HỌA BÌ
Phần V: Phu thê
"Lần này chàng đi, bao giờ trở về?"
Lại là giấc mộng ấy.
Lý Nguyệt Nương lại nằm mơ. Nàng mơ thấy tòa nhà quen thuộc ấy, mơ thấy thiếu phụ có dung mạo giống mình kia. Bấy giờ, nàng ấy đang ngồi bên hiên, trầm mặc hỏi.
Bạch y nam tử nhấp một ngụm trà, khẽ đáp:
"Có thể là một tháng, cũng có thể là một năm."
Thiếu phụ mấp máy môi, cuối cùng chỉ nói hai chữ:
"Bảo trọng."
Mộng cảnh thoáng chốc biến đổi.
Lúc này, thiếu phụ đứng trước cửa nhà, ngẩng đầu nhìn theo bóng nam tử đã hóa thành một luồng sáng mất hút giữa mây trắng. Nàng cứ nhìn, nhìn mãi, cho đến khi nước mắt chảy ra.
Thời gian dần trôi, xuân hạ thu đông luân chuyển. Lý Nguyệt Nương lặng lẽ chứng kiến mấy mùa xuân thu qua đi, thiếu phụ vẫn một mình thui thủi trong tòa nhà quạnh quẽ. Nàng ấy càng ngày càng trầm mặc, càng ngày càng gầy hao. Nàng ấy thường ngẩn người nhìn lên trời, rồi lại mang xiêm y phu quân ra khâu vá. Từ bình minh đến chiều tối, thiếu phụ vẫn ngồi yên bên hiên. Nắng chiều chiếu xuống thân ảnh cô tịch của nàng, đổ thành chiếc bóng lặng lẽ.
Ngày ngày nối tiếp nhau qua, mặt trời cứ mọc rồi lặn, lặn rồi mọc. Phu quân của nàng ấy rốt cuộc cũng quay về. Rồi lại ra đi. Cứ thế lặp đi lặp lại vở kịch phân ly – trùng phùng, đến đến đi đi chẳng bận lòng.
Nàng từng cảm thấy, hai người họ nhất định là một đôi phu thê hạnh phúc. Nhưng mà, đến lúc này, lại có phần hồ nghi suy đoán của mình. Nếu nói tình thâm ý trọng, e rằng chỉ có thiếu phụ kia tự mình nặng tình. Còn nam nhân nọ, không phải bạc bẽo vô tình, mà là lạnh nhạt xa cách như ánh trăng lạnh lẽo, tuy rằng rất đẹp đẽ, nhưng lại chẳng bao giờ có thể chạm tới.
Bình minh vừa lên, tiếng gà gáy sáng đánh thức Lý Nguyệt Nương khỏi giấc mộng miên man không dứt kia.
Nàng đưa tay dụi mắt, muốn ngồi dậy, lại bị một vòng tay ấm áp giam giữ. Bạch Cổ Nguyệt chầm chậm nhấc lên rèm mi tựa liễu rủ, đưa tay nhẹ vuốt tóc nàng, hỏi:
"Sao nàng không ngủ thêm?"
Lý Nguyệt Nương không trả lời câu hỏi của chàng ta, lại bâng quơ nói:
"Ta vừa nằm mơ."
Bạch Cổ Nguyệt chống cằm nằm nghiêng người nhìn nàng, tủm tỉm hỏi:
"Nguyệt Nương mơ thấy gì?"
"Ta mơ thấy mình gả cho một nam nhân, vốn khấp khởi mong chờ hạnh phúc, kết quả chỉ đổi lại sự chờ đợi vô vọng, chờ đến chết tâm lạnh lòng." Lý Nguyệt Nương đều giọng kể.
Bạch Cổ Nguyệt xoa xoa đầu nàng, khẽ cười nói:
"Chỉ là một giấc mơ thôi, tỉnh dậy rồi hãy quên đi."
Lý Nguyệt Nương lẳng lặng nhìn vào đáy mắt sâu thẳm của chàng ta, đột nhiên hỏi:
"Kiếp trước, chúng ta thật sự là một đôi phu thê hạnh phúc sao?"
