250. Hoàng đế x Hoàng hậu
Ông trời không cho ai tất cả bao giờ, nếu đã được cái này thì nhất định phải mất cái kia, kể cả có là chân long thiên tử được định mệnh ưu ái như Chu Tử Thư cũng không ngoại lệ.
Sinh ra đã là đích trưởng tử cao quý, ngày đẹp giờ đẹp được tiên đoán là nhân trung chi long, nhân tài kiệt xuất của hoàng gia, và quả thực Chu Tử Thư đã trở thành một đế vương văn võ song toàn lưu danh sử sách. Hắn thiên tư thông minh, biết tiến biết lùi vững chãi ở ngôi vị thái tử thâu tóm quyền lực mà không bị tiên đế nghi kị, dẹp bỏ mọi chướng ngại vật rồi một đường thuận lợi lên ngai vàng. Dù chỉ mới lên ngôi nhưng phe cánh đã vững chắc, không một ai dám khinh nhờn tân đế, cũng tuyệt đối không dám khiêu khích giới hạn của hắn, rất tự giác làm việc nên làm, tránh nói việc không nên nói.
Chu Tử Thư vốn không phải người câu nệ tiểu tiết, không ngại tiếp thu mọi ý kiến dù tốt hay xấu từ quần thần nên việc "không nên nói" ở đây thực ra cũng chỉ có mỗi chuyện mở rộng hậu cung khai chi tán diệp thôi.
Nhắc đến chủ đề này, không vị quan nào là không thở dài một hơi, thầm tự nhủ đây chính là vết xước duy nhất trong cuộc đời hoàn hảo của bệ hạ.
Ai ai cũng thèm nhỏ dãi để có được một lang quân như bệ hạ, thậm chí chỉ cần được hắn liếc mắt một cái cũng đủ để những trái tim bé nhỏ thỏa mãn. Ấy vậy mà "vết xước" nọ, ngang nhiên trong ngày đại hôn, bỏ trốn!
Chu Tử Thư từ nhỏ đã trưng ra bộ dáng ông cụ non, lớn lên lại càng lãnh đạm trầm ổn, thực sự là một nam nhi khí khái chỉ lo việc lớn không vướng tư tình. Hắn không lập thái tử phi, có lương đệ và thông phòng cũng chẳng chạm vào, một mực chú tâm học hành và việc nước. Các hoàng tử khác rất nhiều người có tài nhưng đều bị chuyện mỹ nhân và hậu trạch kéo chân, chỉ mình hắn không có yếu điểm nên mới nhàn nhã từng bước đạp đầu những kẻ khác xuống. Kể cả tiên đế cũng cho rằng cậu con trai xuất sắc này vĩnh viễn cũng chẳng biết trầm mê sắc dục mà chỉ một lòng với đất nước, yên tâm nhắm mắt xuôi tay giao lại giang sơn cho hắn.
Chẳng ai ngờ hắn đã giấu kín một tiểu tâm can trong bóng tối, giữ người đó ở một vị trí an toàn và bí mật tránh khỏi sự nguy hiểm của tranh đấu quyền lực, để tới lễ đăng cơ mới công bố và ra chiếu chỉ đầu tiên khi lên ngôi của mình chính là sắc lập ái nhân trở thành Hoàng hậu, còn muốn tổ chức linh đình không thua kém bất kì vị Hoàng hậu nào trong lịch sử.
Vinh dự như thế, quý giá như thế, vậy mà người kia lại ngoảnh mặt làm ngơ với tấm chân tình của đế vương rồi bỏ trốn!
Hoàng đế nghe tin cũng không phản ứng gì nhiều, chỉ nói rằng hôn lễ tạm hoãn lại, tìm được Hoàng hậu rồi tổ chức.
Nhẹ nhàng tới mức đám quần thần bên dưới đều toát mồ hôi sợ hãi. Ai cũng tự giác thu liễm lại, không dám hó hé gì nhiều đến chuyện hậu cung của bệ hạ, trong tối thì âm thầm phái người đi tìm Hoàng hậu để phân ưu cho bệ hạ, sớm giải thoát họ khỏi không khí ngột ngạt trên triều.
***
Triệu Tử Thần ngơ ngác khi thấy mình nhận được chiếu chỉ sắc phong thành thủ lĩnh đội ảnh vệ, sau khi tạ ơn thì tò mò hỏi vị thống lĩnh cấm quân đang đứng trước mặt mình, "Hàn đại nhân, chức vị này lẽ ra phải thuộc về Tinh Minh chứ?"
Hàn Anh hờ hững đáp, "Tinh Minh là ám vệ của Hoàng hậu."
"Nhưng người đó trốn rồi!" – Triệu Tử Thần bất mãn than, "Tại sao chủ tử phải khổ sở như vậy chứ, chủ tử xuất sắc như thế, thiếu gì ôn hương nhuyễn ngọc mà phải chạy theo dỗ dành cái kẻ ngang ngược khó ưa đó!"
