112. Trang chủ Tứ Quý sơn trang x Trang chủ phu nhân
Người ta đồn Tứ Quý sơn trang cất giấu một báu vật rất quý giá.
Tứ Quý sơn trang vốn đã biến mất từ nhiều năm trước bỗng chốc khôi phục từ tro tàn, thậm chí còn hùng mạnh hơn trước, nghe nói đều nhờ có báu vật này. Mà Trang chủ Chu Tử Thư của sơn trang canh giữ nó rất kĩ, thậm chí còn không rời sơn trang nửa bước chỉ để đảm bảo nó không rơi vào tay bất kì ai khác.
Giang hồ tò mò một mà thèm khát mười, trăm phương ngàn kế tìm hiểu điều tra về báu vật đó mà không có chút manh mối nào. Đến các đệ tử sơn trang cũng chưa chắc đã biết về bí mật chấn hưng sơn trang này, trừ đại đệ tử Trương Thành Lĩnh cùng mười tám vị đồ đệ đầu tiên của Chu Tử Thư. Dù thế họ vẫn chưa từng từ bỏ, luôn âm thầm nhắm vào báu vật hiếm có khó tìm này mà Chu Tử Thư đang sở hữu.
Cửu Trảo Linh Hồ Phương Bất Tri năm xưa vì trộm một mảnh Lưu Ly Giáp mà bị sát hại trước đó có thu nhận một đệ tử tên Bất Giác, Bất Giác muốn làm rạng danh sư phụ nên quyết định thâm nhập vào Tứ Quý sơn trang trộm đi báu vật kia. Lợi dụng đoàn người đến bái phỏng sơn trang mà ẩn mình trong tối, luồn lách vào nội viện thăm dò.
Thư phòng của Trang chủ lại không thực sự có gì đặc biệt, Bất Giác còn không tìm được cái gì giá trị liền chuyển sang nơi khác. Phòng ngủ lại càng không giấu thứ gì đáng giấu, thậm chí hơi ấm người ở còn không có. Vị trang chủ này có khi nào không dùng đến nơi này mà ở mật thất canh giữ báu vật nọ? Có thể lắm.
Bất Giác sau một hồi tìm kiếm không thấy điều mình muốn thì nản lòng, quyết định đi lòng vòng một phen, giả vờ bị lạc trong trường hợp bị phát hiện. Khi hắn đi sâu vào bên trong rừng đào thì nghe thấy tiếng tiêu du dương truyền ra từ trên một trong những gốc đào cao nhất, hắn theo phản xạ đi về hướng tiếng tiêu đó.
Người đang thổi tiêu, một thân hồng phấn cùng mái tóc bạc kì lạ của tuổi già trái ngược với khuôn mặt trẻ măng, đang nhắm mắt thả mình theo giai điệu thơ mộng. Tiếng tiêu trong vắt, nếu không phải tâm hồn cực kì sạch sẽ thì sẽ không thể thổi ra khúc tiêu như vậy. Bất Giác cứ mải ngắm nhìn và đắm chìm trong tiếng tiêu, bước đi vô thức giẫm luôn lên một cành cây trên mặt đất.
Tiếng tiêu ngừng.
Đôi mắt người nọ khẽ mở ra, đen láy thu hút, như cái hố sâu nuốt trọn mọi linh hồn nhìn vào nó. Khi y ngoảnh đầu nhìn hắn, trái tim hắn như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
"Vị huynh đài này, huynh không nên ở đây."
Giọng nói trầm thấp vang lên. Nam tử tóc bạc uyển chuyển nhảy từ trên cành cây đang nằm xuống, đáp lên mặt đất nhẹ tựa cánh hoa đào rơi. Ở khoảng cách này Bất Giác có thể nhìn rõ hơn dung mạo của y, thực sự tuấn lãng mê người, có phải cũng nhờ báu vật kia nuôi dưỡng mà thành không? Từ Trang chủ cho tới các đệ tử nhỏ tuổi nhất của Tứ Quý sơn trang đều có vẻ đẹp đặc biệt không ai sánh bằng...
"Tại hạ đường đột rồi, xin các hạ thứ tội. Tại hạ đi cùng nhóm minh chủ võ lâm đến để bái phỏng sơn trang, mải mê ngắm cảnh nên mới lạc đường đến đây. Các hạ hẳn cũng là đệ tử của Tứ Quý sơn trang?"
Hắn vừa dứt lời thì nam tử tóc bạc kia bật cười lớn, "Lạc được vào tận đây sao? Vị huynh đài này cũng vất vả quá rồi."
Mắt thấy bản thân đã bị bại lộ, Bất Giác cũng đánh liều rút kiếm ra kề vào cổ nam tử kia uy hiếp, "Ngươi khôn hồn thì biết điều một chút, ta xưa nay không thích giết người nhưng nếu cần cũng có thể ra tay không thương tiếc đấy."
Nam tử kia chẳng chớp mắt lấy một cái, thong dong liếc mũi kiếm đặt trên vai mình rồi nhìn về phía Bất Giác, "Có việc gì huynh đài cứ từ từ nói."
"Báu vật của Tứ Quý sơn trang đang được cất giấu ở đâu?"
"Báu vật? Báu vật gì?"
"Đừng có giả bộ! Là báu vật mà Chu trang chủ sở hữu, nhờ có nó mà võ công của hắn tiến bộ vượt bậc, Tứ Quý sơn trang ngày một phát triển, võ lâm không ai có thể địch lại đó!"
"Là ai nói vậy? Ta thật sự chưa từng nghe đến."
