Chương 18: Bị thương
Chương 18: Bị thương
Thành Mẫn kìm nén không được tự an ủi ba lần, bắn ba lần, triều xuy một lần, từng dòng nước dâm từ giữa đùi phun ra, toàn bộ phun lên quần lót và khăn trải giường phía dưới khiến chúng nó ướt đẫm. Chàng tự thủ dâm ba lần, quả thực đã không có nửa điểm sức lực, tê liệt nằm trên giường, ngay cả dương vật giả cũng không còn sức rút ra, nằm một hồi lâu mới chậm rãi hoàn hồn.
Chàng xấu hổ loạng choạng ngồi dậy mặc lại quần áo, đem dương vật giả rút ra dùng nước rửa sạch một lần, lại lau sạch sẽ, cuối cùng đem nó giấu trên giường. Chàng đem cái quần lót ướt đẫm gấp lại gọn gàng, trước tiên bỏ vào hộp, lại đi tìm mấy bình thuốc trị thương, cầm máu, thậm chí còn có trị nội thương cũng đặt một lọ vào trong. Thành Mẫn biết trong quân có đại phu, nhưng vẫn nhịn không được để những thuốc này vào, để Lục Phi Hoàn có thể dùng bất cứ tình huống nào. Chàng lại cầm một cái bình to rỗng, mặt đỏ tim đập chịu đựng ngượng ngùng vắt sữa vào trong, lại cẩn thận nắp chặt, ngày thứ hai đem mấy thứ này giao cho Nguyên Tiêu.
Mùi trên quần áo kia cũng dần dần tan đi, thời gian cũng đến cuối năm, người trong phủ tướng quân vốn tưởng rằng Lục Phi Hoàn có thể trở về, lại nghe tin hắn muốn trấn thủ biên cương, tạm thời không thể quay về.
Thành Mẫn trong lòng thất vọng, trên mặt mấy ngày đều không thấy cười.
Hôm nay lúc chàng đang nấu cơm, tiểu đồng từ thừ phòng đột nhiên vội vàng chạy tới, kêu lớn: "Cữu gia, cữu gia không tốt rồi, đã xảy ra chuyện."
Thành Mẫn trong lòng cả kinh, tiềm thức cho rằng chỗ Lục Phi Hoàn truyền đến tin dữ, sắc mặt bị dọa trắng bệch, tiểu đồng thở hổn hển mới nói: "Triệu ca ca và nhị thiếu gia bọn họ đang cãi nhau."
Thành Mẫn nghe thế, trong lòng mới hơi nhẹ nhàng thở ra, lấy lại bình tĩnh, chàng vừa đi cùng tiểu đồng ra ngoài, vừa hỏi: "Sao đang yên đang lành lại đi cãi nhau?"
"Con cũng o không rõ, thấy bọn họ có người đi mời nhị phu nhân, con liền chạy tới nói với ngài." Tiểu đồng này mồ côi cha mẹ, là bác Chu nuôi lớn, ngày thường rất nhiều người khinh nó không cha không mẹ, đối với nó không đánh thì mắng, nhưng thật ra Lục Chiêm Đình và Triệu Kính Hi thường hay bảo vệ nó, cho nên nó đi theo chân bọn họ chơi cùng, hiển nhiên bọn họ gặp chuyện xấu nó liền chạy nhanh đi tìm cữu gia.
Thành Mẫn nghĩ đến nhị phu nhân cũng muốn ra mặt, mày nhăn lại, bước chân nhanh hơn chút. Chàng ở sân hẻo lánh, chờ lúc chạy tới, Diêu thị đã có mặt, phía sau còn dẫn theo hai hạ nhân cầm gậy. Thư phòng bừa bộn thành một đoàn, Triệu Kính Hi và Lục Chiêm Khang cơ hồ muốn xông vào đánh nhau, Triệu Kính Hi nói: "Rõ ràng là chính mày vu hãm tao, còn có mặt mũi vừa ăn cướp vừa la làng?"
Lục Chiêm Khang nói: "Vật là từ túi sách của mày lục soát được, không phải mày lấy, chẳng lẽ nó tự mọc chân chạy vào à?"
