#Đoản
TẬP TRUYỆN: MỘNG TRUNG KÝ
Giấc mộng thứ ba: NGỘ TIÊN
...
"Thiên thu Bắc Đẩu, Dao cung hàn khổ, chẳng bằng thần tiên quyến lữ, trăm năm giang hồ."
......
Giới thiệu:
Tương truyền, Dương gia có một bức họa cổ.
Từ nhỏ, Dương tiểu thư đã say mê bức họa kia, cả ngày quên ăn quên ngủ, lẩm bẩm trò chuyện cùng người trong tranh.
Người đời cho rằng nàng điên dại, nàng lại một mực tin rằng trong tranh thật sự có một tiên nhân. Vào những đêm trăng sáng, tiên nhân sẽ khoác ánh trăng bước ra khỏi bức họa, cùng nàng ôn chuyện hàn huyên.
Sau này, Dương gia đắc tội quý nhân, cả nhà trên dưới đều vong mạng, chỉ mỗi Dương tiểu thư tuổi nhỏ được tiên nhân hiện thân cứu giúp. Từ đó, nàng trở thành đệ tử của tiên nhân, sớm chiều kề cận trên đỉnh Hoa sơn.
Cứ thế, một mối nghiệt duyên bắt đầu.
.....
Tag: Cổ đại, huyền ảo, tiên x người, sư đồ luyến
@ Tác giả: Hai truyện trước có anh ma, anh cáo rồi, truyện này tới anh... À nhầm, cụ tiên. 😀
...
Chương 1: Gặp tiên
Sách "Chí dị lục" ghi chép, trong thành Kim Lăng có một Dương phủ.
Chủ nhân của Dương phủ là Tri phủ Dương Hành Chí. Dương Tri phủ với thê tử kết tóc thành thân ba năm, sinh được một con gái, khuê danh Dao Hoàn. Dương phu nhân qua đời, Tri phủ đại nhân không cưới thêm kế thê, một lòng nuôi dạy khuê nữ.
Năm Dương tiểu thư lên năm, từng ngã một trận bệnh nặng, ba ngày ba đêm nằm mê man trên giường bệnh, sốt cao bừng bừng, tính mạng treo sợi tóc.
Hôm ấy là ngày bảy tháng bảy, trời Giang Nam đổ mưa lớn, mưa mãi vẫn chưa tạnh.
Dương Tri phủ ngồi trong đại sảnh, vẻ mặt lo âu, thở ngắn than dài. Trông thấy bóng nhũ nương Lưu thị bước vào, ông vội hỏi:
"Hoàn nhi thế nào rồi?"
Lưu thị lắc đầu, thở dài đáp:
"Đại phu nói... tiểu thư không qua khỏi đêm nay."
Dương Tri phủ ôm đầu, thất hồn lạc phách, thoáng chốc như già đi mười tuổi.
Hai người đang rầu rĩ, gia nhân bên ngoài bước vào, thưa:
"Bẩm lão gia, ngoài cửa có một vị khách lạ tới, tự xưng là lang y, nói rằng có thể chữa khỏi bệnh cho tiểu thư."
Lưu thị đưa mắt nhìn Dương Tri phủ, hỏi:
"Lão gia nghĩ sao, kẻ này có tin được không?"
Dương Tri phủ thở dài, khoát tay bảo:
"Đã đến nước này rồi còn sợ gì nữa, cho dù chỉ một chút hi vọng cũng phải thử. Mau cho gọi hắn vào đây đi!"
Bấy giờ, trước cửa lớn của Dương phủ có một bóng người đang đứng chờ. Người đó cầm một chiếc ô giấy, đứng dưới mưa to mà toàn thân bạch y chẳng vương chút bụi nhơ, cả người toát lên vẻ thoát tục thanh nhã, khiến người ta ngỡ như gặp được thần tiên.
Gia nhân bước ra, mời y vào trong. Nam tử bạch y khẽ gật đầu, khoan thai cất bước đi vào phủ.
Lúc này, Dương tiểu thư đang nằm thoi thóp trên giường bệnh, chợt cảm nhận được một bàn tay mát lạnh dịu dàng chạm vào mặt mình, nhẹ nhàng vỗ về. Cô bé không biết đó là ai, chỉ cảm thấy bàn tay ấy như cam lộ mát lành, xoa dịu đi cơn đau bỏng rát của mình.
Một lúc sau, Dương tiểu thư đã tỉnh táo lại được đôi chút. Cô bé cố hết sức hé mắt ra, mơ màng thấy được hình dáng của người bên cạnh, thều thào hỏi:
"Thần... thần tiên... Người là thần tiên ư?"
Người kia mỉm cười, gật đầu, rồi lại lắc đầu, đáp:
"Trên đời làm gì có thần tiên chứ?"
Dương tiểu thư gắng gượng nhấc bàn tay bé bỏng lên, níu lấy tay áo y, van nài:
"Nếu người là thần tiên... xin hãy đưa Hoàn nhi đi theo đến tiên cảnh, Hoàn nhi đau quá..."
