146. [H] Thủ lĩnh Thiên Song x Đệ tử Thần Y Cốc
"Cứu... Ôn công tử... cứu ta..."
Nam tử trung niên trong bộ quần áo đạo sĩ dính máu lê lết thân mình về phía trước, thầm cảm thấy may mắn vì gặp được cứu tinh ngay khoảnh khắc nguy hiểm này. Ông ta bị thích khách có võ công cao cường truy sát, tưởng hôm nay khó tránh khỏi mất mạng nhưng có lẽ mệnh của ông ta chưa tận, đưa một trong số những đệ tử tài giỏi nhất của Thần Y Cốc tới bên cạnh giúp ông ta.
Ôn công tử Ôn Khách Hành là con trai độc nhất của vợ chồng Thánh thủ, y thuật được thừa hưởng từ cha mẹ chỉ hơn không kém, Cốc chủ Thần Y Cốc thậm chí còn cất nhắc đợi y trưởng thành hơn sẽ kế thừa vị trí Cốc chủ chứ không truyền lại cho đệ tử trực hệ của mình là đủ biết năng lực của y tốt như thế nào. Mà Ôn Khách Hành đâu chỉ có mỗi tài năng, y còn có diện mạo cực kì thu hút, ôn nhuận như ngọc, tính tình lại hiền hòa, hành hiệp trượng nghĩa, chính là báu vật của võ lâm chính phái.
Ôn Khách Hành thường hay đi khắp nơi hành y tế thế, vừa trau dồi y thuật vừa cứu người trong bộ bạch y phiêu diêu tự tại, xứng đáng với biệt danh tiểu y tiên của Thần Y Cốc. Hiện tại cũng vậy, bạch y thêu lá trúc tung bay trong gió, cây quạt phe phẩy trong tay cực kì nhàn nhã mà bước tới đây. Những tưởng y sẽ vội vã lại gần xem xét vết thương cho đạo sĩ nọ, chẳng ngờ trong đôi mắt dịu dàng của y lại hiện ra một tia sát khí, nhanh như chớp phóng ba cây ngân châm cắm thẳng vào trán của ông ta.
"Á!!!!!!!!!!!!!"
"Mạc đại hiệp, đã lâu không gặp." – Ôn Khách Hành nhoẻn miệng cười, ấm áp như khi hỏi thăm sức khỏe của người bệnh. Nhưng hành động của y thì không khác gì một tên sát thủ khát máu, rút con dao găm ra rạch mặt người kia. "Lần trước ở Thần Y Cốc tại hạ không có cơ hội chăm sóc đại hiệp, thật đáng tiếc."
Tiếng gào thét thảm thiết cứ vang lên từng đợt từng đợt, cho tới khi nam tử trung niên kia chỉ còn nửa hơi thở, Ôn Khách Hành mới dừng tay, rút kim châm cứu vài huyệt, không để ông ta chết hẳn. Ông ta run rẩy nhìn y vừa hoang mang vừa sợ hãi, quan trọng nhất là không thể tin được kẻ đang hành hạ ông chính là vị đệ tử Thần Y Cốc đức cao vọng trọng được toàn thể danh môn chính phải yêu quý nọ.
"Sao phải bất ngờ thế? Cái ngày ông ra tay sát hại ba người phụ nữ vô tội chỉ vì họ đã từng ở Quỷ Cốc một thời gian thì ông nên biết sớm muộn gì cũng sẽ bị đày xuống địa ngục theo bọn họ thôi."
Ôn Khách Hành lấy ra chiếc khăn tay lau bớt máu trên con dao găm, thầm suy nghĩ xem nên tra tấn ông ta thêm bằng cách nào thì cả cơ thể đã bị một vòng tay ôm chặt lấy, khí tức quen thuộc lập tức bao trùm y, hơi thở ấm nóng của hắn nặng nề rơi bên tai và cổ của y. Ôn Khách Hành tặc lưỡi, "Ta đang cầm dao đấy, Chu thủ lĩnh không sợ ta giật mình đâm chết ngươi luôn à?"
Hắc y nam tử bật cười, thân thể ép sát hơn cọ xát với y, khiến y cảm nhận rõ hơn thứ đang cộm lên ở đũng quần. "Diễn Nhi, dáng vẻ này của em thật sự quá mê người. Lão tử nhịn không nổi nữa rồi."
Hắn nắm lấy cổ y để xoay mặt y về phía mình, hôn y say đắm. Tay còn lại không yên phận cho vào vạt áo của y để chạm tới da thịt ấm nóng, vuốt ve không kiêng dè. Thân dưới thì không ngừng di chuyển để ma sát với mông y, mong có thể giải tỏa bớt sự cương cứng khó chịu. Ôn Khách Hành cũng không cự tuyệt hắn, dựa vào ngực hắn mặc hắn muốn gì cứ lấy. Đến khi bàn tay tham lam của hắn nắm lấy đai lưng của y, y mới khẽ cắn lên môi dưới của hắn ngăn cản.
"Mạc đại hiệp còn đang ở đây, ngươi nháo cái gì?"
