Quỷ phu - phần kết: Hạ Hoàng tuyền, bất Vong xuyên
《Tương kiến thì nan biệt diệc nan,
Đông phong vô lực bách hoa tàn.
Xuân tàm đáo tử ty phương tận,
Lạp cự thành hôi lệ thuỷ can.》 [1]
Phần kết: Hạ Hoàng tuyền, bất Vong xuyên [2]
Vương Mật Nhi cười buồn, lắc lắc đầu, nói:
"Trương công tử, huynh nói sai rồi, ta chưa từng bị lừa. Ta đã từng nói với huynh, phu quân của ta là người hay quỷ, ta làm sao lại không biết, cần gì các người xen vào?"
Trương Thiếu Khanh sững sờ.
Mộ Ôn Ngọc ngẩng đầu nhìn nàng, run run hỏi:
"Nàng... Nàng sớm đã biết?"
Vương Mật Nhi khẽ cười, nói:
"Phu quân, có phải chàng nghĩ thiếp ngốc lắm, dễ lừa lắm đúng không, từ nhỏ đến lớn, bất kể chàng nói gì, thiếp cũng tin, không hề hoài nghi, chưa từng do dự. Kỳ thực, không phải chàng có thể lừa thiếp, mà là thiếp tình nguyện bị chàng lừa. Bởi vì, từ nhỏ chàng đã bệnh tật triền miên, thiếp không muốn chàng buồn, thế nên luôn giả ngây giả ngốc, mọi chuyện đều thuận theo ý chàng, chỉ muốn làm chàng vui lòng. Dần dần, cũng đã trở thành thói quen."
Phu quân thẫn thờ, từ đôi mắt đỏ như máu ứa ra hai dòng huyết lệ.
"Nàng biết... từ lúc nào?" Chàng thì thầm hỏi.
Vương Mật Nhi đỏ hoe mắt, nghèn nghẹn nói:
"Thật ra, ngay từ đêm đầu tiên trở về Yến Tử ổ, thiếp đã biết. Trước khi quay về Cối Kê, thiếp đến Hàn San tự này xin một lá bùa bình an cho chàng, gặp được đại sư, ngài ấy nói với thiếp, lần này thiếp đi chỉ phí công vô ích, dữ nhiều lành ít, sẽ gặp nhiều chuyện hung hiểm. Lúc đó, trong lòng thiếp đã có dự cảm chẳng lành. Khi thiếp về đến Thái hồ, mọi người nhìn thiếp đều ái ngại sợ hãi, Chu thúc nhất quyết không chịu đưa thiếp tới Yến Tử ổ, còn hết lời ngăn cản thiếp về đó, thiếp đã lờ mờ đoán ra, nhưng vẫn cố chấp không tin, muốn tới nơi nhìn tận mắt. Lúc thiếp đứng trước cửa phòng chàng, thấy bên trong tối om, thì thiếp đã biết, biểu ca của thiếp không còn trên đời nữa. Từ nhỏ, chàng đã rất sợ tối, khi ngủ luôn để đèn sáng, nếu chàng còn, làm sao lại để phòng tối tăm như vậy... Nhưng thiếp không ngờ, mình vẫn còn có thể gặp lại chàng. Thiếp ôm ấp hi vọng mong manh, dùng lá bùa để thử chàng. Cuối cùng, chàng vẫn e ngại lá bùa ấy, khoảnh khắc đó, thiếp hiểu, chàng thật sự không còn là người nữa. Nhưng mà, chàng không muốn thiếp biết, thiếp liền giả như không hay không biết. Thiếp không muốn chàng bất an, cho nên thiếp nguyện làm một kẻ ngốc, để chàng an tâm, để chàng vui vẻ. Thật ra, thiếp đều biết hết cả. Thiếp biết hoa sen trong hồ đã tàn, nhưng vẫn dựa vào trí nhớ trước kia, vẽ nên hồ sen nở rộ. Thiếp biết chàng đứng bên cạnh nhìn, thế nên mới nói những lời đó với Trương công tử để trấn an chàng..."
Cả Phật đường yên lặng như tờ, chỉ còn tiếng mưa gió thét gào ngoài kia.
Nhưng mà, phu thê hai người lúc này đã chẳng còn để ý tới những thứ khác.
Phu quân nhẹ nhàng vươn bàn tay trắng bệch lạnh lẽo lau đi nước mắt trên gò má nàng, khẽ hỏi:
"Ta là quỷ, nàng không sợ sao?"
Vương Mật Nhi bỗng sà vào lòng chàng, vòng tay ôm chầm lấy chàng, bật khóc nức nở, nói:
"Thiếp sợ, sợ một sớm thức dậy chàng đã biến mất, vĩnh viễn không tìm thấy chàng nữa."