Đáy mắt của Bạch Cổ Nguyệt thoáng ảm đạm đi, nhưng lại nhanh chóng khôi phục như cũ, chàng cười nói:
"Tiền thế sự, tiền thế tận (1), chuyện kiếp trước thế nào có quan trọng đến vậy sao? Đừng nghĩ linh tinh nữa, ngày đại hỉ sắp tới, nàng nên vui vẻ chuẩn bị làm tân nương mới phải."
Lý Nguyệt Nương gật gật đầu, thì thầm:
"Là ta đã nghĩ quá nhiều."
........
Trước ngày thành thân, Bạch Cổ Nguyệt mang giá y đến cho nàng thử. Lý Nguyệt Nương mặc vào hỉ phục đỏ thẫm, đứng trước tấm gương lớn, xoay một vòng săm soi bóng mình trong gương. Bấy giờ, Bạch Cổ Nguyệt ngồi cạnh bên tủm tỉm ngắm nhìn nàng.
"Có đẹp không?" Nàng hỏi.
Chàng ta gật gật đầu, cười đáp:
"Đẹp lắm."
Thời gian phảng phất quay lại một ký ức xa xôi nào đó trong quá khứ. Ngày hôm ấy, nàng cũng mặc thử hỉ phục trước gương. Ngày hôm ấy, cũng có một nam nhân mỉm cười khen một câu: "Đẹp lắm."
Nàng vốn muốn quên đi giấc mộng tiền kiếp kia, toàn tâm toàn ý sống vì hiện tại. Nhưng mà, mớ ký ức chắp vá ấy lại không chịu buông tha nàng.
Có lẽ, đó là số mệnh.
.........
Ngày nàng xuất giá, tơ liễu bay đầy trời, là một ngày tốt lành.
Lý Vân Nhi giúp nàng búi tóc xong, lại không nén được, lầm bầm:
"Tỷ phu này thật là keo kiệt, chuẩn bị được bộ giá y đẹp như vậy, lại không làm được cái mũ phượng hay sao?"
Lý Nguyệt Nương bật cười, nói:
"Chàng bảo mũ phượng đội nặng đầu, tỷ cũng không thích, chi bằng lược bỏ thì hơn."
Lý Vân Nhi vẫn không cho là đúng, nhưng sắp phải xa tỷ tỷ, cũng không muốn cãi nàng.
Cuối cùng, Lý Vân Nhi bịn rịn lưu luyến giúp nàng đội lên khăn hỉ, hai tỷ muội ôm nhau khóc một lúc lâu, rốt cuộc vẫn phải bước ra cửa.
Vậy là nàng đã trở thành người nhà họ Bạch.
Cùng Bạch Cổ Nguyệt bái đường thành thân, từ đầu chí cuối Lý Nguyệt Nương đều như người mộng du, mơ mơ màng màng giao cả đời mình cho nam nhân này. Đến tận ngày hôm nay, nàng vẫn cảm thấy thật kỳ lạ. Rõ ràng mười mấy năm qua nàng vẫn luôn chờ đợi người trong giấc mộng kia, nhưng ngay cả khi đã gả cho chàng, lẽ ra nên vui mừng mới phải, nàng vẫn cảm thấy trống rỗng.
Đêm hôm đó là đêm Trung Thu, trăng rất tròn, rất sáng. Lý Nguyệt Nương một mình ngồi trong tân phòng chờ đợi tân lang, ánh trăng bàng bạc luồn vào khe cửa, chiếu rọi lên hỉ phục đỏ thẫm của nàng. Đột nhiên, nàng nghe bên tai văng vẳng tiếng nói chuyện, tựa hồ vọng lại từ cõi xa xăm nào đó.
"Ta không phải vì yêu mới thành thân cùng nàng ấy. Nàng ấy có ân với ta, lại vì ta mà rơi vào cảnh này, ta không thể không cưới nàng ấy."
"Vì sao chàng lại cưới ta?"
"Báo ân? Hóa ra là báo ân... Ha ha... Thật là buồn cười... Trên đời này còn gì buồn cười hơn cái gọi là "lấy thân báo đáp"? Vốn dĩ không yêu ta, tại sao phải cưới ta? Tại sao không thẳng thắn nói với ta một câu, để ta ôm ảo tưởng tự mình đa tình?"