Người đó xoa đầu nàng, cười nói:
"Đời người có bảy nỗi khổ, con người ai không trải qua sinh lão bệnh tử? Cố gắng chịu đựng một lúc, đau khổ rồi sẽ qua."
Dương tiểu thư chỉ là một đứa trẻ, nào hiểu được đạo lý cao siêu gì. Cô bé lay tay áo y, hỏi:
"Vậy... vậy nếu trở thành thần tiên rồi thì sẽ không còn phải chịu khổ ư?"
Người kia khựng lại một lúc, mới xoa đầu nàng, dịu dàng nói:
"Con người có cái khổ của con người, thần tiên có cái khổ của thần tiên. Có con người mơ thành thần tiên, cũng có thần tiên lại muốn làm người phàm..."
Dương tiểu thư nghe chẳng hiểu lời y nói, ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Người kia phất nhẹ tay qua trán cô bé, truyền chút linh lực sang, thấy sắc mặt tiểu cô nương đã hồng hào lại, mới yên tâm rút tay về. Đoạn, y cúi người đắp chăn lại cho cô bé, dịu dàng xoa đầu nàng, khẽ thì thầm:
"Yên tâm đi, cho dù chỉ là người phàm, ta cũng sẽ che chở nàng cả đời bình an hạnh phúc."
....
Tiết Trung Thu năm ấy, Dương tiểu thư lên mười tuổi, đó cũng là ngày sinh thần của nàng.
Dương Tri phủ mời một gánh hát đến phủ, diễn kịch cho con gái xem.
Bởi vì đúng đêm Trung Thu, gánh hát chọn diễn vở "Bôn nguyệt", kể về tích Hằng Nga bay lên cung trăng.
Trên hí đài, Hằng Nga nuốt vào tiên đơn, cả người bay bổng lên không trung. Hậu Nghệ đuổi theo, cố sức níu giữ nàng lại trong vô vọng. Hằng Nga vẫn cứ mỗi lúc càng bay lên cao dần, cuối cùng bay vút lên Nguyệt cung, bỏ lại Hậu Nghệ trơ trọi dưới cõi phàm.
Dương tiểu thư xem đến ngây ngẩn. Trong đầu cô bé dường như thoáng hiện lên những hình ảnh mơ hồ nào đó, rồi lại tan biến mất, chẳng thể bắt lấy được. Tiểu cô nương đưa tay xoa xoa trán mấy cái, quay sang phụ thân đang ngồi bên cạnh, chớp mắt hỏi:
"Cha, cha có tin rằng trên đời này có thần tiên không?"
Dương Tri phủ bật cười, nói:
"Nha đầu ngốc, cho dù có thần tiên hay không cũng đâu liên quan gì tới người trần mắt thịt như chúng ta?"
Dương tiểu thư gãi đầu, ngẫm nghĩ một lúc, lại hỏi:
"Nhưng cha à, chẳng phải là vẫn có Ngưu Lang gặp được Chức Nữ, Đổng Vĩnh cưới được Thất Tiên Nữ hay sao?"
Dương Tri phủ vuốt râu cười ha ha, bảo:
"Hoàn nhi, đó chỉ là truyền thuyết. Vả lại, trong số đó có mấy ai được hạnh phúc viên mãn đâu? Người phàm là người phàm, thần tiên là thần tiên, vốn dĩ thần tiên chỉ nên ở trên cao cúi xuống bảo vệ con người, còn người phàm chỉ có thể quỳ dưới chân khẩn cầu thần tiên ban phúc. Đó chính là thiên đạo. Nếu có kẻ làm trái lại thiên đạo, ắt sẽ bị trời cao trừng phạt, không có kết cục tốt đẹp."
Thiên đạo? Thế nào là thiên đạo?
Mãi tới lúc nhạc hết kịch tàn, trở về phòng đi ngủ, Dương tiểu thư vẫn mãi ngẫm nghĩ về lời cha nàng nói.
Nửa đêm, trong bóng tối mịt mùng, trên bức tranh cổ treo trong khuê phòng của Dương tiểu thư bỗng phát ra ánh sáng lấp lánh. Đó là một bức tranh xưa cổ, giấy đã ố vàng. Trong tranh vẽ một nam tử tiên phong đạo cốt đang ngồi gảy đàn dưới trăng. Bấy giờ, nam tử trong tranh kia bỗng đứng dậy, bước ra khỏi bức họa cổ, hóa thành một nam tử bạch y như tuyết, khoác ánh trăng bàng bạc trên người, từ từ đáp xuống bên cạnh giường nàng.
Dương tiểu thư trông chờ đã lâu, vừa nghe tiếng động đã ngồi bật dậy, reo lên:
"Tiên nhân, người đến rồi à?"