Thành Mẫn vội vàng đi qua, kéo Triệu Kính Hi đến bên người, Lục Chiêm Đình cũng đang đối chọi với Lục Chiêm Liêm, nhìn thấy chàng tới, tàn khốc trong mắt mới giảm xuống một chút, vành mắt Triệu Kính Hi lập tức đỏ lên, giọng mềm nhũn gọi một tiếng "Cậu". Lục Chiêm Khang còn muốn nói gì đó, Diêu thị cũng kéo y đến phía sau, khẽ cười nói: "Bất quá là trẻ con tranh chấp ầm ĩ, cũng phải gọi cữu gia tới, ta cũng vừa đến, sự tình còn chưa minh bạch, Khang nhi, rốt cuộc sao lại thế này?"
Lục Chiêm Khang nói: "Mẹ, sáng nay con phát hiện Ngọc Quan Âm con đeo trên cổ không thấy, tìm khắp nơi đều không tìm được, nhưng rõ ràng trước khi đến thư phòng con vẫn đeo, cho nên mới tìm kiếm trong thư phòng một lần, vừa vặn tìm thấy trong túi sách của tên họ Triệu kia." Hắn giương tay ra để mọi người nhìn thấy Ngọc Quan Âm.
Triệu Kính Hi cả giận nói: "Mày ngậm máu phun người! Tao chưa bao giờ nhìn thấy đồ của mày, sao có thể có trong túi sách của tao? Chẳng lẽ là mày thấy tao cùng sư đệ đi ra ngoài, cố ý để vào trong túi của tao, muốn vu hãm tao."
Lục Chiêm Khang nói: "Vật là trong túi sách của mày lấy ra, chúng tao tất cả mọi người đều thấy được, sao lại gọi là vu hãm mày? Rõ ràng là mày thấy đồ của tao quý nên cố ý trộm, vừa lúc bị bọn tao bắt được. Mẹ, nó không thừa nhận, chúng ta báo quan đi? Để quan phủ tới bắt nó đi."
Thành Mẫn nghe vậy cả kinh, vội vàng nói: "Nhị thiếu gia, có chuyện từ từ nói, ngàn vạn không thể báo quan."
Lục Chiêm Khang nói: "Sự tình đã rõ ràng, còn gì để nói nữa? Tôi yêu cầu cũng không nhiều lắm, niệm nó tuổi còn nhỏ, bồi lễ nói lời xin lỗi với tôi, tôi cũng tạm tha cho nó chuyện này."
Triệu Kính Hi nghe thế, tức giận phồng má trợn mắt nói, "Mày đừng mơ!"
Thành Mẫn vội vàng đi che lại miệng cậu ta, sau đó cười với Lục Chiêm Khang nói: "Nhị thiếu gia, tiểu Hi còn nhỏ không hiểu chuyện, có gì đắc tội, tôi thay nó tạ lỗi, ngài nể tình mặt mũi tôi đem việc này bỏ qua được không?"
Lục Chiêm Khang từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ, mặt mang khinh thường nhìn chàng, "Ngươi tính thứ gì? Đại gia kêu ngươi một tiếng cữu gia, ngươi còn muốn đặt mũi lên mặt? Bất quá chỉ là kẻ ăn không ngồi rồi trong nhà tôi, bò lên giường cha tôi mới có thể......" Y còn chưa nói xong, trên mũi đột nhiên bị hung hăng ăn một quyền, một quyền này tức khắc đem y đánh người ngã ngựa đổ, máu đều chảy ra từ mũi từ miệng.
Diêu thị dọa hét lên một tiếng, vội vàng đi đỡ, Thành Mẫn nghe được câu nói kia, tâm lạnh một nửa, trên mặt một chút huyết sắc cũng không có.
Diêu thị nhìn người ra tay, lạnh giọng kêu lên: "Lục Chiêm Đình! Sao mày dám đánh người?"
Lục Chiêm Đình âm thanh lạnh lùng nói: "Nó bôi nhọ cậu ta, ta tất nhiên đánh nó, ngươi muốn dám nói cậu ta một câu không tốt, ta cũng đánh ngươi."
