Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 115:

Vương Kiến Bành đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm thiết, sau đó không tự chủ được, vừa lăn vừa bò chạy đến bên cạnh Lý Bồn.

Không có cách nào, nữ quỷ ở bên kia chặn hắn, hắn không thể chạy về phòng.

Còn Hồ Thành Tài lại nhân cơ hội quay vào trong phòng khóa cửa lại, những lúc như thế này cái chân què của hắn vậy mà chạy rất nhanh.

"Bùa, nhanh lên lấy lá bùa tới!" Vương Kiến Bành vội vàng hét về phía Lý Bồn, mặc dù trong tay hắn ta cũng có bùa, nhưng càng có nhiều thứ này thì càng an toàn.

Lý Bồn nhìn thấy vậy thì trở nên tức giận hơn, rốt cuộc không quan tâm gì nữa, khi chiếc liềm rơi xuống lần thứ hai, ông bà Lý liền nằm trên vũng máu.

Bọn họ há miệng vô ích, lảm nhảm chửi bới không thành câu.

Trên mặt Lý Bồn bị dính vài giọt máu, máu chảy xuống khuôn mặt hung tợn của hắn, trông còn đáng sợ hơn cả ác quỷ.

Hắn nhanh chóng cúi người xuống muốn giật lấy lá bùa mà ông Lý đang nắm chặt trong tay.

Mặc dù bị chém ngã trên mặt đất, thở không ra hơi, nhưng ngón tay của ông ta giống như vẫn còn có sức lực, không chịu buông lá bùa ra.

Hai mắt Lý Bồn tức giận đến đỏ bừng, hung ác trong mắt hắn không thể che giấu được nữa, hắn thấy mình không thể rút lá bùa ra, sợ rằng nếu dùng sức mạnh hơn, lá bùa sẽ bị rách.

Vì vậy, hắn giơ liềm lên chém đứt tay ông Lý trong vài nhát.

Trước tiếng hét thảm thiết của ông Lý, Lý Bồn với khuôn mặt và bàn tay đầy máu đã bẻ các ngón tay của ông Lý ra, lấy đi lá bùa.

Lúc này Vương Kiến Bành cũng đã vừa bò vừa lăn tới chỗ hắn.

Hai người cùng ngẩng đầu lên thì thấy Trịnh Miểu đang treo ngược từ trên trần nhà, dùng tứ chi bò về phía bọn họ như một con nhện——

"Bùa... mau dùng bùa!" Giọng nói của Vương Kiến Bành gần như run lên như những gợn sóng, giọng đứt quãng cộng thêm sự sợ hãi không thể khống chế tạo nên tiếng kêu thảm thiết.

Hắn ta hét lên để Lý Bồn sử dụng lá bùa, nhưng thực ra hắn cũng đang cố gắng điều khiển đôi tay của mình để lấy bùa ra chống lại sự tấn công của nữ quỷ.

Đều là lỗi của hai lão già đã xé bỏ lá bùa dán ngoài cửa, nếu không thì nữ quỷ này đã không xông vào được, chết tiệt.

Lý Bồn thầm nghĩ, đồng thời muốn nhân cơ hội, dự định ném lá bùa qua, dán vào người nữ quỷ.

Liền tính Trịnh Miểu biến thành quỷ thì sao chứ, lúc còn sống bị hắn tra tấn giết chết, sau khi chết trở thành quỷ, bây giờ lại bị hắn tiêu diệt.

Nghĩ đến quỷ hồn của Trịnh Miểu sẽ sớm bị lá bùa trong tay hắn ép lùi lại, khiến cô ta sợ hãi, trong lòng Lý Bồn có một cảm giác kỳ lạ mãnh liệt.

Khuôn mặt của hắn ta lúc này đầy máu, lỗ mũi phồng lên do hơi thở nặng nề, đôi mắt mở to, thay vì lui về sau thì hắn lại tiến về trước.

Lúc này, nữ quỷ Trịnh Miểu đã đến gần bọn họ, cô ta dùng tứ chi bám vào trần nhà, cổ bị vặn 180 độ ra sau lưng, tóc rối bù, lộ ra khuôn mặt tái nhợt khủng bố, một đôi mắt quỷ nhìn chằm chằm vào Lý Bồn và Vương Kiến Bành.

