Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Đừng tự nhiên biến mất nữa.

  Có đôi lúc Win cũng tự hỏi rằng, có phải sự xuất hiện của chàng trai đó là một minh chứng cho điều gì đó, một thứ gì đó thật mãnh liệt và ý nghĩa. Đó như kiểu là một điều kì diệu thay đổi cuộc đời tươi đẹp của anh càng trở nên tươi đẹp hơn. Nhưng không thể thiếu ở đó là sự đau khổ, ly biệt do cái gọi là "yêu" đem lại. Từ lúc gặp gỡ chàng trai ấy, đêm nào cũng là giấc mơ với bóng lưng cô độc và anh từ đâu xuất hiện, lại vội chạy đến mà ôm ấp lấy nó, muốn bảo vệ nó bởi sự lạnh lẽo, cô đơn. Win cảm thấy gương mặt của người con trai này rất quen. Không, không, có lẽ đây không phải lần đầu anh gặp cậu con trai này mà có thể trước kia đã gặp gỡ rồi. Hay cũng là đời trước, kiếp sau? Liệu có mấy ai tin vào ba chữ "duyên trời định" hay chưa?

   Win lại rơi vào tình trạng hoảng hốt. Anh chỉ mới đi ra ban công nghe điện thoại một lúc mà cậu bé khi nãy còn yên vị nằm trên giường giờ không biết đi đâu mất. Vừa tức tối, vừa lo lắng anh đã nhắc đi nhắc lại cậu ta phải nghỉ ngơi rồi mà. 

   Chạy vội vàng xem nhà tắm và các phòng xung quanh. Vẫn không thấy đâu. "Chết tiệt!" không kìm được mà buông ra câu chửi thề. Trước đây, với phong độ một người bình thản, vui vẻ Win ít khi nôn nóng, ít chửi thề. Thế mà lại vì một tên nhóc mới gặp mà biến nó thành ngoại lệ. 

  - Cậu Win ? Có chuyện gì vậy ạ?

  Một nữ hầu thấy dáng vẻ hớt hải của cậu chủ mình liền vội chạy đến hỏi thăm. Win mới phát giác biểu cảm của mình đang làm cho mấy người dưới nhà ngạc nhiên nên hít một hơi dài mới giữ bình tĩnh hỏi :" Chị có thấy cậu bé vừa ở trong phòng tôi đâu không ?" Cô hầu nữ nhưng nhớ ra điều gì đó mới thốt lên một tiếng rồi chỉ ngón tay cái ra phía cửa lớn :" Tôi vừa thấy cậu bé đó ra ngoài vườn."

  Nghe được câu trả lời từ người trước mặt, Win khẽ gật đầu rồi lướt qua đi xuống nhà. Lòng thầm trách móc Bright sao lại chạy lung tung, không nghe lời như thế. Nhìn thấy trời đang chuẩn bị tối dần. Thời tiết dạo này se se lạnh, Bright còn đang mang bệnh trong mình. Cái đứa nhỏ này muốn anh từ thanh niên 22 tuổi thành người đàn ông trung niên 50 tuổi đầu đã lấm tấm tóc bạc rồi à. Lại bức bối đi lấy chiếc áo khoác của mình rồi mới ra ngoài. 

  Win không phủ nhận rằng sân nhà mình rất to.  Anh lại phải đưa mắt nhìn một loạt khung cảnh xung quanh. Ở góc sân, chàng trai trẻ đang ngồi trên chiếc xích đu, ánh đèn bỗng dần sáng hắt xuống gương mặt góc cạnh, điển trai ấy. 

  Điện thoại đổ chuông. Không phải của anh, là của Bright. Có lẽ âm thanh ấy đã khiến cậu giật mình mà thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình. Công nhận là góc vườn nhà Win rất đẹp, có thêm chàng trai kia lại càng đẹp. Không, không, không thể dùng từ đẹp được nữa mà là "cực phẩm". Khung cảnh trước mặt anh không khác gì đang chìm đắm trong xứ sở  thần tiên. Và Win may mắn khi đến đây bắt gặp vị thần của sắc đẹp vừa lạnh lùng vừa ấm áp. Win không sao có thể diễn tả được, vì hai thứ đó nó luôn xen lẫn tỏa ra từ con người của chàng trai phía trước.

   Win quyết định đứng yên không tiến tới chỗ Bright cho đến khi cậu nhấc máy. Trong không gian yên tĩnh, chất giọng lạnh càng thêm lạnh :" Alo?" Đầu dây bên kia có vẻ hớt hải hơn và không bình tĩnh như chàng trai trẻ :" Cậu Bright, cậu đã ở đâu ?" 

  Bright khẽ lắc đầu, trầm ngâm một lúc mới đáp lại :" Tôi ở lại nhà bạn tôi." Bên kia cũng ngưng một lúc không nói gì. Tiếng nói này, người đàn ông trung niên vừa chất vấn cậu chính là quản gia mà cậu từng nhắc đến. Win đứng không quá xa nên có thể cảm nhận được không khí không mấy vui vẻ từ Bright và người đầu dây bên kia. 

