1.
"Lam Hi Thần! Ta cả đời này nói dối vô số, hại người vô số. Như ngươi nói: giết cha, giết huynh, giết vợ, giết sư, giết hữu; thiên hạ chưa có chuyện xấu nào ta chưa từng làm qua! Nhưng duy có một chuyện ta chưa từng nghĩ tới, đó là hại ngươi. Ngươi hảo hảo nhớ kĩ lại. Năm đó Vân Thâm Bất Tri Xứ gặp hỏa hoạn, ai là người cứu ngươi ra? Năm ấy Cô Tô Lam Thị gây dựng lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, ai là người tương trợ? Qua nhiều năm như thế, đối với Cô Tô Lam thị các ngươi ta chưa từng chèn ép; mà đối với ngươi cũng chưa từng hãm hại! Bất quá lần này chỉ là tạm thời đè ép linh lực của ngươi một chút, đối với ngươi và gia tộc ngươi cũng không nổi sát ý. Vậy ngươi nói ta đối với ngươi làm chuyện xấu, rốt cuộc là loại chuyện xấu gì?!"
Đóa Kim Tinh Tuyết Lãng trắng muốt trên gia phục Lan Lăng Kim thị đã bị máu tươi nhuộm đỏ, Kim Quang Dao đáy mắt đầy thống khổ cùng thất vọng đã hướng đến y nói ra những lời như thế. Mà Hi Thần lúc này cũng giống với năm xưa, toàn thân chết cứng không động đậy được nửa phân, chỉ biết lẳng lặng nghe hắn nói.
"Tô Mẫn Thiện chỉ vì năm đó ta nhớ tên của hắn mà sau đó hắn liền dốc sức phò tá báo đáp ta. Vậy mà ngươi... Trạch Vu Quân, Lam Tông chủ! Ngươi hoàn toàn giống với Nhiếp Minh Quyết không tha cho ta, cũng chẳng cho ta một con đường sống!"
Liền sau đó, y cảm thấy như tròng mắt vằn đỏ của Kim Quang Dao như sắp đổ ra huyết lệ. Hắn tóm lấy y, kéo y về miệng quan tài.
Nhưng đến khắc cuối cùng, hắn lại dùng hết sức đẩy y ra. Cái đẩy này rất mạnh nhưng lại không làm y ngã, chỉ có thể thành công đem y tránh khỏi miệng quan tài. Đến giờ, Lam Hi Thần vẫn nhớ kĩ ánh mắt của hắn. Kim Quang Dao khi ấy yếu đuối cùng cực, và cũng đau đớn cùng cực. Thủy quang trong mắt hắn long lanh, tựa như oán hận, mà cũng tựa như tủi hờn. Thế mà khóe môi hắn vẫn phảng phất ý cười không rõ...
Mu bàn tay Lam Hi Thần bỗng chốc nóng như lửa đốt. Y nhìn xuống, hóa ra lại là giọt lệ cuối cùng của Kim Quang Dao. Một thân y phục tuyết trắng cùng hoa văn mây cuốn của Cô Tô Lam thị tự khi nào đã nhuộm máu đỏ rực. Mà mắt của Lam Tông chủ khi ấy màu sắc so với máu cũng chẳng khác biệt bao nhiêu.
"Nhưng duy có một chuyện ta chưa từng nghĩ tới, chính là hại ngươi!"
Lời nói đầy bi ai của Kim Quang Dao như vọng lại sau nắp quan tài bằng đá, dội thẳng vào tâm trí Lam Hi Thần. Nó lặp lại nhiều đến mức khiến đầu y như muốn nứt toác ra thành đôi. Lời nói ấy thường hay tìm đến y cùng đôi mắt và nụ cười của hắn, cùng với cả những hồi ức đã ở xa rất xa...
Đến cùng, Lam Hi Thần bừng tỉnh.
Một thân trung y ướt đẫm, y mở to mắt nhìn trân trân lên trần nhà lát gỗ. Chật vật điều chỉnh hô hấp một hồi, cuối cùng y cũng có thể ngồi dậy. Đem tay vo thành cuộn mà áp lên trán, Lam Hi Thần hẵng còn chưa tỉnh khỏi giấc mộng. Y ngồi thẫn thờ một hồi lâu, cuối cùng cũng thở hắt ra cho người đem vào nước tắm.
Nửa canh giờ sau, rốt cuộc y phục cũng được chỉnh trang hoàn hảo. Vừa lúc thắt xong dải mạt ngạch, ngoài cửa bỗng truyền đến tiến của một môn sinh:
"Lam Tông chủ, Giang Tông chủ đến tìm người."
