Chương 6: Đêm giao thừa
Những tháng trời rét buốt cuối cùng cũng qua. Mùa xuân đã tới, cây cối đang đâm chồi, muôn vật như đang hồi phục sức sống sau khoảng thời gian ủ mình trong cái lạnh thấu xương. Tiếng những chú chim hót ríu rít khắp cả hoàng cung. Mà đúng rồi, còn vài tuần nữa là Tết. Từ lúc Trần Cảnh ghé thăm nàng tới giờ hứa hẹn đêm giao thừa sẽ đón cùng nàng thì chưa thấy ngài ghé lại lần nào.
Không biết những dịp Tết trước nàng ấy đón Tết như thế nào nhưng lần này Chiêu Thánh nàng sẽ không cô đơn nữa đâu. Tôi thầm nghĩ trong lòng nhìn về hướng Chiêu Thánh đang ngồi đọc sách trong thư phòng. Bỗng bên ngoài có tiếng nói vọng vào:
_ Cô cô! Con lại đến thăm Người đây.
Thì ra là Quốc Tuấn đến thăm nàng. Chỉ cần nhìn thấy ngài ấy, Chiêu Thánh dù trong lòng nàng đang buồn rầu thế nào tự khắc cũng sẽ vui lên. Nàng liền vội đi ra ngoài gặp Quốc Tuấn khác với phong thái chậm rãi mỗi khi đi gặp Trần Cảnh.
_ Hôm nay phụ thân không bắt con học hay sao mà có thời gian rảnh rỗi đến thăm cô cô đây.
_ Suỵt! Cô cô, nay con đành liều trốn một bữa đó. - Quốc Tuấn đặt ngón tay nhỏ bé của mình ngay miệng Chiêu Thánh. Ngài ấy cũng có lúc lém lỉnh như vậy.
_ Cô cô biết không? Hôm qua con mới học một thế võ mới đó. Người có muốn xem không, con biểu diễn cho Người xem?
_ Được được, Quốc Tuấn mau biểu diễn cho ta xem nào!
Các cung nữ bày bàn ghế ra sân cho nàng ngồi. Tôi thì vội vã chạy xuống bếp pha trà làm những món điểm tâm theo lời dặn của Chiêu Thánh để chút nữa sẽ chiêu đãi ngài ấy. Phía giữa sân, một cậu bé 10 tuổi đang phô những thế võ mà mình được truyền thụ. Đám cung nữ chúng tôi được một phen trầm trồ! Mới nhỏ như vậy mà võ công của ngài ấy đã giỏi đến thế bảo sao sau này quân ngoại xâm bị ngài ấy dẹp sạch.
Chiêu Thánh vừa quan sát vừa tấm tắc khen ngợi:
_ Đứa trẻ này quả nhiên lợi hại, giỏi đến như vậy!
Biểu diễn xong rồi, Quốc Tuấn hớn hở chạy đến bên Chiêu Thánh hỏi nàng:
_ Cô cô, Người thấy thế nào? Con biết bản thân con còn thiếu sót mong cô cô bỏ qua.
_ Quốc Tuấn con là giỏi nhất. Kì này cô cô phải thưởng cho con mới được. - Chiêu Thánh lấy phần điểm tâm đã kêu nhà bếp chuẩn bị đưa hết cho Quốc Tuấn, số điểm tâm này toàn là món ngon mà ngài ấy thích.
_ Sao hả? Con có thích không?
_ Dạ thích ạ.
_ Cô cô còn một món quà cho con nữa nhưng có một điều kiện.
_ Điều kiện gì ạ?
_ Con phải vẽ một bức chân dung về ta!
_ Cô cô yên tâm con nhất định sẽ vẽ cô cô trở nên xinh đẹp!
Sau đó, tôi liền đi mang giấy mực ra cho ngài ấy vẽ. Ở ngoài sân, ngài ấy chăm chú vẽ. Vứt một tờ, hai tờ rồi ba tờ, ngài ấy cứ vẽ được vài đường là liền vò giấy vứt đi vẽ lại.
Trong phòng, Chiêu Thánh đang thêu một chiếc khăn tay. Từng đường kim mũi chỉ hài hòa, tinh tế. Thêu được vài đường nàng dừng tay lại, hướng ánh nhìn ra sân, nhìn cậu bé đang mải mê vẽ ngoài đó.
