6
Tiếp 16.
"À, quên nói cho cậu em biết bệnh viện này chính là tôi mở"
"Nếu cậu có kiến nghị gì? Hãy lên tầng 18 phòng làm việc, tôi sẽ mời cậu một ly trà nóng"
Nói xong anh bác sĩ vẫn rất nhã nhặn mỉm cười nhẹ lịch sự cúi chào rồi mới rời bước, Minh Khang bị một phen làm cho nhục nhã, tưởng một mình hắn có tiền sao? Anh ta có nguyên cái bệnh viện lớn còn chưa to giọng kiêu kì, vậy mà Minh Khang? Hắn ngây người một hồi, ánh mắt tức giận hiện rõ ràng.
Vì không muốn sinh sự lung tung nên hắn đành nuốt cục tức vào lòng, theo chân nữ y tá làm thủ tục đóng tiền. Uyên Khanh được chuyển vào nghỉ ngơi ở phòng hạng sang giá cả đắt đỏ, cách chăm sóc cũng rất đặc biệt, cứ khoảng chừng 2 giờ là một nữ y tá vào kiểm tra, thấy nhiệt độ cơ thể cô cũng có phần giảm xuống, lòng Minh Khang cũng bớt lo.
Hắn ở nguyên đêm thức trắng canh chừng cô ngủ, dáng vẻ ngủ im lìm cũng rất đẹp, hắn ngồi chăm chút quan sát, sao đến tận lúc này mới nhận thấy nét hài hòa đẹp đẽ trên gương mặt kia, hàng mi cong vút, đôi mắt to chân mày đen thanh tú khuôn hàm V line, làn da trắng ngọc. Minh Khang say sưa nhìn, bỗng dưng hai hàng lệ từ mi mắt cô rơi ra.
Trong cơn mê cô lẩm bẩm, tay chân quằn quại, nét mặt nhăn nhó đau khổ gọi con.
"Đừng...con đừng bỏ mẹ"
Hắn bất giác lo lắng sốt sắng đứng dậy, đôi tay đưa lại gần lau đi những giọt nước kia.
"Này? Sao cô lại khóc"
"Đừng bỏ mẹ mà..."
"Ngoan đừng khóc"
Hắn nói xong thì vuốt nhẹ mái tóc của cô an ủi, vì vô thức gọi, nên Minh Khang chỉ nghe loáng thoáng vài chữ. Nhã Uyên Khanh mê man chìm sau vào giấc ngủ tiếp
Sáng hôm sau, tình trạng của Uyên Khanh đã ổn định, cô có thể xuất viện về nhà ăn uống, dùng thuốc nghỉ ngơi là khỏe nhưng Minh Khang kiên quyết cho cô ở lại thêm hai ngày theo dõi.
Uyên Khanh tỉnh giấc, sau khi vệ sinh cá nhân xong cô bước ra thì trông thấy Minh Khang mở cửa đi vào, cô vẫn hững hờ nhẹ nhàng bước đến giường. Uyên Khanh đặt chiếc khăn lên bàn thở sâu cất lời.
"Anh ở đây nguyên đêm sao"
Hắn nghe xong chột dạ, vì sĩ diện của bản thân phá cười lớn đáp trả gay gắt.
"Cô nghĩ tôi rảnh vậy sao? Tôi vừa tới, loại phụ nữ như cô không đáng để tôi bận tâm đến"
Nghe vậy Uyên Khanh lặng thinh, không nói thêm lời nào. Nhưng mà sáng nay khi y tá vào tiêm thêm cho cô một mũi thuốc có nói Minh Khang ở lại cả đêm? Giờ ngụy biện nói xạo làm gì? Dù biết nhưng Uyên Khanh không mấy bận tâm lắm, hắn có ở lại hay đi thì tùy.
