Con mèo kêu grừ grừ...
Ron vui vẻ nói
"Vậy là được rồi. Con cú này là của mình đấy nhá!"
Harry đọc đi đọc lại là thư chú Sirius gửi cho cậu ấy trên suốt chặng đường về đến nhà ga Ngã Tư Vua. Lá thư vẫn còn được nắm chặt trong tay cậu, và khi cậu, Ron, Jolisa cùng Hermione bước qua hàng rào chắn của sân ga số 9¾, Jolisa nhìn thấy cha mẹ mình ngay. Họ đứng cùng với ông bà Weasley, trò chuyện về điều gì đó mà theo Jolisa đoán là mấy công việc ở Bộ Pháp Thuật. Cách đó không xa là một người đàn ông mập mạp và có gương mặt cau có hết chỗ nói, có lẽ ông ta là ông dượng Vernon của Harry. Sau một hồi tạm biệt nhau, Ron quay sang nói với Harry và Jolisa
"Mình sẽ gọi cho mấy bồ về vụ cúp Thế Giới nha!"
Khi đang trên đường đến chỗ để xe của nhà mình, Jolisa rầu rĩ báo cáo cho mẹ biết kết quả học tập năm nay
"Mẹ, năm nay con chỉ được hạng hai mà thôi. Thua Draco Malfoy... "
"Không sao đâu con yêu. Hạng hai cũng đã tốt lắm rồi mà"
"Nhưng hai năm trước con luôn đạt hạng nhất... "
"Là do năm nay con không dùng đúng đũa phép của mình thôi. Năm sau nhất định con sẽ lại giành được hạng nhất"
Jolisa im lặng không trả lời. Đôi mắt màu lục chăm chú hướng nhìn lên phía bầu trời quang đãng. Một mùa hè nữa lại đến rồi, và Jolisa sẽ sớm được cha mẹ giải đáp cho những khúc mắc của cô trong suốt năm học này, sẽ sớm thôi...
—
zậy là hết năm ba rồi đó quý zị, trời ơi tui hong ngờ tui viết có mỗi năm ba à mà hết 45 chương 🥲
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com