Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22: Bị thương và nóng lòng

Chương 22: Bị thương và nóng lòng

Trước đó Lục Phi Hoàn viết trên thư báo về cho Bàng thị cuối tháng mới trở về, nhưng thực tế hắn mang theo vài cận vệ ngày đêm lên đường trước, chính là muốn nhìn thấy Mẫn lang của hắn sớm một chút, cho chàng một cái kinh hỉ.

Ai biết kinh hỉ đâu chẳng thấy chỉ thấy kinh hách, hắn còn chưa tới hậu viện liền nhìn thấy ánh lửa tận trời, xem vị trí đó là sân viện chỗ Thành Mẫn ở. Đầu quả tim hắn run lên, dự cảm xấu dâng lên khiến thần trí hắn rối loạn. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến cửa viện, không nhìn thấy bóng dáng Thành Mẫn trong đám người, ngay khi nhìn thấy một hạ nhân đang xách một xô nước đến, liền đem xô nước kia đoạt lấy dội lên đỉnh đầu, dùng tay áo ướt đẫm che lại miệng mũi, bất chấp xông vào trong biển lửa.

Đá văng cánh cửa, sóng nhiệt xộc vào mặt khiến hắn cơ hồ không thể mở mắt, hắn lờ mờ nhận ra một người đang nằm trên mặt đất, chân giống như bị cái gì chặn lại, Lục Phi Hoàn vội vàng đá văng vật kia ra, đem người ôm vào ngực phóng ra bên ngoài, trong nháy mắt khi hắn bước ra khỏi cửa phòng ngủ, cả gian phòng đều bị cháy sụp, sau lưng hắn bốc lên một trận lửa mãnh liệt, một tiếng nổ "Uỳnh" vang lên.

Lục Phi Hoàn đem người bảo vệ kín mít trong ngực, hướng về phía quản gia quát lên: "Gọi đại phu, mau mời Lưu thần y tới."

Quản gia thấy một người mặt đen bẩn, trên tóc còn đang bốc khói, quần áo cũng bị cháy rách tả tơi, trong ngực hắn ôm một người quần áo cũng không nguyên ven, da thịt cũng bị bỏng, trong lúc nhất thời bị dọa sợ bay mất hồn vía, Lục Phi Hoàn nôn nóng đang muốn phát hỏa thì một người chạy tới, "Tướng quân đừng lo lắng, Nguyên Tiêu đã đi mời."

Người nọ đúng là sư phụ Lục Chiêm Đình, Triệu Thông, hắn cởi áo ngoài đắp lên người Thành Mẫn đang nằm trong ngực Lục Phi Hoàn, nói: "Đến phòng tướng quân trước đi."

Lục Phi Hoàn vội vàng ôm người tới phòng ngủ của hắn, vừa đặt Thành Mẫn đặt lên giường thì Lưu thần y đã chạy vào. Sau khi Thành Mẫn tỉnh dậy đã dùng đặt khăn mặt ướt trong phòng bịt kín miệng mũi nên không hít nhiều tro bụi, là do hít thở không thông nên mới hôn mê bất tỉnh. Sau khi được đặt vào phòng có không khí thoáng đãng, lại được Lưu thần cắm một châm thì tỉnh lại, nghiêm trọng chính là vết thương trên cổ chân và vết bỏng sau lưng chàng. Lục Phi Hoàn kêu mọi người ra ngoài, chỉ có Lục Chiêm Đình không chịu đi, "Ta muốn nhìn cậu."

Một bàn tay Lục Phi Hoàn đánh qua, cười lạnh nói: "Mày có tư cách gì để nhìn? Mày muốn nhìn là có thể nhìn sao? Tao coi thời điểm mày đứng lại cũng không chạy đi cứu y, có thể thấy được mày vẫn là đồ vô dụng, đừng ở chỗ này chướng mắt."