Hàn Anh hơi nheo mắt lại cảnh cáo, "Những lời này tuyệt đối không được để bất cứ ai nghe thấy, ta không muốn phải tự tay chém đầu ngươi đâu."
Triệu Tử Thần tặc lưỡi không nói nữa, vì biết hiện giờ chỉ có hai người nên cậu mới dám nói đấy chứ, ai chẳng biết chủ tử sủng người kia đến vô pháp vô thiên, một câu vừa rồi của cậu đủ để bị chủ tử xé xác rồi chứ đừng nói là mỗi việc chém đầu.
Cậu vào muộn hơn so với các cận vệ khác, chưa kể để đảm bảo an toàn cho người kia mà chủ tử của họ giấu rất kín, bọn họ phải gần tới lễ đăng cơ mới biết chuyện. Cậu không như Hàn Anh và Tinh Minh biết mọi thứ từ đầu nên không tài nào hiểu được vì sao chủ tử lại si mê người kia đến như vậy, dù người kia quả thực là một mỹ nhân hiếm thấy đi chăng nữa. Chưa kể đó là một nam nhân! Nam nhân ở đất nước của họ có thể sinh nở nhưng rất hiếm, cớ gì chủ tử của họ lại đi đâm đầu vào con đường khó khăn ấy!
Hàn Anh nghĩ một chút thì quyết định cũng nói ra, dù sao Tử Thần cũng đã trở thành thủ lĩnh ám vệ, nếu cứ giữ thành kiến với Hoàng hậu thì rất dễ bị Hoàng đế trách tội.
"Vị ấy là tình đầu, là tri kỉ, là ân nhân, cũng là toàn bộ tính mệnh của chủ tử."
***
Lúc Chu Tử Thư mới gặp Ôn Khách Hành lần đầu tiên, Ôn Khách Hành vẫn còn là một đứa nhỏ bụ bẫm trắng trẻo tên Chân Diễn, cười ngọt ngào mà kêu "Thái tử ca ca", cọ tâm hắn ngứa ngáy, lần đầu tiên biết thế nào là tâm phiền ý loạn. Có cái gì đó nảy nở trong lòng, nhưng hắn chưa kịp nhận ra thì cậu bé đáng yêu đó đã gặp nạn, bặt vô âm tín.
Lần thứ hai gặp, tiểu Chân Diễn đã trở thành một tiểu hồ ly gầy gò, nước da tái nhợt đi theo một đàn hồ ly khác ẩn thân trong rừng. Năm đó cha mẹ y bị ám hại, y thì không rõ tung tích, thì ra là trốn vào rừng được đàn hồ ly kia nuôi lớn. Thiếu niên 15 tuổi mang hình dáng con người nhưng tính cách hoang dại tựa như dã hồ ly, được hắn cứu khỏi bẫy thú lại nhe răng cắn hắn chảy máu. Hắn đau nhưng tuyệt không có ý định buông tay, ôm chặt y ra khỏi rừng rồi giao y cho Hầu phủ nuôi dưỡng. Y trở thành tiểu công tử được sủng ái của hầu phủ, cũng trở thành Hoàng hậu tương lai đã bí mật được định trong lòng hắn.
Khi cuộc chiến tranh giành ngai vàng lên đến đỉnh điểm, hắn bị hoàng đệ của mình liều chết hạ độc, những tưởng không qua khỏi thì một bát máu đầu tim của ái nhân kéo hắn khỏi Quỷ môn quan, đổi lại một thân bệnh tật và mái tóc bạc trắng yếu ớt. Toàn bộ thiên tài địa bảo của Đông cung rót vào miệng mới kéo lại được hơi tàn của Ôn Khách Hành, đợi khi y tỉnh lại thì Chu Tử Thư đã vứt bỏ hết mọi chướng ngại tâm lý, giẫm lên xác chết của những kẻ chặn đường, sẵn sàng bước lên đỉnh cao quyền lực để không một ai có thể khiến Ôn Khách Hành tổn thương được nữa.
Hắn chờ bệnh tình y tốt hơn thì cầu hôn y, hứa hẹn với y một kiếp một đôi người. Hắn mải vui sướng khi thấy y gật đầu mà không để ý trong ánh mắt y đang xẹt qua một tia sáng rất lạ.
Nếu hắn chú ý thì đã không để y chạy thoát rồi.
Chu Tử Thư vô thức ấn vào các khớp ngón tay rướm máu của mình do đập phá để vết thương loang lổ nhiều hơn. Hắn cần cơn đau này để bình tâm, bởi cứ khi đêm xuống, tâm trí hắn không còn bị việc triều chính đánh lạc hướng nữa thì lồng ngực hắn quặn thắt khó thở, sự lo lắng và nhớ nhung sắp giày vò hắn chết mất.