"Phản rồi phản rồi......" Diêu thị tức giận cả người run rẩy, Lục Chiêm Khang lại không phục, đứng dậy muốn đánh lại, Lục Chiêm Đình lại cùng y đánh thành một đoàn, Lục Chiêm Liêm cũng tới hỗ trợ, hắn và Lục Chiêm Khang rốt cuộc lớn hơn vài tuổi, Lục Chiêm Đình không phải đối thủ, Triệu Kính Hi thấy thế, từ phía sau Thành Mẫn chạy ra hỗ trợ, trong lúc nhất thời trong phòng loạn thành một đoàn.
Diêu thị bị hạ nhân bảo hộ một bên, nàng phân phó nói: "Đều là thằng nhóc Triệu gia gây chuyện, đi, đem nó đánh, đánh chết cũng không sao."
Người bên cạnh ả cầm gậy, nghe vậy giơ lên hướng sau gáy Triệu Kính Hi đánh vào, Triệu Kính Hi đang đánh nhau với Lục Chiêm Khang sao có thể phòng bị đánh lén sau lưng, mắt thấy sắp phải chịu một gậy, đột nhiên có người che lại phía sau cậu, hứng chịu một gậy này.
Thành Mẫn chỉ cảm thấy bả vai đau như bị gãy xương, trước mắt tối sầm, mà ngay cả chân cũng đều đứng không vững, bên tai chàng nghe được Lục Chiêm Đình kinh hoảng kêu "Cậu", muốn nói không cần đánh nhau nữa nhưng âm thanh kia vô luận như thế nào cũng không phát ra được.
Bàng thị cùng quản gia mang theo hộ vệ trong phủ tới sau, trận này mới tính chấm dứt, Lục Chiêm Đình bởi vì lo lắng cho cậu ngã trên đất, bị ăn vài gậy. Nó nhìn cậu sắc mặt tái nhợt ngã ở trước mặt, trong lòng khó chịu đến cực điểm.
Cha có thể đem cậu bảo hộ đến chu toàn, vì sao chính nó thế nhưng khiến cậu xảy ra chuyện thế này?
Sự tình lấy Triệu Kính Hi và Lục Chiêm Khang đều bị phạt cấm túc mà kết thúc, Lục Chiêm Khang "Cấm túc" tất nhiên là ăn ngon uống tốt phòng của mẹ y, mà Triệu Kính Hi lại thật sự bị nhốt trong Phật đường hai ngày, chờ sau khi được thả ra, cậu ta gấp không chờ nổi chạy đến viện Thành Mẫn, đến sân sau nhìn thấy chàng đang ngồi trên ghế nhặt rau, mới nhẹ nhàng thở ra, vội vàng chạy tới, trong mắt tràn đầy lo lắng hỏi: "Cậu, người không sao chứ?"
Thành Mẫn kỳ thật không bao lâu liền tỉnh, cái gậy kia không đánh vào đầu, chỉ đánh tới bả vai, nơi đó bị xanh tím một mảng lớn, mỗi ngày buổi tối đi ngủ chỉ có thể nằm nghiêng trên giường, hiện tại hơi động một chút cũng cảm thấy đau, chàng lại nói: "Không có việc gì, tiểu Hi, bọn họ có ngược đãi con không?"
"Không, chính là không cho con ra ngoài, cơm cũng không có thịt." Triệu Kính Hi chu miệng bất mãn nói: "Chờ tướng quân trở lại, con nhất định phải cáo trạng!"
Thành Mẫn mỉm cười sờ mặt cậu ta, "Không sao, coi như chịu thiệt, về sau ăn nhiều thì tốt rồi."
Triệu Kính Hi tất nhiên không muốn ăn gì, nhưng thấy lo lắng trong mắt Thành Mẫn, trước tiên vẫn cứ gật đầu.
"Không ăn thịt đúng là gầy đi rồi, chờ ta nấu nhiều đồ ăn ngon cho con."
"Thật ư? Cảm ơn cậu!"
