Chương 57. Chống lại Lời Nguyền Độc Đoán
Jolisa và Hermione ngồi trong thư viện cho đến khi không còn đứa học sinh nào ở đây nữa. Bầu không khí tĩnh lặng một cách đáng sợ, Jolisa đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Một màu tối đen đang bao trùm lấy toàn bộ toà lâu đài Hogwarts, dường như chẳng có ai rảnh rỗi đến nỗi đi dạo quanh vào cái giờ này nữa. Bỗng Hermione ngồi đối diện reo lên, khiến cho Jolisa một phen giật mình
"Được rồi! Mình đã tìm ra cách để bảo vệ quyền lợi cho gia tinh rồi!" Cô bé vừa nói, vừa đẩy cuộn giấy da của mình về phía Jolisa cho cô coi
Thứ đầu tiên đập vào mắt Jolisa là một chữ S.P.E.W to đùng ở cuối tờ giấy
"Nôn mửa hả? Nhưng cái đó thì liên quan gì đến... "
"Không phải nôn mửa!" Hermione ngắt lời Jolisa, cô bé dùng cây bút lông ngỗng khoanh tròn cái dòng bên dưới chữ S.P.E.W đó "Society for the Promotion of Elfish Welfare! Là Hội vận động cho quyền lợi Gia tinh!"
"Ồ, xin lỗi. Bồ nói tiếp đi"
"Chúng ta sẽ lập ra cái hội này để bảo vệ quyền lợi cho gia tinh. Mục tiêu ngắn hạn của mình là đảm bảo về lương bổng và điều kiện làm việc công bằng cho họ. Mục tiêu dài hạn thì sẽ là thay đổi đạo luật cấm gia tinh sử dụng đũa. Mình còn muốn tiến hành kế hoạch Ngăn chặn Bạo hành Sinh vật Huyền bí, và Chiến dịch thay đổi Địa vị Hợp pháp của Sinh vật Huyền bí nữa, nhưng mà hiện tại chúng ta chưa có đủ thành viên để làm cái mục tiêu lớn lao đấy... "
"Ờm... cho mình hỏi được không?"
"Bồ hỏi đi"
"Chúng ta có bao nhiêu thành viên rồi?"
"Mình với bồ là hai người đồng sáng lập ra hội, cộng thêm Harry với Ron nữa là bốn người. Chúng ta sẽ đi chiêu mộ thêm thành viên, mình nghĩ chúng ta cũng cần làm ra huy hiệu và tổ chức quyên góp nữa"
"Phải có... huy hiệu nữa sao?"
"Đương nhiên!" Hermione đập tay xuống tờ giấy da, cô bé nói "Phải đeo huy hiệu thì mới có thể tuyên truyền đến cho mọi người được chứ!"
"Vậy không lẽ bồ tính viết chữ nôn mửa lên cái huy hiệu đó thiệt hả? Hermione ơi, mình nghĩ đó không phải ý hay... "
"Mình đã nói không phải là nôn mửa mà Joli! Là Hội vận động cho quyền lợi Gia tinh! Bồ là người đồng sáng lập hội, không nên để cho người ta biết là chính bồ cũng không hiểu ý nghĩa của tên hội đâu!" Đoạn, cô bé nhìn vào cái đồng hồ của mình, tiếp tục nói "Giờ thì đã có hội và mục tiêu rồi. Chúng ta bắt tay vào làm huy hiệu đi"
Hermione bắt đầu lên ý tưởng cho cái huy hiệu đầu tiên, cô bé muốn lấy tông chủ đạo là màu đỏ, cũng như tượng trưng cho màu của nhà mình, nhưng Jolisa nói
"Sao chúng ta không làm đủ các màu luôn? Lỡ như có người không thích huy hiệu màu đỏ... "
"Một ý kiến không tồi! Vậy chúng ta thống nhất là sẽ làm nhiều màu khác nhau, bồ cũng mau giúp mình một tay đi Joli!"
Jolisa có vẻ bất lực, cô gật đầu mấy cái, sau đó lại bắt đầu rút đũa phép ra và biến hoá mấy cái phù hiệu khác nhau. Jolisa thật sự rất muốn chọn cái màu nào đó có thể nhấn chìm chữ S.P.E.W đi, nhưng khổ nỗi, Hermione thiết kế cái chữ đó to đùng, chiếm gần hết cái huy hiệu, vậy nên cho dù có cố gắng như nào thì Jolisa cũng chẳng thể làm cho nó khá khẩm hơn. Khi cả hai đã làm được khoảng năm mươi cái rồi, Hermione mới có vẻ hài lòng đôi chút. Cô bé biến ra một cái hộp, nhanh chóng bỏ hết năm mươi cái huy hiệu vào trong đó, dọn dẹp sách vở và cùng với Jolisa rời khỏi thư viện
"Chúng ta phải mau thông báo cho Harry và Ron biết chuyện này. Bốn đứa tụi mình sẽ là những người tiên phong bảo vệ quyền lợi cho gia tinh. Và tụi mình sẽ còn thiệt là nhiều kế hoạch về lâu dài nữa!" Hermione nói khi cả hai đang đứng trước bức chân dung Bà Béo
"Ba láp ba lếu" Jolisa nghe xong thì cũng chẳng biết phải nói gì hơn, chỉ đành đọc mật khẩu để còn vào bên trong phòng sinh hoạt chung
Bức chân dung lẳng mình tới trước và để lộ ra cái lỗ phía sau cho hai đứa chui vào. Harry và Ron đều đang ngồi trong phòng sinh hoạt chung để làm bài tập, Jolisa cùng Hermione đi đến, cô bé nói
"Chào, tụi này mới xong việc!"
