Chương 7: Đánh nhau với quỷ khổng lồ
Halloween sắp đến với sự trang hoàng đầy màu sắc của Hogwarts. Và theo những gì mà tôi có thể nhớ thì, sóng gió hẳn là cũng sắp tới.
Đêm hội ma diễn ra với không khí tưng bừng, hàng ngàn con dơi đeo lủng lẳng trên trần và tường, trong khi hàng ngàn con khác sà xuống các dãy bàn như những đám mây đen nghịt, làm cho những ngọn nến thắp trong ruột những trái bí ngô chập chờn và tắt ngấm. Đồ ăn đột ngột hiện ra trên những chiếc dĩa vàng, y như trong bữa tiệc khai giảng hồi đầu năm học vậy.
Tôi đánh ánh mắt qua đám sư tử nhỏ, Weasley và Potter đang trố mắt lên nhìn những màn "biểu diễn" lạ lùng trước mắt Adelia thì đang vui vẻ nhìn ngắm crush ngồi cạnh bên. Granger thì không thấy đâu, lúc này hẳn là cô bé đang trốn vào phòng vệ sinh mà khóc bởi mấy cái lời lẽ hơi quá đáng từ tên đầu đỏ đang trố mắt nhìn trần nhà kia. Còn kế bên tôi là Draco đang lảm nhảm với Blaise mấy câu chọc ghẹo đám Sư tử con.
- Mày coi cái lũ sư tử ngu ngốc đó kìa, lại bất ngờ vì mấy cái phép thuật dễ ẹt.
Tôi cũng ngồi vừa nghe cậu ta lảm nhảm vừa thưởng thức mấy món ăn hấp dẫn trên bàn. Vừa mới ăn tới món khoai tây nướng thì giáo sư Quirrell - người đàn ông với cái khăn đội đầu như người Ấn độ chạy hớt hải vào Sảnh đường, chiếc khăn vành đội đầu xổ bung ra và nét hãi hùng hiện rõ trên mặt.
Mọi người tròn mắt nhìn theo ông chạy đến bên ghế của cụ Dumbledore, tựa bệt vào đó mà nói lắp bắp:
- Quỷ... Quỷ khổng lồ... sổ hầm ngục... thiết tưởng ngài nên biết...
Nói chưa dứt câu, ông đã ngã xuống sàn chết giấc.
Tiếng ồn ào xôn xao dậy lên. Cụ Dumbledore phải dùng cây đũa thần của mình vẩy ra một tràng pháo bông đỏ tía mới giữ được trật tự. Cụ ra lệnh:
- Các Huynh trưởng, dẫn học sinh của nhà mình về phòng ngủ ngay lập tức.
Huynh trưởng của các nhà nhanh chóng dẫn theo đám học sinh nhỏ về các ký túc xá. Tôi quay qua quay lại, cố tìm hình bóng của Adelia mà mong rằng cậu ấy sẽ không ngu ngốc đi tìm cái con quỷ khổng lồ kia. Rồi tôi nghe thấp thoáng đâu đó giọng nói:
- Đi, Hermione còn đang ở phòng vệ sinh đó! Chúng mình phải đi cứu cậu ấy!
Thôi rồi, Adelia bị cuốn vào thật rồi. Dù biết rằng với mấy cái kiến thức về bùa phép đã học được sau n lần xem đi xem lại bộ phim thì cậu ấy có thể vượt qua được một cách dễ dàng, nhưng bên cạnh cậu ấy còn tận 3 đứa nhóc cơ! Tôi không thể nào không lo lắng. Ngoái đầu nhìn lại, tôi vừa kịp bắt gặp Cứu thế chủ cùng kéo theo bạn thân của tôi và cậu đầu đỏ lẩn vào đám nhà Hufflepuff, chạy ra một hành lang vắng, hấp tấp lao xuống nhà vệ sinh nữ.
Trời ạ, tiếp theo họ sẽ phải đối diện với một con quỷ khổng lồ đó! Con quỷ cao gần bốn thước, da xám ngoét và dầy cui, thân hình thô kệch xù xì như một tảng đá nhám với cái đầu hói nhỏ xíu nhô lên như trái dừa khô kéo thêo một khúc cây nặng đến mức nó phải kéo lê trên sàn . Thử nghĩ mà xem nó sẽ nguy hiểm đến chừng nào cơ chứ!
Vội quay đầu chạy theo đám sư tử nhỏ, chợt một bàn tay nắm thẳng lên áo chùng của tôi rồi kéo lại.
- Nè Charlotte, bồ lại tính đi theo cái đám ngu ngốc đó hả? Bồ có biết con quỷ khổng lồ nó nguy hiểm đến mức nào không?
Là Draco, bên cạnh còn có thêm tụi rắn con.
- Charlotte! Đừng đi, nguy hiểm lắm! Giáo sư sẽ đến cứu tụi nó kịp thời thôi!
Pansy cũng lên tiếng, nhỏ níu lấy tay của tôi với ánh mắt lo lắng.
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì cả, chúng ta phải đi về thôi! Rất nguy hiểm đó Charlotte!
Là Blaise, cậu nhóc tiến đến và nắm tay còn lại của tôi. Giờ thì hai bên tay tôi là Pansy và Blaise, sau lưng lại là Draco đẩy tôi đi về phía kí túc Slytherin.
- Bây giờ các bồ hãy chạy đi kiếm giáo sư đến nhé! Thật nhanh vào! Vì nguy hiểm nên mình mới muốn chạy đến chỗ Adelia, bồ ấy cũng là bạn mình. Các bồ phải tin mình chứ, mình sẽ không sao đâu! Nha!!!
Tôi kiên quyết gỡ tay hai đứa nhóc hai bên và quay lại nắm lấy vai Draco mà kiên định nói.