Tinh Minh đã quay lại, nhưng vẫn chỉ có một mình. Hắn bực bội ngồi xuống cho Tinh Minh tiến vào.
"Chủ tử, có chút manh mối mới. Mẫu thân của Hoàng hậu nương nương xuất thân Thần Y Cốc, là một nữ hiệp khá có tiếng trong giang hồ. Vì muốn gả cho Chân đại nhân nên thay đổi thân phận vào kinh."
"Thần Y Cốc..."
"Đó là nơi duy nhất tai mắt của chúng ta chưa thể tiến vào thăm dò."
Thế lực của Chu Tử Thư trải rộng khắp nơi cả triều đình lẫn giang hồ, thế nên hắn mới tự tin sẽ sớm tìm được Ôn Khách Hành. Nhưng đã hơn ba tháng trôi qua mà y vẫn bặt vô âm tín. Nhưng nếu y ở Thần Y Cốc thì hắn không tìm được tung tích cũng chẳng lạ.
Thần Y Cốc đúng như tên gọi của nó đã sản sinh ra rất nhiều ân nhân cứu mạng của cả triều đình lẫn giang hồ nên từ thời Thái tổ đã được phong là vùng đất bất khả xâm phạm kể cả hoàng thất. Trừ khi Cốc chủ cho phép, tuyệt đối không cho phép người ngoài bước vào.
Chu Tử Thư quệt chút máu từ tay bôi lên khóe môi, đôi mắt lạnh lùng rốt cuộc hiện lên chút sức sống, "Đến Thần Y Cốc cầu Cốc chủ một người vào cung cứu giúp Hoàng đế bệnh tình nguy kịch đi."
***
Nghe tin Chu Tử Thư bệnh nặng, Ôn Khách Hành chỉ lo do thứ kịch độc kia tái phát nên chẳng nghĩ ngợi gì mà cầu xin bá bá cho mình về cung xem xét. Nhạc Phượng Nhi – Cốc chủ Thần Y Cốc cũng là đại bá của y thở dài nói, "Vẫn là một bộ dáng si tình giống hệt mẹ con."
Đến khi cảm thấy tay chân bủn rủn vô lực thì y mới nhận ra lời của bá bá có nghĩa gì, nghiến răng mắng chửi cái người đang ôm mình vào lòng.
Chu Tử Thư hoàn toàn không có chút dáng vẻ bệnh tật nào, từ tốn bế y lên giường rồi vuốt ve khuôn mặt y mà dịu dàng thủ thỉ, "Hoàng hậu của trẫm mải chơi thật đấy, có phải nên đền bù chút cho trẫm hay không?"
Sau đó... không có sau đó, Ôn Khách Hành ngất xỉu tới tối hôm sau, cả người lẩy bẩy không đủ sức nhấc nổi một ngón tay, được Chu Tử Thư đỡ dậy đút ăn từ từng thìa cháo cho tới điểm tâm.
"Huynh đừng hòng giam ta!" – Ôn Khách Hành ợ một tiếng sau khi no bụng, hừ lạnh nói.
"Ấy bậy nào, có ăn có uống có nam nhân hầu hạ, trẫm giam lỏng đệ hồi nào?"
"Huynh—!"
"Chán ghét làm Hoàng hậu của trẫm đến thế? Không ngại thân thể yếu ớt trốn đi giữa mùa đông giá rét?"
Trong giọng nói đầy vẻ đáng thương.
Ôn Khách Hành có chút mềm lòng, lẩm bẩm đáp, "Làm Hoàng hậu không có kết cục tốt, ta giờ bệnh tật thế này nhan sắc tàn phai, sớm muộn gì cũng vì tranh đấu hậu cung mà trở thành kẻ xấu xí độc ác, rồi lại cắt tóc dứt tình bị huynh đày vào lãnh cung mất, ta không muốn."
Dứt lời thì rướn người cắn lên vai hắn y như dã hồ ly năm xưa.
Trong đầu đệ chứa cái của nợ gì vậy???
Chu Tử Thư thật muốn thở dài, cơ mà kẻ ngang ngược vô lý trước mặt này là do chính hắn chiều chuộng mà thành, hắn không nỡ nặng lời chứ đừng nói là đánh mắng, ôm lấy y vỗ về. "Vậy thì làm Thái hậu, Thái hậu mệnh cứng, tha hồ ăn no hưởng phúc, được không?"
"Huynh rủa ta góa chồng sớm hả?!"
"Không không, trẫm thoái vị cùng du sơn ngoạn thủy với đệ, triều chính cứ để tân đế lo đi."
"Tân đế? Huynh đã chọn rồi?"
"Cần gì phải chọn chứ, chỉ cần là đệ sinh thì nó chính là tân đế."
"...? Ê! Ta chưa nói chuyện với huynh xong! Oái! Huynh sờ đi đâu đấy!!"
"Nên là vì tương lai sớm được làm Thái hậu của đệ, trẫm phải cần mẫn hơn mới được."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com