"Mình cũng mới xong!" Ron nói đắc thắng, quẳng cây viết lông ngỗng xuống
Hermione cùng Jolisa ngồi xuống, đặt mấy thứ đồ đang ôm trong tay xuống một cái ghế trống, và Hermione thì kéo bài Tiên tri của Ron về phía mình
"Tháng tới coi bộ bồ không tốt hả?" Cô bé nói, vẻ chế nhạo, trong khi con Crookshanks cuộn lại ngồi vào lòng
Ron ngáp
"Ừ, nhưng ít nhất mình cũng thấy trước"
Hermione kêu lên
"Ồ, hình như bồ chết đuối tới hai lần nè!"
"Ồ, vậy hả?" Ron săm soi bài Tiên tri của cậu "Để mình đổi thành là bị một con Bằng Mã đang giận dữ đạp lên thì hay hơn"
Jolisa hỏi
"Bồ không thấy rõ ràng là bồ chỉ bịa ra mấy cái quỷ này sao?"
"Sao bồ dám nói vậy?" Ron kêu lên, giả bộ như bị sỉ nhục ghê gớm lắm "Tụi này đã phải làm quần quật như mấy con gia tinh suốt nãy giờ"
Hermione cau mày. Ron vội vàng chống chế, khiến cho Jolisa phải nhịn cười muốn đỏ cả mặt
"Chỉ là một cách nói thôi mà!"
Harry cũng đã đặt viết xuống, Jolisa nhìn vào bài tập của cậu
"Hoàn tất việc tiên đoán rằng thể nào mình cũng bị chặt đầu rồi hả?" Jolisa nói. Harry cười đáp lại, tay chỉ vào cái hộp, hỏi
"Mà có cái gì trong đó vậy?"
"Bồ mà hỏi, kể cũng lạ!" Hermione nói, mắt vẫn nhìn Ron một cách khó chịu. Cô bé mở cái hộp ra và cho hai người coi
Bên trong là năm chục cái huy chương, đủ màu khác nhau, tất cả đều có chữ S.P.E.W. Harry hỏi, nhặt một cái huy chương lên xem
"Nôn mửa hả? Nghĩa là sao?"
Jolisa không nhịn được nữa, cô ngả lưng ra ghế và cười đến chảy nước mắt, khiến cho Hermione mất hết kiên nhẫn
"Bồ đừng có cười nữa đi Joli!" Rồi cô bé nhìn Harry, giải thích "Không phải 'Nôn mửa' mà là S.P.E.W. Viết tắt cho Hội vận động cho quyền lợi Gia tinh"
"Chưa bao giờ nghe nói tới" Ron nói
Jolisa bây giờ đã thôi cười, cô quẹt bớt nước mắt đi, đáp
"Bồ chưa nghe là phải rồi. Hermione mới thành lập ra cái hội này mà"
"Là bồ và mình cùng thành lập" Hermione chữa lại lời Jolisa, cô bé tiếp tục nói "Tụi mình sắp tiến hành Ngăn chặn Bạo hành Sinh vật Huyền bí, và Chiến dịch thay đổi Địa vị Hợp pháp của Sinh vật Huyền bí, nhưng mà chưa được. Đó mới chỉ là đầu đề bản tuyên ngôn của tụi mình"
Nói xong cô bé thảy đống giấy da cho hai người coi
"Tụi mình đã nghiên cứu hết cả thư viện. Tình trạng nô lệ gia tinh đã có từ nhiều thế kỷ nay. Không thể tin nổi là từ đó tới nay không ai làm gì cho cái chuyện đó cả"
Ron kêu to
"Hermione ơi, nghe cho kỹ nè! Tụi-nó-khoái-chuyện-đó. Tụi nó khoái làm nô lệ!"
Hermione vẫn nói, còn lớn giọng hơn cả Ron, như thể không hề nghe thấy mấy lời nói vừa rồi
"Mục tiêu ngắn hạn của chúng ta là đảm bảo về lương bổng và điều kiện làm việc công bằng cho gia tinh. Mục tiêu dài hạn của chúng ta gồm có thay đổi đạo luật không sử dụng đũa, rồi cố gắng đưa một gia tinh vô Ủy ban Điều phối và kiểm soát sinh vật Huyền bí, bởi vì con số đại diện của tụi nó thấp kinh khủng"
"Làm cách nào làm được hết mấy việc đó?" Harry hỏi
Hermione sung sướng trả lời
"Bắt đầu bằng việc chiêu mộ thành viên. Mình nghĩ cỡ hai Sickle là được gia nhập, đủ mua huy hiệu, và số tiền này có thể tài trợ cho chiến dịch tờ bướm của tụi mình. Ron, bồ là thủ quỹ. Mình giao bồ cái lon để quyên góp xu lẻ ở trên lầu. Còn Harry, bồ là thư ký, vậy nên làm ơn hãy ghi lại giùm những gì mình đang nói đây, coi như biên bản cuộc họp đầu tiên của tụi mình"
"Vậy còn Joli làm gì?" Harry hỏi
"Mình nói rồi mà. Joli với mình là hai người đồng sáng lập hội"
Ron kêu lên, hơi ngạc nhiên
"Cái gì? Vậy mấy bồ có bao nhiêu hội viên rồi?"
"Ừm... nếu hai bồ vô luôn thì... bốn"
Ron nói
"Và bồ nghĩ tụi mình sẽ đi lòng vòng, mang mấy cái huy hiệu ghi chữ 'Nôn mửa' hả?"
Hermione hét lên dữ tợn
"Là S.P.E.W!"