"Sự nhân từ của chàng đã giày vò ta suốt một ngàn năm qua, chàng có biết không?"
"Được, từ hôm nay trở đi, ta giải thoát cho nàng."
.....
Có tiếng khóc.
Là ai đang khóc?
Lý Nguyệt Nương nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên thiếu phụ ấy. Nàng ta mình khoác hỉ phục, đầu đội phượng quan, lẽ ra nên hạnh phúc vui mừng, lại một mình ngồi trong tân phòng, gục đầu khóc nức nở.
Đừng khóc nữa! Cầu xin cô đừng khóc nữa! Im đi!
Lý Nguyệt Nương thống khổ ôm đầu bịt chặt tai, không muốn tiếp tục nghe nữa, nhưng lại không cách nào bắt những âm thanh ma quái kia dừng lại.
Đúng lúc ấy, có một luồng sáng bạc chạm vào người nàng. Nàng vô lực ngất đi, ngả vào một vòng tay ấm áp.
Bạch Cổ Nguyệt đỡ lấy nàng, đưa tay nhẹ lau nước mắt còn vương lại trên má nàng, động tác cẩn thận dịu dàng vô hạn. Sau đó, chàng ta cúi xuống, ghé sát vào môi nàng, khẽ hé miệng ra. Bấy giờ, từ miệng chàng ta xuất hiện một viên đan lấp lánh, ánh sáng bạc tỏa ra muôn phía, chiếu sáng khắp tân phòng. Một lúc sau, chàng ta thu lại nội đan, vươn tay nhè nhẹ vuốt tóc nàng, khẽ thì thầm:
"Ngủ đi. Sau khi nàng thức dậy, sẽ không còn nhớ tới những ký ức không vui nữa."
Trời đã vào thu, buổi tối có chút giá lạnh. Suốt đêm hôm ấy, chàng vẫn luôn ôm lấy nàng ủ ấm. Trên bàn, đôi nến long phụng vẫn lập lòe cháy..
.......
Trong đêm dài tịch liêu, tiếng đàn cô tịch vang lên càng tô đậm nỗi quạnh vắng.
Dưới trăng sáng, một bóng người đang ngồi lặng lẽ gảy đàn, nguyệt sắc trường bào như hòa vào ánh trăng, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, không cách nào thấy rõ diện mạo.
Tinh!
Dây đàn nấc lên một tiếng lảnh lót, sau đó đứt lìa, cứa vào đầu ngón tay như ngọc của y. Tứa máu.
"Tôn thượng, tâm tình bất an thì không nên gảy đàn, nếu bị tẩu hỏa nhập ma thì phải làm sao?" Tiểu đồng ở bên cạnh thấy vậy, vội lên tiếng khuyên nhủ.
Nam nhân kia nghe vậy cũng không giận, chỉ đưa tay khẽ vuốt ve cây đàn, cử chỉ dịu dàng âu yếm như đang vỗ về tình nhân. Y thì thầm:
"Đây là thứ cuối cùng nàng để lại cho ta. Dây đàn đã đứt, khó nối lại. Lẽ nào là ý trời đã định..."
Tiểu đồng liền an ủi:
"Tôn thượng đừng lo lắng, không phải Thiên Tôn đã nói rồi sao, duyên phận của ngài và phu nhân còn chưa tận, nhất định sẽ còn gặp lại nhau."
Nam nhân khẽ thở dài, nói:
"Lúc nãy bản tọa dường như cảm nhận được khí tức của nàng, nhưng đột nhiên lại biến mất, tựa hồ đã bị ai che đi."
Tiểu đồng nhíu mày, nói:
"Ngày mai chúng ta tiếp tục đi tìm, rồi nhất định sẽ có ngày tìm được thôi."
Nam nhân không lên tiếng đáp lời, chỉ lặng lẽ vuốt ve dây đàn đã đứt.
Tặng đàn, tặng tình. Đàn đứt, tình tan. (2)
Phải chăng là điềm báo?
..........
*Chú thích:
(1) Chuyện kiếp trước đã kết thúc ở kiếp trước
(2) Đàn (qin) và tình (qing) là 2 chữ gần âm
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com