Lục Chiêm Đình bị đánh nửa bên mặt sưng lên, Thành Mẫn tuy rằng suy yếu, cách trướng màn nhìn mà đau lòng, nói giọng khàn khàn: "Chàng đánh Đình làm gì? Đình, ngoan, nghe lời cha con, cậu không có việc gì, con ra ngoài trước đi."

Lục Chiêm Đình thật sâu nhìn chàng một cái, chậm rãi đi ra ngoài.
Trong lòng Lục Phi Hoàn phập phồng, thấy bộ dáng chật vật này của Thành Mẫn, chỉ cảm thấy tức giận không có chỗ xả, sắc mặt liền rất khó coi. Lưu thần y nói: "Tướng quân cũng ra ngoài trước đi, nơi này có ta trị liệu cho cữu gia, bản thân ngài cũng nên thay quần áo mới."

Lục Phi Hoàn cũng không muốn đi, nhưng lại nghĩ đến Triệu Thông vừa mới nói đã bắt được hung thủ, suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định ra ngoài trước. Hắn đi đến mép giường, nắm tay Thành Mẫn, "Mẫn, em chờ ta trở lại."

Thành Mẫn ngược lại so với hắn còn trấn định vài phần, nhẫn nại đau đớn, cười với hắn bảo, "Vâng."

Khi Lục Phi Hoàn chạy vào viện cứu người, theo sau hắn có thêm vài cận vệ, Nguyên Tiêu nghĩ khả năng sẽ có người bị thương nên đi mời Lưu thần y trước, còn Triệu Thông chờ người vừa lúc phát hiện Lục Hữu Tài lén lút chạy trốn, bộ dáng hoảng sợ, trong lòng thấy khả nghi liền bắt lại.

Lục Phi Hoàn thay đổi một bộ quần áo, lại không có tâm trạng tắm gội, chỉ lau sạch tro bụi trên mặt rồi sửa sang lại tóc tai một chút, chờ đến ra ngoài sảnh đã trở thành bộ dáng anh dũng thần võ uy thế áp người như cũ. Người trong phủ tướng quân đã triệu tập một chỗ từ sớm, Bàng thị và Diêu thị ngồi trên ghế, những người khác quỳ thành một đoàn ở đại sảnh, Lục Chiêm Khang ước chừng là còn chưa tỉnh ngủ, lười biếng ngáp lớn.

Lục Phi Hoàn ngồi xuống ghế lớn, quét một lượt trên mặt đoàn người, ánh mắt hắn quá mức sắc bén, dù người không có tội thì bị hắn nhìn cũng sợ tới mức cúi đầu, chỉ có Lục Chiêm Đình sắc mặt đờ đẫn, bị hắn nhìn cũng không trốn.

Lục Phi Hoàn nói: "Quản gia, ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì?"
Quản gia lau mồ hôi đứng dậy, "Đại nhân, Triệu gia vừa lúc bắt được phạm nhân, là gác cổng Lục Hữu Tài, từ trên người hắn lục soát được mồi lửa, trên quần áo hắn còn có vết dầu, vừa mới đem hắn đánh một gậy thì hắn đã khai."

Diêu thị vừa nghe thế sắc mặt liền biến đổi, toàn thân run rẩy.

Lục Phi Hoàn nói: "Hắn khai cái gì?"

"Hắn khai là...... Là nhị phu nhân sai hắn phóng hỏa."

Diêu thị nghe xong, hốt hoảng đứng lên, thét to: "Hắn nói láo, ta...... Ta sao có thể làm loại chuyện này, lão gia, ta oan uổng, ta ngay cả Lục Hữu Tài là ai cũng không biết, ngài phải trả trong sạch cho ta."

Lục Phi Hoàn lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, khóe môi gợi lên một mạt tươi cười trào phúng, "Ngươi không biết hắn là ai?"

Diêu thị bị ánh mắt hắn dọa một cái giật mình, lắp bắp nói: "Ta...... Ta không biết......"

