144. Ảnh vệ x Vương gia (5)
Vốn chỉ định kết thúc ở (4) thôi mà không hiểu sao lại lòi ra cục này =)))) thôi coi như đã hoàn thành một fic ngắn nữa nhé =))
***
Ôn Khách Hành mơ về cái ngày định mệnh ấy, cái ngày thánh chỉ giả được ban ra, còn y cầm theo thánh chỉ thật sự đi tìm kẻ đầu sỏ dám làm giả thánh chỉ của tiên đế trong bóng tối. Tâm tình y lúc đó rất phức tạp, nửa muốn kế thừa di nguyện của phụ hoàng, nửa muốn làm theo khao khát ích kỉ của riêng mình. Nhưng trước đó, y vẫn tò mò muốn hỏi kẻ đang quỳ gối trước mặt mình, vì sao không muốn ta lên ngôi?
Hắn là cận thần của phụ hoàng, được phụ hoàng tin tưởng nên mới có thể tráo thánh chỉ rồi giết đại thái giám để diệt khẩu. Một lão thần có tầm nhìn vượt trội, phụ hoàng đã từng nói với y như vậy, có lẽ ông ta thấy được y có gì đó chưa đủ để trở thành quân vương.
"Lục điện hạ cái gì cũng phù hợp với ngôi vị cửu ngủ chí tôn." – Ông ta không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp. "Nhưng tâm của người lại đặt sai chỗ. Sự cố chấp này rồi sẽ có ngày hại đến chính bản thân điện hạ, vậy nên ngay bây giờ ngài phải lựa chọn, hoặc là dẹp bỏ tư tình đó rồi lên ngôi, hoặc là tử bỏ ngôi vị mà ẩn vào bóng tối phò tá tân đế. Kẻ tham lam sẽ không có kết cục tốt, xin điện hạ suy nghĩ kĩ. Vi thần chết không hối tiếc."
Dứt lời thì cắn lưỡi tự tử. Ôn Khách Hành nhìn ông ta ngã xuống, nghĩ đến biết bao huynh đệ và chính bản thân mình vì tranh giành ngai vị mà một thân đầy thương tích, rốt cuộc thở dài đem thánh chỉ đốt đi.
Nhưng Ôn Khách Hành trong mơ lại không hành động như vậy, y công bố thánh chỉ thật rồi khoác lên long bào mà kế vị, và mệnh lệnh đầu tiên của y không phải truy phong tiên đế sắc phong thái hậu thái phi cũng chẳng phải quốc sách thay đổi gì, mà là đưa ảnh vệ Chu Tử Thư của Thập tứ hoàng đệ về bên cạnh y.
Ôn Khách Hành trong giấc mơ này rất tin vào bản thân, cho rằng sẽ có thể nắm trong tay mọi thứ, sẽ chứng minh cho lão thần kia thấy mình đạt được cả giang sơn và mỹ nhân. Giờ y đã là hoàng đế, cũng đưa được A Nhứ về rồi, còn có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Y càng nghĩ càng cảm thấy ông già kia nói hươu nói vượn.
Nhưng rất nhanh sau đó y đã nhận ra, tâm của Chu Tử Thư không hoàn toàn đặt trên người y.
Cũng không thể trách hắn, A Nhứ của y trước nay luôn tình cảm như vậy, không thể không quan tâm thập tứ hoàng đệ của y một chút. Nhưng ngồi ở ngôi vị này lâu đã khiến y dần đa nghi với mọi thứ, y tưởng tượng ra lỡ có một ngày mà tiểu Thập tứ nảy sinh lòng chiếm đoạt ngôi vị, khi đó A Nhứ sẽ chọn ai?
Thế là ngày giông bão kia đến, Thập tứ thân vương bạo bệnh qua đời. Chu Tử Thư vốn đã kiệm lời, từ ngày đó gần như trở thành người câm, làm một cái bóng đúng nghĩa sau lưng Ôn Khách Hành, dù y có làm cách nào cũng không thay đổi được hắn. Thái độ của hắn bức y phát điên, y tìm cách giày vò hắn, có đôi khi lại khóc lóc cầu xin hắn, tất cả đều vô dụng. A Nhứ của y như đã chết theo tiểu Thập tứ, kẻ hiện tại bên cạnh y chỉ là cái vỏ rỗng mà thôi.