Ở gần thời điểm lễ tết xảy ra chuyện thế này, Lục Phi Hoàn lại không trở về, phủ tướng quân không thể náo nhiệt như năm trước. Tới bữa cơm tất niên, tất cả mọi người đều có mặt, Triệu Kính Hi lại không chịu tới, Diêu thị làm bộ làm tịch nâng chén rượu kính Thành Mẫn, cùng chàng nói xin lỗi, Thành Mẫn một người nam nhân rốt cuộc sẽ không so đo với phụ nữ, thống khoái uống rượu, tùy ý ăn chút cơm, liền cùng Lục Chiêm Đình trở về biệt viện.
Dọc theo đường đi Lục Chiêm Đình vẫn lo lắng vết thương trên vai chàng, quan tâm hỏi: "Cậu, có đúng là không đau không?"
Thành Mẫn lắc đầu, "Ta mỗi ngày đều bôi thuốc, đã khỏi rồi."
"Con muốn bôi thuốc cho cậu, cậu còn không chịu, chẳng lẽ cậu tự mình với tay bôi thuốc được?" Lục Chiêm Đình tuy rằng biết nguyên nhân chàng không đồng ý, nhưng rốt cuộc có chút bất mãn.
"Được chứ."
Bọn họ mang theo chút thức ăn về cho Triệu Kính Hi, còn chọn toàn đồ ngon, Thành Mẫn đem đồ ăn đặt vào ngực Lục Chiêm Đình, "Con mang cho tiểu Hi đi, ta uống chút rượu nên hơi mệt, đi ngủ trước."
"Vâng."
Thành Mẫn chậm rãi đi về phí phòng ngủ của mình, ngày ấy chàng nghe câu "Bò giường cha " mới biết được nguyên lai Diêu thị thật sự đã biết được quan hệ giữa chàng và Lục Phi Hoàn.
Lục Chiêm Khang nói rất nhanh, lại bởi vì Lục Chiêm Đình ra tay đúng lúc, cho nên không có bao nhiêu người chú ý câu nói kia, chỉ có Thành Mẫn là đương sự, bị nói trúng tâm sự mới có thẹn trong lòng.
Chàng và Lục Phi Hoàn rốt cuộc danh không chính ngôn không thuận, ở bên chàng, đã không thể cưới chàng làm vợ, cũng không thể nạp chàng làm thiếp, ngay cả công khai đều không thể, thiên hạ đệ nhất tướng quân nếu cùng một người nam nhân quấn quýt si mê, tất sẽ để người chê cười, bị người phê bình.
Bất tri bất giác lời khuyên của mẹ chàng từ nhiều năm trước lại hiện lên ở trong đầu: "Con sẽ không thể sinh con, lại có thể chất như vậy, con có chắc chắn là hắn thật sự có thể tiếp thu được không? Không bằng tác thành cho em gái con, nàng với tướng quân có phu thê chi thực (quan hệ xác thịt), rồi hoài trước một đứa con, như vậy quan hệ mới lâu dài, nàng đời này cũng có chốn nương nhờ, bằng không, con bảo nàng gả cho ai bây giờ? Nhà của chúng ta nghèo như vậy, từ sau khi cha con qua đời, ngày càng lụn bại, Mẫn nhi, con nghe lời nương, được không?"
Khi đó Thành Mẫn tâm như đao cắt, một bên là người yêu tâm ý tương thông, một bên là em gái cùng mẹ, thân thể quái dị của chàng xen ở giữa, tất cả đều khiến chàng lưỡng lự.
Phong tục ở quê chàng và kinh thành bất đồng, ngược lại có điểm giống dị tộc, tục cưới xin nhà trai không cần ra sính lễ, ngược lại còn muốn tài sản từ nhà gái xuất giá, có thể lấy ra càng nhiều của hồi môn thì có thể gả đến chỗ càng tốt, còn nếu của hồi môn càng ít thì chỉ có thể tìm được hôn phu có điều kiện càng kém.
Khi đó cha bọn họ qua đời, người một nhà dựa bán hoa quả và thảo dược mà Thành Mẫn kiếm được để trang trải qua ngày, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì ấm no, đâu thể tích cóp tài sản cho Thành Doanh làm của hồi môn? Mắt thấy nàng sắp đến tuổi mười sáu, tới tuổi nên tìm hôn phối, mẹ chàng mỗi ngày sầu lo, rồi bỗng nhiên Thành Mẫn cứu một người nam nhân trở về, người nọ là một tướng quân, mà Thành Doanh cũng khuynh tâm với hắn, mẹ chàng nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ tới cái chủ ý này.
