CHƯƠNG 10
CHƯƠNG 10
Toàn bộ người trên Thiên giới đều cho rằng ta bị trọng thương, mỗi ngày đều ở trong Trục Nguyệt Cung mà dưỡng thương. Lãnh Vô Tuyệt lại hạ lệnh cấm, không cho ta bước khỏi cửa nửa bước.
Cho nên ta chỉ có thể thừa dịp hắn bận rộn xử lý chính vụ của Thiên giới mà lén rời khỏi Trục Nguyệt Cung, lại đi một chuyến tới Tinh Lam Sơn.
Ta đi lần này, hoàn toàn vì để đối phó với Hỏa Lăng Vân, dã tâm của hắn ta quá lớn, ngày sau có khả năng sẽ là chướng ngại cho ta, vì thế vẫn nên sớm diệt trừ hắn thì tốt hơn.
Thân phận của ta lúc này không tiện tiến vào Ma giới nên đành phải đến Tinh lam Sơn thử vận may một phen. Không ngờ răng, lại thật sự gặp được Hỏa Lăng Văn ở thác nước lần trước.
Hắn cũng nhìn thấy ta, nhưng không tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ nở nụ cười hời hợt, biểu cảm dường như rất đỗi quen thuộc với ta. “Thu trưởng lão, lại gặp mặt. Chúng ta quả thật rất có duyên!”
Vương bát đản! Ta tại sao tới nơi này, hắn căn bản đã rõ trong đầu, thế mà lại còn giả bộ như không, hắn đây là muốn cùng ta thử xem kỹ năng diễn xuất của ai cao hơn sao? Nếu đã vậy, ta sẽ cùng hắn chơi đùa một chút.
Ta tỏ vẻ ngạc nhiên nhíu mày, nói: “Phòng thủ ở Tinh Lam Sơn rõ ràng đã tăng cường lên rất nhiều, Ma quân sao còn có thể xuất hiện ở đây?”
“Bất quá chỉ là vài đạo phù chú, lại thêm vài tên tiểu tiên hạ đẳng thôi, làm sao ngăn được ta?” Hắn không thèm để ý nhún vai đáp.
“Phòng giữ của Thiên giới xưa nay là do ta phụ trách, ngươi nói như thế hóa ra là đang trách Tư Cùng ta làm việc thất trách sao?” Ta vừa nói vừa chuyển tay giấu ra phía sau, âm thầm ngưng tụ linh lực.
Hỏa Lăng Vân trừng lớn hai mắt, cười mờ ám. “Nói vậy thật không phải, bản lĩnh của Thu trưởng lão ta sớm đã được lĩnh giáo, nhất là chiêu trở mặt kia, quả thật bội phục tốc độ của ngươi, ngay cả Thiên đế cũng bị ngươi xoay như chong chóng!”
Ta lừa gạt Lãnh Vô Tuyệt là một chuyện, hiện bị kẻ khác nói lại là một chuyện khác, thật sự không thích nghe từ trong miệng kẻ khác nhắc tới chuyện này, vì thế ta cũng không tranh luận với hắn, chỉ dứt khoát thay đổi đề tài.
“Kỳ thật Tư Cùng vẫn luôn không rõ một việc. Ma quân cam chịu mạo hiểm đến Tinh Lam Sơn này, lại không tiếc dùng phương pháp cấm kỵ để tăng cường linh lực của mình, cuối cùng là vì cái gì?”
“Đương nhiên là vì để tập hơn tất cả năng lực chống lại Thiên giới rồi! Qua vài tháng nữa chính là thiên địa dị biến ba ngàn năm xảy ra một lần, đó là thời khắc Thiên giới phòng thủ yếu kém nhất, ta phải nắm chắc được thời gian này mới được!”
Ta cả kinh, vô thức tiến lên từng bước, hỏi: “Thiên địa dị biến ba ngàn năm một lần này, ngươi làm sao biết được?” Đây chính là chuyện cơ mật nhất của Thiên giới, từ trước đến nay chỉ có các thượng tiên ở Thiên giới mới biết được.
Hỏa Lăng Vân liếc ta một cái, ánh mắt đảo một vòng. “Thu trưởng lão thử nói xem?”
“Chẳng lẽ là Vô Thượng Tinh Quân?” Ta sau này mới biết được, hồ yêu ngàn năm kia chính là muội muội của Hoa Lăng Vân, nghĩ tới ả ta cũng giống như tên nam nhân đang đứng trước mặt này, yêu thuật dụ dỗ quả thật hơn người.
“Trừ hắn ra cũng không còn ai khác.” Hắn giống như đang buồn rầu thở dài, nói: “Không còn cách nào khác, ai bảo mị lực của ta thật khôn cùng. Kỳ thật ta cũng phiền não về chuyện này lắm.”
