Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

45. Đại sư huynh x Nhị sư đệ

Một Nồi vốn là một chú chó vàng được Chu Tử Thư nhặt về khi còn bé, sau đó được tặng cho Ôn Diễn, nhưng vì cả hai cùng ở Tứ Quý Sơn Trang nên Một Nồi yêu quý hai vị chủ nhân này như nhau, cũng được họ chăm sóc, trở thành sủng vật độc nhất vô nhị của sơn trang. Mọi người trong sơn trang đã quá quen với cảnh Một Nồi quấn quýt Đại đệ tử và Nhị đệ tử để chơi đùa, ngoan ngoãn phơi bụng sưởi nắng ở một góc khi họ luyện tập võ nghệ.

Nhưng cảnh Một Nồi tỏ ra dữ dằn rồi sủa oang oang lên với Chu Tử Thư thì là lần đầu thấy.

Không biết vì sao gần đây Một Nồi bám Ôn Diễn rất chặt, gần như luôn ở bên cạnh y mọi lúc mọi nơi. Bình thường thi thoảng nó còn chạy loăng quăng đi chơi lang thang quanh sơn trang, chứ hiện tại thì ở đâu có Ôn Diễn là ở đó thấy nó, không ở gần thì cũng âm thầm quan sát y ở một góc. Ngoại trừ việc bám dính kì lạ đó thì chính là nó cực kì hung dữ với Chu Tử Thư, nếu bỗng dưng nghe thấy tiếng tru tréo ồn ào thì mười phần là Một Nồi đang dọa dẫm Đại đệ tử của Tứ Quý Sơn Trang. Kì quái hơn nữa là Một Nồi chỉ phản ứng như vậy khi Chu Tử Thư định lại gần Ôn Diễn.

Các đệ tử của sơn trang luôn noi gương sư phụ Tần Hoài Chương là hóng chuyện thiên hạ rất nhanh, lập tức mở hội nghị bàn luận xem vì sao một Một Nồi lại thay đổi thái độ như vậy.

"Động vật nhất là chó khi nuôi lâu bên người đều có linh tính, không có lửa làm sao có khói, rõ ràng Một Nồi chỉ nhắm tới Đại sư huynh nha, chúng ta lại gần Nhị sư huynh không có bị sủa khủng khiếp như vậy."

"Chứ còn gì nữa, nó từng yêu quý Đại sư huynh thế cơ mà. Có khi nào nó nhìn thấy thứ gì mà chúng ta không thấy? Như việc Đại sư huynh bắt nạt Nhị sư huynh chẳng hạn?"

"Bậy bạ! Cái gì cũng có thể xảy ra chứ không có chuyện Đại sư huynh để Nhị sư huynh chịu nửa điểm ủy khuất! Chính sư phụ cũng nói với tất cả những anh em mới gia nhập rằng các con chành chọe với ai ta không biết chứ nếu tranh chấp với Nhị sư huynh thì chín phần không thoát được sự thiên vị của Đại sư huynh các con đâu. Một phần còn lại ấy à, trừ khi trời sụp xuống."

"Đệ ngây thơ thật, đã là nam nhân làm gì có ai không thay lòng! Một Nồi chính là minh chứng rõ ràng nhất đó, chắc chắn nó đã cảm nhận được Đại sư huynh bắt đầu tệ bạc với Nhị sư huynh!"

"Nhưng ta thấy hai người vẫn bình thường mà nhỉ?"

"Nhị sư huynh là người thế nào chứ, siêu cấp hiền lành dịu dàng, có chuyện luôn giấu kín sợ ảnh hưởng đến mọi người, đời nào chịu biểu lộ ra."

"Đệ mới vào nên không biết tuổi thơ huy hoàng của Nhị sư huynh rồi, huynh ấy là chuyên gia trốn học lôi kéo Đại sư huynh đi chơi đó! Nhưng thiên tư thông minh, học vài lần là nhớ nên sư phụ cũng chưa từng khiển trách qua."

"Còn phải nói, một thân ngạo khí của huynh ấy còn không phải do Đại sư huynh chiều chuộng mà thành à? Nói chung ta vẫn không tin Đại sư huynh là người như vậy!"

"Tranh cãi vô ích, hành động đi!"

Thế là tụi đệ tử chia nhau ra, một tốp đi dụ dỗ Một Nồi để tách nó khỏi Nhị sư huynh, một tốp xum xoe âm thầm quan sát Nhị sư huynh. Bọn họ muốn xem xem hai người đó khi ở riêng với nhau thì thế nào. Thế nhưng là võ công của bọn họ nào có cao siêu gì, chưa bám đuôi Nhị sư huynh được mấy khắc đã bị Đại sư huynh đánh cho rớt cây hoặc văng khỏi chỗ trốn, còn bị phạt đứng tấn giữa ánh nắng gay gắt. Nhị sư huynh mềm lòng, hỏi han đầu đuôi thì hiểu ra, vội cầu tình cho tụi sư đệ tội nghiệp. Ai ngờ Đại sư huynh nghe xong mặt còn lạnh hơn, bắt chúng luyện thêm hai canh giờ, bản thân dẫn Nhị sư huynh đi đâu mất, để tụi đệ tử tự đối phó với Một Nồi đang hoang mang đi tìm chủ.

***

"Đệ còn cười được!" - Chu Tử Thư véo cái má phúng phính của sư đệ nhà mình, thấy làn da đỏ lên thì thương tiếc giảm lực đạo, đổi sang vuốt nhẹ. "Mau lại đây để ta ôm một cái, gần mười ngày rồi một góc áo của đệ ta cũng chưa nắm được, sắp nghẹn chết rồi!"

