Ngộ tiên - Chương 5: Thề hẹn
#Đoản
MỘNG TRUNG KÝ - NGỘ TIÊN
Chương 5: Thề hẹn
Lúc sư tôn trở về Hoa Sơn, trên người bị thương rất nặng.
Vốn dĩ, ở trước gian trúc viện này có một hàng phong linh bằng trúc. Sư tôn bảo, khi người trở về, phong linh tự nhiên sẽ vang lên.
Hôm ấy, Dao Hoàn đang luyện kiếm ở rừng đào, chợt nghe tiếng phong linh nhất tề reo vang, bèn buông kiếm bỏ ngang, chạy ào ra cổng đón người.
Nàng nhác thấy bóng sư tôn từ xa, vội mừng rỡ reo lên:
"Sư tôn, người về rồi sao?"
Sư tôn nhìn nàng, mỉm cười khẽ gật đầu, rồi chợt lảo đảo ngã xuống.
Dao Hoàn lập tức chạy tới đỡ người dậy, hốt hoảng kêu lên:
"Sư tôn, sư tôn, người bị làm sao vậy?"
Đang lúc lo lắng, Dao Hoàn bỗng nghe thấy sau lưng có tiếng nói cất lên:
"Để cho ta xem thử, ta biết y thuật."
Tiểu cô nương quệt nước mắt trên mặt, ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn người đang bước tới, nhận ra hắn là bằng hữu thường đến thăm sư tôn nhà mình, bèn yên tâm tránh ra.
Hoàng y nam tử nhấc tay lên, dùng pháp lực đưa sư tôn vào trong.
Một lúc sau, linh lực dần khôi phục, sư tôn đã tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, nhìn xung quanh chẳng thấy tiểu đồ đệ của mình đâu, người bèn nhíu mày, hỏi:
"Hoàn nhi ở đâu?"
Hoàng y nam tử cười cười, nói:
"Điện hạ yên tâm, không ai dám động tới đồ đệ bảo bối của ngài. Tiểu thần chỉ nhờ cô ấy đi sắc thuốc cho ngài thôi."
Sư tôn nghe vậy, chân mày càng nhíu chặt hơn, trầm giọng bảo:
"Không được nói nhiều với con bé."
Hoàng y nam tử lắc đầu thở dài, nói:
"Điện hạ đang lúc cần linh khí của Thiên giới để tịnh dưỡng nhất, lại bỏ xuống nơi này chỉ vì sợ người ta lo lắng. Ngài vì người ta làm bao nhiêu việc, mà lại chẳng nói ra, lẽ nào không cảm thấy thiệt thòi hay sao?"
Sư tôn lắc đầu, khẽ nói:
"Đó là bản tôn nợ nàng."
Đúng lúc này, Dao Hoàn sắc thuốc xong, đang bưng bát thuốc vào. Trông thấy sư tôn đã tỉnh lại, nàng vui mừng chạy đến bên cạnh người, hỏi han:
"Sư tôn đã khỏe hơn chưa? Sư tôn bị làm sao vậy? Người làm đồ nhi sợ lắm."
Sư tôn xoa đầu nàng, ánh mắt dịu dàng như nước, nói:
"Vi sư không sao, tịnh dưỡng vài hôm là khỏi thôi."
Bấy giờ, sư tôn vẫn còn khá suy yếu, để bớt tiêu phí thần lực đi một chút, người không duy trì nhân thân nữa, nửa thân dưới hóa thành một chiếc đuôi dài lóng lánh vảy bạc.
Người lo nàng sợ hãi, vốn định biến lại đôi chân, nhưng thấy tiểu cô nương chẳng mấy để ý, người cũng thôi.
Nào ngờ, đợi người uống xong bát thuốc, Dao Hoàn bèn nhích lại gần người, nói nhỏ:
"Thì ra chân thân của sư tôn là rắn ư? Đồ nhi thấy cũng đẹp lắm, tại sao sư tôn phải tự ti không dám để người khác thấy chứ? Rắn cũng không có gì xấu xa mà..."
Sư tôn thoáng đờ người ra, còn chưa nuốt xuống ngụm thuốc cuối cùng, suýt nữa là bị sặc chết. Người khẽ ho một tiếng, hỏi lại:
"Rắn?"