“Hỏa Lăng Vân, ngươi đã quyết muốn đối địch cùng Thiên giới?” Hắn ngay cả sự việc kia cũng đã biết, vậy tuyệt đối không thể không trừ bỏ.
Mặt hắn giãn ra cười khẽ, nói: “Đám người Thiên giới các ngươi một lũ tự cho mình thanh cao, nhưng thật chất, chính là một dạng che đậy lau chùi những việc làm dơ bẩn! Dựa vào cái gì mà muốn thống trị Tam giới? Ta nhất định phải làm điên đảo thiên địa luân thường thì sao nào?”
“Hừ!” Ta lạnh lùng cười, nói: “Không việc gì. Chẳng qua cho dù ngôi vị của Thiên đế có đổi chủ, cũng tuyệt không tới phiên ngươi!”
Vừa dứt lời, ta lập tức dùng linh lực biến ra một thanh trường kiếm bạc bay thẳng tới phía hắn.
Hỏa Lăng Vân liền biến ra một đạo hỏa kiếm ngăn cản.
Nhất thời, phong vân biến sắc. Hai người tiếp tục đấu mấy chiêu, thân hình lại giống như chưa hề di chuyển một chút nào.
“Thì ra, Thu trưởng lão cùng ta lại có chủ ý giống nhau. Như vậy, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của mình rồi.”
Song nhãn trầm đi, trên môi lại không tự chủ nở ra nụ cười yết ớt. Trong nháy mắt, ta dựa vào huyễn hình thuật để tránh khỏi công kích của hắn, trực tiếp tiếp cận bên cạnh Hỏa Lăng Vân, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Ma quân nói những lời này, là xem thường ta sao?”
Con ngươi của hắn bỗng chốc mở lớn, lảo đảo lui về phía sau vài bước, thanh âm vặn vẹo thống khổ: “Quả thật trước đây đã quá xem thường Thu trưởng lão, hiện giờ cũng không dám nữa rồi.”
Sắc mặt của Hỏa Lăng Vân lúc này tái nhợt như quỷ, tay phải bị chém thành nhiều vết thương, sâu đến mức có thể thấy cả xương.
Ta liếc mắt nhìn vết máu trên thanh trường kiếm, than nhẹ. Hừ! Thế mà lại cho hắn thoát được chỗ hiểm.
“Kiếm của ta có luyện thêm Thực Cốt thuật, Ma quân quả thật không cần phải vận chân khí đâu.” Ta tốt bụng nhắc nhở hắn một câu.
“Theo như vầy, Thu trưởng lão thật một lòng muốn giết ta.” Sắc mặt Hỏa Lăng Vân lại tái nhợt lần nữa, cuối cùng cũng khôi phục như bình thường. “Bất quá, Thu trưởng lão đi lâu như vậy, Lãnh Vô Tuyệt nếu tìm không thấy ngươi, ngươi đoán hắn sẽ nghĩ thế nào? Thương thế của ngươi khỏi nhanh như vậy, thật sự là khiến người khác không khỏi nghi ngờ!”
“Ngươi …!” Hắn ta ở Thiên giới có an bài mật thám sao? Nếu thật như thế, Lãnh Vô Tuyệt ắt là đã biết ta rời khỏi Trục Nguyệt Cung, nói không chừng, lúc này đang tìm tới nơi đây.
“Thì ra, Ma quân sớm đã chuẩn bị sẵn sàng.”
“Điều đó là đương nhiên!” Hắn nhìn qua vết thương trên tay phải, cười rộ lên lúm đồng tiền động lòng người. “Ta thật sự rất quý trọng tánh mạng của mình.”
“Xem như ngươi lợi hại!” Ta thấp giọng nguyền rủa một tiếng, trường kiếm trong tay suýt đánh rơi.
“Vậy … sau này còn gặp lại!” Nói xong, người đã biến mất vào màn đen phía trong.
Đồ cáo già, so với tưởng tượng của ta còn khó chơi hơn!
Ta nắm chặt hai tay, trong mắt đều là một vẻ tàn nhẫn. “Đấu với ta! Để xem ta làm thế nào đùa chết ngươi!”
Nhưng nghĩ tới mấy tháng sau là thiên địa dị biến, tâm tình của ta liền nặng nề vô cùng. Làm sao phòng thủ ở Thiên giới có thể trở nên yếu như vậy, nếu không tìm được cách, chỉ sợ ngay cả toàn bộ Thiên giới cũng sẽ bị hủy.