Nhìn thấy Lý Bồn bước tới, Trịnh Miểu đột nhiên thả người xuống, chỉ còn đôi chân chạm trần nhà, đầu lại quay về góc độ bình thường.

Mà ngay khi Trịnh Miểu quay đầu lại đối mặt với Lý Bồn, "bộp" một lá bùa nhanh chóng được dán vào trán Trịnh Miểu.

Ngay lúc đó, thân hình của Trịnh Miểu dừng lại trong chốc lát, Lý Bồn không khỏi lộ ra một nụ cười đắc thắng, nhưng vào giây tiếp theo, nụ cười chỉ mới lộ ra một nửa đã đông cứng trên mặt hắn ta.

Bởi vì, Lý Bồn phát hiện lá bùa trong tay mình dường như không có tác dụng gì với Trịnh Miểu.

Lá bùa vẫn còn ấn vào trán nữ quỷ, nhưng nữ quỷ lại từ từ nở một nụ cười nham hiểm với hắn. Cô ta dùng một đôi móng tay sắc nhọn màu đỏ tóm lấy cổ Lý Bồn nhấc hắn lên khỏi mặt đất.

Sau động tác này, tấm bùa trên trán cô ta nhẹ nhàng rơi xuống.

"Ặc......"

Chiếc liềm trong tay Lý Bồn đã rớt xuống đất, vì hắn quá sợ hãi trước đòn tấn công bất ngờ đến nỗi mất khả năng cầm nắm.

Hắn cảm thấy đôi tay đang bóp cổ mình mạnh đến mức gần như toàn thân hắn đều chống cự, nhưng vẫn không thể cạy ra, chỉ có thể để quỷ hồn của Trịnh Miểu từ từ nhấc bổng hắn lên, cảm thấy từng chút một nghẹt thở, mặt hắn cũng xanh tím vì nghẹn, hắn không thể thở được.

Nhìn thấy Lý Bồn sắp trợn trắng mắt, Vương Kiến Bành không khỏi sợ hãi hét lên, quay người bỏ chạy, nhưng Trịnh Miểu làm sao có thể để hắn đi.

Cô ta ném Lý Bồn đi.

Lý Bồn đập vào trên vách tường rồi lại rơi cái "rầm" xuống đất.

Không để ý phía sau đầu đang chảy máu, hắn vội vàng lấy ra những lá bùa khác trên người, lẩm bẩm: "Sao có thể... tại sao lại vô dụng?"

Chẳng lẽ nữ quỷ Trịnh Miểu quá hung hãn quá mạnh sao? Cho nên một lá bùa vẫn chưa đủ?

Bên kia, Trịnh Miểu từ trên trần nhà bay xuống, đáp xuống đầu Vương Kiến Bành, hai ngón tay với móng tay sắc bén đỏ rực, cắm thẳng vào mắt Vương Kiến Bành, sau đó bấm vào, đợi khi nó duỗi ra lần nữa, hai nhãn cầu tròn trịa đã lăn lông lốc xuống đất.

Đột nhiên, một tiếng kêu rên cực kỳ chói tai vang vọng khắp căn nhà.

Vương Kiến Bành không tự chủ được run rẩy cả người, đau đớn không chịu nổi, lúc này hắn không khỏi sợ hãi, lắc mạnh thân thể, muốn đem nữ quỷ đang cưỡi trên đỉnh đầu mình ném ra.

"A a —— mày xuống địa ngục đi, xuống địa ngục đi." Vương Kiến Bành bắt đầu nói lảm nhảm, lúc này thứ duy nhất cứu mạng hắn chính là lá bùa trong tay.

Vì vậy, mỗi tay hắn cầm một lá bùa, mò mẫm xung quanh, cố gắng dán nó lên người nữ quỷ Trịnh Miểu.

Lý Bồn ngã ở dưới đất cách đó không xa, ban đầu có chút sợ hãi trước bộ dạng thảm hại của Vương Kiến Bành, nhưng hắn ta ngay lập tức phản ứng lại.

Trong khi nữ quỷ vẫn còn đeo ở trên người Vương Kiến Bành quay lưng về phía hắn, Lý Bồn lặng lẽ đứng dậy từ dưới đất bất ngờ nhào tới.