_ Diệu, nếu như bây giờ con trai ta còn sống ắt hẳn sẽ rất thân với Quốc Tuấn. Mỗi lần Quốc Tuấn đến nó sẽ chạy ùa ra rồi hai đứa sẽ bày trò tinh nghịch. Bày trò xong thì sẽ chỉ bảo văn võ cho nhau, cùng nhau lớn lên. Ở xa trường, hai đứa trẻ ấy sẽ chinh chiến cùng nhau. Em thấy kết cục đẹp lắm đúng không?
Chiêu Thánh nàng ấy đã từng có một đứa con với Trần Cảnh nhưng oan nghiệt thay đứa trẻ ấy vừa sinh ra đã tạm biệt cõi đời. Đứa trẻ ấy còn chưa nhìn thấy ánh sáng mặt trời, còn chưa kịp thấy mặt đấng sinh thành của mình, còn chưa kêu phụ hoàng, mẫu hậu. Mất đi đứa con thì cuộc đời nàng cũng mất đi từ đó.
_ Đúng là đẹp nhưng Công chúa nếu thái tử còn sống thì chưa chắc gì Quốc Tuấn có thể gặp được Người. Mà không gặp được Người thì sao có thể gặp thái tử mà trở nên thân thiết!
_ Em nói đúng lắm! u cũng là cái duyên cái phận.
_ Ngay từ lúc quen biết đứa trẻ này, ta đã xem nó như con trai của mình. Ta dành tình cảm của một người mẹ cho Quốc Tuấn, cái mà ta chưa thể làm cho Trần Trịnh. Ta đã tự nhủ rằng nhất định phải bảo vệ tốt đứa trẻ này dù phải dùng cả tính mạng này. Em cũng biết đó lúc ấy ta đã cầu xin Trần Cảnh phải đối xử tốt với Quốc Tuấn. Đây là lần thứ hai ta hạ mình cầu xin chàng ấy. Em có muốn biết lần thứ nhất là để làm gì không?
_ Nếu như Công chúa muốn nói thì em mới dám nghe.
_ Lần thứ nhất là để cầu xin chàng ấy cứu con của chúng ta. Ta nhớ lúc đó khí trời mát mẻ, cả hoàng cung được tin Hoàng hậu đang chuyển dạ...
Thiên Ứng Chính Bình năm thứ nhất tức năm 1232.
_ Quan gia! Hoàng hậu chuyển dạ rồi! - Ở chính điện vang lên tiếng nói cùng tiếng bước chân hấp tấp của vị Công công.
_ Được rồi! Ta sẽ qua đó...
_ Quan gia, việc triều chính vẫn còn xin Ngài hãy giải quyết trước ạ. Ngài phải lo nghĩ cho quốc gia còn Hoàng hậu đã có bà đỡ, nhũ mẫu và các cung nữ lo rồi ạ! - Người bên cạnh lên tiếng ngăn lại.
_ Thái sư, chuyện này...
Thái sư! Đó là Thái sư Trần Thủ Độ người đã dựng nên thế cục này. Khuôn mặt Thái sư nghiêm khắc, ngài ấy chau mày lại.
_ Thôi được, ngươi mau lui xuống đi! - Trần Cảnh ra lệnh cho Trần Công công trở lui.
Tại điện Thiên An. Tiếng người nói, tiếng la, tiếng đồ vật phát ra huyên náo. Những bước chân vội vã của các cung nữ, họ thay phiên bưng chậu nước mới theo lệnh của bà đỡ.
_ Cố lên! Sắp ra rồi, Hoàng hậu Người phải cố lên!
Nằm trên giường, Chiêu Thánh đang dùng hết sức, người nàng đã đổ mồ hôi khắp nơi. Tay chân bám víu khắp nơi.
_ Hoàng hậu, cố lên, cố lên! - Tiếng thúc giục của bà đỡ mỗi lúc giục mạnh hơn
_ Oe oe oe!
_ Ra rồi, là con trai. Là Thái tử. Hoàng hậu đã hạ sinh Thái tử rồi. - Bà đỡ ôm đứa bé vừa mới sinh trên tay rồi từ từ trao lại cho Chiêu Thánh.