  - Cậu Bright này, tôi muốn cậu biết cậu chính là con một dòng họ lớn nhà Chivaaree. Tính mạng cậu đang rất nguy hiểm nếu ở một mình, đặc biệt là vô tình rơi vào tay kẻ khác. Cậu biết điều đó rất rõ phải không ?

  Quản gia nói, điệu bộ vẫn không khác ban đầu là bao. Đây không phải nhắc nhở nhẹ, mà đang muốn ấn vào não bộ cậu những điều này một cách rõ nhất. Chỉ hận không thể lôi não Bright ra để khác nguyên dòng chữ "Bright chính là đứa con một của họ tộc Chivaaree". Làm được điều này thì cả người bố kia cùng quản gia lâu năm đã lên kế hoạch làm điều này rồi. Nhưng không thì không, đối với cậu, cái danh phận này chẳng là cái thá gì trong đôi mắt non trẻ của chàng niên thiếu mới 15 tuổi cả.

  Bright cười khểnh một cái, là nụ cười coi thường lời nói của vị quản gia kia hay là nụ cười tự chế giễu bản thân mình. Đưa tay lên che đi nửa gương mặt vốn đã được ông trời ưu ái hơn những phần còn lại. Cậu cần gì cái cảm giác là "cậu ấm" ngày nào cũng sợ hãi sẽ bị sát hại bất kì lúc nào vì có "ông bố" lợi hại trên thương trường chứ. Bright đã phải chuyển trường rất nhiều, không có bạn bè, mẹ cũng sớm bỏ cậu mà đi đến một nơi tốt đẹp hơn. Nghe lời mẹ, cậu thiếu niên vẫn cố gắng mà chống chọi trước biển người chỉ có ý lợi dụng đến gia thế nhà mình. Khi vừa nhận chút ấm áp từ người con trai ngọt ngào ấy thì lão quản gia đi cùng ông Chivaaree lâu năm lại còn "cẩn thận" đến nỗi nhắc nhở cậu về cái danh phận này. Bright muốn cười lớn, cười cho thứ mà cậu mãi chẳng thể thay đổi này. 

  - Tôi rõ điều đó. Tôi còn hận không thể đổi họ của mình đi đấy. Tôi ổn và tự biết lo liệu cho bản thân mình. Nói cho ông hay điều này, tôi trước kia coi ông như một người thân thích trong gia đình, đừng quá mức khiến tôi khó chịu thì ông mãi chỉ ở vị trí cùng đống người giúp việc...không hơn cũng chẳng kém.

  Vừa dứt lời, Bright không ngần ngại mà tắt máy. Dường như cậu chẳng mấy quan tâm đến tâm trạng của người đầu dây bên kia sẽ ra sao khi nghe thấy điều này. Lại ngước lên nhìn mây trời đang dần chuyển sang trạng thái nghỉ ngơi sau ngày làm việc mệt mỏi. Đằng xa, mặt trời đã lặn xuống quá nửa. Cậu cuối cùng lại cúi đầu thở dài một cái.

  - Mệt sao ?

  Lúc này Win mới tiến đến. Anh đoán chắc cậu bé này cãi nhau với gia đình rồi. Ngồi xuống chiếc ghế đối diện với chiếc xích đu. Khẽ mỉm cười nhìn Bright nói :" Nếu được em có thể ở lại nhà anh một đêm tránh nạn."

  Nghe thấy câu nói nửa thật nửa đùa của Win, thành công khiến người thiếu niên không còn như dáng vẻ chán nản ban đầu nữa. Thay vào đó là một đường cong hoàn hảo trên môi. Bright lại không muốn Win vì tâm trạng của mình mà kéo sự vui vẻ vốn có từ anh ấy xuống. Cũng ùa theo mà tiếp nối câu nói đùa của Win :" Thiếu gia Win cho tiểu nhân đây ngồi nhờ ở đây hít thở không khí thoáng mát đã là điều tốt nhất rồi!" 

  Thành công chọc cho người con trai trước mặt tủm tỉm cười. Cậu cũng hạnh phúc lây mà không ngần ngại nở ra một nụ cười. Rất ít khi Bright cười, cũng kể từ khi mẹ cậu rời xa nơi này. Bright tự hỏi, không phải chỉ là cười thôi sao ? Nó chính là công cụ hữu dụng nhất để che đậy nội tâm tan nát bên trong. Và giờ chính cậu lại phải xem xét lại định nghĩa về "nụ cười". Nó chính là thứ khiến ai cũng sẽ hạnh phúc, đặc biệt khi nó nở rộ như đóa hoa tuyệt đẹp trên gương mặt của Metawin.