Một khoảng im lặng bao trùm lấy cả bốn đứa. Harry ngồi phịch xuống, cậu có vẻ bị giằng xé giữa một bên là bực cả mình vì Hermione, một bên là thấy tức cười khi nhìn cái mặt của Ron. Sự im lặng bị phá vỡ, nhưng không phải do Ron, người đang đớ mặt trong phút chốc, mà là do một tiếng gõ tích, tích nhẹ nhàng vào cửa sổ. Jolisa nhìn phóng dưới ánh trăng rọi sáng, một con cú trắng như tuyết đậu trên bệ cửa sổ. Harry hét lên
"Hedwig!"
Rồi cậu phóng ra khỏi ghế, băng ngang căn phòng, tới mở toang cánh cửa. Hedwig bay vào, lượn ngang phòng, rồi đậu trên bàn, ngay trên bài tập Tiên tri của Harry
"Giờ mới về!" Harry vừa nói vừa vội vã chạy theo con cú. Ron chỉ vào mẩu giấy da bẩn thỉu buộc ở chân con cú, kêu lên phấn khích
"Nó có mang thư trả lời kìa!"
Harry vội vã cởi miếng giấy da ra, ngồi xuống đọc, trong khi con Hedwig vỗ vỗ cánh xà xuống đầu gối cậu, rúc lên êm ái. Hermione hỏi, gần như nín thở
"Cái thư nói gì vậy?"
Thư rất ngắn, trông có vẻ như được viết vô cùng vội vã. Harry đọc to lên
'Harry,
Chú bay về miền Bắc ngay đây. Cái tin về cái thẹo của con là tin cuối cùng trong một loạt những tin đồn kỳ quái mà chú nhận được ở đây. Nếu cái thẹo lại đau lần nữa, con cứ tới thẳng cụ Dumbledore - người ta nói cụ đã lôi Mắt Điên ra khỏi kỳ nghỉ hưu, có nghĩa là cụ đã đọc thấy các dấu hiệu, ngay cả khi chưa ai đọc thấy
Sẽ sớm liên lạc lại với con. Gửi lời chúc tới Ron, Jolisa và Hermione. Bảo trọng, Harry!
Sirius'
Harry ngẩng lên nhìn Ron, Jolisa và Hermione, ba đứa ngó Harry chằm chằm. Hermione thì thào
"Chú ấy bay về phương Bắc hả? Chú ấy quay về?"
Trông Ron hết sức bối rối
"Cụ Dumbledore đang đọc được dấu hiệu gì? Harry, câu đó nghĩa là sao?"
Harry dộng binh binh mấy nắm tay vào trán mình, hất con Hedwig văng ra khỏi lòng. Cậu giận dữ
"Đáng lẽ mình không được nói với chú ấy mới phải!"
Ron ngạc nhiên
"Ý bồ là sao?"
Harry lại dộng nắm đấm lên mặt bàn, khiến con Hedwig rớt xuống trên lưng ghế của Ron, rúc lên căm phẫn
"Chuyện này làm chú ấy phải quay về! Quay về, chỉ vì chú ấy nghĩ mình đang gặp rắc rối! Mà có rắc rối gì xảy ra cho mình đâu! Tao không có gì cho mày đâu... " Cậu quay sang nạt Hedwig "... muốn ăn thì lên chuồng cú mà ăn!"
"Đừng có nạt nó như thế Harry" Jolisa vội nói khi thấy Hedwig ném cho Harry một cái nhìn cực kỳ chạm tự ái và bay ngay ra cửa sổ, khi đi còn sải rộng cánh bạt vô đầu Harry một cái
Hermione mở lời, giọng làm ra vẻ yên ả
"Harry nè!"
"Mình đi ngủ đây!" Harry nói cộc lốc "Sáng mai gặp lại"
Jolisa và Hermione cùng trở về khu phòng ngủ nữ sinh. Hermione nhìn một vòng từ trên xuống dưới cầu thang, khi đã chắc chắn là không có ai ở đây rồi cô bé mới nhỏ tiếng hỏi
"Bồ nghĩ Harry sẽ ổn chứ?"
"Có lẽ. Mình có cảm giác Harry giống như một người có xu hướng thích tự dằn vặt bản thân. Ý mình là, dù gì cũng chưa có một ai biết chú Sirius là Hoá Thú Sư trừ tụi mình. Nếu thật sự chú ấy quay về đây mà gặp giám ngục thì có thể trở về hình dạng con chó để lẩn trốn mà?"
Cả hai đứa tạm ngưng bàn về chủ đề này khi mở cửa phòng ra và nhìn thấy Parvati Patil đang ngồi ở trên cái giường gần cửa của nhỏ. Hermione và Jolisa nhanh chóng tạm biệt nhau rồi ai về giường nấy, tự chìm vào những giấc mộng của riêng mình
Sáng ngày hôm sau, Jolisa tự động thức dậy mà chẳng cần đến chuông báo thức của cô bạn cùng phòng - Kellah, hay là để Hermione phải đánh thức. Có lẽ là do cô vẫn chưa thể làm quen với việc ngủ cùng nhiều người như thế này. Mặt trời thì vẫn chưa xuất hiện hẳn, vậy nên chỉ có vài ánh nắng ban mai nhợt nhạt, yếu ớt chiếu vào bên trong căn phòng. Mặc dù đã cố gắng úp mặt vào gối để ngủ tiếp, nhưng Jolisa lại chẳng thể ngủ nổi nữa khi cô cứ nghe thấy tiếng của Lavender Brown nói mớ cái gì đó. Thế là cô chỉ đành rời khỏi cái giường, thay một bộ đồ mới và xuống phòng sinh hoạt chung tìm cái gì đó chơi bời để giết thời gian
Ngoài dự tính của Jolisa, Harry cũng đang ở dưới này, và hình như cậu đang cặm cụi viết thứ gì đó. Jolisa ngồi xuống cái ghế kế bên cậu, cô hỏi
"Harry? Sao bồ dậy sớm vậy?"