"Ừ. Ta ra ngay." - Nhỏ nhẹ đáp một tiếng, liền xoay người bước ra ngoài. Trước khi gặp vị Giang Tông chủ kia, y cũng không quên hỏi vị môn sinh nọ một câu - "Giang Tông chủ có nói rõ muốn tìm ta làm gì không?"
Ậm ừ một lát, môn sinh nọ đáp lời:
"Thưa... Hình như là chuyện của Kim Tông chủ."
"Kim Tông chủ" mà hắn nhắc tới, hiển nhiên là Kim Lăng. Sau khi chuyện ở Quan Âm Miếu xảy ra, Kim Lăng đã nghiễm nhiên trở thành tông chủ đời tiếp theo của Lan Lăng Kim Thị. Mặc dù trên dưới còn có nhiều kẻ bàn tán xôn xao, cũng lại có kẻ muốn nhân cơ hội ngồi lên vị trí đó; nhưng rốt cuộc vẫn phải dằn xuống. Lí do không hỏi cũng biết là nhờ Giang Tông chủ kia "nhọc công" xách Tử Điện đi một vòng. Rốt cuộc, vị trí tông chủ của Kim Lăng cũng tạm thời vững chắc.
Nhưng nói gì thì nói, Kim Tông chủ này vẫn còn quá trẻ. Hơn 16 tuổi đã ngồi trên ghế Tông chủ... cũng là làm khó cho cữu cữu hắn đi. Giang Trừng nay vừa phải lo chuyện Vân Mộng Giang Thị, lại vừa phải nhúng tay vào xử lí sự vụ của Lan Lăng Kim thị. Thế còn chưa đủ, cháu trai yêu quý của hắn cũng đâu phải loại ngoan ngoãn hiểu chuyện gì? Nó luôn một mực cãi hắn rằng muốn làm tông chủ thì phải mạnh mẽ, phải ra ngoài cọ xát. Thậm chí nó còn chẳng tiếc lấy chiến tích "bắn Mặt Trời" của hắn ra làm điển tích. Mà thế nào là "cọ xát"? Dĩ nhiên chính là lôi Tiên Tử cùng đám môn sinh của Cô Tô Lam thị đi săn đêm! Bạn bè Kim Lăng vốn không nhiều, vậy nên nó cũng chỉ biết bám theo Lam Tư Truy nhà bọn họ. Nói đi nói lại, Tư Truy kia cũng hơn nó 3 tuổi; những cuộc săn đêm kia vẫn còn nguy hiểm so với tuổi của Kim Lăng. Vậy nên cứ khi nào rỗi việc (thật ra là luôn luôn), Giang Trừng lại lén lút đi theo bảo vệ nó. Tất nhiên, số lần bị đám môn sinh họ Lam bắt gặp ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng tăng lên đều đều. Tất cả chung quy vẫn là vì Kim Lăng.
Những kẻ khác, bao gồm cả Kim Lăng và Lam Hi Thần đều nghĩ như thế.
Nhưng nội tình thì không chỉ có vậy.
Bước vào gian phòng tiếp khách quý, Lam Hi Thần như cũ nở một nụ cười ôn hòa, sau đó cất lời:
"Giang Tông chủ."
Đứng dậy gật đầu một cái, Giang Trừng cũng hướng y chào hỏi một câu:
"Lam Tông chủ."
Sau khi cả hai đều đã an ổn chỗ ngồi, Lam Hi Thần mới vừa rót trà cho hắn, vừa nhẹ nhàng hỏi chuyện:
"Hôm nay Giang Tông chủ đến là vì chuyện gì?"
Vẫn giữ trên mặt 3 vệt hắc tuyến cùng một cỗ hàn khí, hắn thẳng thắn nói luôn:
"Kim Lăng đã 5 ngày không tin tức."
Nghe xong, Lam Hi Thần cũng chưa có phản ứng gì hơn, chỉ là tiếu ý trên môi đã biến mất. Đối hắn, y hỏi:
"Vậy sao?"
"Ta đã phái người đi tìm khắp 10 dặm quanh Cô Tô Lam Thị cùng Thanh Hà Nhiếp Thị, nhưng tuyệt nhiên không thấy dấu vết. Linh khuyển của tiểu tử ấy cũng không thể gọi về được. Chuyện này từ xưa đến nay chưa từng xảy ra."
