Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: Bí mật dần được bật mí

Mùa hè ở Selwyn năm nay diễn ra không bình thường như mọi năm. Tôi đóng hết các cổng (tất nhiên là trừ cái mạng lưới Floo của Severus), tăng cường các tầng bảo vệ, đảm bảo không có ai tới thăm. Cả mùa hè, tôi chỉ gặng hỏi Severus và Linsey về cái "sức mạnh màu trắng không nên nghĩ tới" có khả năng chữa lành kia. Nhưng Severus thì lảng sang chuyện khác, Linsey thì chối chết đập đầu vào tường và lúc nào cũng lẩm bẩm:

- Cô chủ nhỏ, Linsey không biết!

Cứ tiếp tục như thế cho đến nửa mùa hè, trang viên Selwyn vẫn luôn ở tình trạng: tôi hỏi - Severus và Linsey không muốn trả lời.

Không quản nổi một người một gia tinh đó nữa nên tôi quyết định bơ cả hai. Cha nuôi đáng ghét! Rõ ràng là Sev biết gì đó nhưng lại chẳng nói cho tôi. Được rồi, tôi sẽ tự tìm hiểu vậy!

Tôi cắm rễ trong cái thư viện khổng lồ của trang viên Selwyn những ngày sau đó, đọc và tiếp tục đọc những quyển sách cũ kỹ, cố tìm hiểu về nguồn gốc sức mạnh của mình.

Trang viên Selwyn được xây theo kiến trúc Châu Âu cổ, có mái vòm cao vút đậm chất gothic, cũng có thể gọi nó là một toà lâu đài (tất nhiên là nhỏ hơn Hogwarts). Nó đứng sừng sững trên dãy Sương Mù với cái diện tích bự chảng, xung quanh được bao phủ bằng tầng tầng lớp lớp cây xanh, phía sau là một hồ nước to lớn nhưng lại chả có gì nguy hiểm như cái hồ Đen ở Hogwarts. Mà các bạn cũng biết đấy,  toà lâu đài nào cũng có một bí mật nhất định, và tôi cũng vừa mới phát hiện cái bí mật của toà lâu đài - trang viên Selwyn.

Sâu bên trong thư viện to chảng của trang viên là một cái phòng hoàn toàn khác, một cái phòng - theo tôi nghĩ là cũng bự không kém cái thư viện. Tôi vô tình tìm ra nó khi đặt nhầm quyển sách "Selwyn - đâu là nơi ta đến?" qua một vị trí khác với vị trí của nó ban đầu, một ô để sách lõm vào trong. Cái ô lõm như lọt thỏm giữa những chỗ bẳng phẳng, nhưng tôi thề là dù mình có vào đây cả ngàn lần thì mình vẫn không thể phát hiện được nó, vậy mà giờ tôi lại dễ dàng thấy được! Nhưng thôi kệ, dù sao thì tôi cũng phải thử. Đặt nhẹ nhàng quyển sách vào đó, một tiếng động vang lên, cái kệ sách để quyển sách từ từ chia làm hai nửa, hệt như bức tường - cái cổng ở Hẻm Xéo. Trước mắt tôi là một cái cửa lớn nhưng nó đóng chặt, tôi đã thử rất nhiều bùa chú mở cửa nhưng không cái nào hiệu quả. Cái cửa cũng không có một chỗ nào để tra chìa khoá, vậy nó mở ra bằng cách nào? Tôi cũng không biết! Nhưng Linsey hẳn là biết đi.

- Linsey! Ra đây cho ta!

- Vâng, cô chủ nhỏ gọi Linsey!

Linsey lập tức xuất hiện, nhanh nhảu trả lời.

- Cái cửa phía sâu trong thư viện, làm sao để mở nó?

- Cửa? Cái cửa? Thưa cô chủ nhỏ, Linsey chưa từng được nghe về một cái cửa bên trong thư viện!