Lục Phi Hoàn cười lạnh nói: "Ngươi cùng hắn ngủ cũng có mười mấy năm, không biết hắn là ai? Quản gia, Triệu Thông, lục soát hai phòng bọn họ, sẽ có chứng cứ, cũng đem lời khai Lục Hữu Tài viết ra, để hắn ký tên, sau đó đưa đến quan phủ, để cho bọn họ thẩm tra xử lí một chút, nhìn xem chủ mẫu và nô tài thông dâm, bị người phát hiện liền phóng hỏa giết người, rốt cuộc bị phán tội gì, nếu như phán không đủ năng, không đúng ý ta, đến lúc đó ta tự mình đến nha môn một chuyến."

Hắn nói chậm rãi từng câu từng chữ, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Diêu thị, không đợi hắn nói xong, Diêu thị đã toàn thân mềm nhũn ngã xuống, sắc mặt tái nhợt như tuyết, thấy Lục Phi Hoàn muốn đi, vội vàng kêu lên: "Lão gia tha mạng, lão gia tha mạng......"

Lục Phi Hoàn cười lạnh một tiếng, "Tha mạng? Ngươi có biết ngươi động ai? Hắn nếu có chuyện gì, chớ nói ngươi, ngay cả người nhà ngươi ta đều sẽ không bỏ qua, rốt cuộc mấy năm nay được ta nuôi, cũng nên trở về đi?"

Diêu thị nhìn ngũ quan lạnh lùng của hắn, đáy lòng hoảng loạn, tâm như tro tàn. Nàng cho rằng đã giấu giếm Lục Phi Hoàn rất tốt, đem tiền bạc trong phủ trộm đưa về nhà mẹ đẻ, cùng hạ nhân thông dâm, nàng đều cho rằng Lục Phi Hoàn không biết, hiện tại mới biết được, Lục Phi Hoàn rõ ràng biết hết thảy, hắn chỉ là khinh thường không để ý, bất luận là tiền tài cũng được, bản thân nàng cũng được, đều không ở trong lòng Lục Phi Hoàn.

Trong lòng Hắn, chỉ có người kia, chỉ có người kia......

Diêu thị biết, chủ mẫu và hạ nhân thông dâm là trọng tội, chỉ một tội này hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, nếu thêm tội cố ý giết người......

Diêu thị quỳ sát đất khóc rống lên, trong lòng hối hận không ngừng, nhưng đã mất hết tất cả rồi.

Xử lý Diêu thị bất quá chỉ là chuyện nhỏ, Lục Phi Hoàn cũng không để trong lòng, người hắn để ở trong lòng kia, giờ phút này đang nằm sấp trên giường. Trên lưng chàng đã bôi thuốc tốt nhất rồi mà thoạt nhìn vẫn có chút thảm không nỡ nhìn, nghiêm trọng nhất là sau chân phải, bị xà nhà rơi xuống, xà nhà lại đang cháy, cho nên đem một mảng da thịt cháy đến mơ hồ bất kham.

Lưu thần y đậy hòm thuốc, nha hoàn bê chậu nước tiến vào để ông rửa tay, sau khi ông rửa sạch sẽ, thấy Lục Phi Hoàn đã chờ đến độ khó có thể nhẫn nại, mới nói: "Phía sau lưng cữu gia bị bỏng không coi là nghiêm trọng, mỗi ngày bôi thuốc không đến nửa tháng là có thể sinh da non, cùng lắm là lưu chút sẹo thôi, chính là cổ chân, chỗ đó bị gãy xương, dù sau này vết thương có khôi phục thì về sau đi đường cũng sẽ có chút khó khăn."

"Phổi ngài ấy tuy rằng không hít vào quá nhiều bụi khói, nhưng rốt phòng bị vẫn tốt hơn, ngày mai lão sai người đưa chút thuốc tới, mỗi ngày sắc ba lần cho ngài ấy uống, uống ba ngày là đủ."

Lục Phi Hoàn nhíu chặt mày, trong ánh mắt mang theo nôn nóng nồng đậm, "Mẫn lang em ấy có biết không?"

Lưu thần y nói: "Cữu gia cũng hiểu chút y lý, tất nhiên là biết đến."

