Chương 75:
Đám người của Ngũ Hạ Cửu ở trong phòng không được bao lâu thì bị người hầu của Trình gia gọi ra sảnh trước, nói là sở trưởng Lý có chuyện muốn nói với họ.
Sau khi đi qua, bọn họ phát hiện ra hầu hết mọi người đều có mặt ở đây, ngoài sở trưởng Lý, còn có đội phó Thời, cảnh sát trưởng Trình và Trình Kế Minh.
Ngay cả Trang Diệu Linh cũng đang ngồi trên ghế ở sảnh trước, dùng khăn tay che miệng ho nhẹ, sắc mặt cô ta càng tái nhợt hơn hôm qua.
Có lẽ là vì đêm qua đã chính mắt nhìn thấy Trang lão gia biến thành cương thi.
Phía sau Trang Diệu Linh là một nha hoàn và Hoa Nguyệt.
Đây là muốn nói chuyện gì?
Ngũ Hạ Cửu và V tiên sinh không khỏi liếc nhìn nhau, sau đó bọn họ đứng ở sảnh trước chờ chỉ thị của sở trưởng Lý.
Sở trưởng Lý nói: "Thôn Trang Phủ đã bị bệnh dịch và cương thi tàn phá, giờ đây còn đe dọa nghiêm trọng đến sự an toàn của người dân thị trấn Trang Phủ."
"Ta đã được điều đến trấn Trang Phủ này để nhậm chức nên không thể mặc kệ chuyện này được."
"Vì vậy, ta muốn cử các người đi thôn Trang Phủ điều tra một chút, xem tình huống hiện tại ở đó ra sao?"
"Đội một, đêm qua ta đã thấy biểu hiện anh dũng của các người, ta tin tưởng các người sẽ có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ lần này, thành công mang về tình báo của thôn Trang Phủ."
[Xin chúc mừng các hành khách đã kích hoạt tuyến phụ bắt buộc―― "Phân công nhiệm vụ của sở trưởng Lý". Số lượng hành khách tham gia: Sở trưởng Lý tự do quyết định. 】
[Yêu cầu tham gia: Không có yêu cầu đặc biệt, nhưng vui lòng luôn mang theo vật phẩm tự vệ bên mình. Thời gian tham gia: không giới hạn. 】
Có vẻ như đây là một nhiệm vụ phụ bắt buộc phải hoàn thành.
Nhưng nếu tất cả bọn họ đều rời khỏi trấn Trang Phủ vậy sẽ không có ai bảo vệ sở trưởng Lý...
Tuy rằng còn có ba đội cảnh sát khác, nhưng có thể tưởng tượng, nếu có tình huống nguy hiểm bất ngờ thì bất kể là ba đội hay bốn đội cũng đều vô dụng.
Hơn nữa, sở trưởng Lý vẫn đang ở trong Trình gia.
Trước khi biết được tên nội gián là ai, bên cạnh sở trưởng Lý bắt buộc phải có hành khách đi cùng.
Xa Hạ Thế Giới đã đưa ra nhắc nhở rất rõ ràng ――"Bảo đảm an toàn cho sở trưởng Lý" không thể mắc sai lầm được.
Cho nên Ngũ Hạ Cửu nói: "Sở trưởng, nếu chúng tôi đều đi thôn Trang Phủ, không phải sẽ không có người bảo vệ cho ngài sao?"
"Nếu cương thi lại tấn công Trình gia, ngài có thể bảo đảm những cảnh sát khác có thể bắt được cương thi sao?"
Những lời này vừa nói ra, cảnh sát trưởng Trình lập tức cảm thấy bất an.
Ông ta không khỏi nghiêng người nói với sở trưởng Lý: "Chúng ta có nên xem xét lại việc này một chút không, ngài không thể để tất cả bọn họ đều đến thôn Trang Phủ."
"Quả thực cần phải để lại một hoặc hai người để bảo vệ sự an toàn của ngài, ngài thấy sao..."
Sở trưởng Lý cân nhắc một lúc, gật đầu nói: "Quả thật nên vậy, vậy... cậu và cậu, hai người ở lại đi."
Ông ta duỗi tay chỉ vào hai người.
Một người là Chung Nam, một người là Lão Cẩu.
Lão Cẩu không ngờ mình lại nằm trong số những người ở lại, nhất thời trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn.
Không cần suy nghĩ kỹ cũng biết lúc này thôn Trang Phủ nguy hiểm như thế nào, giống như đầm rồng, hang hổ, không biết được thứ gì đang chờ đợi họ, thậm chí có thể là có đi mà không có về.
Tất nhiên không cần phải đi là tốt nhất.
Vì vậy, Lão Cẩu đã cố gắng hết sức để đè xuống vẻ mặt vui vẻ đáp "vâng".
Chung Nam lại rất bình tĩnh, nhưng lại có chút lo lắng nhìn Ngũ Hạ Cửu và những người khác.
Lúc này, đội phó Thời nói: "Sở trưởng, hay là để tôi dẫn đội đến thôn Trang Phủ đi, để bọn họ đi một mình thì tôi cũng không yên tâm lắm, nếu lỡ có người lâm trận bỏ trốn thì sao..."