Buổi trưa sau khi dùng cơm xong chị y tá mang vào một chút thuốc bổ, cái này là do hắn yêu cầu. Lại định giở trò gì nữa đây chứ? Tự dưng tốt lành cho cô uống thuốc bổ? Uyên Khanh cảm thấy không cần thiết điềm đạm mở lời từ chối bảo y tá đêm đi.
Chị y tá đồng ý rồi mang khay thuốc đi ra ngoài, Minh Khang đi đến thấy thuốc vẫn còn y nguyên, liền cau mày đứng lại.
"Sao không cho vợ tôi uống thuốc"
"Dạ, chị nhà bảo không cần thiết nên kêu tôi đem đi"
"Chết tiệt"
Hắn lầm bầm xong thì liền thô lỗ, bất lịch sự giật lấy khay thuốc từ tay nữ y tá mang ngược lại phòng bệnh. Chị y tá bất ngờ đơ người, đẹp trai mà nhân cách ứng xử kém, y tá ngoảnh mặt nhìn theo. Phận làm công ăn lương mà gặp nhiều người nhà như này chắc chị chết sớm mất. Hắn đi vào phòng mạnh tay mở cửa.
"Sao không uống thuốc"
"Tôi thấy cơ thể ổn rồi, vả lại đó là thuốc bổ không cần nên tôi không uống"
Uyên Khanh dán mắt vào quyển sách trên tay thản nhiên đáp, hắn cộc cằn ra lệnh
"Mau uống"
"Tôi bảo cô uống"
Uyên Khanh im lặng, mặc cho hắn đang điên loạn, giờ cô còn sợ cái gì nữa? Còn thì cũng đã mất rồi, có cái mạng này thôi nếu thích hắn cứ lấy. Khuôn mặt tối sầm, hắn tức lắm, cầm một viên thuốc bỏ vào miệng uống thêm ngụm nước, hắn bước đến kéo mạnh Uyên Khanh lại, áp sát môi truyền thuốc.
Uyên Khanh trợn mắt hoảng hốt không kịp phản ứng, quyển sách rơi xuống sàn nhà, cô dùng tay đẩy hắn ra nhưng lực không đủ mạnh, đành ngậm ngùi nuốt những gì hắn đẩy vào miệng. Sau khi viên thuốc đã được cô đón nhận hắn buông lỏng cô ra
"Đồ khốn? Anh làm gì vậy hả"
Uyên Khanh không ngượng ngùng thì thôi đằng này mặt hắn đỏ lên, tim đập loạn xạ, cảm giác thất thường, hắn đưa tay sờ lên miệng
"Môi...môi mềm mại thật"
Uyên Khanh như không nghe thấy gì vung tay đẩy mạnh hắn ra xa quát tháo.
"Anh ra ngoài cho tôi"
Nhìn cô tức giận điên lên, cộng thêm phần hắn đang bị rối ren bởi cảm xúc của mình, hắn không nói gì quay ngoắt người ra ngoài. Uyên Khanh cầm ba viên thuốc còn lại trong khay ném vụt vào sọt rác, đưa tay lên lau chùi môi.
Trong lúc vẫn còn chưa nguôi ngoai thì âm thanh mở cửa vang lên, mùi thơm nhẹ nhàng lan tỏa, không ai khác anh bác sĩ điển trai đi vào giọng nói trầm khàn cất lên
"Em khỏe chưa? Nhã Uyên Khanh"
"Tôi đã trở về tìm em rồi đây"
Tiếp 17
"Em khỏe chưa? Nhã Uyên Khanh"
"Tôi đã trở về tìm em rồi đây"
Âm thanh giọng nói đó rất chi là quen thuộc với bản thân cô, mãi mãi không bao giờ quên được, ấm áp ngọt ngào, Uyên Khanh trợn mắt ngạc nhiên chậm rãi quay đầu qua nhìn, cô bất chợt lúng túng miệng lưỡi ấp úng.