"Mình đang viết thư cho chú Sirius. Mà hình như lần nào mình dậy sớm cũng thấy bồ dậy sớm, đúng không? Năm ngoái, cái hôm có trận đấu Quidditch với Hufflepuff, bồ cũng xuống phòng sinh hoạt chung sớm như thế này vì gặp ác mộng. Hôm nay cũng vậy hả?"
Jolisa chán nản nằm dài ra bàn, trả lời
"Không. Mình không gặp ác mộng. Tại mình chưa quen với việc ngủ cùng với nhiều người nên dạo này mới hay thức dậy sớm mà thôi"
"Vậy bồ có muốn đến Tháp Cú gửi thư với mình không? Sáng sớm vận động một chút cho đỡ buồn ngủ"
"Cũng được"
Rồi hai đứa cùng trèo ra khỏi lỗ chân dung, đi lên tòa lâu đài tĩnh mịch. Giữa đường thì lại gặp phải con yêu tinh Peeves cố lật một cái bình to vào người Harry, khiến cho hai đứa phải dừng lại chốc lát để tìm cách đuổi nó đi, cuối cùng thì tới Chuồng Cú, nằm ở chót cùng Tháp Tây. Chuồng Cú là một căn phòng bằng đá hình tròn, khá lạnh lẽo và thoáng gió, vì không cái cửa sổ nào ở đây có kiếng. Sàn nhà phủ đầy rơm và phân chim, cùng với mấy bộ xương chuột nhắt, chuột đồng ăn xong nhả ra. Hàng trăm, hàng trăm con cú, đủ mọi nòi giống có thể có trên đời, đứng rúc vào nhau trên cái sào đậu chọc thẳng lên đỉnh tháp. Hầu như cả bọn đều đang ngủ, mặc dù đâu đó có một con mắt tròn màu hổ phách đang liếc Jolisa và Harry. Cả hai nhận ra Hedwig đậu giữa một con chim lợn với một con cú hung hung, Harry bèn vội vàng chạy lại phía con cú, hơi trượt chân trên sàn nhà đầy những phân chim. Harry phải mất một lúc để thuyết phục con cú thức dậy và chịu nhìn cậu lấy một cái, trong khi đó con cú cứ lê chân vòng vòng trên sào đậu, chĩa đuôi vào mặt Harry. Con cú rõ ràng vẫn còn giận vì thái độ vô ơn của Harry vào đêm hôm trước. Rốt cuộc, do Harry đề nghị với Hedwig là nếu quá mệt thì để Harry mượn Ron con Pigwidgeon vậy, mà Hedwig mới chịu thò chân ra và cho phép Harry cột lá thư vào
"Phải tìm ra chú ấy nghen! Trước khi tụi giám ngục tìm thấy"
Harry vừa nói vừa vuốt ve cái lưng con cú, trong khi bồng nó trên tay đi về một cái lỗ trên tường. Con cú gặm nhón tay Harry, có thể hơi mạnh hơn mọi ngày nó vẫn gặm, nhưng vẫn rúc lên theo cái cách làm người ta rất vững dạ. Rồi nó sải cánh bay đi trong ánh bình minh. Harry và Jolisa nhìn theo con cú cho tới khi khuất dạng với một cảm giác khó chịu quay trở lại trong bao tử
Jolisa nói khi hai đứa đang bước xuống mấy cái bậc thềm của Tháp Tây
"Mình nghĩ sau này bồ nên học cách kiềm chế cơn tức giận lại Harry ạ. Nếu mình là Hedwig, mình nhất định sẽ bay đi luôn, chứ không có ở lại đây chờ bồ nhờ đưa thư sau khi bị bồ nạt một trận đâu"
"Chỉ tại mình lo cho chú Sirius quá thôi mà" Harry đáp, rồi cậu nhìn vào cái đồng hồ trên tay, hỏi "Giờ này chắc cũng đã có điểm tâm sáng rồi đó. Bồ có muốn đến Sảnh Đường ăn không?"
"Đương nhiên phải đến chứ! Mình đói muốn chết đi được rồi"
Khi Harry và Jolisa đến trước cửa Đại Sảnh Đường thì đã thấy Ron và Hermione ngồi sẵn trong dãy bàn nhà Gryffindor. Cả hai nhanh chóng tiến đến. Jolisa tự lấy cho mình một tô ngũ cốc, trong khi Harry lại ăn cháo yến mạch
"Như vậy là nói dối, Harry"
Hermione sắc giọng nói trong bữa ăn sáng, khi Harry kể cho Ron và Hermione nghe việc cậu đã làm
"Bồ không hề tưởng tượng chuyện cái thẹo đau, bồ biết mà"
"Thì sao nào?" Harry nói "Chú ấy không thể trở lại ngục Azkaban chỉ vì mình"
"Thôi đi!" Lần này thì đến lượt Ron sắc giọng với Hermione khi cô bé mở miệng định nói thêm mấy câu. Lại một lần nữa, Hermione lườm Ron và im lặng
Suốt hai tuần qua, Jolisa để ý thấy ngày nào Harry cũng trông ngóng thư của chú Sirius một cách lo lắng. Cậu nói vào mỗi đêm đi ngủ cậu thường mơ thấy những cơn ác mộng như cái viễn cảnh kinh hoàng xảy đến với chú Sirius, bị mấy tên giám ngục dồn vào một góc phố tối tăm nào đó ở Luân Đôn. Jolisa cũng chẳng biết phải nên an ủi Harry như thế nào, và thậm chí, cô cũng bị lo lắng lây luôn, vì đã qua hai tuần rồi mà Hedwig vẫn chưa trở về. Mặt khác, các môn học trở nên ngày càng khó và đòi hỏi cao hơn trước, đặc biệt là môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của thầy Moody
Trước sự ngạc nhiên của tụi nhỏ, giáo sư Moody tuyên bố rằng ông sẽ lần lượt thử Lời nguyền Độc đoán trên từng đứa, để biểu diễn sức mạnh của lời nguyền cũng như để xem thử liệu tụi nhỏ có thể chống chọi với tác động của nó hay không
"Nhưng... nhưng thầy nói đó là bất hợp pháp mà thầy?"