"Ai sẽ lâm trận chạy trốn chứ?" Jack nhịn không được sảng giọng ngắt lời anh.
Đội phó Thời ngước mắt nhìn Jack, đôi mắt bị cặp kính che đi một phần, khóe miệng nhếch lên, nhưng trên mặt lại không có chút ý cười nào nói: "Đương nhiên tốt nhất là không có."
"Hơn nữa, tôi có nói là anh sao? Đừng kích động."
Jack bị anh nhìn đến không dám mở miệng nữa, nuốt nước bọt ngừng nói, nhưng không khỏi chửi rủa trong lòng ―― Chẳng qua chỉ là một NPC thôi, có cái gì đáng sợ đâu.
Sở trưởng Lý nói: "Như vậy cũng tốt, vậy cậu dẫn đội đi, nhớ chú ý an toàn."
"Hôm nay các người ra ngoài mua một ít dao cùng vũ khí về, còn có một ít móng lừa đen, gạo nếp các loại dùng để đối phó cương thi, cũng nên chuẩn bị sẵn một chút."
"Sáng sớm ngày mai khởi hành đi thôn Trang Phủ, trước khi trời tối có thể trở về thì càng tốt."
"Được, tôi đã hiểu, sở trưởng." Đội phó Thời trả lời.
Sau khi phân phối công việc xong, sở trưởng Lý cho bọn họ rời đi.
Sáng nay, cảnh sát trưởng Trình sai người tìm được hai con ngựa, đích thân sở trưởng Lý viết thư nhờ vị đạo trưởng kia tới đây, sau đó sai hai cảnh sát của đội thứ hai nhanh chóng ra roi thúc ngựa rời khỏi trấn Trang Phủ đi tìm người.
Nhưng muốn tìm người ít nhất phải mất một khoảng thời gian, không biết khi nào sẽ quay lại.
Không có thời gian để lãng phí, Lão Cẩu và Chung Nam ở lại Trình gia, trong khi nhóm Ngũ Hạ Cửu ra ngoài mua đồ cho chuyến đi đến thôn Trang Phủ.
Rốt cuộc, ngoại trừ súng ngắn thì trong tay bọn họ không có vật phẩm tiện dụng nào khác có thể đối phó với cương thi.
Đội phó Thời dẫn người đi trên con đường vắng tanh của trấn Trang Phủ, rõ ràng là ban ngày nhưng lại yên tĩnh đến mức dường như chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của chính mình.
Nghĩ đến sáng mai bọn họ sẽ phải đi đến thôn Trang Phủ, Vương Tiểu Minh không khỏi thấp giọng nói: "Tôi, tôi cũng muốn ở lại Trình gia."
Bạn gái Hoa Nguyệt của cậu ta không có tên trong hàng ngũ cảnh sát vì "thân phận" của cô ấy, nên sở trưởng Lý đương nhiên loại Hoa Nguyệt ra khỏi nhiệm vụ điều động này.
Hoa Nguyệt cũng có thể ở lại Trình gia, không cần phải đi thôn Trang Phủ.
Nghe được cậu ta lẩm bẩm, Jack nói: "Cậu cũng có thể không đi."
Vương Tiểu Minh kinh ngạc quay đầu lại hỏi: "Tôi có thể không đi sao?"
Jack cười lạnh hai tiếng: "Bây giờ nhiệm vụ phụ đã bắt đầu, người cũng đã chọn xong, cậu cảm thấy vấn đề còn ở chỗ đi hay không đi nữa sao?"
"Đừng mơ mộng nữa, còn không bằng nên suy nghĩ xem làm sao để có thể sống sót ở thôn Trang Phủ."
"Mặc dù nói là sáng mai chúng ta sẽ khởi hành sớm và trở về trước khi trời tối, nhưng không có gì đảm bảo rằng trên đường đi sẽ không xảy ra tình huống ngoài ý muốn nào."
"Thực hiện loại nhiệm vụ phụ này ở Xa Hạ Thế Giới, tôi không nghĩ chúng ta có thể trở về an toàn mà không gặp nguy hiểm gì."
Vương Tiểu Minh tái mặt trước những lời này của Jack.
Giáo sư Đường đẩy kính lên nói: "Jack nói đúng, một khi nhiệm vụ phụ đã bắt đầu thì không thể lùi bước được."
"Vì số lượng người tham gia không do chúng ta quyết định, nên từ bây giờ chúng ta nên bắt đầu chuẩn bị mọi thứ để đảm bảo an toàn cho bản thân. Ít nhất, chúng ta phải có thể sống sót trở về từ thôn Trang Phủ."
"Hơn nữa, rất có thể sẽ phát hiện được nhiều tin tức và manh mối hơn ở thôn Trang Phủ, điều đó có nghĩa là tấm vé cuối cùng chúng ta lấy được sẽ có thời gian dài hơn, chuyện này có cả tốt lẫn xấu."
Sắc mặt Vương Tiểu Minh khá hơn một chút, chậm rãi thở ra, ừ một tiếng.