"Trác Phàm? Anh...sao lại ở đây"
Trác Phàm mỉm cười, nhẹ nhàng tiến bước lại gần Uyên Khanh hơn, cô theo phản xạ lùi người về sau, anh nheo mày, thấy Uyên Khanh ngại ngùng nên cũng không dám đi thêm, anh đứng im.
"Tôi về tìm em, tôi về thực hiện lời ước thề mà năm xưa tôi đã nói"
Uyên Khanh nghe xong đáy lòng có chút lung lay, đôi bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt tấm chăn mềm mịn, cô không biết phải nói gì ngay thời điểm này nữa? Mọi cảm xúc của ngày xưa lại bất ngờ ùa về. Phải, Trác Phàm và Uyên Khanh trước đây đã từng có một tình yêu, nhưng chuyện cũng diễn ra rất lâu
Khi ấy hai bên gia đình cũng thuộc dạng có điều kiện, cô và anh yêu nhau còn tính đến chuyện hôn nhân, nào ngờ đột ngột anh đi Mỹ du học. Cô nói, anh cứ đi cô ở lại vẫn ổn, lúc đó Trác Phàm hứa khi hoàn thiện việc học sẽ quay về tìm cô cầu hôn.
Anh sang Mỹ một thời gian, nhà cô sảy ra biến cố, phá sản nợ nần chồng chất, rồi cô và Trác Phàm cũng mất liên lạc, chỉ vì nợ quá nhiều cuộc đời xô đẩy Uyên Khanh mới dính vào Minh Khang.
Nhưng đã nhiều năm trôi qua rồi, hiện tại cô không còn xứng đáng với anh, cô nhìn thoáng anh giờ cũng trở thành một bác sĩ giỏi làm việc ở một bệnh viện lớn như này thì nên tìm một cô gái phù hợp. Trác Phàm lại gần, đưa tay chạm vào má cô, rất ấm, bàn tay mịn không hề có một chút thô ráp
"Tại sao em không nói gì với tôi"
"Trác Phàm, xin anh tự trọng một chút"
Uyên Khanh gạt tay anh ra tuy rằng không nỡ nhưng cô biết đâu là điểm dừng đúng đắn.
Trác Phàm hụt hẫng, anh cười nhạt, sống mũi hơi cay. Bao nhiêu năm anh vẫn không ngừng tìm kiếm Uyên Khanh, mỗi lần có kì nghỉ anh đều đặt vé bay về nước mang theo chút kì vọng sẽ gặp được cô, kết thúc việc học, Trác Phàm không chọn Mỹ là nơi phát triển sự nghiệp, mà lật đật về quê nhà
Ngày hôm qua khi xuống thăm bệnh, anh vô tình trông thấy dáng vẻ quen thuộc ấy vội vàng đến khám, thì đúng thật đó là cô, nhưng điều làm anh buồn là xuất hiện bên cạnh cô là một người đàn ông.
"Uyên Khanh? Em luôn lừa tôi, tại sao em lại không giữa lời hứa"
"Sao em lại kết hôn, mà người đó không phải là tôi"
Uyên Khanh đờ người, có vẻ như Trác Phàm đã hiểu nhầm nhưng cô sẽ lợi dụng chuyện này, cô mỉm cười tươi
"Phải, em kết hôn rồi"
"Trác Phàm, em đã lừa anh và em cũng không thể đợi, lúc ấy em chỉ là hứa suông"
"Anh đi đi, kẻo chồng em vào, anh ấy lại nghĩ ngợi lung lay thì không hay"
Uyên Khanh tuyệt tình thẳng thừng nói, là muốn tốt cho Trác Phàm, hợp đồng sinh con, nợ nần cô còn chưa trả xong với Minh Khang sao dám tính đến chuyện nối lại tình xưa
Trác Phàm lạnh lẽo đôi tay buông xuôi, cô giờ thay đổi nhiều rồi, anh không nói gì gật đầu rồi quay người bỏ đi, sau khi cánh cửa khép kín, cũng là lúc Uyên Khanh khóc thẹn.