Nam tử tóc bạc có vẻ thực sự không biết gì, đôi mắt y còn gợi lên hứng thú tò mò muốn hóng chuyện. Có lẽ là đệ tử vào sau chứ không phải một trong mười tám vị đệ tử kia.
"Bỏ đi, có lẽ ngươi không biết gì thật. Cả giang hồ đều khẳng định Chu trang chủ đang nắm giữ báu vật quý giá đó nên võ công của hắn bây giờ không có đối thủ, bản thân hắn cũng không rời sơn trang nửa bước để canh giữ nó. Chỉ có đại đệ tử Trương Thành Lĩnh và những đệ tử đầu tiên mà Chu trang chủ thu nhận mới biết được thôi."
Bất Giác siết chặt thanh kiếm đe dọa, "Giờ thì đưa ta ra khỏi đây, phải giả bộ như ngươi chỉ đường cho ta đi lạc, nếu không đừng trách ta giết ngươi!"
Nam tử tóc bạc nghiêng đầu ngẫm nghĩ, một chút sợ hãi cũng không có. Sau đó đôi mắt của y khẽ cong lên thích thú như nhận ra cái gì, ồ lên một tiếng vui vẻ:
"A, hình như ta biết báu vật đó là cái gì rồi!" – Y búng nhẹ thanh kiếm kề cổ mình, thanh kiếm vỡ tan thành nhiều mảnh trong sự ngỡ ngàng của Bất Giác. "Nhưng mà có thứ phải đính chính nha, Chu trang chủ không có sở hữu báu vật đó!"
Chớp mắt một cái, Bất Giác đã bị điểm huyệt, cả á huyệt cũng không được tha, hắn thành khúc gỗ cứng kinh ngạc nhìn nam tử tóc bạc chằm chằm. Nam tử kia đặt một ngón trỏ lên môi mình ra hiệu im lặng, đẩy Bất Giác vào một bụi cây gần đó.
Một khắc sau, có tiếng bước chân dồn dập hướng tới khu vực của họ.
"Lão Ôn! Đệ có gặp kẻ lạ mặt nào xông vào đây hay không?"
Là Trang chủ Tứ Quý sơn trang Chu Tử Thư! Bất Giác toát mồ hôi lạnh khi nhìn thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí của hắn. Nhưng nam tử tóc bạc lại bình tĩnh cực kì, "Có chuyện gì sao?"
"Nhóm người đến bái phỏng sơn trang vừa nãy thiếu mất một tên, truy hỏi thì phát hiện ra hắn là trà trộn vào chứ không phải người của họ! Đệ mau về mật thất, đợi ta lôi đầu tên khốn đó ra trước nếu không rất nguy hiểm!"
"A Nhứ, ta có thể ứng phó được mà, huynh sao lại coi ta như đồ dễ vỡ vậy."
Trên khuôn mặt đáng sợ của Chu Tử Thư bỗng chốc hơi mềm ra, đôi mắt nhìn nam tử tóc bạc như ẩn chứa ngàn vạn tình cảm trong đó, "Không hề, nhưng đối với ta đệ quý giá như vậy, ta không nỡ để đệ ở gần nguy hiểm."
Nam tử tóc bạc ôm lấy Chu Tử Thư, dụi đầu vào cổ hắn, đôi mắt tinh quái khẽ liếc về phía bụi cây, chạm mắt với Bất Giác đang sững sờ nhìn hết một màn này. "Ta là báu vật huynh bí mật cất giấu mà giang hồ đồn đại phải không?"
"Thành Lĩnh kể với đệ à? Toàn kẻ nhàn rỗi đồn thổi lung tung, đệ đừng để trong lòng. Phu nhân của ta không phải đồ vật để người tranh giành, đệ là mạng sống, là tất cả của Chu Tử Thư này."
"Chứng minh đi, Chu Tử Thư." – Nam tử tóc bạc bỗng đổi giọng, khuôn mặt lấp lánh ý cười. "Chứng minh rằng ta không phải thứ đồ vô tri vô giác để kẻ khác nắm trong lòng bàn tay."
Chu Tử Thư hạ mình quỳ một bên gối xuống, áp má lên bàn tay đang đặt trên mặt mình. "Trang chủ phu nhân, phu nhân có lệnh gì, vi phu và toàn bộ Tứ Quý sơn trang liền thực hiện ngay lập tức, gian nan không từ."
"Đổi một tin đồn khác để trấn áp tin đồn kia. Nói với họ rằng, Trang chủ Tứ Quý sơn trang không nắm giữ báu vật, là báu vật nắm giữ và sở hữu hắn."
"Được."
"Chu tướng công quả nhiên thương yêu kẻ hèn này~!" – Y cảm thán, nhào vào lòng hắn để được hắn ôm trong lòng. "Chu tướng công để việc tìm kiếm lại cho đám đệ tử đi, chúng ta hàn huyên tâm sự chút được không?"
Chu Tử Thư nhíu mày, bỗng dưng nộ khí bộc phát, tầm nhìn đã xác định đúng bụi cây chỗ Bất Giác đang trốn nhờ nội công thâm hậu. Hắn nghiến răng ôm siết lấy ái nhân, che đi thân ảnh của người trong ngực khỏi ánh mắt của bất kì ai khác. Hắn lẩm bẩm truyền lời để chỉ Bất Giác nghe được, coi như ngươi mạng lớn, nếu để ta gặp lại nhất định băm vằm ngươi thành trăm mảnh!
Cửu Trảo Tiểu Linh Hồ Phương Bất Giác từ hôm đó biệt tăm biệt tích trong giang hồ, không còn ai nghe đến hắn nữa, dần dần danh tiếng về kẻ trộm thần sầu của võ lâm cũng chìm vào quên lãng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com