Vị bạch y tiên nhân kia cúi xuống, xoa đầu nàng theo thói quen, rồi mỉm cười thật hiền từ, nói:
"Sinh thần của Hoàn nhi, ta tất nhiên phải tới chúc mừng. Đây là món quà mọn của ta, mong nó có thể che chở Hoàn nhi suốt đời suốt kiếp được bình an."
Nói đoạn, y lấy ra một mảnh ngọc bội trắng muốt, đeo lên vòng cổ của nàng.
Dương tiểu thư tò mò cầm mảnh ngọc bội lên nhìn, vốn tưởng rằng mảnh ngọc hình tròn như bình thường, hóa ra lại có hình thù hết sức kỳ lạ, trông như vảy cá, tuy rằng chất ngọc quả thực mượt mà nhẵn mịn, sờ rất thích tay.
Tiểu cô nương ngước mắt hỏi:
"Tiên nhân, đây là ngọc gì vậy? Hình dạng trông kỳ lạ quá."
Vị bạch y tiên nhân che miệng khẽ ho một tiếng, gượng cười đáp:
"Đây không phải ngọc bình thường. Hoàn nhi đeo nó trong người, có thể tránh được đao thương ám khí, bảo vệ ngươi bình an."
Dương tiểu thư nhoẻn miệng cười, nói:
"Thần kỳ vậy sao? Vật quý như vậy sao người lại tặng cho ta?"
Bạch y tiên nhân lắc đầu, cười bảo:
"Hình thù xấu xí, cũng không xem như vật quý gì. Chỉ là sắp tới ta phải đi xa một đoạn thời gian, trong lòng thấy bất an, nên để lại cho Hoàn nhi một vật phòng thân mà thôi. Nhớ kỹ, đừng cho ai khác nhìn thấy mảnh ngọc này, e rằng sẽ chuốc lấy phiền phức."
Dương tiểu thư gật gật đầu, rồi lại hỏi:
"Tiên nhân phải đi xa ư? Khi nào người mới về thăm Hoàn nhi nữa?"
Bạch y tiên nhân khẽ thở dài, nói:
"Trước mắt còn chưa rõ, có điều ta sẽ cố gắng trở về sớm."
Dương tiểu thư buồn bã gối đầu lên chân y, mè nheo:
"Tiên nhân kể chuyện cho Hoàn nhi nghe đi."
Bạch y tiên nhân xoa đầu nàng với vẻ từ ái, hỏi:
"Hoàn nhi muốn nghe chuyện gì?"
Dương tiểu thư nói:
"Tiên nhân kể về thiên đạo đi. Thiên đạo là gì vậy?"
Người kia nghe vậy, cả người thoáng run lên một chút, rồi cúi đầu nhìn nàng, đáp:
"Thiên đạo chính là những quy tắc cơ bản nhất để vận hành trời đất, giữ cho thế giới trật tự, không hỗn loạn."
Dương tiểu thư lại hỏi:
"Vậy người phàm và thần tiên yêu nhau, kết duyên cùng nhau là trái thiên đạo sao?"
Bạch y tiên nhân không đáp lời nàng, chỉ cười cười nói:
"Hoàn nhi còn nhỏ, hỏi những chuyện này làm gì?"
Dương tiểu thư bĩu môi, cãi lại:
"Tiên nhân lớn tuổi đãng trí rồi sao, mấy năm nữa thôi Hoàn nhi đã cập kê rồi, đâu còn nhỏ chứ?"
Bạch y tiên nhân hơi ngẩn ra một lúc, rồi khẽ mỉm cười, nói:
"Phải, ta sống lâu đến hồ đồ rồi, quên mất thời gian tháng năm."
Dương tiểu thư ngước đầu nhìn trăng sáng, lẩm bẩm:
"Sinh mệnh của người được tính bằng ngàn năm, vạn năm, tất nhiên chỉ xem mấy năm của phàm nhân chúng ta như gió thoảng mây bay, chẳng đáng là gì."
Bạch y tiên nhân không biết nói gì, chỉ lẳng lặng ở bên cạnh nàng, cùng ngắm vầng trăng sáng bàng bạc ngoài song cửa.
Một lúc lâu sau, y đỡ đầu nàng xuống gối, xoa đầu nàng, dịu dàng nói:
"Đêm đã khuya, Hoàn nhi nên ngủ đi. Ta cũng phải đi rồi."
Chỉ trong chớp mắt, Dương tiểu thư quay đầu nhìn lại, bên cạnh đã trống không, trong gian phòng chỉ còn lại mình nàng. Tiếng "bảo trọng" còn chưa kịp nói ra, người kia đã đi mất dạng.
Tiểu cô nương liếc nhìn mảnh ngọc bội trước ngực, hậm hực lẩm bẩm:
"Hừ, càng nhìn càng thấy xấu."
Tuy rằng nói thế, nàng vẫn đưa tay vuốt ve nó, khóe môi không giấu nổi nụ cười.
Đêm ấy, trăng sáng soi vạn vật, phủ ánh sáng dịu dàng lên khắp thế gian.
Trước giông bão, trời thường đẹp đẽ yên bình như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com