Đội phó Thời một mình đi phía trước, giống như không biết những chuyện xảy ra phía sau.
Một lúc sau, anh dừng lại, quay người nói với đám người Ngũ Hạ Cửu: "Tách ra ở đây, hai người một đội đi mua đồ rồi quay lại."
Trước khi rời đi, người hầu của Trình gia đã chỉ đường đi.
Mặc dù hiện tại hầu hết mọi người ở trấn Trang Phủ đều đang ở trong tình trạng đóng cửa nhưng những ông chủ cửa hàng cũng sẽ không từ chối tiền đưa đến cửa.
Quyết định cuối cùng là V tiên sinh và Jack đi mua gạo nếp, còn giáo sư Đường và Vương Tiểu Minh đi mua móng lừa đen, chu sa và giấy bùa vàng.
Đội phó Thời và Ngũ Hạ Cửu đi mua vũ khí.
Những người hầu của Trình gia cho biết, ở trấn Trang Phủ có một cửa hàng đặc biệt chuyên bán giấy bùa, chu sa, dây thừng đỏ, nến nhang... đó là nghề của người chết.
Trước đây, những người cản thi đi ngang qua trấn Trang Phủ thỉnh thoảng sẽ đến cửa hàng đó để mua đồ. Khi có thời gian, họ sẽ kể những câu chuyện đã xảy ra trong quá trình dẫn thi.
Cảnh sát trưởng Trình nghe được tin đồn về cương thi phần lớn đều xuất phát từ đó, có thể còn có bán móng lừa đen.
Trước khi tách ra, Ngũ Hạ Cửu nói: "Chú ý xem trong cửa hàng đó có bán kính đồng bát quái và kiếm gỗ đào hay không, nếu không có kiếm gỗ đào thì cành gỗ đào cũng được."
"Kính bát quái là tinh chất kim loại, bên trong sáng bên ngoài tối, có tác dụng cảnh báo trước."
"Kiếm gỗ đào chắc không cần tôi nói nhiều, mọi người đều đã biết."
Vương Tiểu Minh: "Tôi biết, muốn đối phó cương thi cần có gà trống và máu chó mực, lúc đi mua đồ cần phải chú ý một chút."
V tiên sinh: "Gà trống và máu chó mực cứ giao lại cho hai chúng tôi đi."
Không lâu sau, mọi người đã tách ra.
Ngũ Hạ Cửu theo đội phó Thời đi về một hướng.
Cả hai đều im lặng bước đi mà không ai nói gì.
Sau khi rẽ vào một con phố, bọn họ đột nhiên nghe thấy tiếng búa phát ra từ phía trước, nó càng trở nên rõ ràng hơn khi cả hai đến gần.
Ngũ Hạ Cửu và đội phó Thời liếc nhìn nhau, sau đó hai người nhanh chóng đi về phía phát ra tiếng rèn.
Mặc dù không có ai ở trấn Trang Phủ dám ra ngoài, nhưng thực tế vẫn có những người đang làm việc bên ngoài.
Khi Ngũ Hạ Cửu và đội phó Thời đi đến đây, có một người đứng cạnh bếp lò quay lưng về phía họ, lấy ra một khối sắt nóng đỏ từ trong bếp lò.
Sau đó, người đàn ông quay lại đối mặt với Ngũ Hạ Cửu và đội phó Thời.
Nhìn thấy hai người đột nhiên xuất hiện bên ngoài quầy hàng, người đàn ông cũng không mấy ngạc nhiên, chỉ nhàn nhạt nâng mí mắt lên một chút rồi lại im lặng tiếp tục làm việc.
Anh ta cầm búa đập vào khối sắt màu đỏ, tia lửa bắn ra từ khối sắt.
Ngũ Hạ Cửu bị bộ dáng của người này làm cho sửng sốt trong giây lát.
Bởi vì toàn bộ khuôn mặt của người đàn ông nọ dường như đã bị bỏng và biến dạng. Không, không phải bị bỏng, mà là...
Đôi mắt của Ngũ Hạ Cửu không khỏi rơi vào khối sắt dưới tay người đàn ông đang bị đập liên tục ―― đó dường như là một vết sẹo được tạo thành do sắt nóng gây ra.
Lần lượt có vài nơi rõ ràng liên tiếp bị đóng dấu mấy lần, hình dáng ban đầu đã sớm mất đi hoàn toàn.
Trên mặt không còn một chút da thịt nguyên vẹn, nhìn rất hung tợn và đáng sợ.
Anh ta cao lớn, cơ bắp dường như phồng lên do rèn luyện liên tục, phần thân trên của anh ta chỉ mặc một chiếc áo khoác không tay và một chiếc tạp dề chống cháy.
Và phần da hở ra hầu hết đều có vết sẹo...
Chuyện gì đã xảy ra với người đàn ông này?
"Có chuyện gì?"
Dường như nhìn thấy hai người chỉ đứng trước quầy hàng không lên tiếng, người đàn ông này mới mở miệng hỏi, giọng nói vô cùng khàn khàn khó nghe.
Ngũ Hạ Cửu hồi lâu mới nói: "Mua đao."
Hết chương 75.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com