Hermione ngập ngừng hỏi trong khi thầy Moody dẹp mấy cái bàn với một phát quét bằng đũa phép, chừa ra một khoảng rộng trống trải ngay giữa phòng
"Thầy nói... nói là áp dụng nó lên một người nào là... "
Con mắt thần của thầy Moody xoáy vào Hermione và nhìn chằm chằm cô bé bằng một cái nhìn kỳ quái, không chớp mắt
"Thầy Dumbledore muốn các trò được truyền dạy cái cảm giác thật. Nếu trò muốn học theo cách khó, là khi có ai đó ném lời nguyền lên trò thì họ có thể kiểm soát được trò hoàn toàn, thì tốt thôi. Trò được miễn. Cứ việc đi ra ngoài"
Thầy chỉ một ngón tay xương xẩu ra phía cửa. Hermione đỏ bừng mặt và lẩm bẩm điều gì đó rằng cô bé đâu có ý định rời lớp đâu. Harry và Ron thì nhìn nhau nhe răng cười, trong khi Jolisa ở kế bên thì dùng ánh mắt để cảnh cáo hai cậu. Chúng biết Hermione thà phải nuốt mủ cây củ u còn hơn bỏ lỡ một bài học quan trọng như thế này. Thầy Moody bắt đầu ra hiệu cho đám học trò lần lượt tiến tới và đọc Lời nguyền Độc đoán lên từng đứa. Jolisa ngó, từng đứa, từng đứa bạn một, đang thực hiện mấy trò kỳ quái nhất dưới ảnh hưởng của lời nguyền. Dean Thomas nhảy lò cò ba vòng quanh phòng, miệng thì hát quốc ca. Lavender Brown thì bắt chước con sóc. Neville biểu diễn một loạt bài tập thể dục thẩm mỹ khá lạ lùng mà chắc chắn lúc bình thường cậu không tài nào làm nổi. Dường như không đứa nào trong chúng nó có khả năng kháng cự được lời nguyền, và mỗi đứa chỉ phục hồi lại khi thầy Moody bỏ lời nguyền đi
"Potter, kế tới là trò" Thầy Moody gầm gừ
Harry bước tới trước, ra giữa lớp học, đứng vào khoảng trống mà thầy Moody đã dẹp sạch bàn ghế. Thầy giơ cây đũa phép, chỉ vào Harry, và hô
"Imperio!" Rồi thầy nói "Nhảy lên bàn... nhảy lên bàn!"
Harry trông có vẻ vâng lời, cậu nhún gối xuống, chuẩn bị nhảy. Nhưng rồi Jolisa nhận ra có sự kháng cự nào đó đang cố gắng kiềm chế Harry, không cho cậu làm theo lời của thầy Moody. Nhưng rồi chưa đầy năm giây sau đó, Harry đột ngột lảo đảo đâm đầu vô cái bàn, té vật xuống đất một cách đau đớn
"Chà, khá quá!" Thầy Moody gầm gừ, rồi thấy giải lời nguyền cho Harry
"Nhìn kìa, cả đám... Potter đã kháng cự được! Trò ấy kháng lại được lời nguyền, tí nữa thì đập tan cả lời nguyền! Chúng ta sẽ thử lại lần nữa, Potter, và tất cả các trò còn lại, chú ý đây, nhìn vào mắt trò ấy, nhìn vào đó... rất tốt, Potter, rất, rất tốt! Chúng khó lòng mà điều khiển nổi con!"
Sau đó, Harry bị thầy Moody nguyền đến tận bốn lần, mãi cho đến khi cậu hoàn toàn có thể xua tan được lời nguyền, thầy mới chịu buông tha và mời lên đứa tiếp theo. Ron bị thầy yêu cầu nhảy lò cò, có vẻ như cậu gặp nhiều rắc rối với lời nguyền hơn cả Harry nữa, bằng chứng rõ ràng nhất là dù đã tới Jolisa bị gọi lên nhưng Ron vẫn cứ đứng dưới hàng mà nhảy lên nhảy xuống, khiến cho Harry phải cố gắng lắm mới kiềm lại được cậu
"Chuẩn bị chưa, Charites?" Thầy Moody hỏi. Và khi nhận được cái gật đầu chắc nịch từ Jolisa, thầy chĩa thẳng cây đũa phép vào người cô "Imperio!"
Jolisa có cảm giác như cả cơ thể mình đều đang trôi bồng bềnh, mọi ý nghĩ, mọi lo âu trong đầu được quét sạch một cách nhẹ nhàng, chẳng để lại cái gì ngoài một niềm hạnh phúc mơ hồ, khó mà tả lại được. Cô đứng đó, cảm thấy hoàn toàn thư giãn, chỉ mơ màng biết mọi người đều đang nhìn mình. Và rồi cô nghe tiếng thầy Moody Mắt Điên, vang trong ngách nào đó xa xăm của não cô
"Xoay ba vòng... Xoay ba vòng!"