Trác Phàm đi ra hành lang, anh đứng thẫn thờ, khóe môi mềm mỏng cong cong, vẻ mặt trầm ngâm, âu lo, sao Uyên Khanh lại nói dối anh, vốn dĩ Trác Phàm hỏi là để xem thử câu trả lời của cô như thế nào? Ai ngờ lại khiến anh thất vọng đến vậy, hôm qua khi khám xong cho cô, trong lòng cồn cào khó chịu, anh liền cho thám tử đi điều tra thông tin của Uyên Khanh, sáng nay nhận được kết quả anh liều lĩnh đến gặp.
"Em và cậu ta không phải vợ chồng? Chỉ là khoản nợ của gia đình...sao em lại nói lừa anh"
Buổi chiều cô nằng nặc đòi hắn cho xuất viện về nhà, cô không thể ở lại thêm, Minh Khang hỏi thì cô không nói, nên hắn đành chấp nhận.
Làm thủ tục xong xuôi, cô cùng Minh Khang đi ra cửa, thì vô tình chạm mặt với Trác Phàm đang đi ngược lại, nét mặt kia rất vô cảm, hững hờ, Uyên Khanh hơi cúi đầu xuống bước đi thì bất ngờ cánh tay cô bị ai đó nắm giữ lại.
"Trở về với tôi, tôi giúp em trả nợ"
"Thằng bác sĩ? Mày đang ngang nhiên muốn chiếm đoạt người phụ nữ của tao đấy à"
Tiếp 18.
"Về với tôi? Tôi giúp em trả nợ"
"Thằng bác sĩ? Mày đang ngang nhiên muốn chiếm đoạt người phụ nữ của tao đấy à"
Minh Khanh thô lỗ, khuôn mặt dữ dằn ánh mắt như đôi dao găm nhìn chằm chằm bác sĩ Trác Phàm, hắn cũng không quên đưa tay kéo Nhã Uyên Khanh lại, cả hai cùng giữ lấy cánh tay cô. Xem kìa, đang nơi đông người qua lại các anh định làm Uyên Khanh xấu hổ và ngại ngùng sao? Cô ngơ ngác người run run, thụt tay lại nhưng càng bị nắm chặt hơn.
Uyên Khanh khó xử lắm, Trác Phàm điềm đạm, ra dáng người đàn ông chững chạc lịch sự nhưng đáp trả cực gay gắt.
"Phải, tôi muốn người con gái này, món nợ giữa anh và Uyên Khanh tôi sẽ trả"
"Để cô ấy được tự do về bên tôi"
Minh Khang nghe xong bật cười, vẻ mặt nhởn nhơ đáng ghét, tình yêu thật đẹp đẽ, chấp nhận trả một khoản tiền lớn cho Uyên Khanh thì chứng tỏ cậu ta vô cùng yêu, nhưng mà món nợ đó đâu chỉ đơn giản tính bằng tiền? Mà còn liên quan đến Uyên Khanh nhất định phải sinh được con trai nối giỏi, trong bản hợp đồng trước đó đã thỏa thuận.
Tiền có thể trả nhưng con trai Minh Khang thì Trác Phàm định trả như thế nào? Hắn nhìn qua Uyên Khanh bộ dạng lúng túng, ánh mắt hắn chậm rãi liếc sang cánh tay cô, nắm cũng chặt gớm nhỉ, xem ra cô còn mộng tưởng đến tình nhân cũ. Trong người hắn dường như khó chịu, hắn nghiến răng bất giác đẩy mạnh Uyên Khanh sang phía Trác Phàm, giọng đáo để vang lên.
"Được, tôi sẽ trả tự do cho cô ta, nhưng còn bản hợp đồng của chúng tôi, cậu trai định trả như nào"
"Hợp đồng?"