Một cái vỏ rỗng, giả mạo A Nhứ của y.
Sao ngươi dám giả mạo A Nhứ của ta?
Ôn Khách Hành trong mơ nhìn bàn tay đầy máu của mình cười điên dại, gục ngã bên thi thể nguội lạnh của ái nhân, cũng là người cuối cùng mà y có thể tin tưởng được.
"A Nhứ!"
Ôn Khách Hành bật dậy khỏi cơn ác mộng, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Chu Tử Thư vẫn luôn canh giữ bên cạnh giật mình đỡ lấy y, "Vương gia, không sao, có ta ở đây."
Hơi ấm của hắn trấn an y, giúp y bình tĩnh lại. Tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi, A Nhứ của y vẫn ở đây, y vẫn còn mọi thứ, y vẫn còn—
"Cha?"
—hài tử, thậm chí hài tử của họ cũng có rồi. Ôn Khách Hành muốn ôm lấy Sở Kỳ đang ngái ngủ nhưng Chu Tử Thư đã nhanh hơn bế thằng bé lên, "Cha của con đang mệt, để ta bế con."
Sở Kỳ cũng rất ngoan ngoãn rúc vào lòng Chu Tử Thư ngủ tiếp. Khoảng thời gian này hắn bế trẻ con đã rất thuần thục rồi, vỗ về vài cái là Sở Kỳ đã ngủ say luôn. Ôn Khách Hành nhìn cảnh này sống mũi liền cay cay, rốt cuộc cũng đến được với cái kết mỹ mãn nhất có thể rồi.
"Vương gia." – Hắn đặt lại Sở Kỳ vào bên trong giường, đỡ Ôn Khách Hành dậy thay cho y bộ y phục khác khỏi dính mồ hôi. "Thứ thuốc đó... từ đâu mà ra? Ngài vô tình uống phải sao?"
"Ta... là ta xin từ chỗ Hạt Nhi, nhưng ta không biết nó sẽ khiến ta mang thai. Ta chỉ nghĩ... muốn trói chân ngươi..."
Giọng y càng nói càng nhỏ nhưng Chu Tử Thư đều nghe rõ hết, vòng tay ôm lấy y vào lòng thật chặt, "Vương gia, thật xin lỗi, tất cả là do ta cố chấp không thừa nhận khiến ngài bất an như vậy. Ta đã xin với bệ hạ rồi, chờ long tử cứng cáp một chút sẽ bồi vương gia và Kỳ Nhi đi du ngoạn mấy năm, trừ khi có chuyện hệ trọng còn không sẽ toàn tâm toàn ý dành thời gian cho phụ tử hai người."
Hốc mắt Ôn Khách Hành đỏ bừng lên, rúc sâu hơn vào lồng ngực của Chu Tử Thư.
***
Tính ra thì mối quan hệ giữa Ôn Khách Hành và hoàng đế chưa từng xấu đi, chỉ vì nhiều lí do mà họ bất giác dè chừng nhau mà thôi. Giờ đây mọi hiểu lầm đều đã được giải quyết, hai huynh đệ lại quay trở về cái thời xa rất xa, thời của Lục hoàng tử và Thập tứ hoàng tử thường xuyên vui đùa cùng nhau. Cơ mà chủ đề nói chuyện giữa họ thì không còn trong sáng như ngày ấy nữa.
"Hoàng huynh hoàng huynh, huynh dụ được Tử Thư lên giường từ bao giờ thế?"
"Hoàng huynh hoàng huynh, huynh dụ được Tử Thư lên giường bằng cách nào thế?"
"Hoàng huynh hoàng huynh, huynh dụ được Tử Thư chuyên nhất với mình như thế nào vậy?"
"Hoàng huynh hoàng huynh..."
Từ huynh đệ tới thầy trò, giờ thậm chí còn thành quân sư tình yêu, Ôn Khách Hành có chút cảm thán vận mệnh trêu ngươi. Thực cũng không thể trách Hàn Anh và Tinh Minh, nếu đổi lại là y trên ngôi vị đó thì Chu Tử Thư cũng chưa chắc chủ động được như hiện tại, bởi làm vua một nước đâu phải chuyện đùa. Tuy nói có thuốc giúp nam tử mang thai, nhưng nếu chuyện này để người ngoài biết cũng không hay, thế nên Hàn Anh và Tinh Minh vẫn từ chối đáp lại tình cảm của hoàng đế, hại y phải nghe hắn lải nhải suốt ngày.
