Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

03 (phần 2)

Hihi lâu quá không vào, hôm nay ngẫu hứng vào viết tiếp truyện vậy :>

Bành Nhất Lăng run rẩy nhưng vẫn mạnh miệng vùng vẩy
- Anh buông tôi ra, tôi đã nói tôi muốn chia tay. Chúng ta hãy dừng lại đi
Minh Liệt kéo mạnh Bành Nhất Lăng quăng lên giường, thân thể to lớn tráng kiện của hắn cũng theo đó đè lên cậu. Một tay hắn chống lấy thân thể một tya nắm cằm cậu, ánh mắt đầy tơ đỏ của hắn nhìn cậu nheo lại một cách nguy hiểm. Bành Nhất Lăng  cảm thấy ánh lửa trong ánh mắt kia của hắn, hoàn toàn khác lửa giận trước đây, bên trong lại lóe một ánh sáng như dã thú thèm khát con người!
- Em muốn chia tay ?
Bành Nhất Lăng nhịn đau, hai mắt đỏ hoe nhưng vẫn cố chấp gật đầu. Minh Liệt giận quá hoá cười, trong mắt lại tăm tối không chút độ ấm
- Trừ khi tôi chơi chết em nếu không em đừng hòng rời xa tôi.
Nói rồi Minh Liệt cúi xuống hôn mạnh lên đôi môi đỏ mọng ngọt ngào toàn lại nói lời khiến bản thân chán ghét của Bành Nhất Lăng. Nụ hôn cũng như tính cách của Minh Liệt, mạnh bạo và dữ dội, nụ hôn quen thuộc mà xa lạ làm Bành Nhất Lăng nhất thời bối rối. Trông thấy bộ dạng bối rối của cậu, Minh Liệt không kìm được mà vòng tay kéo sát cậu vào lồng ngực mình, dùng hết hết sức nhấm nháp môi cậu, ngực cậu bị ngực hắn đè đến khó thở. Cậu muốn đẩy hắn ra, nhưng mà cả người mỗi một milimet đều bị hắn kề sát giam cầm, không dùng được chút sức lực nào. Cậu dần dần mết hết sức lực, cả người mềm nhũn, choáng váng. Lưỡi của hắn cạy mở môi cậu, bá đạo trêu đùa chiếc lưỡi đinh hương đang chạy loạn trong khoang miệng cậu. Tham lam mút lấy hương thơm thoang thoảng nơi khoang miệng chật hẹp. Kĩ thuật hôn điêu luyện của Minh Liệt khiến cậu cảm thấy tê dại. Đầu óc không còn chút tỉnh táo nào. Chút lí trí cuối cùng của Bành Nhất Lăng cũng dần dần bị cuốn đi mất. Cậu không biết rốt cuộc hai người hôn nhau bao lâu, chỉ cảm thấy lúc hắn buông cậu ra, môi của cậu đã sưng lên, hai mắt mơ màng ướt sũng.
Hắn buông cậu ra, đứng lên cởi quần áo, vừa cởi ánh mắt vẫn không tời khỏi cậu. Cậu sợ hãi run rẩy muốn bỏ chạy lại bị hắn ôm lấy vứt lên giường không nói không rằng tiếp tục cởi đồ. Cậu hoảng sợ lui về phía đầu giường, ôm lấy cái gối nằm, che lại bàn tay đang lấy điện thoại điện cho Lâm An Chi, hỉn tại Lâm An Chi là hi vọng duy nhất của cậu, muốn thoát khỏi Minh Liệt thì chỉ còn cách này. Bành Nhất Lăng lo lắng, ánh mắt liết xuống điện thoại bên cạnh hi vọng người bên kia mau bắt máy. Trước mắt bỗng tối om, chiếc điện thoại bị giật lấy, Bành Nhất Lăng thấy bản thân như rơi vào hố băng đầy tuyệt vọng. Minh Liệt nheo mắt nhìn tên người được gọi, cười lạnh, dường như hắn đã mất sạch lý trí
- Mẹ nó... Em muốn đi theo thằng đàn ông khác? Đừng mơ tưởng nữa... Em điện Lâm An Chi cũng vô ích.
Đồng tử chợt co rút, Bành Nhất Lăng  còn chưa kịp phản ứng đã bị Minh Liệt  đẩy ngã xuống giường , anh dùng lực tay của mình để khóa chặt hai cổ tay gầy yếu của cậu, sau đó dùng tay kia xé đi chiếc áo sơmi trên người... Minh Liệt tuy là người có tính tình tàn bạo nhưng trước giờ khi đối mặt với cậu đều rất có chừng mựuc và dịu dàng, một Minh Liệt như vầy là cậu cảm thấy hoảng loạn mà gào thét
- Đừng... Đừng mà.... Liệt.. Anh mau bình tĩnh lại đi... Buông ra
Nhưng mà Minh Liệt  hoàn toàn không để tâm vào lời nói của người phía bên dưới, anh chỉ một mực dùng tay còn lại mở khóa quần của cậu
- Liệt... Ô..ô mau dừng lại đi mà... Cầu xin anh đó... Cứu tôi với