- Đừng lừa dối ta, Linsey. Ngươi đã tránh ta cả mùa hè rồi! Chuyện về sức mạnh ngươi cũng trả lời không biết, cái cánh cửa kia ngươi cũng không biết, ngươi làm gia tinh cái kiểu quái gì!

Tôi tức giận mà mắng Linsey, con gia tinh buồn bã. Rồi nó đập đầu vào cái tường gần đó thật mạnh, nó cứ làm như vậy vài cái cho tới khi tôi kêu:

- Dừng lại! Đủ rồi!

- Là Linsey không tốt thưa cô chủ! Nhưng Linsey không hề biết tới những chuyện cô đã nói.

Tôi phẩy phẩy tay, ý kêu nó đi làm tiếp mấy công việc cần làm. Có thể nó không biết thật, dù sao thì nó cũng chỉ là gia tinh, lại còn về trang viên sâu trong núi này sau tôi vài tuần.

Vài ngày sau đó, Severus lại đến trang viên, tôi cũng nhân cơ hội này mà hỏi han đôi chút.

- Severus, liệu cha có biết về căn phòng bí mật trong thư viện không?

- Căn phòng bí mật?

Severus có vẻ bất ngờ đôi chút, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.

- Charlotte Selwyn! Ta đã dặn con không được tò mò về thứ sức mạnh kia rồi mà nhỉ?

- Nhưng nó không liên quan tới chuyện căn phòng bí mật kia mà cha!!

- Con vào thư viện để làm gì, đừng tưởng ta không biết!

Ngừng một chút, ông lại nói:

- Ta là cha nuôi của con, ta sẽ không hại con, con biết điều đó mà Charl!

- Con đương nhiên biết, nhưng...

- Mỗi gia tộc phù thuỷ thuần chủng đều có một bí mật riêng, có thể là truyền thừa cũng có thể là gia sản. Khi con đủ tuổi, nó sẽ mở ra cho con!

- Vậy là cha cũng biết về căn phòng đó?

- Ta không biết, cũng không thể nhìn thấy được vì ta không mang họ Selwyn. Con là người thừa kế duy nhất, căn phòng đó là dành cho con.

- Vậy..

- Con không cần phải nói, sức mạnh kia cũng đừng hòng nghĩ tới nữa nếu không muốn bị ta rút đi phần trí nhớ đó.

- Severus!!

Tôi hơi tức giận với Severus, đó là ký ức của tôi nhưng ông lại muốn rút đi. Đúng là đồ Severus đáng ghét!

- Ngoan ngoãn tập luyện ít bùa chú phòng thân và lịch trình học năm sau đi, ta muốn con tiếp tục là thủ lĩnh nhà. Slytherin năm nay đã làm rất tốt!

Nói rồi ông liền bỏ đi một mạch lại chỗ lò sưởi, dùng bột Floo rồi biến mất.

Cuối mùa hè, thư của Hogwarts cũng đến. Lần này lại còn được đính kèm một tờ báo "MỘT VỤ TRỐN NGỤC Ở AZKABAN - SIRIUS BLACK" còn được hoạ lên một bức ảnh của một người tù nhân với mắt nhìn khá tàn ác.

- Linsey! Chuẩn bị thêm cho ta vài cuốn bùa phép bảo vệ, ta cần phải học tập thêm. Sirius Black đã trốn ngục, bọn giám ngục hẳn là sẽ nhiều lắm!

Tách trà thơm lừng trên tay Linsey  rơi độp xuống đất ngay khi mà nó nghe tôi nói xong câu đó.

- Linsey?

- Không! Cô chủ nhỏ đừng đến Hogwarts, cô chủ nhỏ hãy ở lại nhà đi!

- Nghỉ học sao? Ta không nghĩ là sẽ nghỉ học. Sao vậy Linsey?

- Hắn... hắn ta rất nguy hiểm!

- Ai cơ? Sirius Black?

Lại ngay khi mà tôi nhắc đến cái tên đó, ánh mắt Linsey liền đặt tên người tôi. Nhưng cái nhìn của nó đầy tang thương và mất mát. Giờ thì tôi dám cá rằng hơn 90% là con gia tinh này biết thứ gì đó bí mật lắm về Sirius Black.