Ôn Diễn rất ngoan ngoãn mà chui vào lòng sư huynh của mình, mồm vẫn cười không khép lại được, bị Chu Tử Thư siết chặt đến thở không nổi, phải vỗ vỗ lên vai hắn xin tha.

"Ai bảo huynh hôm đó không biết tiết chế vậy chứ, Một Nồi chỉ tuân theo lời dặn của huynh là bảo vệ đệ khỏi kẻ ức hiếp đệ thôi."

Thấy chủ nhân của mình quần áo xộc xệch, tóc tai lộn xộn, khuôn mặt đỏ bừng lại còn nước mắt đầy mặt, não bộ của Một Nồi ngay lập tức định tội cho kẻ đang đè chủ nhân của mình dưới thân, dù ban đầu hắn nhặt mình về nhưng hắn bắt nạt chủ nhân là thật, phải bảo vệ chủ nhân. Chu Tử Thư nghĩ tới việc đó liên nhăn nhó không vui, hai tay không an phận đi quấy phá sờ mó người trong lòng, làm y xấu hổ giãy dụa.

"Không biết tại người nào bỗng dưng lôi chuyện tín vật định tình ra, đệ có biết dáng vẻ của mình lúc đó có bao nhiêu câu nhân không? Nếu lúc đó không phải ta, chỉ sợ đệ bây giờ một mẩu xương cũng không còn!"

Hôm đó là sinh thần 20 tuổi của Chu Tử Thư, sư phụ nói qua năm mới có thể giao lại sơn trang cho hắn, vậy nên sinh thần này mọi người đều tặng quà to. Ôn Diễn nghĩ mãi không ra nên tặng cái gì, cuối cùng lôi cây trâm tùy thân duy nhất mang theo cùng về Tứ Quý Sơn Trang với Tần Hoài Chương và Chu Tử Thư ra. Vì đệ tử sơn trang đều cột tóc cao bằng dây, Ôn Diễn cứ rụt rè mãi sợ sư huynh của mình không cần, liền nói đùa vui ngày trước huynh tặng đệ Một Nồi, đệ tặng huynh cái này coi như đáp lễ làm tín vật định tình, trông chẳng khác gì đang e lệ mà bày tỏ với người trong lòng. Chu Tử Thư hôm đó lại uống không ít, thấy sư đệ mình luôn yêu sủng bày ra vẻ mặt đó, còn tặng thứ duy nhất cha mẹ cho y trước khi rời đi, liền kích động không kiềm chế được mà kéo y lại thân mật một hồi. Men rượu làm động tác của hắn có chút mạnh bạo hơn mọi khi, hôn cắn một lúc đã khiến sư đệ hắn rơi nước mắt đầy mặt vì cơ thể bị kích thích. Một Nồi vào ngay đúng lúc này, đôi mắt to tròn của nó như hét ầm lên Không-bằng-cầm-thú-!, từ đó là chuỗi ngày hộ chủ kĩ càng, vừa đánh hơi thấy Chu Tử Thư là sủa loạn cho cả sơn trang nghe thấy.

"Được rồi, lại đây đệ bù cho nào." – Ôn Diễn rải vài nụ hôn nhỏ lên khóe miệng Chu Tử Thư, vòng tay ôm lấy cổ hắn. "Cũng may có mấy sư đệ lanh lợi đánh lạc hướng Một Nồi, thế mà huynh còn trách tụi nó."

"Chúng dám nói ta thay lòng đổi dạ." – Chu Tử Thư thỏa mãn hưởng thụ sự "đền bù", vẫn không quên mắng nhóm sư đệ kia trong lòng một trận. "Ta còn chưa rước được đệ qua cửa, lỡ đệ nghe chúng mà từ chối ta thì làm thế nào?"

"Huynh đã thử đâu mà biết đệ có từ chối hay không?" – Y cười vui vẻ như thể nghe thấy rõ tiếng mắng chửi kia của Chu Tử Thư.

"Diễn Nhi" – Chu Tử Thư nghiêm túc kéo y ra đối mặt với mình, trịnh trọng nói. "Đệ có bằng lòng lấy ta không? Chỉ cần đệ đồng ý, ngay khi ta nhậm chức Trang chủ, ta sẽ tuyên bố với tất cả mọi người đệ chính là phu nhân duy nhất của ta, cả đời này ngoài Diễn Nhi ra ta tuyệt đối không cần ai khác."

"Sư huynh... à không, Tử Thư ca ca." – Ôn Diễn cảm động, giọng y có chút nghẹn ngào. "Diễn Nhi chẳng có gì cả, lại còn là nam tử, được ở bên cạnh huynh đã là hạnh phúc chẳng dám mơ tới, nào dám khát cầu duy nhất. Chút thật lòng này là đủ rồi."

Chu Tử Thư hơi tức giận nắm chặt tay y nói, "Đệ không tự tin thế này chứng tỏ không tin ta, ta liền làm cường đạo tuyên bố không phải đệ không lấy, lúc đó đừng trách ta cho kiệu hoa đi cướp người!"

"Đệ tin, đệ tin mà." – Y phì cười ôm lấy hắn, dụi dụi vào cổ hắn nũng nịu. "Vẫn là qua cửa Một Nồi trước đi, nó là tín vật định tình huynh tặng cho ta, không thể vắng mặt ở hôn lễ được."

"Gia huấn nhà họ Chu và môn quy Tứ Quý Sơn Trang đều đặt điều đầu tiên rằng lời của phu nhân là mệnh lệnh, bất tuân liền phạt trượng. Vậy nên phu nhân yên tâm chờ kiệu hoa tới đón đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com