146.
"Trừng, ăn nhiều một chút. Sau khi tỉnh dậy, tạm thời đừng đi lại nhiều."
Lam Hi Thần ngồi đối diện hắn, trước mắt là một bàn đầy đồ ăn. Thanh Điệp nhìn y nhiệt tình gắp thức ăn cho mình đến mức cả cái chén nhỏ đã đầy ụ, chẳng biết làm gì khác ngoài gượng cười:
"Hi Thần ca... Ta ăn không có hết. Hơn nữa người bị thương là huynh, huynh trở về dưỡng thương đi..."
Sau ngày gặp gỡ ở hồ sen, Thanh Điệp đã bị Lam Hi Thần đem ra săn sóc. Điển hình là ban nãy, chỉ vừa mới ngồi xuống, y đã căn dặn trù phòng làm cơm trưa, dường như cũng quên sạch những đau đớn trên thân thể mình. Thấy y nói ra một loạt món ăn, lại dặn kĩ cái gì phải làm thế nào, Thanh Điệp không khỏi toát mồ hôi một đợt. Hắn vốn biết Giang gia Tông chủ đối với đồ ăn có yêu cầu cao, nhưng hắn cũng biết rõ cả thiên hạ này chẳng mấy ai có thể nhớ hết đống yêu câu ấy. Thế mà Lam Hi Thần này lại có thể nhớ kĩ được từng chi tiết, nói không vấp không lệch, thậm chí còn khiến đầu bếp ở trù phòng được một trận đầu váng mắt hoa.
Thanh Điệp ngây ngô nghĩ, Lam Hi Thần với Giang Trừng chính là hảo bằng hữu.
Vì được đối xử quá tốt, trong thoáng chốc hắn liền có hảo cảm với người này. Thật ra Thanh Điệp này chính là lần đầu tiên gặp y. Khi hắn trở thành đại đồ đệ Thanh gia, Lam Hi Thần đang đóng cửa bế quan tĩnh dưỡng. Vài tháng sau y lại cùng Giang Trừng rơi vào mộng cảnh, thành ra bất luận là yến tiệc hay hội Thanh Đàm hằng năm do các nhà tổ chức, Thanh Điệp cũng chưa có dịp gặp y. Ngay cả chuyện Giang Trừng hôm đó ở Tán Tiên vực cùng y xảy ra chuyện gì, Thanh Điệp cũng không biết rõ. Như vậy, hắn đành coi như Giang Trừng và y chính là lần đầu gặp gỡ, cứ gọi mấy tiếng "Hi Thần ca" cũng không có chuyện gì.
Nhưng Thanh Điệp lại không hề biết khi mình gọi như vậy, Lam Hi Thần tâm can có bao nhiêu phần đau đớn.
Từ khi còn chưa bắt đầu thi triển Tái Sinh thuật, y đã biết ngày tỉnh dậy Giang Trừng sẽ vĩnh viễn mất đi kí ức. Hắn không nhớ bản thân là ai, từ xưa đến nay đã xảy ra những chuyện gì, đồng nghĩa với việc sẽ có một khởi đầu mới. Nhưng khi thực sự chứng kiến cảnh hắn không còn nhớ ra mình, Lam Hi Thần không tránh khỏi đau lòng. Hơn nữa khi hắn gọi y "Hi Thần ca" bằng giọng điệu ngây ngô ấy, y lại càng cảm thấy xa lạ.
Lam Hi Thần không đáp lời Thanh Điệp, chỉ lẳng lặng ngồi nhìn hắn. Thanh Điệp cũng cảm thấy có điểm kì lạ, dường như sợ mình nói sai cái gì nên cũng chẳng dám động đũa.
Lam Hi Thần nhìn không rõ hình nét trên gương mặt hắn, càng không biết sắc thái trên mặt hắn lúc này là gì. Y chỉ có thể mơ hồ cảm thấy sự xa cách... Giống như hắn chẳng còn là Giang Trừng..
"Lại đây, cho ta nhìn một chút."
Nghe thấy y dịu dàng mở lời như thế, Thanh Điệp cũng không nỡ không nghe, đành kéo ghế ngồi dịch vào. Dù sao hắn cũng nghĩ Giang Trừng và y là bằng hữu tốt, lâu ngày không trò chuyện mới sinh ra tình thế này. Nhưng ngay khi ngẩng đầu lên, hắn đã chạm phải ánh mắt đầy thâm tình của Lam Hi Thần.
Thanh Điệp giật mình.
Bằng hữu phải thân thiết đến đâu thì mới có thể nhìn nhau như thế?
Cảm nhận được tia thất thần của người trước mắt, Lam Hi Thần trong thoáng chốc liền nhận ra bản thân đã quá nóng vội. Y mỉm cười một cái, lắc đầu:
"Xin lỗi. Là ta không tốt, mau ăn đi."
"Dạ..."
Thanh Điệp không dám cãi, chỉ đành tiếp tục cúi mặt dùng bữa, trong đầu là một đống suy nghĩ rối rắm như tơ vò.
Lam Hi Thần càng ngồi nhìn hắn, tâm tư lại cũng trở nên rối ren. Năm xưa y từng nghĩ khi Giang Trừng tỉnh dậy, y sẽ không nói cho hắn biết hắn chính là Giang gia Tông chủ. Không phải y muốn độc chiếm Giang gia, cũng chẳng có âm mưu hiểm độc nào khác; Lam Hi Thần chỉ đơn thuần hi vọng hắn có thể sống nửa đời còn lại an yên. Nhưng vào cái ngày hắn tỉnh giấc, Lam Hi Thần lại dang hôn mê, thành ra chẳng kịp dặn dò Giang gia đồ đệ. Nay đã biết mình mang trên vai trách nhiệm cao cả như thế, dù hắn có muốn làm gì thì cũng không thể có sự lựa chọn.
