76. Chu Ôn tóc bạc
Trả req cho nàng toruko9, Chu Ôn xuyên về quá khứ, gặp sư phụ, gặp vợ chồng Thánh thủ. Ôn đang mang bầu.
***
Rất đột ngột, phu phu hai người bị đưa về quá khứ.
Hôm đó thời tiết đang đẹp, Ôn Khách Hành đĩnh cái bụng bầu hơn sáu tháng đòi ra ngoài phơi nắng, Chu Tử Thư lo lắng nên kè kè bên y, thế rồi còn chưa kịp ngồi xuống đã bị một luồng sáng cuốn đi. Đến khi cả hai hồi thần thì đã có mặt ở Thần Y Cốc, là Thần Y Cốc của hơn ba mươi năm trước. Không những thế, họ xuất hiện ngay trước mặt của vợ chồng Thánh thủ!
Bằng một cách thần kì nào đó, Cốc Diệu Diệu chỉ nhìn một cái đã nhận ra thân sinh nhi tử, nước mắt lã chã rơi xuống ôm lấy y. Chân Như Ngọc nghe vợ khóc lóc lẩm bẩm thì cũng ngớ người ra, sau đó một nhà ba người ôm lấy nhau.
"Cha, nương, con nhớ hai người lắm." – Ôn Khách Hành run rẩy trong lòng họ, tham lam đắm chìm trong hơi ấm đã bị cướp đi từ khi còn thơ bé.
Cốc Diệu Diệu nghe vậy đau lòng cực kì, vén tóc mai đã bạc trắng của y sang một bên thủ thỉ, "Tóc con thành ra thế này mà nương không ở bên chăm sóc con sao? Diễn Nhi, thật xin lỗi."
"Diễn Nhi, bụng của con làm sao vậy?" – Chân Như Ngọc khẽ buông hai mẹ con ra để ngắm nhìn con trai kĩ hơn một chút, lập tức phát hiện bụng của nó nhô lên bất thường.
Ôn Khách Hành nghe vậy thì hơi xấu hổ, lại đang khóc dở vì được đoàn tụ với cha mẹ, thế là sự kết hợp giữa khuôn mặt đỏ bừng và nước mắt lại cho ra cái biểu hiện tủi thân vì bị người ức hiếp. Chân Như Ngọc lập tức chuyển ánh nhìn sang nam nhân bạch y luôn ở đằng sau quan sát họ.
Chu Tử Thư còn đang nghi hoặc nhiều chuyện, thấy Ôn Khách Hành bị hai người kia ôm có chút phòng bị, tuy nhiên không thấy dấu vết dịch dung, họ cũng không có ác ý và hắn lần ra từ cuộc hội thoại đoán thân phận của họ nên không can thiệp, chỉ im lặng ở một bên cẩn thận trông chừng Ôn Khách Hành. Thấy Chân Như Ngọc nhìn mình, hắn vội chắp tay cúi đầu, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị Chân Như Ngọc cắt ngang:
"Diễn Nhi thành ra thế này có phải do ngươi hay không?"
Chu Tử Thư nghe vậy thì chột dạ, thực sự muốn ngay lập tức biện minh rằng mình tuyệt đối không làm tổn thương Ôn Khách Hành, thế nhưng ngẫm nghĩ lại thì... tóc bạc trước tuổi là do cứu hắn, bụng to... cũng là do hắn...
Chân Như Ngọc thấy phản ứng lúng túng của hắn liền chắc nịch con trai bị tên nhóc này hại, nghĩ đến Diễn Nhi mềm mềm đáng yêu của mình bị người bắt nạt thành ra cái dạng này là tức giận, cái gì ôn nhu như ngọc đều vứt hết, rút kiếm ra bắt đầu khai triển Thu Minh Thập Bát Thức. Chu Tử Thư nào dám đả thương nhạc phụ của mình, dùng Lưu Vân Cửu Cung Bộ vừa chạy vừa tránh kiếm.
Ôn Khách Hành thấy Chu Tử Thư bị cha mình đuổi đánh, định can ngăn thì mẹ y đã kéo tay y, "Con chịu khổ vì hắn nhiều như vậy, để cha con đánh hắn vài cái thì có sao? Mau lại đây để ta sờ cháu ta chút đi."