Trong lòng Lục Phi Hoàn một trận dày vò, vừa tức giận vừa khó chịu, hận không thể đem Diêu thị cùng Lục Hữu Tài đánh một trận, hắn nhẫn đến nỗi gân xanh trên trán đều nảy lên, suy nghĩ trong đầu loạn chuyển, đột nhiên lại nói: "Lưu thần y, ta còn muốn nhờ ngài kê thuốc."

Lục Phi Hoàn vào phòng ngủ, Thành Mẫn vốn đang nhắm mắt liền mở ra, bình tĩnh nhìn hắn. Lục Phi Hoàn đứng tại chỗ một hồi lâu, trong ánh mắt chứa đau lòng cùng tự trách, Thành Mẫn hướng hắn giang hai tay, thanh âm nghẹn ngào, nói, "Phi Hoàn, lại đây......"

Lục Phi Hoàn chậm rãi đi qua, thấy cả lưng chàng bôi toàn là thuốc, cơ hồ nhìn không thấy chỗ da thịt nào nguyên vẹn, hắn không đành lòng nhìn, hốt hoảng quay đầu đi. Thành Mẫn cười nhẹ nói: "Là ghét bỏ bộ dáng em xấu rồi?"

"Em đừng nói bậy." Lục Phi Hoàn cắn chặt răng, trong ánh mắt mang theo hung ác nham hiểm, bộ dáng rất đáng sợ.

Trên mặt Thành Mẫn được hắn lau qua nhưng rốt cuộc cũng không lau sạch, Lục Phi Hoàn biết chàng người yêusạch sẽ, liền gọi người mang nước vào, thân thủ dùng khăn vải nhẹ nhàng lau sạch vết bẩn trên người chàng, khi nhìn đến cái chân máu thịt mơ hồ kia, nam nhân giết địch vô số trên chiến trường, đầu quả tim lại hung hăng rung động một chút, ngón tay đều run nhè nhẹ, cơ hồ cầm không nổi cái khăn.

Thành Mẫn phát hiện hắn bất thường, duỗi tay cầm tay hắn, nhẹ giọng nói: "Phi Hoàn, cảm ơn chàng cứu em."

Lục Phi Hoàn cảm giác như chính hắn bị đánh một gậy, trong lòng đau đớn đến khó có thể miêu tả. Hắn nhìn vết thương trên người Thành Mẫn, cảm xúc tự trách lại xông ra. Kỳ thật hắn đã sớm biết Diêu thị có vấn đề, không phản ứng chẳng qua là bởi vì khinh thường, một chút tiền bạc đối với hắn không đáng để trong lòng, Diêu thị và hạ nhân giảo hợp bên nhau, hắn cũng không để trong lòng.

Kể từ sau lần cùng Thành Doanh kia, đến đoạn thời gian cùng Thành Mẫn có quan hệ thân thể, hắn không còn chạm qua những người khác, sau ngần ấy năm, hắn trừ bỏ Thành Mẫn cũng không cùng những người khác thân mật tiếp xúc, hắn cũng không phải một người cứng nhắc, chính hắn không được cấp thì cũng không để bụng người khác đi cấp, cho nên đối với phu nhân mình cùng nam nhân khác có quan hệ thân mật, từ trước đến nay là mở một mắt nhắm một mắt.

Hắn lại không có nghĩ cứ mặc kệ như thế, thiếu chút nữa đem người mình yêu nhất đưa lên tuyệt lộ.

Trên mặt hắn tự ghét bỏ chính mình quá mức rõ ràng, Thành Mẫn mới phát giác bản thân vừa nói sai rồi, trong lòng chàng cũng rất rối loạn, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười, thấp giọng nói: "Phi Hoàn, em có chút đau, chàng đến an ủi em đi?"

Lục Phi Hoàn lấy lại tinh thần, bình tĩnh nhìn chàng.

Thành Mẫn lộ ra nụ cười ôn nhu, mang theo một chút ý vị làm nũng khó thấy được, "Chàng mau hôn em đi......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #1x1#caoh