Ôn Khách Hành cũng định mặc kệ hoàng đế, tuy nhiên vì Chu Tử Thư đã hứa với hoàng đế đợi long tử cứng cáp thì mới đi du ngoạn cùng mình được. Cơ mà với tình trạng hiện tại thì đời nào long tử mới ra đời nổi? Nên y vẫn thường xuyên vào cung hiến kế cho hoàng đế. Hoàng đế cũng đã dùng nhiều cách rồi, lập hậu lập phi để chọc ghen không được, chuốc rượu dùng xuân dược càng không thể vì trên người họ không thiếu thuốc giải để bảo hộ hoàng đế, đến cả khóc nháo mất hết thể diện cũng đã làm, Ôn Khách Hành nghe xong không muốn nhận huynh đệ với người này chút nào (dù bản thân cũng không khá hơn mấy).
"Bọn họ... bọn họ đã từng nói nếu nam tử có thể mang thai liền đáp ứng ta. Vậy mà giờ có cách rồi vẫn từ chối ta... hay là họ chỉ kiếm cớ thôi? Họ không thực sự thương ta?"
Hoàng đế có hơi chuếnh choáng say, càu nhàu với Ôn Khách Hành. Y xoa đầu hắn như hồi còn bé rồi an ủi, "Trong lòng họ có khúc mắc, vẫn cảm thấy bệ hạ xứng đáng có được những thứ tốt hơn. Nhưng dù sao thì bệ hạ cũng không nên nhường nhịn họ quá mức, có những người cố chấp thì phải dùng biện pháp mạnh."
Dứt lời thì đưa ngón trỏ chạm lên môi mình ra hiệu giữ im lặng, sau đó gõ gõ chén trà xuống bàn, cửa điện liền mở ra, hai người có khuôn mặt y hệt như Hàn Anh và Tinh Minh bước vào, cung kính quỳ xuống thỉnh an. Hoàng đế liếc nhìn hai người rồi lại nhìn sang cái nháy mắt của Ôn Khách Hành, nốc cạn chén rượu trong tay rồi nắm lấy cằm của hai người kia mà ve vuốt đầy ái muội.
"Tốt lắm, nếu họ đã không cần ân sủng của trẫm, trẫm liền đem cho người khác. Hai tiểu mỹ nhân, theo trẫm vào trong."
Chiêu dịch dung này Chu Tử Thư có dạy cho Hàn Anh và Tinh Minh nhưng trình độ của họ vẫn chưa thể đạt đến cấp độ của hắn, họ nhìn hai nam sủng kia thì xanh hết mặt mày, lại thấy chúng cùng leo lên long sàng thì nộ khí xung thiên, nào còn suy nghĩ được gì khác, lập tức xông vào cướp người.
Ôn Khách Hành còn đang định nghe trộm thì đã bị Chu Tử Thư tóm về, y bĩu môi nói, "Chẳng mấy khi có dịp, nghe một chút thì chết ai?"
"Chẳng mấy khi? Ôn nương tử hình như đã quên mới đêm qua còn tự mình diễn xuân cung đồ sống, mấy thứ âm thanh đó nghe còn ít sao?" – Hắn ghé sát bên tai y, "Nếu vương gia đã có nhã hứng, vi thần liền hầu hạ ngài thật chu đáo."
Ôn Khách Hành xấu hổ đỏ mặt, đẩy hắn ra rồi chuồn trước. Y phải đi tìm Sở Kỳ làm lá chắn, nếu không kế hoạch đi chơi sáng mai sẽ đổ bể mất.
Tiếc cho y, cái lá chắn đó vẫn còn quá nhỏ để chống chọi được với sự vô sỉ của Chu Tử Thư. Mà sáng hôm ấy không chỉ Ôn Khách Hành không được rời giường đi chơi, tới hoàng đế cũng không thể đứng dậy mà thiết triều nổi.
Hoàng đế làm công hay thụ đều được các bác ạ =)) thụ thì dễ tưởng tượng rồi, còn công không đứng dậy được là vì bị nhún mạnh quá đó =))))) hai anh ảnh vệ cường tráng lực lưỡng quá =))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com