Diệu Diệu kéo y ra ghế ngồi, một tay bắt mạch một tay vuốt bụng y. Bà căn dặn Ôn Khách Hành đủ điều, hầu như đều là những thứ Đại Vu và lão quái vật đã cằn nhằn đến đóng kén lỗ tai, tuy nhiên qua miệng mẹ y thì lại thành tiếng nói thánh thót dễ nghe, y mỉm cười gật đầu với từng lời của bà. Diệu Diệu vẫn không yên tâm, ngồi viết một mấy đơn thuốc liền, còn chạy qua chạy lại tìm một đống thảo dược cho y.
Ôn Khách Hành nhìn bóng lưng lọ mọ của mẹ mà hốc mắt thêm chua xót, y giữ tay bà, nghẹn ngào, "Nương, nương và cha nhất định phải đề phòng—"
"Suỵt" – Cốc Diệu Diệu linh cảm ra con trai định nói gì, vội chặn y lại. "Diễn Nhi, có những thứ đã được sắp đặt thì không nên tùy tiện thay đổi nó. Một chút thay đổi lên vận mệnh cũng có thể ảnh hưởng đến tương lai. Diễn Nhi, con bây giờ vẫn đang khổ sở sao?"
Ôn Khách Hành mím môi, nghĩ một chút rồi cũng tự ôm lấy bụng mình trong tư thế bảo vệ. "Con... con đang rất hạnh phúc... nhưng nương, có đôi khi con ước, nương ở đây cùng con..."
"Chúng ta không bao giờ rời khỏi con, Diễn Nhi. Dù có bất kì chuyện gì xảy ra, con vẫn là đứa con trai chúng ta yêu thương và tự hào nhất." – Cốc Diệu Diệu ngửa mặt lên nuốt nước mắt vào trong, bà không muốn con mình đang mang thai mà lại khóc theo bà. "Để ta đi ngăn cha con, tránh tự làm mất mặt mình trước con rể."
Chân Như Ngọc bây giờ sắp kiệt sức tới nơi rồi, võ công của ông vốn không thể địch lại một Chu Tử Thư toàn thịnh, nói gì Chu Tử Thư đã đạt tới cảnh giới hiện tại. May mà vợ ông cho cái thang để leo xuống, vội giả bộ thu kiếm, tạm tha cho ngươi đó. Chu Tử Thư cúi đầu:
"Cảm ơn nhạc phụ đã nương tay. Con rể biết mình không hẳn là người hoàn hảo nhất, nhưng con hứa rằng nhất định sẽ chăm sóc cho Diễn Nhi cả đời, không để bất kì ai thương tổn đến đệ ấy được nữa."
Chân Như Ngọc khịt mũi, còn đang định giáo huấn thằng con rể tương lai này thêm thì Ôn Khách Hành đã vội chen ngang:
"Cha, A Nhứ đối với con rất tốt, con chưa bao giờ thấy uất ức khi ở bên huynh ấy cả."
"A Nhứ phải không? Tốt, tốt lắm!" – Lửa giận trong lòng Chân Như Ngọc lại bùng cháy, lẩm bẩm. "Đám đệ tử mà sư phụ mới nhận, ta phải xem đứa nào tên Nhứ, ta sẽ xử lí nó trước khi để nó gặp Diễn Nhi!"
Cốc Diệu Diệu gõ đầu chồng mình, "Lên chức ông đến nơi rồi còn như trẻ con. Con rể, Diễn Nhi giao lại cho con, chúng ta có lỗi với nó không thể bồi bên cạnh, con phải thay chúng ta yêu thương nó nhiều hơn."
Chu Tử Thư còn đang định đáp lại thì luồng sáng kia đã cuốn họ đi mất, tầm nhìn trắng xóa làm Ôn Khách Hành bị choáng, hắn vội ôm y vào lòng để che chắn cho y.
"Ơ kìa, có phải Tử Thư đấy không?"
Giọng nói quen thuộc tưởng như đã trôi về nơi xa lắm, bao kí ức bỗng ùa về trong đầu Chu Tử Thư, hắn quỳ xuống dập đầu thật mạnh trước người vừa xuất hiện trong màn sương mờ.
"Sư phụ, Tử Thư có lỗi với sư phụ, có lỗi với toàn thể huynh đệ của Tứ Quý Sơn Trang." – Vì đã có Chân Như Ngọc và Cốc Diệu Diệu nên hắn không nghi ngờ gì về sư phụ của mình.