Jolisa dường như không thể điều khiển được cơ thể của chính mình nữa. Cô nắm lấy áo chùng của mình, lấy đà chuẩn bị xoay ba vòng như lời thầy nói
'Tại sao phải làm vậy chứ?' Đột ngột, một giọng nói khác lại vang vọng trong đầu Jolisa. Cô biết đây là giọng của mình, dường như tâm trí của cô đang cố gắng thức tỉnh cô để chống lại cái lời nguyền này
"Xoay ba vòng!... " Một lần nữa, giọng của thầy Moody lại bao bọc lấy toàn bộ đại não của cô. Nhưng cái giọng nói của chính Jolisa vẫn không hề chịu thua mà nhất quyết đánh thức tâm trí của cô cho bằng được
'Joli! Joli! Jolisa! Tỉnh lại đi! Mày không được nghe theo lời ông ta nói! Tự điều khiển não bộ của mày đi chứ! Jolisa!'
"Xoay! XOAY BA VÒNG! XOAY ĐI!"
'KHÔNG! MÀY KHÔNG ĐƯỢC NGHE LỜI ÔNG TA NÓI! MÀY NHẤT ĐỊNH KHÔNG ĐƯỢC KÉM CỎI NHƯ THẾ! KHÔNG ĐƯỢC NGHE LỜI ÔNG TA NÓI!'
Jolisa không thể chịu được việc cả hai giọng nói ra lệnh xuất hiện cùng một lúc nữa. Cô khó khăn đưa tay lên, tự ôm lấy đầu của mình, không kiềm được mà thét to
"Không! Không! Tôi không nghe lời của ai hết! Biến hết! Biến hết đi! BIẾN RA KHỎI ĐẦU TÔI!"
Đôi mắt của Jolisa nhắm tịt, và giờ đây cô có thể nghe thấy vài tiếng kêu kinh hãi của mấy đứa bạn vang lên trong phòng học. Cả cơ thể của Jolisa run lẩy bẩy, cô mở mắt ra, nhìn một vòng quanh phòng học. Ai cũng đều nhìn cô chằm chằm, và Moody thì dường như rất hài lòng với cái biểu hiện này, ông nói
"Mấy trò thấy không? Charites đã có thể tự thoát ra khỏi lời nguyền mà không cần đến tôi phải giải. Điều quan trọng để đập tan được Lời nguyền Độc đoán ra khỏi đầu là có một ý chí thật sự kiên cường. Các trò nhất định phải để cho bản thân làm chủ tâm trí, giống như trò Charites. Dù la hét thì có vẻ như là khá đáng sợ, nhưng đó sẽ là cách tốt nhất để hoàn toàn chống cự lại toàn bộ lời nguyền. Chỉ cần như vậy, chúng sẽ không thể điều khiển được chúng ta"
Đoạn, thầy quay sang nhìn Jolisa vẫn còn đang run rẩy ngồi dưới sàn
"Con thấy ổn rồi chứ?"
"Dạ... tốt hơn nhiều rồi" Jolisa đáp. Cô nắm lấy cánh tay của Harry để đứng dậy. Cậu dìu cô lui xuống một góc phòng, để cho cô có thể ngồi nghỉ ngơi thêm một lát
Harry đưa cho Jolisa cái ly mà cậu vừa mới lén dùng pháp thuật để rót nước vào, nói
"Bồ thật sự ổn chứ? Có cần đến Bệnh Thất không?"
"Mình không sao. Nghỉ ngơi chút là được" Jolisa một hơi uống hết ly nước. Mồ hôi chảy đầy trên trán của cô. Chỉ là chống lại Lời nguyền Độc đoán thôi mà đã khổ sở vậy rồi. Nếu như còn dính phải Lời nguyền Tra tấn, liệu sẽ còn kinh khủng đến mức độ nào nữa chứ...
"Cái cách mà thầy ấy nói làm mình nghĩ như thể cả đám có thể bị tấn công bất cứ giây phút nào không bằng" Harry lầm bầm khi cả bốn đứa cùng rời khỏi lớp học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám
Jolisa sau một lúc nghỉ ngơi thì trông đã có sức sống hơn nhiều rồi, nhưng trong đầu cô thì cứ không ngừng nhớ về cái cảm giác suýt thì bị điều khiển khi nãy. Bây giờ nghĩ lại thì chỉ cảm thấy nó thật tồi tệ... dùng cảm giác thoải mái dễ chịu để có thể điều khiển người khác, quá tàn nhẫn
"Ừ, mình biết" Ron nói, nhảy hai bậc cầu thang một. Cậu vẫn còn gặp rắc rối với lời nguyền mặc dù thầy Moody đã trấn an rằng các tác dụng đến giờ ăn trưa là sẽ bay sạch
"Đúng là đồ đa nghi... " Ron căng thẳng ngoái lại liếc xem thầy Moody chắc chắn không nằm trong tầm nghe, rồi nói tiếp "Hèn chi người ta mừng húm khi tống khứ được thầy ra khỏi Bộ. Bồ có nghe thầy kể với Seamus thầy đã làm gì với tay phù thủy dám la ó phản đối sau lưng thầy vào ngày Cá tháng Tư chưa? Chừng nào tụi mình có thời giờ nghiên cứu cách kháng lại Lời nguyền Độc đoán trong khi có quá trời mấy thứ khác phải làm đây?"