Thời gian chỉ còn mấy tháng, nếu ta không thể trước lúc đó làm cho Lãnh Vô Tuyệt nói lời yêu ta … Ha ha! Chuyện đã đến nước này, lại nghĩ đến những chuyện đó, từ thời khắc ta quyết định làm ra chuyện đó, cũng đã không còn đường lui.
Hắn nếu đã đối với ta vô tình như vậy, ta đây sẽ cứ như thế mà hủy diệt, cũng không thể oán hận gì.
Cứ nghĩ như vậy, chẳng mấy chốc, ta đã trở về Trục Nguyệt Cung.
Ta vừa đẩy cửa phòng ra, liền bị cảnh tượng trước mắt làm kinh hãi.
Trong phòng ngập đầy bình dược, đủ loại đủ kiểu, lại đủ màu, chất đống khắp phòng không có chỗ để đi. Trong một khắc đó, ta hoài nghi mình có phải đã đi nhầm vào phòng luyện đan rồi không.
“Ngươi có thương tích trong người, tại sao còn chạy loạn khắp nơi?” Phía sau chợt vang lên một thanh âm lạnh như băng.
Ta ghê sợ quay người lại, chỉ vào cảnh tượng khủng bố trong phòng, hỏi: “Cái, cái, cái này … là ngươi … làm?” Ta run đến nỗi đầu lưỡi cũng di chuyển loạn cả lên.
“Đúng vậy.” Lãnh Vô Tuyệt sắc mặt không chút thay đổi gật đầu, nói: “Chính ngươi nói thích mấy cái bình. Thế nào? Ngươi bây giờ kích động đến mồm cũng mở ra không nổi nữa sao?”
Giờ khắc này, ta hoàn toàn không còn lời nào để chống đỡ, đành phải cố hết sức mà lắc đầu. Ta rốt cuộc đã hiểu cái gì gọi là khóc không ra nước mắt. Làm sao có thể suy nghĩ rồi làm được việc này, nam nhân trước mắt quả nhiên so với tưởng tượng của ta còn đáng sợ hơn.
“Không thích sao?” Sắc mặt của hắn không đổi, thanh âm cũng lãnh đạm như trước, chỉ là hai đôi mắt dường như có chút ảm đạm.
“Ta … rất thích.” Lúc vừa nói, ta chỉ cảm thấy một lực đạo vô hình đập vào người.
Chỉ cần là vật hắn đưa, ta làm sao có thể nói hai chữ “không thích” này. Cũng vì vậy, ta lúc nào cũng sợ bị hắn quên đi? Bất luận hắn có đối xử thế nào với ta, cùng đều không quên được, vứt không được, hận cũng không xong.
Cứ như vậy không dứt, thật đáng đời ta phải chịu nỗi khổ tương tư này.
“Vậy thì tốt.” Lãnh Vô Tuyệt giống như thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Đúng vậy a.” Ta dở khóc dở cười gật đầu. Vì không thể để hắn thất vọng, ta chỉ có thể vạn phần đau khổ thừa nhận sở thích quái quỷ đối với chiếc bình.
Hắn nhìn ta một hồi, đột nhiên hỏi: “Vậy … ngươi không cười sao?”
“Hả?” Ta tuy rằng không hiểu ý hắn, nhưng vẫn phối hợp nghỏe miệng … cười một cái, nụ cười thực có chút cứng ngắt.
“Không phải kiểu cười ngu xuẩn này! Phải … giống như lần trước!” Hắn nhíu nhíu mày, dường như đang tức giận.
Hả? Thì ra, căn phòng đầy ắp các loại bình, toàn bộ chỉ vì cái kia sao! Thật là, đã qua hơn ngàn … năm, hành động của hắn thế nào vẫn không có chút tiến bộ nào a?
Hơn nữa, nói thế nào cũng không cần phải đưa cho ta nhiều bình như vậy chứ? Người này … đến tột cùng là suy nghĩ thế nào a?
“A .. Ha ha!” Ta che miệng cười khẽ một chút, sau đó nâng mắt nhìn hắn, hỏi: “Như vậy, có được không?”
Lãnh Vô Tuyệt cũng không đáp lời, bỗng ghé mặt lại sát ta. Tới gần, gần chút nữa, cuối cùng … lại tựa vào bức tường bên cạnh ta.
Haiz! Thật là đáng tiếc a!
“Ngươi vẫn là … cười rộ lên như vậy đẹp hơn.” Thanh âm của hắn thật thấp, nghe không rõ.
Ta nhất thời cảm thấy trong đầu trống rỗng.
Lãnh Vô Tuyệt nói những lời như thế, có phải chứng minh ta vẫn còn hi vọng không? Chuyện đến lúc này, ta rốt cuộc …. còn có thể tới gần trái tim của hắn không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com