Phu quân không nói lời nào, chỉ lặng lẽ vỗ nhẹ lên lưng nàng dỗ dành, bàn tay trắng bệch thoáng run run.
Vương Mật Nhi buông chàng ra, lấy tay quệt nước mắt, ngẩng đầu nhìn lão hòa thượng, nói:
"Là do ta biết mà không nói, mới hại phu quân vì che giấu chân tướng mà tạo ra ác nghiệt, giết hại người vô tội, tất cả đều là tội lỗi của ta, ta chính là nguồn căn của hết thảy tội lỗi, nếu đại sư muốn trừ gian diệt ác, nên giết ta mới phải."
Lão hòa thượng thở dài, chắp tay, nói:
"Hai người hãy đi đi."
Vương Mật Nhi kinh ngạc nhìn ông ta, còn chưa dám tin ông ta lại tha cho phu thê nàng dễ dàng như vậy.
Lão hòa thượng lại thở dài, bảo:
"Thiện tai, thiện tai, là lão nạp hồ đồ, tự cho rằng thí chủ bị tà ma lừa dối, mới đưa cô đến đây. Nào ngờ... Bây giờ lão nạp có thể bỏ qua cho hai vị, nhưng thiên đạo vẫn sẽ không buông tha, nhân quỷ thù đồ, hai vị hãy nhanh chóng rời khỏi đây, trân trọng thời gian ngắn ngủi còn lại đi. A Di Đà Phật."
Vương Mật Nhi đỡ phu quân đứng dậy, cùng bước ra khỏi cổng chùa.
Trương Thiếu Khanh thấy vậy, vội nói:
"Đại sư, ngài thật sự để bọn họ đi như vậy sao..."
Lão hòa thượng khoát tay, đưa mắt nhìn mấy thi thể tăng nhân nằm trên đất, than nhẹ một tiếng:
"Tội lỗi, tội lỗi. Lão nạp quả thật là hồ đồ, chỉ nghe lời một phía của thí chủ, đã nóng vội gây ra tội nghiệt, gián tiếp hại chết những sinh mạng vô tội. Trương thí chủ, thiện ác đáo đầu chung hữu báo [3], hai vị kia rồi sẽ có kết cục mà họ đáng được nhận, mà chúng ta, cũng sẽ phải trả những nghiệp mà mình gây nên."
..............
Buổi chiều hôm ấy, Vương Mật Nhi cùng phu quân trở về Yến Tử ổ. Nàng thẫn thờ, đưa mắt nhìn nơi mình từng lớn lên, giờ đây chỉ còn đống tro tàn. Trước kia, nơi này là nhà của nàng. Bây giờ, nàng đã chẳng còn nhà nữa.
Nàng vội níu tay áo phu quân, hỏi:
"Phu quân, Hoan nhi đâu? Hoan nhi đâu..."
Chưa dứt lời, nàng đã im bặt, sững sờ nhìn thi hài nhỏ bé được đặt trên mỏm đá. Nàng run run bước tới gần, ôm đứa bé lên, ngẩn ngơ nói:
"Phu quân, sao chàng lại để con ngủ ở đây, chiều xuống sương lạnh, nó sẽ bị bệnh..."
Nàng nhẹ lay đứa bé, lay mãi lay mãi, nó cũng không tỉnh. Nàng ngơ ngác hỏi:
"Tại sao hôm nay Hoan nhi ngủ say quá, thiếp gọi nó dậy uống sữa, nó vẫn không dậy..."
Chưa nói hết câu, nàng đã nghẹn ngào bật khóc nức nở.
Phu quân ôm mẹ con nàng vào lòng, để nàng gục khóc trên vai mình.
Chàng khẽ nhắm mắt lại, cuối cùng mở mắt ra, con ngươi đỏ thẫm đã ảm đạm đi.
Chàng nhẹ đặt tay lên thi hài con trai. Từ bàn tay chàng phát ra những đốm sáng lập lòe như lửa ma trơi, chúng bao quanh lấy đứa bé. Bỗng chốc, vết cháy xém rút đi, những vết thương cũng liền da. Cuối cùng, Mộ Trường Hoan bỗng mở mắt ra.
Vương Mật Nhi mừng rỡ đến bật khóc, tức khắc ôm ghì con vào lòng. Nàng quay sang muốn chia sẻ niềm vui với phu quân, nụ cười trên môi lại tắt ngấm. Chỉ thấy, cả người phu quân dần nhợt nhạt đi, làn da hiện lên những vết thối rữa.
Phu quân đưa tay che mắt nàng lại, khẽ cười tự giễu, nói:
"Đừng nhìn, vi phu không muốn nàng trông thấy dáng vẻ kinh khủng này của ta. Ta chỉ muốn giữ lại cho nàng hình ảnh cuối cùng đẹp đẽ nhất."