"Hừ, nếu không phải vì nương tử muốn chơi đùa thêm thì vi phu đã cắt đứt cổ lão ta luôn rồi." – Hắc y nam tử khinh bỉ liếc nhìn cái người đang thoi thóp trên mặt đất, liếm liếm vết cắn trên môi. "Nương tử, vi phu làm tốt như vậy, nương tử phải thưởng mới được."
"Nũng nịu như trẻ con thế này, đám thuộc hạ mà biết thì còn gì là mặt mũi của Thủ lĩnh Thiên Song?" – Ôn Khách Hành nhéo má hắn, ngoan ngoãn để hắn bế lên đưa vào phía trong hang động.
Nếu Ôn Khách Hành của Thần Y Cốc là biểu tượng của võ lâm chính phái, thì Chu Tử Thư – Thủ lĩnh Thiên Song chính là tượng đài đại diện cho những thứ đối nghịch. Thiên Song do hắn lập ra là một tổ chức do thám kiêm sát thủ, chỉ cần nhận tiền thì thông tin gì cũng dám trộm, ai cũng dám giết, có đôi khi vì để kiếm được nhiều hơn mà không ngại thêm dầu vào lửa gây xích mích giữa các bang hội, đứng sau rất nhiều trận gió tanh mưa máu giang hồ. Nhân sĩ võ lâm kinh sợ Thiên Song nhưng cũng chưa tìm được cách nào đối phó với tổ chức này, bởi ngay chính bản thân một số kẻ tự xưng là "danh môn chính phái" cũng ngầm nhờ vả đến Thiên Song để đạt được mục đích của mình.
Chu Tử Thư gặp Ôn Khách Hành là hoàn toàn tình cờ, tuy nhiên lòng hiếu kì nổi lên nên hắn mới âm thầm theo sau vị công tử được người người ca ngợi này—
—chỉ để nhìn thấy y lạnh lùng đâm chết một người sống sờ sờ.
Tôn chỉ của Thần Y Cốc là chỉ cứu người chứ không giết người, dù là tự vệ cũng tuyệt không gây hại tới tính mệnh của người khác. Những tên tội đồ dù đã từng gây ra chuyện khủng khiếp đến mức nào thì cũng vẫn sẽ được người của Thần Y Cốc tìm mọi cách cứu sống. Thế nên việc vị đệ tử danh tiếng cực tốt này tàn nhẫn cướp đoạt sinh mạng của người khác rất động trời, sẽ không ai nghĩ Ôn công tử "đến một con kiến cũng không dám giết" lại có thể ác độc đến vậy.
"Nếu ta đoán không sai, các hạ hẳn là vị Thủ lĩnh Thiên Song trong truyền thuyết?" – Ôn Khách Hành ghét bỏ lau sạch đống máu dính trên tay, chẳng quan tâm việc mình vừa làm đã bị một kẻ khác chứng kiến. "Thiên Song chỉ cần cho đủ tiền thì việc gì cũng làm phải không? Các hạ nhận giao kèo này của ta thì thế nào?"
Y ngoảnh đầu lại nhìn hắn khi hỏi câu cuối. Tóc đen dài lay động, đôi mắt quyến rũ cùng khuôn mặt đẹp như tượng tạc điểm xuyết thêm chút màu đỏ của máu. Kiều diễm. Mị hoặc. Nguy hiểm. Một cái ngoái nhìn này, khiến Chu Tử Thư chấn động tâm can, cũng khiến hắn phủ phục dưới chân y, tùy y điều khiển.
Ôn Khách Hành không giống như hắn, y giết người không phải vì tiền tài hay vì sở thích, y đơn giản không muốn những kẻ đáng chết được sống. Những kẻ y giết lẽ ra đều đã phải chết nhưng chúng mò tới Thần Y Cốc, lợi dụng tôn chỉ của cốc mà được họ cứu sống. Những tên ác quỷ này, Ôn Khách Hành nhất định phải đưa bọn chúng về địa ngục – nơi bọn chúng thực sự thuộc về.
"A...!"
Tiếng kêu khẽ của người dưới thân kéo suy nghĩ của Chu Tử Thư trở về thực tại, hắn cúi đầu hôn lên trán y như một lời xin lỗi. Hắn rất muốn nhẹ nhàng với y, nhưng sức kiềm chế của hắn luôn yếu ớt trước ma lực của y, thường không nhịn nổi mà cứ thế đâm vào huyệt động chưa được nới lỏng hết.
Ôn Khách Hành cào lên xương hồ điệp của hắn khiến da thịt trên đó chảy máu, "Khốn nạn... ưm... từ sau... không... không cho ngươi nữa..."
Đôi mắt Chu Tử Thư lập tức tối đi, hắn siết chặt y vào lòng, bắt đầu không lưu tình mà đâm vào rút ra. Cảm giác bỏng rát ở cửa huyệt chưa vơi bớt đã bị hắn thô bạo khuếch trương, đầu cự vật thì đỉnh liên tục vào điểm mẫn cảm mà hắn đã thuộc lòng, thực sự vừa đau vừa sướng làm ý thức của Ôn Khách Hành tan rã, không giấu được tiếng rên rỉ trong miệng nữa. Hai chân y kẹp lấy hông hắn mong giảm được tốc độ của hắn, chẳng ngờ hành động này lại như cổ vũ hắn ra sức đánh chiếm thêm.