Lam Hi Thần trầm lặng một hồi, sau đó mới nhớ ra 5 ngày trước đám Lam Tư Truy có xin phép xuống núi săn đêm, thời hạn là 7 ngày. Rất hiển nhiên, Kim Tông chủ hôm ấy cũng có mặt ở đó cùng linh khuyển kia. Vốn biết họ thân thiết với nhau, mà chuyện cùng hợp tác đi săn cũng không phải chuyện xấu nên Lam Hi Thần rất nhanh đồng ý với họ. Từ sau chuyện ở Quan Âm miếu kia, y đã đóng cửa bế quan suốt 3 tháng. Nhưng khi quay lại làm việc rồi, y vẫn có lúc như người trên mây. Ở buổi gia yến lần trước thậm chí còn nói sai vài chỗ, làm thành một màn rối tinh rối mù rất mất mặt. Lam Khải Nhân ngồi bên đã phải nhắc mấy lần, giận đến mức suýt thổ huyết.
"Lam Tông chủ?"
Bị Giang Trừng gọi một tiếng, Lam Hi Thần mới bừng tỉnh khỏi mớ suy nghĩ miên man kia. Lại mỉm cười hòa nhã, y bảo:
"Giang Tông chủ chớ lo lắng. Việc ngày hôm ấy ta đã đồng ý cho họ đi 7 ngày. Hết 7 ngày nếu chưa về, Cô Tô Lam thị nhất định phái người đi tìm."
Cỗ hàn khí trên người Giang Trừng như càng lúc càng nồng. Hắn hơi gằn giọng:
"Nhưng hôm nay đã là ngày thứ 6 rồi."
"Ta tin Tư Truy có thể đảm bảo an toàn cho Kim Tông chủ. Nhưng nếu Giang Tông chủ vẫn còn lo lắng, ta có thể trước hết phái 10 người cùng ngươi đi dò la tin tức."
Nghe xong Giang Trừng mới dịu đi đôi chút, nhưng nghĩ kĩ thế nào hắn lại phất tay lắc đầu:
"Thôi bỏ đi. Dù sao vẫn chưa đến ngày thứ 7."
Rồi đứng dậy:
"Giang mỗ còn sự vụ cần xử lí, xin cáo lui trước. Nếu ngày mai Kim Lăng quay về, phiền Lam Tông chủ chuyển lời đến nó lập tức trở về Lan Lăng Kim thị."
Nói xong lời này, hắn lập tức đi khỏi.
Lam Hi Thần lúc bấy giờ mới nhìn thấy sau lưng hắn rõ ràng đã ướt đẫm thành một mảng sẫm màu, trên giày còn lưu lại vết bùn chưa khô. Rất hiển nhiên là cả đêm qua hắn đã lang bạt bên ngoài dò la tin tức Kim Lăng, y phục cũng chưa kịp thay mà lập tức đến Cô Tô nghe ngóng. Quả nhiên Giang Trừng này rất yêu thương Kim Lăng. Nếu hắn có hài tử, chắc chắn hắn sẽ trở thành một người cha tốt. Chỉ là tính tình như vậy... thực không dám nghĩ có cô nương nào dám đến gần.
Vốn đang định đứng dậy đến Tàng Thư Các, Lam Hi Thần bỗng dưng lại thấy Giang Trừng quay trở vào. Ngay khi 4 mắt gặp nhau, y có hơi cảm thấy mặt của hắn hơi ửng đỏ; nhưng cũng chỉ là rất nhanh thoáng qua, thấy không rõ.
"Giang Tông chủ có việc gì nữa sao?"
"Không có. Ta để quên đồ."
Nhanh miệng đáp lại y xong, Giang Trừng lập tức cúi xuống bàn cầm lên chiếc khăn tay thêu hoa sen màu tím đã cũ nát. Cẩn thận gấp nó lại thành hình vuông vức nhét vào tay áo xong, hắn mới một lần nữa cúi người tạm biệt Lam Hi Thần. Nghĩ rằng hắn đã mệt nhọc, Lam Đại ca mở lời:
"Giang Tông chủ hay là nghỉ ở đây 1 ngày đi? Ngày mai có tin gì cũng có thể biết sớm hơn?"
Không rõ là do tưởng tượng hay do mình hoa mắt; Lam Hi Thần thấy Giang Trừng khẽ run lên một cái. Nhưng cuối cùng hắn vẫn cao ngạo đáp lại y:
"Đa tạ Lam Tông chủ đã có nhã ý. Nhưng ta còn nhiều công vụ chưa xử lí, không thể ở lại."
Hắn đã từ chối, Lam Hi Thần cũng không ép buộc. Gật đầu mỉm cười với hắn, y nhẹ nhàng nói:
"Vậy Giang Tông chủ đi thong thả."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com