169. (ABO - H) Phu quân x Thê tử (2)
Tiếp theo của đoản #168
***
Đám người hầu đều có mắt, đều thấy được sự khác thường ở Chu Tử Thư, rất tự giác mà lui hết ra ngoài đóng kín cửa, mấy tiểu cô nương nhỏ tuổi lén nhìn nhau cười khúc khích. Cô gia tương lai chinh chiến cả năm mới về, ở biên cương nhất quyết không nhờ tới quân kĩ để giải tỏa mà một lòng hướng đến hôn thê ở nhà đã là giai thoại truyền khắp kinh thành. Vào cung nhận mệnh xong không về tư gia mà đến thẳng chỗ hôn thê, còn cần phải nói tiếp sau đó sẽ xảy ra chuyện gì sao?
"Ngươi nói xem cô gia nhịn lâu như vậy liệu công tử nhà chúng ta chịu nổi không?"
"Chưa kể cô gia trông rắn rỏi hơn trước nhiều, chỉ sợ sẽ làm công tử bị thương đấy, đợi phu nhân về phải báo để phu nhân chuẩn bị thuốc bổ cho công tử thôi."
"Chắc không đến nỗi chứ? Dù gì cũng chưa chính thức cưới gả nha..."
"Ngươi không thấy vẻ mặt của cô gia sao, hơn nữa ngươi chưa từng nghe tiểu biệt thắng tân hôn hả?"
"Haha~"
Bên trong phòng, Ôn Khách Hành đang bị áp lên trên tường, bộ giáp còn nguyên trên người Chu Tử Thư đè chặt không cho y động đậy, cảm giác nghẹt thở không tả nổi. Đã như vậy còn bị hắn cướp đoạt không khí chẳng thương tiếc, y hít thở không thông vỗ lưng hắn ra hiệu xin tha, chính là hắn vờ như không biết ép y đến phát khóc, chờ được giải thoát thì gò má y đã ướt đẫm, bờ môi sưng đỏ, hai mắt mở to mơ màng đậm sương. Chu Tử Thư hãm sâu trong đó, hôn lần lượt lên trán, mắt và mũi của y đầy yêu thương.
Áo ngoài cùng đai lưng của Ôn Khách Hành đã bị hắn lột ra từ đầu, giờ tới trung y thì hắn không kiên nhẫn xé rách khiến y giật mình kêu lên một tiếng, xấu hổ kéo lại phần y phục nát như bươm che chắn da thịt dần lộ ra. Nhìn sao cũng giống cảnh một Khôn Trạch run rẩy sắp bị người ta cường bạo, vừa dấy lên thương tiếc, cũng vừa đổ thêm dầu vào ngọn lửa dục vọng chiếm hữu trong lòng Chu Tử Thư. Hắn chen vào giữa hai chân của y, chôn mặt sâu trong hõm cổ trắng ngần rồi dần trượt xuống, mỗi nơi hắn càn quét đều để lại dấu vết không thể phai mờ, y như cách hắn chiến đấu ngoài sa trường.
Ôn Khách Hành là người hắn đã khao khát từ lâu, vì y mà nín nhịn suốt bao năm chờ đến được bây giờ, lại thêm xa cách hơn một năm khó tránh khỏi có chút mất kiểm soát mà ra tay không biết nặng nhẹ. Dãi nắng dầm sương với một đám quân sĩ thô lỗ rồi ngày ngày đối mặt với nguy hiểm cũng vô tình khiến hắn trở nên hung bạo hơn, đánh chiếm thân thể mềm mại trong lòng dứt khoát như khi cầm quân ra trận. Ôn Khách Hành chưa từng bị động chạm lại bị đối xử thô bạo như vậy nên theo bản năng phản kháng, thế nhưng Chu Tử Thư như một bức tường sắt không thể lung lay, y vặn vẹo trong vô vọng một lúc rồi cũng chỉ biết thút thít cầu xin, "A Nhứ, đau quá..."
"Giáp cọ đau sao? A Hành, giúp ta cởi đi."
Hắn vừa cắn tai y vừa bóp eo y mà nói. Ôn Khách Hành xấu hổ mắng, "Ngươi đi đánh trận mà sao lại học mấy thứ không đứng đắn như vậy?!"
"Tấm lòng trung trinh của vi phu với Ôn nương tử không phải đã trở thành giai thoại kinh thành rồi à? A, đằng nào cũng mang tiếng xấu rồi, vi phu không tận dụng thì thiệt lắm."