Ngừng một lúc, dường như nghĩ tới điều gì, người lại mỉm cười, nói:
"Rắn cũng không tệ, rất khả ái đáng yêu."
Phụt!
Đến đây, kẻ nào đó đang ngồi bên cạnh xem kịch hay không nhịn nổi nữa, phì cười thành tiếng, chậc lưỡi trêu ghẹo:
"Điện hạ à điện hạ, không ngờ có ngày ngài sa ngã đến nông nỗi này..."
Sư tôn liếc mắt nhìn hắn, ý cảnh cáo rất rõ ràng.
Hoàng y nam tử bèn im miệng lại, nhưng trong bụng đã cười đến nội thương.
....
Sư tôn uống thuốc xong, Dao Hoàn đỡ người nằm xuống nghỉ ngơi, rồi lui ra ngoài.
Hoàng y nam tử thấy nơi này đã hết việc của mình, đang định cưỡi mây trở về Bồng Lai, bỗng nghe thấy tiếng gọi với theo từ đằng sau:
"Tiền bối! Tiền bối!"
Hắn quay lại, nhìn tiểu cô nương chạy đuổi theo mình đến thở hổn hển, cười hỏi:
"Tiểu điện hạ có điều gì cần sai bảo?"
Dao Hoàn tiến tới gần hắn, ấp úng hỏi:
"Tiền bối... Ta có thể hỏi người một chuyện không?"
Hoàng y nam tử phe phẩy chiết phiến, cười tủm tỉm nói:
"Tiểu thần tên Hoàng Giao, tiểu điện hạ đừng gọi thần là tiền bối. Thần tiên sống quá lâu, thọ mệnh quá dài, cũng không câu nệ chuyện bối phận làm gì. Thần không có sở thích biến thái như sư phụ... à không, sư tôn của tiểu điện hạ đâu."
Dao Hoàn không hiểu lời hắn nói cho lắm, nhưng cũng sửa miệng, hỏi:
"Hoàng... Hoàng tiên quân, xin hỏi... xin hỏi ngài có từng gặp người tên là Bích Dao chưa?"
Hoàng Giao nhìn nàng, cười đáp:
"Tiểu thần đã từng gặp."
Dao Hoàn sáng rực mắt lên, hỏi:
"Vậy tiên quân có thể nói cho ta biết Bích Dao là ai, có quan hệ gì với sư tôn của ta được không?"
Hoàng Giao bật cười, lắc đầu bảo:
"Chuyện này tiểu điện hạ nên hỏi sư tôn của mình mới phải. Tiểu thần không dám nhiều lời."
Dao Hoàn buồn bực cúi đầu, lẩm bẩm:
"Sư tôn sẽ không nói cho ta biết đâu..."
Hoàng Giao gấp quạt lại, bớt đi mấy phần giễu cợt thường ngày, khẽ giọng nói:
"Bất kể ra sao, tiểu thần chỉ muốn nhắc nhở tiểu điện hạ một câu: Đừng trêu chọc điện hạ."
Nói đoạn, hắn lại phe phẩy chiết phiến, tỏ vẻ như tiêu dao tự tại chẳng màng chuyện đời, đằng vân rời đi.
Dao Hoàn nghĩ ngợi mãi về lời hắn vừa nói, vẫn không hiểu người này muốn nói gì.
Nàng tôn kính sư tôn còn không hết, sao có thể trêu chọc người chứ?
....
Tối hôm ấy lại là một đêm trăng tròn. Cả đỉnh Hoa Sơn được bao phủ bởi ánh trăng sáng dịu dàng, như lớp áo mạ bạc khoác lên vạn vật chúng sinh.
Lúc Dao Hoàn bưng một bát thuốc còn nghi ngút khói vào trong phòng của sư tôn, chỉ thấy người đang ngồi đọc sách trên giường, ba ngàn tóc đen buông xõa sau lưng, sắc mặt nhợt nhạt như chẳng còn chút máu nào, khiến người ta nhìn thấy mà bất giác đau lòng. Ánh trăng chiếu xuống chiếc đuôi dài màu trắng bạc của người, những chiếc vảy bạc phản chiếu lại ánh trăng, tạo nên một luồng sáng lấp lánh tuyệt đẹp.