"Ôi... chậm... chậm chút... a...!"
"Cắn chặt như vậy, có chỗ nào là không thích? Vẫn là cơ thể của Ôn nương tử thành thật nhất."
Chu Tử Thư thở dốc bên cần cổ trắng nõn của y, thèm thuồng mà cắn xé từng phần da thịt quanh đó, rải đủ loại dấu vết xanh tím không bỏ sót ngóc ngách nào. Tay hắn điên cuồng sờ mó khắp thân thể y, đôi khi bóp gáy y để cướp đoạt một nụ hôn, lúc thì bóp eo y để cố định tư thế, tận hưởng cảm giác được mị huyệt hầu hạ sung sướng đến tê dại.
Hang động vốn kín gió lại càng vang vọng tiếng thở dốc ồ ồ cùng tiếng nước nhớp nháp mờ ám khiến người nghe mặt đỏ tai hồng, kéo dài không dứt như cơn dông bão nóng bỏng, chờ nó quét qua thì mọi thứ đều tan hoang không lành lặn. Ôn Khách Hành tay ôm phần bụng căng phồng vì chứa quá nhiều tinh dịch mà động cơ thể tự nhích lên nhích xuống, rên rỉ dâm đãng chịu sự giày vò của côn thịt cứng rắn bên trong mình.
"Chưa... đủ sao?" – Y bấu lên vai hắn làm điểm tựa, khó khăn lắm mới không ngã sụp xuống. Mà vòng tay còn chặt chẽ hơn xiềng xích đang bao quanh y cũng sẽ không để y ngã. "Đã nhiều... ưm... vậy rồi..."
Chu Tử Thư hôn nhẹ lên đuôi mắt đỏ bừng của y khích lệ, "Ngoan, cho vi phu thêm đi. Nương tử mấy tuần nay toàn lạnh nhạt với vi phu, vi phu nhịn thực vất vả."
"Là ai trèo lên giường ta mới sáng hôm trước?". Báo hại y đi đứng loạng chạng đến gặp cha mẹ, suýt nữa thì bị phát hiện rồi.
"Đó là ta chủ động đi tìm em, em thì không thèm để ý đến ta. Diễn Nhi, hôm ấy chỉ là cảnh cáo nhỏ thôi, nếu lần sau em còn để ta chờ lâu nữa thì chúng ta trực tiếp động phòng hoa chúc trước mặt nhạc phụ nhạc mẫu."
Ôn Khách Hành tức đến nghiến răng nghiến lợi, cắn hắn thật đau rồi rút ngân châm ra kề lên cổ hắn, "Chu Tử Thư, đừng có đi quá giới hạn, đến lúc đó mất mạng thì hối hận không kịp đâu."
Chu Tử Thư nhếch mép cười, nắm cổ tay y đè xuống đất, tư thế của hai người cũng đảo lại, hắn lại một lần nữa ép chặt y xuống đất mà rong ruổi theo đuổi khoái cảm, đưa cả hai tới cao trào một lần nữa. Mồ hôi nhễ nhại, cơ thể trần trụi dính đầy bụi đất và tinh dịch quấn lấy nhau không rời. Chu Tử Thư thỏa mãn thì thầm bên tai y, "Giết ta rồi thì ai dụ con mồi, dọn dẹp xác chết cho em? Ta hữu dụng như vậy, lên được giường xuống được chiến trường, em còn gì không vừa ý?"
"Vô sỉ!" – Ôn Khách Hành ngăn lại xúc động muốn đánh hắn một trận. Hắn thích nhìn bộ dạng kích động của y, y sẽ không để hắn đạt được niềm vui đó. "Đến bộ đồ hành nghề y yêu thích nhất của ta, ta còn thay thế được thì thứ đồ chơi phục vụ giường chiếu như ngươi có đáng là gì?"
"A?"
"...! Ngươi—! Sao ngươi lại cương lên nữa?! Ối! Buông ra mau!"
"Cả một Thần Y Cốc ta cũng có thể san bằng chỉ trong một ngày. Nhưng ta không làm thế vì còn nghĩ đến nhạc phụ nhạc mẫu. Ôn Khách Hành, cái gì ta cũng có thể dung túng chiều chuộng em, chỉ riêng trò đùa đó là ta nhất quyết không nhượng bộ đâu. Em là của ta, kẻ nào dám có tâm tư làm việc này với em, ta sẽ băm vằm hắn thành trăm mảnh rồi vứt cho chó ăn!"
Dứt lời thì cúi xuống tiếp tục quất xuyên đòi hỏi, mặc kệ tinh dịch tràn ra ngoài chảy đầy đùi trong của y. Hắn hoàn toàn không phát hiện Ôn Khách Hành đang cong môi cười, ánh mắt của y hiện lên một tia tinh quái.
Để rồi xem Thần Y Cốc của ta hay Thiên Song của ngươi bị diệt trước, Chu Tử Thư.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com