Vương Mật Nhi muốn lấy bàn tay đang che mắt mình ra, nhưng lại chỉ chạm vào không khí, nàng vươn tay muốn ôm lấy chàng, bàn tay lại đi xuyên qua cơ thể của chàng. Nàng hoảng hốt như đứa trẻ lạc mất mẹ, mếu máo hỏi:
"Phu quân... Phu quân... Chàng làm sao vậy? Sao thiếp không thể chạm vào chàng?"
Phu quân khẽ cười, chầm chậm nói:
"Vi phu sở dĩ có thể lưu lại dương gian, chính là nhờ vào linh lực của Trấn Hồn châu mà phụ thân đặt vào miệng ta khi tẩm liệm để tránh thân xác thối rữa, ta đã bám hồn phách vào nó, che mắt Hắc Bạch Vô Thường, trốn tránh đầu thai, muốn ở đây chờ đợi nàng. Trấn Hồn châu trải qua một thời gian tu luyện còn có thể giúp hồn phách trú ngụ trong nó nhập vào xác phàm. Vốn dĩ, ta muốn dùng nó để nhập lại vào thân xác, cùng nàng sống đến bạc đầu. Lẽ ra, chỉ còn một ngày nữa là đại công cáo thành, đáng tiếc, vẫn không đợi được đến ngày đó ... Ta là phụ thân, ta không thể nhìn con mình chết. Ta đã nhường Trấn Hồn châu lại cho Hoan nhi, thân xác của ta bây giờ nhất định đã thối rữa, cho nên hình dạng của hồn phách mới biến đổi như vậy. Rất nhanh thôi, Hắc Bạch Vô Thường sẽ tìm đến đây, duyên phận phu thê của ta và nàng, sắp tận rồi."
Vương Mật Nhi lịm người đi, tay chân bủn rủn ngã quỵ xuống. Nàng vươn tay muốn giữ chặt lấy chàng, rõ ràng là gần như vậy, nhưng lại không cách chạm vào.
Phu quân ngồi xuống bên nàng, muốn đưa tay lau nước mắt cho nàng, nhưng bàn tay lại xuyên qua người nàng, chỉ bắt được không khí.
Đúng lúc ấy, trong không trung vang lên tiếng nói ồm ồm:
"Mộ Ôn Ngọc, dương thọ của ngươi đã tận, còn không mau theo chúng ta về Minh giới!"
Phu quân cúi xuống, khẽ đặt lên trán nàng một nụ hôn. Không cần chạm vào da thịt, vẫn cảm nhận được hơi ấm.
"Kỳ thực, ta chờ đợi ba năm, đổi được một năm ở bên cạnh nàng, cũng đã mãn nguyện. Chỉ tiếc, vẫn chưa kịp làm "thanh sao hồng lăng" cho nàng..."
Tiếng nói của chàng lan ra, tan vào không trung.
Vương Mật Nhi mở mắt ra, trước mặt đã chẳng còn ai. Nàng vươn tay ra, chỉ bắt được khoảng không lạnh lẽo.
Hoàng hôn lại buông xuống Thái hồ, màn đêm nhanh chóng kéo tới.
Vương Mật Nhi ôm con đứng trên gò đất, giữa hòn đảo trơ trọi. Bên trời, đàn chim vỗ cánh rủ nhau bay về tổ. Nhưng nàng, lại chẳng còn nhà để về.
Trước kia, nàng ở bên cạnh quỷ hồn, lại chưa bao giờ sợ hãi.
Bây giờ, nàng lại thấy sợ. Sợ vô cùng.
...............
Đêm đến, Trương Thiếu Khanh uể oải nằm lên giường ngủ.
Hắn vừa chợp mắt, lại trông thấy một biển lửa bừng bừng cháy. Trong biển lửa ấy, có một đứa trẻ khắp người đều là lửa, mở mắt trừng trừng nhìn hắn. Hắn kinh sợ, hét toáng lên, giật mình tỉnh dậy. Nhưng mà, kể cả khi thức dậy, hắn vẫn trông thấy đứa bé đó. Hắn nhìn về hướng nào, đều thấy đứa bé. Bốn phương tám hướng đều có nó.
Hắn hét lên một tiếng, chạy ra ngoài đường.
Từ đó, người dân ở Thượng Ngu thường xuyên trông thấy một kẻ điên. Hắn ta đầu tóc bù xù, quần áo xốc xếch, lang thang khắp nơi, gặp ai cũng sợ hãi hét toáng lên:
"Quỷ! Quỷ!"
Cả một đời của hắn, đều sống trong nỗi ám ảnh về một hồn ma không hề tồn tại.
..............