Chát! Chát

- Câm miệng... Còn dám kêu cứu... Tôi nói cho em biết... Nếu như hôm nay tôi không chơi chết em thì ai cũng đừng mơ tưởng chạm vào... Em là của tôi... Chỉ thuộc về tôi mà thôi... Nghe rõ chưa?

Bành Nhất Lăng bị tát hai cái thật mạnh khiến đầu óc choáng váng, thậm chí cả máu miệng cũng rỉ ra một ít... Lúc ổn định trở lại thì Minh Liệt đã cởi xong quần nhỏ... Giờ đây cậu hoàn toàn lõa thể trước mặt hắn

Lúc Minh Liệt tự kéo quần nhỏ mình làm lộ ra côn thịt hung dữ thô to, Bành Nhất Lăng càng hoảng sợ... Cả người vùng vẫy muốn trốn tránh nhưng vì sức nặng của người phía trên khiến cậu không thể bỏ chạy được, miệng liên tục gào thét cầu xin

- Liệt... Anh đừng như vậy mà... Ô ô.. Làm ơn tha cho em đi... Em sẽ không bỏ đi... Liệt ô ô... Ai đó cứu tôi với

Chát! Chát! Chát! Chát

Lần này Minh Liệt như một tên ác quỷ hung dữ hành hạ người, anh nghe lời cầu xin của cậu không hề động lòng, Minh Liệt dùng miệng mình bức hôn cậu, mùi máu tanh nhẹ nhàng xông vào khóe miệng khiến anh càng thỏa mãn hơn, dùng một tay vuốt ve thân thể của cậu... Sau đó lại dừng chỗ đầu nhũ mà ngắt véo nó thật đau khiến Bành Nhất Lăng chỉ có thể kêu a a cầu xin
- Đau.. Đừng nhéo nữa... Đau quá... Cứu... Tôi

Minh Liệt cười thật lớn, dùng sức gập đôi chân của An Túc lên trước ngực để lộ cúc huyệt hồng nhạt, sau đó hắn hạ lưu nói

- Mau mở mắt ra to mà nhìn tôi chơi em đây... Cúc hoa này... Tiểu côn thịt này... Và cả em sẽ là của tôi

Nói rồi hắn không đợi cậu phản kháng, cứ thế thẳng lưng đẩy côn thịt hung dữ tím đen của mình vào bên trong mà không hề bôi trơn hay chuẩn bị gì cả.... Cảm giác lúc dị vật đâm mạnh khiến hoa huyệt chảy máu... Bành Nhất Lăng đau đến nãy lên một cái thật mạnh,hai mắt trắng dã gào thét
- AAAA... ĐAU QUÁ... CHẢY MÁU RỒI... AAAA

Cúc huyệt ấm nóng mút chặt côn thịt khiến Minh Liệt thỏa mái thở dài, hắn vừa đưa đẩy vừa giữ chặt cậu nói

- Bảo bối... Em là của tôi... Cúc huyệt này sẽ chỉ ngậm tinh dịch của Minh Liệt tôi thôi... Nhớ kĩ đau đớn ngày hôm nay, nếu em dám bỏ đi... Haha Em dám bỏ đi..  Tôi sẽ chặt chân em, xích em lại nhốt trong phòng, sẽ chơi em đến chết.

Khoảnh khắc này đây, cơn đau đớn xâm chiếm, vết thương trên mặt cùng với những lời nói của hắn khiến cậu sững sờ bàng hoàng, cả người dường như chết lặng mà buông thõng hai tay hai chân. Để mặc Minh Liệt thao, nước mắt chảy liên tục, Bành Nhất Lăng nhìn con thú dữ trước mắt mà không dám tin.. Đây là người mình thích, người mình yêu mấy năm ...

- Vô vọng... Tất cả đều vô vọng rồi

Hmmm, có ai hóng kết của nó sẽ như thế nào hông nè 🤣




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #dammy#hvan