Hiện tại trên người hắn có bao nhiêu lá bùa thì lúc này đều ném hết về phía Trịnh Miểu.

Nhưng vào lúc toàn bộ bùa trong tay bị ném đi, cánh tay của nữ quỷ đột nhiên đưa lên lưng mình trong tư thế mà người bình thường không thể làm được.

Cô ta chộp lấy những lá bùa bằng đôi bàn tay nhợt nhạt của mình rồi xé chúng thành từng mảnh trước mắt Lý Bồn.

Lý Bồn sửng sốt nhìn những mảnh giấy vụn lần lượt rơi xuống, trong lòng dần dần trầm xuống.

Không, nó không có tác dụng...

Tại sao nó lại không có tác dụng?

Nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân, đầu của Trịnh Miểu đã quay lại 180 độ, một đôi mắt quỷ u ám nhìn chằm chằm vào Lý Bồn qua mái tóc xõa tung của cô ta.

Sau đó, thân thể Vương Kiến Bành bắt đầu cong về phía sau, như có vật gì nặng ngàn vạn cân đè lên đầu, buộc hắn phải hạ eo về hướng ngược lại, tạo thành hình cầu vòng.

Nếu là một cô bé đã tập nhảy từ khi còn nhỏ thực hiện hành động này thì sẽ rất dễ dàng.

Nhưng Vương Kiến Bành là một người đàn ông cao hơn 1 mét 8, làm loại hành động này hoàn toàn là một tra tấn.

Vương Kiến Bành không còn điều khiển được thân thể mình, hai chân Trịnh Miểu giẫm lên vai hắn, ngồi xổm trên đỉnh đầu hắn, chiếc váy cưới màu đỏ tươi rũ xuống, phát ra tiếng giấy cọ sát.

Một góc váy che đi đôi mắt vốn đã là một cái lỗ đầy máu của hắn, Vương Kiến Bành bất lực mở miệng.

Cần phải nói, thân thể hắn bị ép ngửa ra sau khiến hắn phải há miệng, cổ họng nghẹn lại, chỉ có thể phát ra âm thanh thở hổn hển.

Hắn có thể nghe thấy xương cốt khắp người mình kêu răng rắc, hai chân cắm chặt xuống đất, không thể cử động mà chỉ có thể chịu đựng cơn đau vô tận này.

Rốt cuộc thời gian dày vò cũng hết, hắn nghe thấy tiếng xương cột sống thắt lưng của mình rắc một tiếng, đứt gãy.

"Ô... ô." Trong miệng Vương Kiến Bành phát ra tiếng rên rỉ, hai dòng máu chảy ra từ hố máu.

Nhưng còn chưa kịp phản ứng trước cơn đau dữ dội, hắn đã cảm thấy hai cánh tay của mình bị thứ gì đó nâng lên. Sau một âm thanh tê da đầu khác, sống lưng lạnh buốt, hai cánh tay của Vương Kiến Bành đều bị bẻ ra phía sau lưng.

Sắc mặt Lý Bồn trắng bệch, trán đổ mồ hôi, quần áo ướt đẫm khắp người.

Hắn cứ như vậy nhìn Vương Kiến Bành ở trước mặt mình chưa đầy một mét bị tra tấn đến chết đi sống lại. Không, có lẽ Vương Kiến Bành ước mình có thể chết ngay lập tức còn hơn là phải chịu thống khổ như lúc này.

Đôi mắt quỷ tối đen của Trịnh Miểu nhìn thẳng vào Lý Bồn, hắn đã mất hết dũng khí từ lâu sau khi tất cả những lá bùa bị xé nát.

Chân hắn như bị đóng đinh xuống đất, không dám cử động chút nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể Vương Kiến Bành rũ xuống, hai tay lật qua lật lại, sau đó dưới sự điều khiển từ tóc của nữ quỷ nhặt lên chiếc liềm mà Lý Bồn đã làm rơi xuống đất...

Nhưng đúng lúc này, có hai cái bóng giống như khoan thai đến muộn, xông vào nhà Hồ Thành Hải, chính là quỷ hồn của ông bà trưởng thôn Hồ.