  Nhưng rồi, rất nhanh Win lại ngưng cười mà nhìn thẳng vào đôi mắt nâu anh cho là thật đẹp của Bright. Không quá gấp gáp, khẩn trương. Anh bình tĩnh hỏi Bright :" Em cãi nhau với gia đình sao?" Thật sự, Win không phải người nhiều chuyện, thích xen vào chuyện nhà người khác. Nhưng đối với Bright, bản tính tò mò của anh bỗng trỗi dậy. Đôi mắt người thiếu niên cụp xuống, Win biết có lẽ mình đã hỏi câu không nên hỏi rồi, liền vội vàng cười trừ, chỉnh sửa lại câu nói mà bản thân buông ra: " Xin lỗi, anh không nên hỏi câu nói đó."

 - Không. Đúng là em đã cãi nhau với gia đình thật.

  Mà không phải cãi nhau một lần duy nhất. Bright cũng chỉ nói đến thế, cậu không thể để anh biết nhiều hơn về hoàn cảnh của chính cái nơi được anh gọi là "gia đình". Có lẽ cái cảm giác ấm cúng, hạnh phúc và ngọt ngào nó quá xa vời với cậu rồi đi nên mọi thứ Win trao cho cậu đều sẽ được cất giữ một cách cẩn thận nhất. Mỗi lần ông Chivaaree trở về có lần nào được một lần ngồi ngay ngắn để nói chuyện cha con đâu chứ. Lần gần đây nhất chẳng phải vì chuyện "hợp đồng" mà cũng không thèm nói gì nữa hay sao. Cậu không thể phủ nhận mình đã thích Win, vì vậy những thứ xấu xí của cậu đang mang phải giấu cho thật kĩ. Metawin nên xứng đáng nhận nhiều thứ tốt đẹp hơn bao giờ hết.

  Cũng nhận được câu trả lời cho câu hỏi của mình. Win đưa mắt cố gắng nhìn sắc mặt của Bright. Dường như anh sợ mình sẽ khiến cậu bé trước mặt buồn. Lần ở công viên, Win đã có một cảm giác thắt lại khi nhìn thấy những giọt nước mắt của Bright rơi xuống. Hình ảnh người con trai vò đầu bứt tóc nhìn thôi đã thấy đau lòng. Lại chẳng thể hơn mà đưa tay khẽ vỗ bờ vai của chàng thiếu niên.

  - Mọi sự cãi vã sẽ là một lần ta hiểu đối phương hơn. Không phải lúc nào cãi nhau cũng sẽ là điều xấu. Anh tin rồi bố mẹ em cũng sẽ hiểu cho cảm nhận của em mà phải không ? Đừng suy nghĩ nhiều nữa nhé Bright. Nhìn em cứ như hơn tuổi anh vậy đó!

  Lần nữa thấy Bright mỉm cười, cũng chẳng thể kiềm được mà cười theo. Anh biết cậu chỉ cố gượng cười cho câu nói đùa chẳng mấy vui của mình. Nhưng ai quan tâm chứ, Bright cười mới là vấn đề chính. Win ngẩng đầu nhìn bầu trời. Không ngờ cậu và anh đã ngồi ở ngoài này lâu như thế, bầu trời đã xuất hiện những ngôi sao xinh đẹp rồi kìa.

  - Bright này, sau này em có thể đừng tự nhiên biến mất nữa được không ? Anh biết em đang có tâm trạng không vui, nhưng về sau anh cũng đừng vậy nhé. Không thấy em, anh cảm thấy rất hoảng loạn... Em biết đấy, việc anh đưa em về đây, chăm sóc em. Em còn lại bị bệnh như thế, biến mất như vậy anh cũng có phần lo lắng...

  Vế đầu chính là tiếng lòng của người lớn tuổi, nhưng lại sợ cậu hiểu sai mà hậu đậu thêm hai câu nữa giải thích cho câu nói của mình. Win Metawin trong khoảng khắc này thật đáng yêu, những điều đó đều bị Bright nhìn ra hết, mà còn nhìn thấy rất rõ ràng. Theo dõi người con trai bên cạnh, từng cử chỉ, lời nói cùng nét đáng yêu. Bảo như vậy làm sao mà Bright không thể thích cho được. Có thể tình yêu của hiện tại cậu dành cho anh không đủ lớn nhưng có một điều cậu có thể chắc chắn trong tương lai tình yêu đó sẽ che chở cho Metawin.

  - Em sẽ không vậy nữa. Không bao giờ biến mất khi không có anh.

  Bởi vì, Ánh Sáng đã là của người Chiến Thắng!...

______________________________________________

  Ui, đọc lại mới nghĩ sao toàn mùi WinBright thế này. Mình cũng đâu có muốn thế đâu, tại ẻm Bright nhỏ hơn anh Win mà nên anh mình có suy nghĩ chính chắn hơn là điều đương nhiên mà phải không. Thì giờ WinBright một tí về sau BrightWin sau chứ biết sao giờ. Mà cũng tính lật thật, nhưng nhìn lại cái tiêu đề có gắn chữ "BRIGHTWIN" to tổ bố nên đành thôi. Nói chung thì, chúc các bạn có một khoảng thời gian vui vẻ khi đọc truyện!

19/11/2021

Dương.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com