Tần Hoài Chương một thân bạch y, thắt lưng dắt Bạch Y Kiếm, quan sát nam tử đang quỳ gối dưới chân mình mà cảm thán, "Tử Thư đã trưởng thành, võ công cũng đã tới cảnh giới này, người làm sư phụ như ta không có gì hối tiếc. Mau đứng dậy đi."
Chu Tử Thư xúc động đến đỏ mắt, hai thầy trò trao đổi một hồi, đều tự nhiên mà tránh những chuyện có thể ảnh hưởng tới các sự kiện trong quá khứ. Tần Hoài Chương tính tình phóng khoáng, trên đời có nhiều chuyện hoang đường đã trải qua nên không bất ngờ mấy, chỉ căn dặn hắn giữ gìn sức khỏe. Sau đó liếc mắt sang nam tử áo lam ở đằng sau Chu Tử Thư mà tò mò.
"Sư phụ, đây... đây là tri kỉ, cũng là thê tử của đệ tử." – Hắn kéo Ôn Khách Hành đến bên cạnh, có chút ngượng nghịu giới thiệu. Ôn Khách Hành nhìn vị sư phụ mà mình mới chỉ kịp dập đầu một lần, giọng y run run:
"Sư... sư phụ..."
Tần Hoài Chương cười hiền từ, "Tử Thư hơi cứng nhắc nhưng là đứa có thể tin tưởng được, sau này nó lớn hơn chút ta nhất định rèn kĩ năng nấu nướng cho nó, tuyệt không để con chịu thiệt đâu. Ta thật tò mò, không biết tiểu Chu Thánh nhân đi đâu mà lượm được nương tử xinh đẹp đến mức này, còn dụ dỗ người ta sinh con cho mình?"
Chu Tử Thư có chút quẫn bách, "Đệ... đệ ấy là sư đệ của con."
Trong chớp mắt, khuôn mặt đang cười đến mức không thấy tổ quốc của Tần Hoài Chương đông cứng lại, ngay sau đó là mây đen kéo đến phủ đầy ám khí âm u. Ông rút Bạch Y kiếm ra, nghiến răng hỏi:
"Sư đệ của con? Con dám dụ dỗ lừa gạt sư đệ của con, một trong những đệ tử của ta?" – Có thể thấy rõ gân xanh nổi trên thái dương của ông. "Chu Tử Thư, hôm nay vi sư không dạy dỗ con một trận thì thật có lỗi với đệ tử của ta!"
Tiếp theo lại là một màn rượt đuổi Lưu Vân Cửu Cung Bộ, cả hai đều đã rèn đến mức thượng thừa, chớp mắt hai thân ảnh biến mất chẳng biết họ đã chạy tới đâu. Ôn Khách Hành chỉ có một mình, liền dựa vào bên cây đào nhắm mắt dưỡng thần. Y dần nhớ ra, hình như đêm qua có mưa sao băng, A Nhứ nói nếu cầu nguyện thì điều ước sẽ thành sự thật. Có phải vì thế không? Nhưng rõ ràng y không hề ước được quay về quá khứ gặp cha mẹ và sư phụ mà?
Ôn Khách Hành xoa bụng mình, "Hài tử, có khi nào là con ước được gặp gia gia tổ mẫu, được gặp thái sư phụ không? Hài tử, con thấy đấy, dù họ hiện giờ không ở bên chúng ta, nhưng chắc chắn họ luôn dõi theo và yêu thương chúng ta rất nhiều. Con phải mau ra đời, bình an lớn lên và mạnh khỏe để không phụ lòng họ nhé."
Một cơn gió thổi qua mang theo mưa hoa đào tuyệt đẹp, Ôn Khách Hành đưa tay đỡ lấy những cánh hoa xinh xắn, ghé môi hôn khẽ, như phủ lên chúng sự nhung nhớ và biết ơn. Xin gió hãy gửi đến họ, những bậc sinh thành, những người đã dưỡng dục, tạo cơ hội cho y và A Nhứ có được hạnh phúc hiện tại. Nguyện kiếp sau được gặp lại, một lần nữa hầu hạ bên gối, phụng dưỡng tuổi già, bên nhau trọn đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com