Đúng lúc đó, oán khí sát khí của hai màu đỏ trắng va chạm với nhau, phát ra một tiếng nổ ầm ầm, giống như có một cơn lốc xuất hiện, đồ đạc trong nhà không có gió lại tự bay, bay vòng vòng va vào nhau, phát ra tiếng tanh tách vang vọng khắp nhà.

Rốt cuộc cũng có tiếng động từ các phòng khác truyền ra.

Lá chắn quỷ khí do chính Trịnh Miểu thiết lập đã bị phá vỡ, những người khác đương nhiên không còn bị che chắn nữa, bọn họ tỉnh dậy từ trong hôn mê, cũng nghe thấy tiếng động từ bên ngoài.

Họ không dám ra ngoài nhưng có thể nhìn thoáng qua tình hình từ cửa sổ.

Đôi mắt quỷ đen tối của Trịnh Miểu nhìn vào đôi mắt quái dị của ông bà trưởng thôn Hồ. Cả hai bên đều là ác quỷ, không hề có ý định thân thiện với nhau.

Ngay sau khi Trịnh Miểu bẻ gãy cổ Vương Kiến Bành thì ông bà trưởng thôn Hồ cũng bay về phía Trịnh Miểu, gần như trong chớp mắt đã đến bên cạnh.

Một luồng khí đen bốc lên từ trong cơ thể của Trịnh Miểu, cô ta không hề tỏ ra yếu thế, cũng bay lên đón đòn.

Về phần Lý Bồn, hắn ta sợ hãi đến tè cả ra quần, cả người run rẩy như một cái sàng, hắn không thể cử động chỉ có thể ngã xuống đất, mà bên cạnh chính là thi thể chết không nhắm mắt của Vương Kiến Bành...

Dù ông bà trưởng thôn Hồ có tới hai linh hồn tà ác, mặc dù Trịnh Miểu chỉ có một mình nhưng cô ta là quỷ áo đỏ mang đầy oán hận, giữa hai bên thì có vẻ như Trịnh Miểu mạnh hơn một chút.

Càng không nói tới vừa rồi cô ta đã tra tấn Vương Kiến Bành đến chết, quỷ khí trên người càng thêm âm trầm khủng bố.

Ông bà trưởng thôn Hồ thấy mình không đánh lại, bóng dáng của họ lóe lên, nhanh chóng bay vào một căn phòng.

Ngay sau đó, tiếng hét của Dương Tử vang lên, tiếp theo là một loạt tiếng răng rắc khác, tiếng kêu sợ hãi của lão Phạm và Ngô Vĩnh cũng vang vọng khắp nhà.

Ngô Vĩnh lăn lộn bò ra khỏi phòng, lại bị tình cảnh bi thảm ở bên ngoài dọa sợ tới mức hét ầm lên, nhưng hắn không dám dừng lại, liều mạng giẫm lên vũng máu mà chạy ra ngoài.

Hắn ta phải nhờ anh Triệu giúp đỡ, lá bùa trong tay hắn vậy mà chẳng có tác dụng gì cả.

Dương Tử là người thảm nhất, sống sờ sờ bị quỷ hồn của ông bà trưởng thôn Hồ xé làm đôi, máu văng khắp người lão Phạm và Lạc Đà.

Mà đúng lúc lão Phạm sắp bị hai con quỷ giết chết, hắn đã kéo Lạc Đà đẩy qua, Lạc Đà chống cự được một lúc nhưng cũng chết ngay sau đó...

Lúc sau, Trịnh Miểu mặc váy cưới bay vào, lợi dụng sự hỗn loạn lúc này, Ngô Vĩnh đã trốn thoát khỏi phòng.

"Cứu mạng, anh Triệu, cứu mạng." Ngô Vĩnh khóc lóc thảm thiết.

Nhà Hồ Thành Tài cách nhà Hồ Thành Hải không xa, chỉ cách mấy bước chân, Ngô Vĩnh vừa hét, vừa không khỏi vô cùng hối hận vì sao mình lại muốn đánh bạc, nếu...

Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi, nếu anh Triệu không cứu hắn, Ngô Vĩnh nghiến răng nghiến lợi, vậy thì đừng trách hắn có lỗi, lá bùa dán ngay ngoài cửa, ai cũng có thể xé xuống.

Nhưng ngay khi Ngô Vĩnh chạy đến cửa phòng anh Triệu, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra.

Hết chương 115.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com