Mặt trời vẫn mọc rồi lặn trên mặt Thái hồ yên ả. Xuân thu tuế nguyệt trôi qua, đã chẳng ai còn nhớ đến câu chuyện về quỷ hồn trên Yến Tử ổ. Người ta lại đến đó sinh sống, xây nhà, dựng phủ, đem lại sinh khí cho hòn đảo quạnh quẽ này.
Một năm ấy, có gia đình họ Vương dọn đến nơi đây. Cách vách Vương phủ là một tòa phủ đệ rộng lớn tĩnh mịch, dường như chủ nhân là người rất khép kín, ít giao thiệp với bên ngoài.
Hôm đó, Vương Mật Mật sáu tuổi muốn trốn ra ngoài chơi, chui lỗ chó thế nào mà lại chui nhầm sang nhà cách vách. Cô bé đang đi tìm lối ra, chợt nghe thấy một tiếng đàn dịu dặt vang lên.
Vương Mật Mật lần theo tiếng đàn, đi đến một cái đình nhỏ giữa hồ sen. Trong đình, có một bóng người quay lưng về phía cô bé, đang đàn một khúc "Hậu đình hoa".
Vương Mật Mật ngây người lắng nghe, mãi tới khi khúc nhạc đã ngừng, cô bé mới sực tỉnh.
Người vừa đàn ban nãy nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy thiếu niên lang, nhan như ngọc, thần sắc ôn hòa tĩnh lặng tựa ánh trăng trên cao. Chàng ta vừa trông thấy tiểu cô nương trước mặt, liền sững sờ đánh rơi cốc trà trong tay, khẽ gọi:
"Mật Nhi?"
Vương Mật Mật ngạc nhiên, hỏi:
"Đại ca ca, sao huynh biết tên của muội vậy?"
Thiếu niên chợt bật ho khù khụ, không thể đáp lời tiểu cô nương.
Tiểu Mật Mật thấy sắc mặt chàng ta không tốt lắm, liền tốt bụng rót giúp chàng một cốc trà khác.
Thiếu niên uống một hớp trà, đã ngớt ho, liền khẽ nói:
"Cảm ơn... tiểu muội muội."
Giọng của thiếu niên cũng êm dịu như tiếng đàn của chàng ta vậy.
Tiểu Mật Mật ngẩng đầu nhìn chàng, càng nhìn lại càng cảm thấy có gì đó rất quen thuộc, phảng phất đã từng gặp qua ở đâu.
Tiểu cô nương dời mắt, nhìn thấy mấy quả màu đỏ trên bàn, liền hiếu kỳ hỏi:
"Đại ca ca, đây là gì vậy?"
Thiếu niên mỉm cười, đáp:
"Đây là hồng lăng. Muội có muốn ăn không?"
Tiểu Mật Mật rất không khách sáo, vội vàng gật gật đầu.
Thiếu niên cầm quả hồng lăng lên, nhanh chóng bóc vỏ, sau đó đưa cho tiểu cô nương. Tiểu cô nương ăn thử một miếng, liền reo lên:
"Ngon quá!"
Thiếu niên mỉm cười, nói:
"Đợi đến thu phân, hồng lăng chín, ta liền hái về làm "thanh sao hồng lăng" cho muội ăn, có được không?"
Tiểu Mật Mật gật đầu, cười tít mắt đáp:
"Dạ được."
Tiểu cô nương đáng thương, cứ thế mà mơ mơ hồ hồ ký giấy bán mình chỉ vì mấy quả hồng lăng.
Ngày hôm ấy, bầu trời xanh rất xanh, có cơn gió thổi tới từ Thái hồ mênh mông, rủ rỉ rù rì kể lại câu chuyện xưa cũ.
Những người có duyên, bước qua Nại Hà, đi vào luân hồi, cuối cùng vẫn có thể gặp lại nhau.
-----------
*Chú thích:
[1] Trích bài "Vô đề" của Lý Thương Ẩn, dịch nghĩa:
"Gặp nhau đã khó, xa càng khó
Gió đông bất lực, trăm hoa tàn
Tằm xuân đến chết tơ mới dứt
Ngọn nến thành tro lệ mới khô."
[2] Hạ Hoàng tuyền, bất Vong xuyên: Hoàng tuyền tức suối vàng, ý chỉ cái chết, Vong xuyên là con sông dưới âm phủ, tương truyền người chết đi trước khi đầu thai phải uống một bát canh Mạnh Bà nấu từ nước Vong xuyên. Câu này ý rằng: Dù cho có thác xuống suối vàng cũng không uống nước Vong xuyên để quên người đi.
[3] Thiện ác đáo đầu chung hữu báo: Thiện hay ác cuối cùng đều có quả báo xứng đáng
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com