Tất cả bọn năm thứ tư đều nhận thấy có sự gia tăng rõ ràng khối lượng các công việc đòi hỏi chúng phải làm trong học kỳ này. Giáo sư McGonagall giải thích lý do, khi cả lớp rên lên một tiếng lớn trước đống bài tập Biến hình mà cô giao cho
"Các trò hiện đang bước vào giai đoạn quan trọng nhất của đào tạo pháp thuật, kỳ thi phù thủy thường đẳng sắp tới nơi rồi... "
Đôi mắt cô lấp láy đầy nguy hiểm sau cặp mắt kiếng hình chữ nhật
"Tới năm thứ năm tụi con mới lấy bằng Phù thủy Thường đẳng lận!" Dean Thomas kêu lên tức tối
"Có thể không đâu, Thomas, nhưng tin tôi đi, các trò cần phải chuẩn bị mọi thứ cần thiết! Cho đến nay vẫn chỉ có trò Charites và trò Granger là hai người duy nhất trong lớp biến được con nhím thành cái gối cắm kim mà tôi vừa ý. Tôi phải nhắc trò, trò Thomas, là cái gối cắm kim của trò vẫn còn cuộn lại sợ hãi mỗi khi có người đâm một cây kim vào nó đó nhe!"
Hermione lại đỏ mặt thêm lần nữa, dường như cô bé đang cố tỏ ra không quá tự mãn. Trong khi Jolisa thì tự nhủ bản thân phải luyện tập nhiều hơn. Cô biến ra một cái gối cắm kim chỉ đủ để giáo sư McGonagall 'vừa ý', trong khi thứ Jolisa muốn thì lại là một cái gối cắm kim 'hoàn hảo' cơ!
Harry và Ron thì quá là vui khi trong buổi học Tiên tri kế tiếp, giáo sư Trelawney đã thông báo với họ rằng cả hai đều đạt điểm tuyệt đối cho bài tập về nhà. Nhưng hai người bớt vui hẳn khi cô đề nghị họ làm thêm một bài như vậy cho tháng tới, khiến cho Jolisa không nhịn được mà nói
"Thôi thì, hai bồ cứ cố gắng nghĩ thêm tai ương cho bản thân đi nha. Càng tệ thì điểm càng cao mà"
Trong khi đó giáo sư Binns, con ma dạy môn Lịch sử Pháp thuật, bảo tụi trẻ viết bài luận hàng tuần về các cuộc khởi nghĩa của yêu tinh vào thế kỷ thứ mười tám. Giáo sư Snape bắt tụi nó nghiên cứu về thuốc giải độc. Tụi nhỏ làm công việc này hết sức nghiêm túc, và ông đã nói bóng gió rằng trước Giáng sinh, có thể ông sẽ đầu độc một đứa trong bọn để coi thuốc giải độc của tụi nó chế có tác dụng không. Giáo sư Flitwick yêu cầu tụi nhỏ đọc thêm ba cuốn sách để chuẩn bị cho bài học về Bùa Triệu tập. Ngay cả lão Hagrid cũng chất thêm cho bọn trẻ một đống công việc. Những con Quái Tôm Đuôi Nổ đang lớn với một tốc độ đáng nể mặc dù vẫn chưa ai phát hiện ra là chúng ăn cái gì. Lão Hagrid rất sung sướng, và như một phần của 'dự án', lão đề nghị tụi nhỏ cứ cách ngày lại tới căn chòi của lão vào chiều tối để quan sát lũ Quái Tôm và ghi lại những hành vi lạ lùng của tụi này
"Tôi sẽ không đến"
Draco nói thẳng thừng khi lão Hagrid đề nghị chuyện này với điệu bộ của một ông già Noel đang rút một món quà cực lớn ra khỏi túi
"Coi mấy thứ đồ điên đó trong giờ học cũng quá đủ rồi, cảm ơn"
"Mình thấy tụi nó cũng đáng yêu mà... " Jolisa đứng cách đó không xa nói. Khiến cho Draco quay sang trừng cô một trận
Nụ cười tắt hẳn đi trên gương mặt lão Hagrid, lão cáu kỉnh
"Biểu gì thì làm nấy, hoặc không để ta bắt chước thầy Moody... nghe nói trò biến thành con chồn đẹp lắm, Malfoy"
Cả đám nhà Gryffindor cười rần, ngoại trừ Jolisa, cô thiệt tình vẫn không hiểu nổi chuyện biến một người vô tội thành chồn có gì vui đến như vậy. Harry, Ron, Jolisa và Hermione quay lại lâu đài vào cuối buổi học, ba đứa bạn của Jolisa lòng đầy phấn khởi vì được thấy lão Hagrid hạ nhục Draco. Khi tới được Tiền Sảnh, chúng thấy không thể nào tiến thêm được nữa vì một đám đông nghẹt học trò tụ tập ở đó, quẩn quanh trước một cái bảng lớn dựng lên ở chân cầu thang đá hoa cương. Ron, đứa cao nhất trong bốn đứa, đứng nhón chân nhìn qua đám đầu phía trước và đọc to lên cho ba đứa kia cùng nghe
"THI ĐẤU TAM PHÁP THUẬT PHÁI ĐOÀN TRƯỜNG BEAUXBATONS VÀ TRƯỜNG DURMSTRANG SẼ ĐẾN VÀO LÚC 6 GIỜ NGÀY THỨ SÁU, 30 THÁNG MƯỜI. CÁC LỚP HỌC SẼ KẾT THÚC SỚM NỬA TIẾNG... "
"Tuyệt!" Harry kêu to "Lớp Độc dược là lớp cuối ngày thứ Sáu! Thầy Snape không có giờ mà đầu độc tụi mình rồi!"