Trác Phàm có vẻ bất ngờ, cái chuyện hợp đồng đấy thì anh hoàn toàn không biết, nhưng dù là gì thì Trác Phàm nguyện thay cô trả hết. Cánh tay anh ôm Uyên Khanh chặt hơn càng khiến Minh Khang tối sầm mặt mũi, hắn cay cú, cười đểu giả nghiêng đầu nhìn cô.
"Định bao giờ sinh con cho tôi"
Uyên Khanh không nói gì, lặng thinh, gạt bàn tay của Trác Phàm ra, bước về phía Minh Khang, ngoan ngoãn đứng yên. Thật sự cô không muốn làm ầm ĩ chuyện này ở bệnh viện.
Hành động của Uyên Khanh lại khiến Trác Phàm đơ người, anh ngây ra một hồi. Hắn gật đầu ngụ ý hài lòng với sự biết điều của cô.
"Khi nào sinh con cho tôi xong, cậu có thể đến đưa cô ta đi"
Một câu nói như sát muối vào tim của cô cũng như Trác Phàm, nực cười thật, Uyên Khanh là một món đồ chơi sao? Khi công dụng đã hết thì cô bị ném sang cho người khác? Ánh mắt đỏ loét nhìn Minh Khanh cô căm phẫn hắn.
Không đợi Trác Phàm lên tiếng, hắn hùng hồn ra lệnh cho Mĩ Nhu đưa Uyên Khanh ra ngoài xe, cô cũng không thể nào cãi lại nên đành theo chân Mĩ Nhu bước đi. Sau khi cô rời khỏi.
"Giờ thì cậu đã biết hợp đồng giữa tôi và Nhã Uyên Khanh là gì rồi đấy"
"Một người phụ nữ không còn trong trắng, tinh khiết, suốt đêm ăn nằm với người đàn ông khác cậu còn muốn lấy về"
Minh Khang nhếch mép cười buông lời khiêu khích Trác Phàm. Suy đi tính lại thì những lời của hắn nói cũng đúng mà, đâu có người đàn ông nào có đủ lòng bao dung, lòng vị tha khi nhìn thấy người phụ nữ mình yêu thương lên giường lại còn sinh con cho người khác? Trác Phàm điềm tĩnh, anh không thể bị quật ngã trước lời nói cay độc này.
"Tôi không quan tâm, dù có ra sao? Bằng mọi cách tôi sẽ đưa Uyên Khanh trở về với tôi"
"Được tôi chờ"
Vẻ mặt nham nhở, nói xong Minh Khanh quay người bỏ đi, vừa được vài bước chân thì hắn đột ngột dừng lại, quay đầu cất lời
"Lần sau có cho người điều tra tôi thì cũng nên xem xét cẩn trọng..."
Dứt lời hắn rời khỏi bệnh viện, Trác Phàm lặng người, xem ra anh đã đánh giá quá thấp con người kia.
Cả hai cùng trở về nhà, bữa cơm tối, Uyên Khanh không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn cũng không nói một lời nào từ chiều đến giờ càng khiến Minh Khang thêm bộn bề khó chịu.
"Uyên Khanh, tôi đã từng suy nghĩ sẽ nương tay với cô, nhưng xem chừng không cần thiết khi thằng bác sĩ đó xuất hiện"
Hắn ngẫm ngợi, tức giận mạnh tay đập đôi đũa xuống bàn rồi đi thẳng vào phòng sách làm Uyên Khanh giật mình, cô cũng không thể nào nuốt nổi ngậm ngùi quay về phòng.
9 giờ tối, Uyên Khanh đang lim dim ngủ thì cảm nhận ai đó đang đè nén lên cơ thể mình, hai tay cũng bị siết chặt trên đỉnh đầu, cô giật mình mở mắt nhìn, không ai khác ngoài hắn, Uyên Khanh cựa quậy lên tiếng.
"Anh làm gì vậy hả"
"Chẳng phải muốn về với tình nhân cũ của cô sao? Đêm nay tôi sẽ giúp cô mau chóng đạt được ước nguyện"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com