Bàn tay thô ráp vì cầm kiếm của hắn cho vào trong quần của Ôn Khách Hành, vừa xoa phía trước, vừa mò tới phía sau thăm dò, kích động Ôn Khách Hành đến run rẩy. Y lắc đầu sợ hãi, chính là ngăn không nổi người kia mặc sức tàn phá, hậu huyệt vì bị tín hương đậm đặc của Càn Nguyên nãy giờ làm ướt sũng, dễ dàng nghênh hợp ngón tay của hắn thâm nhập. Nhưng dù có nhiều dịch thể bôi trơn thế nào thì cũng là lần đầu bị dị vật xâm lấn, y nức nở bám lấy vai hắn tránh ngã xuống.
"Aa... A Nhứ... đừng mà..."
"A Hành vẫn chẳng thành thật chút nào, đến tín hương cũng phát ra để câu dẫn ta rồi, cố chối bỏ làm gì?"
Vốn muốn tra tấn y thêm chút nữa, nào ngờ y vẫn cứ luôn đi trước hắn một bước, hôn lên cổ hắn thành khẩn mà nói, "Cởi giáp... cởi rồi... muốn gì... ưm... ta cũng... cho-A!!!"
Còn chưa nói hết, y đã bị hắn kéo đến bên bàn trà ấn xuống, tách chén trên bàn bị gạt thẳng xuống vỡ tan. Tiếng giáp sắt nặng trịch rơi xuống đất leng keng, chuỗi âm thanh này kinh động đến mấy người hầu trực bên ngoài, dù lờ mờ đoán được nhưng không thể không làm tròn bổn phận, run run gọi với vào, "Cô gia, công tử, không sao chứ ạ?"
Ôn Khách Hành nghe tiếng người ngoài thì thẹn đến hai tai nóng bừng, bất giác dùng cả hai tay bịt miệng chính mình tránh cho bất kì tiếng động nào cất lên, hậu huyệt cũng vô thức siết lại không thể tiếp nhận côn thịt dữ tợn đang chờ đợi ở cửa. Chu Tử Thư tặc lưỡi tức giận, giờ mà cưỡng ép đi vào sẽ lộng bị thương y, nhưng chính mình cũng đã nghẹn quá mức không thể không giải phóng, chỉ đánh bóp lấy bắp đùi của y, để côn thịt ma sát giữa háng y tìm lấy chút phát tiết ban đầu.
"Mau trả lời đi chứ, A Hành?" - Hắn nói rất to, rõ ràng là muốn cho cả đám người ngoài kia nghe thấy. "Không nói gì lại khiến chúng nghĩ ta đang ức hiếp em đấy."
Hắn nắm hai cổ tay y kéo ra đằng sau, tiếng rên rỉ của y cũng vì thế mà lọt ra ngoài, song song với tiếng bạch bạch va chạm ở phía dưới, không cần nói cũng biết chuyện tốt mà bọn họ đang làm là gì, đám người hầu cũng tự giác cách thật xa cửa chính, cúi đầu che đi sự xấu hổ.
Chu Tử Thư tích lũy lâu ngày giờ mới được phát tiết nên lần bắn đầu khá nhanh, toàn bộ tinh dịch tưới đầy bắp đùi trong của Ôn Khách Hành, thân trên của y xụi lơ trên bàn, cặp mông bị hắn kéo vểnh lên chảy đầy dâm dịch dọc xuống cẳng chân, hương thơm của Khôn Trạch dụ hắn điên cuồng sớm lấy lại sức lực mà tiếp tục cương cứng. Ôn Khách Hành ủy khuất khóc nấc lên, tranh thủ lúc hắn buông tay mà đẩy hắn ra, chạy vào phía trong trốn hắn. Nhưng bên trong đâu có lối thoát, chẳng khác gì chạy vào ngõ cụt gợi lên hứng thú của kẻ săn mồi như Chu Tử Thư, hắn từ tốn lần theo mùi hương mê người kia vào trong, mỗi bước lại lột dần một lớp áo, tín hương Càn Nguyên cũng đặc quánh trong không khí chế trụ hành động của y.
Ôn Khách Hành cũng chẳng biết làm gì tiếp theo, y hoàn toàn là muốn tỏ vẻ tức giận với Chu Tử Thư thôi, bị tín hương của hắn ép cho nghẹt thở, hai chân run rẩy đứng không vững phải bám vào tường. Hắn bế xốc y lên ném lên giường, màn trướng hạ xuống che đi ánh sáng bên ngoài, đôi mặt đục ngầu của Chu Tử Thư càng có vẻ đáng sợ, y không tự giác co vào một góc, vớ lấy gối ném về phía hắn. Hắn nhẹ nhàng nghiêng đầu tránh, nhếch mép lẩm bẩm, "A Hành từng dạy ta phải trọng chữ tín, lời ban nãy nói đã muốn nuốt rồi? Phải phạt mới được."