- Charl... thôi được! Blaise, Pansy, hai đứa mày mau đi kiếm giáo sư đến. Tao đi với Charlotte.
Gì cơ? Nhóc đầu Bạch kim cũng chịu chiều theo ý tôi á? Lại còn đi chung với tôi đến chỗ "đám sư tử ngốc nghếch" trong suy nghĩ của cậu ấy nữa.
- Nhìn mình gì chứ Charlotte? Đám sư tử ấy ngốc lắm, chỉ mình bồ đi thì phải bảo vệ cả bốn đứa ngốc, làm sao có thể tự bảo vệ được bản thân? Mình đi với bồ, bồ bảo vệ tụi nó, mình bảo vệ bồ!
Giờ thì tôi nghĩ mặt tôi cũng đỏ lên rồi đấy! Đây là lời một đứa nhóc 11 tuổi nên nói sao? Sao trên phim luôn miêu tả Draco hống hách đáng ghét nhỉ? Đáng ghét chỗ nào chứ? Draco đáng yêu đến chết đi được ấy!!!
Lúc tôi và Draco chạy đến nơi thì con quỷ khồng lồ đang cầm cây gậy của mình mà quơ loạn xạ, Potter leo lên ngồi trên vai con quỷ, hai đứa con gái thì núp dưới bồn rửa tay mà sợ hãi. Nhóc Weasley hẳn là phải làm gì đó, nhưng không, thằng nhóc đứng im như một pho tượng với cây đũa phép trên tay. Quả thật có hơi "ngốc nghếch" như Draco hay nói. Lại nói đoạn con quỷ dùng cây gậy của mình đập mạnh xuống cái bồn rửa tay mà Ades đang núp, tôi hốt hoảng...
- Impedimenta! (Bùa làm chậm)
Con quỷ dần chậm lại, tôi chạy thẳng đến chỗ Ades đỡ nhỏ lên mà nhìn một vòng.
- Ades! Bồ không sao chứ? Có biết nguy hiểm lắm không mà chạy đến đây!
- Charlotte! Mình chỉ là...
Chưa kịp nghe dứt câu nói của Adelia, tiếng ầm ầm đã vang lên sau lưng tôi. Chả biết làm sao, con quỷ thoát được khỏi bùa chú mà tôi vừa phóng ra, nó giận dữ lắc đầu thật mạnh như muốn hất Potter xuống rồi đi thẳng lại phía chúng tôi mà giơ cây gậy bự chảng lên. Tôi lúc này mới hiểu cảm giác của Weasley, hãi hùng mà đứng im như một pho tượng. Dù đã được học rất nhiều về cách tấn công cũng như những bùa phép mạnh ở trang viên Selwyn từ những ngày còn bé nhưng đến khi trực tiếp đối đầu với một sinh vật to lớn và đáng sợ thì tôi mới nhận ra rằng mình nhỏ bé biết bao.
- Protego! (Bùa che chắn)
Chiếc áo chùng xanh quen thuộc xuất hiện, che trước mặt tôi.
- Charlotte! Không sao chứ? Đừng sợ, mình ở đây rồi!!
Sao Draco hôm nay, đẹp trai đến lạ thường!
- Brachiabindo! (Bùa trói)
Con quỷ bất ngờ ngã xuống như bị thứ gì trói tay và chân nó lại, Potter cũng rơi tự do từ trên đầu con quỷ xuống. Giờ thì tôi mới choàng tỉnh từ lần bị "xịt keo" lúc nãy.
- Wingardium Leviosa!
Đầu đũa tôi chỉa về phía Potter, cậu nhóc từ từ đáp xuống mặt đất. Chỉ trong tích tắc, giáo sư McGonagall chạy ào vô phòng, theo sát bà là Severus đang đi khập khiễng và giáo sư Quirrell, phía sau còn có 4 nhóc rắn con. Vừa nhìn thấy con quỷ là ông Quirrell phát ra một tiếng kêu yếu ớt và ngồi gục xuống cạnh một cái bồn cầu, ôm lấy ngực.
Blaise với Pansy cũng hãi hùng, hai thằng tuỳ tùng của Draco thì như bị dính bùa đóng băng nên cũng đứng hình ngay sau các giáo sư.
Tôi lại lướt qua một lượt các vị mới chạy đến, ánh mắt tôi dừng lại ở chân Severus. Chân cha bị thương rồi! Ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào Severus, tôi cũng bắt gặp ánh mắt dò sét của cha. Rồi cha cũng thấy tôi nhìn xuống chiếc chân đang chảy máu của mình, ngay lập tức cha lấy chiếc áo chùng đen che lại rồi lườm tôi như bảo
"Đừng có mà lộn xộn"
– Các con nghĩ ra cái trò gì vậy hả?
Giọng cô McGonagall lạnh băng. Tôi nhìn sang Potter và Weasley rồi lại nhìn sang phía hai cô gái nhỏ, sau đó mới nhìn đến tôi và Draco.
- May mà các con chưa bị nó giết chết. Tại sao không chịu ở trong phòng ngủ?
Các tình tiết phía sau thì cũng khá giống như trên phim, Granger nhận lỗi đồng thời cũng kể ra công lao của mấy đứa nhóc chúng tôi. Gryffindor bị trừ điểm rồi lại được cộng lại. Nhưng vì có sự xuất hiện của vài nhóc Slytherin nên chúng tôi cũng thành công kiếm thêm được điểm.
Vậy rồi giải tán, ai về nhà nấy! Đám sư tử dắt nhau về tháp, đám rắn con chúng tôi thì ríu rít với nhau trên con đường về ký túc.
Đánh nhau với quỷ khồng lồ đã xong. Còn chân Severus, hôm sau tôi sẽ chạy đi hỏi thăm cha!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com