Thành Mẫn bị thuyết phục, chàng giả bộ vui vẻ muốn cùng nam nhân hoan hảo, trộm cho hắn uống xuân dược do chính chàng tự phối, sau đó đi ra mở cửa phòng ngủ, đổi muội muội thay vào.
Đêm đó trải quả như thế nào chính chàng cũng đã quên, hình như là chậm rãi đi đến bờ sông, nhìn trăng nhìn một đêm, nước mắt khóc khô, tâm cũng nguội lạnh, lúc thì hối hận, lúc thì bi thương, cuối cùng kết thành sai lầm lớn.
Đến khi Lục Phi Hoàn tới tìm chàng chất vấn, chàng đã thực bình tĩnh, chàng nhìn đôi mắt đỏ đậm của nam nhân, nhẹ nhàng cười cười, "Em không thể mang thai sinh con, nhưng muội muội em có thể, nàng gả cho chàng, sinh con cho Lục gia, hưởng dụng vinh hoa phú quý cả đời, Lục Phi Hoàn, chàng ngủ cũng ngủ rồi, cũng không đến mức muốn thoái thoát trách nhiệm đúng không?"
Chàng hiểu chút y thuật, an bài thời gian đúng là ngày muội muội dễ thụ thai nhất, nếu như không xảy ra sai lầm, chàng cơ hồ có thể tin tưởng, trong bụng muội muội bây giờ đã mang thai con của Lục Phi Hoàn.
Lục Phi Hoàn tức giận muốn điên rồi, đôi tay nắm chặt, khớp xương run rẩy, một hồi lâu mới cắn răng nói: "Được, các ngươi tính kế ta, ngươi lấy cảm tình của ta tính kế ta, ta liền thu nàng! Thành Mẫn, như vậy ngươi sẽ vui vẻ đúng khống?"
Thành Mẫn chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ, từ sau khi nam nhân rời đi, chàng cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, đến mẹ chàng qua đời, chàng một người ở tại nơi đó, trong lòng trống rỗng giống như chỉ là một khối cái xác không hồn. Chàng ngày đêm bị hối hận thống khổ tra tấn, vừa nhớ tới chuyện cũ, tim đau như cắt, cứ mãi ảo tưởng rằng nếu khi ấy chàng không rời khỏi căn phòng kia, cho dù Lục Phi Hoàn ghét bỏ thân thể quái dị của chàng thì dù hắn nói vậy cũng sẽ dễ chịu hơn.
Cho đến bây giờ nhớ tới những việc này, Thành Mẫn trong lòng vẫn khó chịu đến cực điểm, chàng đứng một lúc lâu mới mở cửa phòng ngủ đi vào.
Bên trong quạnh quẽ, rồi lại giống như không giống, Thành Mẫn khóa trái cửa, chóp mũi bắt giữ được mùi hương quen thuộc, trong lúc nhất thời còn tưởng rằng bản thân sinh ra ảo giác, lương theo bóng tối chàng chậm rãi bước đến bên giường, phòng chàng quá nhỏ, cho dù đi chậm cũng vài bước là đến, tới mép giường, cả người chàng cứng đờ không dám động, sợ đánh vỡ ảo giác ở đáy lòng kia, lại có chút tham lam hít vào hương vị quen thuộc ấy.
Sau một lúc lâu, người nằm trên giường ngáp một cái, thanh âm mang theo chút lười biếng cùng khàn khàn, "Ở ngoài cửa đứng lâu như vậy thì cũng thôi, sao thế? Ở mép giường cũng muốn đứng lâu như vậy, hửm?"
Thành Mẫn nghe được giọng nói quen thuộc, đầu quả tim run lên, nước mắt nhịn không được theo gương mặt lăn xuống.
"Phi Hoàn......"
Đọc chương này tui thấy khó chịu quá, rõ ràng họ yêu thương nhau như vậy cơ mà, thương Mẫn ca, thương cả tướng quân nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com