Hắn nắm cổ chân bạch ngọc của y mà kéo, một đường để hắn chen vào giữa, thứ dựng đứng của hắn đã sưng phồng trở lại, nhăm nhe xâm lược huyệt động non mềm đang sũng nước bên dưới. Ôn Khách Hành hoảng hốt, "A Nhứ, A Nhứ! Ta biết sai rồi, đệ bình tĩnh có được không? Đừng vội quá, từ từ, từ từ rồi hãy-"
Ôn Khách Hành không có cơ hội nói hết, vì cơn đau khủng khiếp giữa hai chân đã cắt đứt mọi suy nghĩ của y, chỉ biết giãy giụa hét lên thảm thiết. Chu Tử Thư khom lưng mút mát đầu ngực sưng đỏ của y gặm cắn, không lưu tình đâm vào rút ra, mị thịt dâm dật của y đang tham lam nuốt lấy cự vật của hắn, hắn nhịn được mới lạ. Mỗi lần hắn tiến vào đều chọc rất sâu, đầu khấc cứ nhằm cửa khoang sinh sản mà tấn công, nhục huyệt vì thế mà co bóp càng lợi hại, hầu hạ hắn cực kì chu đáo. Hắn hưởng thụ sự sung sướng này, lại rướn lên cắn cần cổ đầy dấu vết của y mà giày vò tiếp.
Ôn Khách Hành cào lên vai hắn mà khóc, cơn đau đã bị khoái cảm mãnh liệt thay thế, co quắp ngón chân chịu từng đợt sóng tình đẩy mình lên đỉnh cao nhất, trong cơn mê loạn lại nghe hắn hổn hển bên tai, "Nhớ... thật sự nhớ A Hành... haa... ta đã mơ thật nhiều về khoảnh khắc này... A Hành, cuối cùng cũng chờ được rồi..."
Cảm giác được môi hắn tìm đến gáy mình, Ôn Khách Hành theo phản xạ trốn tránh, "Không được, không được! Chúng ta chưa thành thân, kì phát tình của ta lại ở gần, không thể đâu!"
Nếu Khôn Trạch bị Càn Nguyên đánh dấu ngay gần kì phát tình thì kì phát tình đó phải có Càn Nguyên mới có thể vượt qua. Mà một khi bị đánh dấu trong kì phát tình thì chính là kết khế hoàn toàn, bọn họ theo đúng dự kiến phải nửa năm nữa mới thành thân, tuy nói đằng nào cũng gả nhưng Ôn Khách Hành vẫn muốn là một tân nương trong sạch gả vào Chu gia, không thể để Chu gia chịu tiếng xấu vì mình.
"Sớm muộn gì chúng ta cũng thành thân, A Hành... hay là em muốn đổi ý?"
"Sẽ gả, ta đương nhiên sẽ gả cho đệ! A Nhứ chỉ cần chờ một thời gian nữa thôi!"
"Một thời gian?" - Chu Tử Thư gầm gừ, hung hăng động eo đâm rút, bóp cằm y quay sang một bên để hắn liếm mút tuyến thể. "Ta đã tự nói với bản thân câu đó quá nhiều lần rồi. Mỗi năm đều nói, ở sa trường càng nói nhiều hơn. Giờ đây còn bắt ta chờ, ta sẽ điên mất."
Răng nanh của hắn bắt đầu biến nhọn, kề sát tuyến thể của y cắn phập một cái, cùng lúc đó cự vật bên trong cũng nổ tung, lấp đầy Ôn Khách Hành bằng thứ tinh dịch nóng bỏng, kết bên ngoài sưng phồng lên ngăn Chu Tử Thư rút ra, khi nào hắn bắn đến căng đầy hậu huyệt của y mới có thể xẹp xuống. Hắn hôn lên mi mắt đẫm nước của y trấn an, "Đừng khóc, A Hành, ta nhất định rước em về trước thời hạn, không để em chịu ủy khuất."
Mồm hắn nói vậy nhưng cuối cùng vẫn là Chu gia phu phụ và Ôn gia phu phụ phải chạy đôn chạy đáo để tổ chức hôn lễ trước khi kì phát tình của Ôn Khách Hành đến. Cũng may dù thế nào cũng đã chuẩn bị hôn sự tới mười năm, không khó khăn lắm đưa được Ôn Khách Hành vào cửa Chu gia, thành toàn cho khao khát nhiều năm của Chu Tử Thư.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com