Bấy giờ, sư tôn khác hẳn thường ngày, trông vừa mông lung mờ ảo, vừa mong manh như sương khói, tưởng chừng như chỉ chốc lát nữa đây sẽ tan biến vào hư vô.
Dao Hoàn ngơ ngẩn ngắm nhìn, quên mất mình muốn nói gì.
Sư tôn ngẩng đầu lên nhìn nàng, ngoắc tay khẽ gọi:
"Hoàn nhi, qua đây."
Dao Hoàn như người trong cơn mộng mị, răm rắp nghe lời bước lại gần, ngồi xuống bên giường của sư tôn.
Sư tôn xoa đầu nàng, hỏi:
"Con có chuyện gì cần hỏi vi sư sao? Tại sao không hỏi vi sư, lại phải đi hỏi người ngoài?"
Dao Hoàn ấp úng:
"Đồ nhi... Đồ nhi..."
Sư tôn không có vẻ gì là tức giận, vẫn nhỏ nhẹ từ tốn nói:
"Hoàn nhi, con phải hiểu rõ, vi sư mới là người chí thân của con trên đời này, vi sư sẽ không làm hại con. Còn Hoàng Giao chỉ là người ngoài, có thể dùng, nhưng không thể hoàn toàn tin tưởng, hiểu không?"
Dao Hoàn gật gật đầu, "dạ" một tiếng. Chần chừ một lúc, nàng mới gối đầu lên đuôi của sư tôn, thỏ thẻ hỏi:
"Sư tôn, người... người có thể nói cho đồ nhi biết... về chuyện của Bích Dao không?"
Sư tôn hơi ngẩn ra một lúc, rồi lại thở dài, vuốt tóc nàng, nói:
"Bây giờ con còn nhỏ, có biết cũng không hiểu hết được. Đợi Hoàn nhi trưởng thành, vi sư tất sẽ nói rõ cho con biết."
Nhìn sư tôn bây giờ yếu ớt như thế, Dao Hoàn chẳng có lòng nào mà cãi lại lời người, bèn gật gật đầu.
Đuôi của sư tôn mềm mại mát lạnh, nàng yêu thích vô cùng, dụi dụi đầu vào đuôi của người làm nũng, nói:
"Sư tôn, sau này người đừng bỏ lại đồ nhi một mình nữa được không? Đồ nhi rất sợ... sợ sư tôn không quay về nữa..."
Sư tôn mỉm cười, nói:
"Nha đầu ngốc, sao con có thể đi theo vi sư suốt đời được chứ? Phụ thân con lúc sinh tiền đã hứa gả con cho trưởng tử của Tri phủ phủ Hàng Châu Lương Hồng. Đợi con đến tuổi cập kê, vi sư sẽ cho con xuống núi, đi đến Lương phủ nhắc lại chuyện hôn ước năm xưa..."
Dao Hoàn vội vàng lắc đầu nguầy nguậy, ngước đôi mắt trong veo nhìn người, bảo:
"Không, đồ nhi không đi đâu hết, đồ nhi chỉ muốn ở cạnh sư tôn suốt đời suốt kiếp thôi... Sư tôn đừng đuổi đồ nhi đi, có được không?"
Sư tôn thoáng ngẩn người ra. Một lúc lâu sau, người mới ôm tiểu đồ nhi vào lòng, thở dài nói:
"Vi sư không đuổi con đi."
....
Một thoáng ấy, sư tôn chợt nhớ tới, rất nhiều rất nhiều năm trước đây, cũng đã từng có một nha đầu ngốc nghếch quỳ bên chân người, lay tay áo người cầu xin:
"Dao nhi chỉ muốn mãi mãi ở cạnh sư phụ, bầu bạn cùng người trong suốt thần mệnh dài đằng đẵng vô tận này, cho đến khi nào trời tàn đất tận. Sư phụ đừng đuổi Dao nhi đi, có được không?"
Hóa ra, thiên trường địa cửu rồi cũng sẽ đi đến tận cùng.
Trời chưa tàn, đất chưa tận, tình đã dứt.
....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com