Ron tiếp tục đọc
"HỌC TRÒ SẼ VỀ CẤT TÚI VÀ SÁCH Ở KÝ TÚC XÁ MÌNH RỒI TẬP TRUNG TRƯỚC CỔNG LÂU ĐÀI ĐỂ ĐÓN KHÁCH TRƯỚC BUỔI TIỆC ĐÓN MỪNG"
Ernie McMillan nhà Hufflepuff chui từ trong đám đông ra, mắt lấp lánh
"Còn có một tuần nữa thôi! Không biết Cedric đã biết chưa? Chắc để tôi đi nói cho anh ấy hay... Ồ, chào Charites, sớm gặp lại bồ trong lớp Số học nha"
"Cedric nào?" Ron ngây ra khi McMillan đi khỏi
"Hình như là cái người chơi vị trí Tầm thủ bên Hufflepuff thì phải? Năm ngoái tụi mình có gặp qua anh ta trên hành lang đúng không?" Jolisa nhìn Harry
"Cedric Diggory" Harry nói "Thế nào anh ta cũng đăng ký"
"Đồ đần ấy mà là quán quân Hogwarts hả?" Ron nói khi mở đường qua đám đông đang bàn tán, tiến về phía cầu thang. Hermione cãi ngay
"Anh ấy không phải thằng đần. Bồ không thích anh ấy chỉ vì anh ấy thắng đội Gryffindor trong trận Quidditch. Mình nghe nói anh ấy thật sự là học trò giỏi, và là huynh trưởng nữa kìa"
Cô bé nói theo cái cách thế-là-miễn-bàn nhe. Ron chế giễu
"Bồ thích anh ấy chỉ vì anh ấy đẹp trai!"
Hermione độp ngay, giọng tức tối
"Xin lỗi, tôi chưa từng thích người nào chỉ vì người ấy đẹp trai nha!"
Ron giả bộ ho một cái, nghe giống như chữ "Lockhart!" một cách lạ lùng
"Lockhart là ai vậy?" Jolisa hỏi
Ron trả lời ngay
"Ông thầy Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám năm hai bị mất trí mà mình từng kể với bồ đó. Hermione hồi đó mê ổng như điếu đổ" Và Ron bị Hermione lườm ngay
Việc xuất hiện của cái bảng trong Tiền Sảnh đã gây nên một hiệu quả rõ rệt trên toàn bộ cư dân của lâu đài. Suốt một tuần sau đó, dù đến bất cứ nơi đâu, Jolisa thấy dường như chỉ có một đề tài duy nhất được đem ra bàn tán, Thi đấu Tam Pháp Thuật. Những lời đồn đại bay từ học trò này đến học trò kia giống như mầm bệnh truyền nhiễm, ai sẽ là quán quân Hogwarts, thi đấu như thế nào, học trò trường Beauxbatons và trường Durmstrang khác tụi nó ra sao... Nhưng thứ Jolisa quan tâm không phải là những chuyện đó, thứ duy nhất cô quan tâm chính là không biết Viktor Krum có đến trường mình để tham dự giải đấu này hay không. Dù gì anh cũng đã đủ mười tám tuổi rồi, nhưng Jolisa thì hiểu rõ cha mẹ của Krum thương anh hơn bất cứ thứ gì trên đời này, vậy nên nếu anh thật sự tham gia thì Jolisa nghĩ đây có lẽ sẽ là một thử thách khó khăn dành cho họ
Jolisa cũng nhận thấy dường như lâu đài đang trải qua một cuộc tẩy rửa toàn diện. Vài bức chân dung bẩn thỉu được dỡ xuống lau chùi, gây bực mình rất nhiều cho mấy nhân vật trong tranh, chúng ngồi túm vào nhau trong khung, thì thào thì thầm một cách rầu rĩ và nhăn mặt khi rờ rẫm thấy cái mặt trần trụi, ửng hồng của mình. Hàng áo giáp đột nhiên bóng loáng, nhúc nhích không kẽo kẹt tới một tiếng. Còn thầy giám thị Argus Filch thì cư xử quá hung tợn với bất cứ học sinh nào quên chùi gót giày, đến nỗi ông ta làm hai nữ sinh năm thứ nhất khiếp đảm tới mức loạn thần kinh. Những thành viên của ban giáo sư cũng căng thẳng lạ lùng
"Longbottom, làm ơn đừng để lộ ra là trò không thể biểu diễn một câu thần chú Tráo đổi đơn giản trước mặt bất kỳ ai ở trường Durmstrang nghe không!" Giáo sư McGonagall hét lên vào cuối một buổi học đặc biệt khó khăn, bữa đó Neville vô tình cấy hai lỗ tai mình lên cây xương rồng
Khi tụi nhỏ xuống nhà ăn điểm tâm vào buổi sáng ngày ba mươi tháng Mười, chúng nhận thấy Đại Sảnh đã được trang hoàng suốt đêm qua. Những biểu ngữ bằng lụa khổng lồ căng suốt các bức tường, mỗi cái tượng trưng cho một Nhà. Màu đỏ với con sư tử là nhà Gryffindor, màu xanh với con chim ưng vàng đồng là nhà Ravenclaw, màu vàng với con lửng đen là nhà Hufflepuff, và màu xanh lá với con rắn bạc là nhà Slytherin. Phía sau dãy bàn giáo viên, một tấm biểu ngữ lớn nhất mang toàn bộ các huy hiệu của Hogwarts. Sư tử, chim ưng, con lửng, và con rắn, tất cả quây quần quanh một chữ H to đùng
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com