Nhưng chỉ cần Giang Trừng nói muốn ngao du sơn thủy, y sẽ lập tức cùng hắn rời đi. Việc của Giang gia, Giang Phúc bấy lâu nay dưới sự chỉ bảo của y đã có thể lo liệu đâu ra đấy. Mặc dù không tính là xuất sắc, nhưng cũng có thể để gã trở thành quản sự. Vị trí Tông chủ kia có khi phải để lại cho Kim Lăng...
Chung quy lại, bất luận từ giờ trở đi Giang Trừng muốn làm cái gì, muốn đi nơi nào, Lam Hi Thần cũng đều nguyện ý thuận theo. Vì hắn, y đến cả Lam gia còn có thể đoạn tuyệt, Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng có thể rời đi, ngay cả họ "Lam" lẫn một nửa tu vi đời mình cũng chẳng để mắt đến; nay thuận theo ý hắn thêm một chút thì có hề gì?
Suy cho cùng, y chỉ hi vọng có ngày hôm nay - Ngày hắn không nhìn y với ánh mắt thù hận, ngày tất thảy những hiểu lầm giữa họ bị trôi vào quên lãng, ngày hắn ở bên y cùng ăn bữa cơm bình thường... Để duy trì chuỗi ngày như thế, Lam Hi Thần dù biết bản thân tham lam nhưng vẫn mặc kệ. Y chỉ tham lam một lần duy nhất, không lẽ ông trời không thể toại nguyện sao?
Bữa cơm trưa kết thúc, Lam Hi Thần vốn dĩ đang định đứng dậy trở về chỗ ở của mình thì lại đột ngột thổ huyết. Cả người khuỵu xuống nền đất, vô ý kéo theo cả chiếc khăn trải bàn. Chỉ trong một trận điên loan đảo phụng, toàn thân Lam Hi Thần đã phải hứng không biết bao nhiêu chén bát. Thanh Điệp thấy thế thì sợ hãi la lên, vừa vặn kéo vào cả một đống người.
Vừa mới trải qua một trận cửu tử nhất sinh, lại cộng thêm xúc động quá mức; thành ra tình trạng của Lam Hi Thần đã xấu di trông thấy. Sau khi liên tục thổ huyết, y lại trực tiếp ngất đi. Như bị dọa sợ, Thanh Điệp mặt mày xanh mét liền kéo gấu áo của Lam Khải Nhân:
"Lam tiên sinh... Hi Thần ca ca bị làm sao vậy?"
Vì là lần đầu nhìn thấy dáng vẻ vừa ngây thơ vừa hoang mang này của Giang Trừng, Lam Khải Nhân cũng nhất thời chấn kinh một đợt, thành ra cũng chẳng kịp quản cái miệng của mình:
"Trúng độc hắc hỏa."
Thanh Điệp giật mình. Đó không phải là từ bí thuật của Thanh gia hay sao? Sao Lam Hi Thần lại trúng phải được? Vì vừa nhận được sủng ái của y, lại vẫn tâm niệm bản thân còn mang họ "Thanh", thành ra Thanh Điệp liền cảm thấy một trận đau xót cùng hối lỗi. Không để bất kì ai nhờ vả, hắn liền cất lời:
"Lam tiên sinh, ở Cô Tô các ngài có phải có một loại nấm tên Thủy Vu không?"
Lam Khải Nhân suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu. Quả nhiên trên đỉnh núi Cô Tô có loại nấm tên như vậy, nhưng từ xưa đến nay vốn dĩ không ai nghĩ ra nó có thể ăn hay làm ra loại thuốc gì nên Thủy Vu nấm đã đi vào huyền thoại. Suy cho cùng, chỉ có Thanh gia biết được loại nấm đó chính là hóa giải dược của hắc hỏa kia.
Không đợi ông nói gì thêm, Thanh Điệp lập tức tiếp lời:
"Vậy thì tốt quá! Ngài mau mau kêu người đi tìm loại nấm đó về đây đi, ta có thể bào chế ra thuốc cứu Hi Thần ca! Nhất định phải nhanh lên, 3 ngày nữa sẽ không kịp mất!"
Nghe lời thúc giục của hắn, lại nhìn thấy tình trạng tệ hại của Lam Hi Thần, Lam Khải Nhân trong thoáng chốc đã quên đi Giang Trừng là kẻ mất trí nhớ.
Phải mãi đến khi phi thân ra đến cửa, ông mới khựng lại, nghi hoặc quay đầu nhìn hắn đang đỡ lấy Lam Hi Thần. Thanh Điệp trong tình thế nguy cấp cũng chẳng nhận ra mình nói sai chỗ nào, thành ra lại nghĩ Lam Khải Nhân đang lo lắng cho y. Nghĩ thế, hắn lại thúc giục:
"Lam tiên sinh, thỉnh ngài mau lên! Không thì Hi Thần ca sẽ thật sự mất mạng đó!"
Mặc dù nghi ngờ chồng chất nghi ngờ, song Lam Khải Nhân cũng đành tạm thời gác lại chuyện đó. Bỏ lại cho hắn một câu "Chăm sóc nó" xong, ông liền ngự kiếm cùng Lam Cảnh Nghi trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Đi được nửa đường, Lam Khải Nhân bất ngờ nhận được truyền âm từ Lam Tư Truy...
"Tiên sinh, Vân Thâm Bất Tri Xứ cháy rồi! Là hắc hỏa, không thể dập tắt!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com