Dù đã mệt rã người nhưng ẩm đứa con của mình trong tay nàng vẫn trao cho nó một cái nhìn âu yếm. Nhưng ông trời không để sự việc được êm đẹp đến vậy. Mấy canh sau, tiếng khóc dần dần tắt đi. Đứa trẻ trong tay nàng dần lạnh lại, không nhúc nhích. Chiêu Thánh lúc này cảm nhận có gì đó không ổn liền kêu người tới. Sau một đỗi khám Ngự y cho biết đứa trẻ này đã không còn nữa rồi.
Lời nói ấy như sét đánh ngang tai, Chiêu Thánh người bủn rủn nhìn đứa bé trong tay mà không tin đó là sự thật:
_ Trần Trịnh, con còn sống mà đúng không? Con sẽ không bỏ mẫu hậu bỏ phụ thân mà đi đúng không?
Chiêu Thánh cứ ôm khăng khăng đứa bé mặc những lời khuyên nhủ của những người xung quanh. Chập tối, Trần Cảnh mới tới, đứa trẻ cũng đông cứng lại rồi.
Ngự y cũng đã nói chuyện này cho ngài ấy biết nên khi đến bộ dạng ngài ấy như người mất hồn. Ngài ấy nhìn Chiêu Thánh, Chiêu Thánh nhìn lại ngài ấy.
_ Trần Cảnh, con chúng ta!
Trần Cảnh bước tới gần giường nhìn đứa bé mà rơi lệ nói:
_ Chiêu Thánh, con của chúng ta chết rồi!
Nói rồi trở gót vội đi. Từ trên giường Chiêu Thánh ẩm đứa bé vội bước xuống chạy về Trần Cảnh, quỳ xuống van xin ngài. Tình cảnh ấy quá đau xót.
_ Trần Cảnh, thiếp xin chàng hãy cứu Trần Trịnh. Nó chưa chết, chàng hãy ôm nó đi, dùng hơi ấm của người cha mà sưởi ẩm cho nó đi. Thiếp hạ mình mà xin chàng! - Từng giọt lệ cứ thế mà rơi xuống trên má nàng.
Nhưng đổi lại được gì? Là sự lạnh lùng của ngài ấy cho nàng. Ngày hôm ấy, khí trời mát mẻ nhưng lòng nàng thì lạnh, tim nàng thì đóng băng rồi. Sau đợt ấy, sự vui vẻ hằng ngày của Chiêu Thánh cũng không còn nữa.
Chiêu Thánh kể xong mà người cũng như không còn sức sống, một nỗi buồn đang ngự trị. Đó chính là vết thương sâu nhất mà qua bao năm tháng cũng vĩnh viễn không lành lại. Chiếc khăn đang thêu trên tay cũng bị nàng làm rơi xuống.
_ Chỉ có con ta, đứa trẻ mà ta xem như con thì ta mới hạ mình mà cúi xin người khác. Còn những kẻ khác không đáng.
Trời xế chiều rồi!
Quốc Tuấn xin được cáo lui. Trước khi rời khỏi ngài ấy còn hẹn Tết này sẽ ghé ăn Tết cùng Chiêu Thánh. Tôi cùng các cung nữ dọn dẹp ngoài sân. Tôi nhặt những tranh giấy bị vò nát trên sân lên, mở ra xem. Cũng đẹp và rất thực nhưng đối với ngài ấy đó chưa phải là vị cô cô trong mắt ngài.
Tết đến rồi!
Cây đào trong sân nở rộ hoa, một màu hồng phủ khắp sân. Quan gia mà thấy cảnh này thì đắc ý lắm. Các nô tài, nô tì đang tất bật quét dọn trang trí trong cung. Nhà bếp thì bận bịu gói bánh chưng và có cả Chiêu Thánh nữa, nàng ấy cũng làm. Vì Tết năm nay Quan gia sẽ ăn Tết cùng nàng và cũng có Quốc Tuấn nên mới nhiều việc như vậy chứ mọi năm số bánh chưng đếm trên đầu ngón tay, cảnh sắc cũng không trang hoàng như vậy. Mứt Tết cũng đã được bày dọn đầy đủ, nhìn chung quy Tết thời xưa cũng không khác Tết thời hiện đại cho lắm.
Nay là giao thừa!
Cái cảm giác giao thừa mọi năm với tôi thì lúc nào cũng sẽ là thích thú, vui mừng mong thời gian trôi nhanh cho tới tối để đón giao thừa xem pháo hoa rồi sang mùng một để được đi chơi Tết. Nhưng lần này thật đặc biệt là tôi đón Tết cùng Chiêu Thánh, không biết ở thời gian hiện tại ra sao rồi.