- Sirius Black. Hắn ta là ai? Trả lời ta mau Linsey!

- Là... là một tên tù nhân nguy hiểm... thưa cô chủ nhỏ ...

- Ý ta là, hắn có liên quan gì đến ta, hay nói rõ hơn là đến Selwyn?

- Linsey...Linsey không thể..trả lời cô chủ nhỏ ...

Nói rồi nó lại đập đầu vào tường. Tôi biết lắm mà, tên Black kia chắc chắn có liên quan đến Selwyn hay chí ít là đến tôi.

- Dừng lại! Linsey, mau dừng lại!

Nó nghe tiếng tôi gọi, dừng cái việc đập đầu vào tường ngu ngốc rồi quay sang lấy cái ánh mắt tội nghiệp nhìn thẳng vào tôi.

Severus chắc hẳn sẽ không cho tôi biết, tôi chỉ có thể khai thác thông tin từ con gia tinh này thôi.

- Linsey, ta phiền phức lũ giám ngục do chúng ghê tởm, không phải là ta sợ Black. Ta biết ông ta là người tốt, ông ta sẽ không làm hại được ta cũng không hại tới Selwyn, ta hứa!

Linsey im lặng một hồi lâu, rồi nó lên tiếng!

- Ngài... ngài Black... biết chủ nhân!

Chủ nhân trong miệng nó hẳn là Eirlys, mẹ tôi. Vậy ra Black không chỉ liên quan đến Potter mà còn liên quan gì đó đến mẹ tôi!

- Black sao? Được, ta sẽ từ từ điều tra về việc này! Hẳn là hắn biết Eirlys đang như thế nào!

- KHÔNG! Cô chủ nhỏ không được gặp ngài Black!

- Tại sao?

- Linsey... Linsey không thể nói...

Rồi nó lại đập đầu vào tưởng lẩm nhẩm:

- Linsey là gia tinh hư.. Linsey không trả lời cô chủ nhỏ!

- Dừng lại ngay cho ta! Linsey! Không thì ta sẽ trả lại chiếc áo này cho ngươi!

Triệu hồi một chiếc áo đến trong tay, tôi giương mắt lên nhìn Linsey. Đối với gia tinh, việc chủ nhân trả lại áo cũng hệt như việc trả lại tự do cho nó.

Linsey giương mắt lên nhìn tôi, đau khổ:

- Không... cô chủ nhỏ đừng làm vậy...! Linsey muốn ở lại đây... với cô chủ nhỏ!

- Vậy mau nói cho ta biết Black, Sirirus Black là ai?

- Ngài Black là...

- Là ai?

- Là...

- LINSEY!

- Ngài Black là cha của cô chủ nhỏ!

- Cái gì cơ?

Bỗng lò sưởi trong nhà tôi lại đùng một tiếng, sau đó là một thân ảnh quen thuộc bước ra.

- Ừ! Hắn là cha ruột của con, Charlotte!

- Sev?

- Hắn là cha ruột của con, là người Eirlys yêu thương nhất, người cô ấy dùng cả tính mạng để bảo vệ!

Mặt Severus nghiêm nghị nhìn tôi, vậy hẳn là nói thật...

- Cha nuôi...vậy là...Eirlys...

Severus nhắm lại đôi mắt mệt mỏi, gật đầu. Chả biết từ khi nào, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt tôi. Dù đã thầm đoán được nhưng nghe được tin mẹ tôi thật sự đã... mất... thì tôi cũng dần trở nên đau khổ.

Severus đến cạnh bên tôi, ôm ấy tôi, xoa nhẹ đôi bàn tay thô ráp lên đỉnh đầu của tôi.

- Con vẫn còn có ta, con gái! Ta sẽ mãi là hậu thuẫn của con...

....

"Sirius! Tôi nhất định sẽ gặp được ông"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com