Đêm đó, bánh mứt được dọn ra. Chiêu Thánh sai cung nữ dọn bàn ra sân ngồi để đợi một người tới đón giao thừa với nàng. Đợi mãi nhưng vẫn không thấy người đâu.
_ Bây giờ là canh mấy rồi?
_ Đã là canh hai rồi!
Chiêu Thánh lộ vẻ buồn rầu, thở dài ngao ngán.
Từng giờ trôi qua.
Trên bầu trời những đốm pháo nhỏ đã được bắn lên kèm theo tiếng " đùng đùng đùng" Rồi đến những đốm pháo hoa thật bự tỏa khắp trời. Tôi ngước nhìn lên, pháo hoa rực rỡ quá nhưng có người không thấy vậy. Nàng ấy cũng ngước lên trời nhìn từng đợt pháo đang được bắn lên từ phía chính điện.
_ Ta nhớ hồi nhỏ ta rất thích Tết. Vì đến Tết ta sẽ được gần phụ hoàng, gia đình ta sẽ sum vầy. Có rất nhiều đồ ăn, ta sẽ được lì xì và đêm giao thừa ta có thể ngắm pháo hoa cùng phụ hoàng, lúc ấy pháo hoa rất đẹp. Ta sẽ được phụ hoàng bế lên cao mỗi khi ta nói mình không thấy rõ, muốn mình chạm gần tới bầu trời. Ta sẽ ngồi trong lòng phụ hoàng vừa ăn bánh mứt yêu thích vừa được nghe Người kể những câu chuyện thời tổ tiên, phụ hoàng còn căn dặn ta phải bảo vệ cơ nghiệp nhà Lý. Nhưng giờ phụ hoàng ta không còn nữa, nhà Lý cũng không còn nữa, cảnh tượng ấy cũng biến mất rồi nếu muốn tìm có chăng là ký ức mỗi khi ta nhớ về. Những thứ quà bánh lúc ấy là tuyệt nhất, pháo hoa cũng đẹp nhất nhưng giờ đây sao xa lạ quá. Lớn như vậy ta mới hiểu, thứ ta yêu thích lúc đó không phải đồ bánh mứt này, không phải pháo hoa rực rỡ kia mà là phụ hoàng. Thứ ta thích nhất là được ở bên cạnh Người.
Không gian lúc giờ trầm lặng.
_ Ta nhớ Người! Người ta nói phụ thân ta điên nhưng ta hiểu rõ ông ấy rất tỉnh táo, tỉnh táo để làm vậy để những người thân yêu của ông ấy được an toàn. Từng cử chỉ của ta và ông ấy đều có người theo dõi, mỗi lần gặp ta ông ấy phải giả điên rồi chơi đùa cùng ta. Nhưng lúc ta phải tạm biệt ông để quay về, ông luôn miệng nói "Phật Kim, ta thương con". Lúc đó từ đáy mắt của ông ta biết ông không điên, đây là bí mật của ta và phụ hoàng. Trước khi mất, ông ôm ta vào lòng dặn dò ta phải sống cho thật tốt, nói ta né xa đám người nhà Trần ra mà ta không tin và ta đã nhận kết cục đắng. Phụ thân chắc đang buồn ta lắm, triều Lý chắc đang căm phẫn ta lắm.
Tết là lúc để gia đình đoàn viên nhưng giờ đây Chiêu Thánh nàng còn ai đâu. Mẫu hậu nàng thì đã là phu nhân của người khác, tỷ tỷ nàng thì thành Hoàng hậu của người nàng yêu thương, còn phụ thân nàng đã mất rồi. Từ lúc phụ thân nàng mất cũng là lúc nàng mất đi gia đình của mình. Khoảng thời gian đẹp đẽ ấy của nàng cũng không thể trở lại nữa.
Vì quá mệt mà nàng ngủ thiếp đi. Đêm giao thừa hóa ra lại tâm trạng như vậy. Người người ngoài kia thì vui biết bao nhưng nàng thì chỉ còn những kỉ niệm, sự u sầu cứ đeo bám nàng từng cơn từng cơn. Quan gia ngài ấy sao lại thất hứa như vậy!
Sáng sớm.
Từ sau Chiêu Thánh có một bàn tay choàng áo qua người nàng, cái choàng chứa đựng biết bao tình cảm yêu thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com