Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

153.

"Giang Tông chủ, người tỉnh dậy đi. Giang Tông chủ!"

Bị chính giọng nói của mình đánh thức, Giang Trừng trong chốc lát đã choàng tỉnh. Thoát khỏi cơn ác mộng, việc hắn làm đầu tiên chính là quay sang nhìn Lam Hi Thần đang nằm trên giường. Lúc này bàn tay y vẫn nằm trong tay hắn, hắn vẫn còn cảm nhận được dưới lớp da thịt y chính là máu huyết đang chầm chậm lưu thông.

Tay của Lam Hi Thần chưa lạnh đi như trong giấc mộng.

Sau ba lần xác nhận y vẫn còn sống, Giang Trừng cuối cùng cũng dám thở phào một hơi. Nhanh tay lau đi mấy giọt nước mắt vẫn còn vương trên mắt, hắn quay lại nhìn Thanh Điệp vừa mới lay tỉnh mình:

"Chuyện gì? Đã điều chế ra giải dược rồi sao?"

Thấy hắn nóng vội như vậy, Thanh Điệp cũng không lòng vòng nữa mà trực tiếp đi vào chuyện chính:

"Thật ngại quá, chuyện là ta cần thêm máu để hoàn thành... Số máu hồi sáng vẫn chưa đủ."

Kì thực, số máu hồi sáng y lấy của hắn chỉ đủ làm giải dược cho Lam Tư Truy. Tình trạng của Lam Hi Thần hiện nay đã tệ hại hơn, thành ra còn cần nhiều gấp đôi như thế. Thanh Điệp dù thật sự không muốn mạo hiểm nhưng cũng chẳng còn cách nào. Một màn kêu la gào thét cái tên "Lam Hi Thần" của hắn thâm tình như vậy, Thanh Điệp lẽ nào không hiểu nếu y chết đi thì hắn cũng không muốn sống nữa hay sao?

Nghe xong câu nói của Thanh Điệp, Giang Trừng chỉ khẽ phất tay một cái, ý bảo cứ quay về trước đi rồi hắn sẽ đi sau. Hiểu ý, Thanh Điệp liền rời khỏi.

Còn lại hắn và y trong căn phòng rộng, Giang Trừng mãi đến lúc này mới thanh thản mỉm cười một cái. Khẽ đưa tay chạm vào vầng trán cao của y, hắn nhẹ nhàng cất lời:

"Thật tốt."

Hóa ra tất cả chỉ là mộng, thật tốt.

Trước khi rời khỏi phòng, Giang Trừng còn lưu luyến quay đầu lại nhìn y một cái. Nếu hiện tại không phải việc liên quan đến sinh tử của y, chắc chắn hắn sẽ không đi đâu cả, vì hắn sợ trong lúc mình đi y sẽ xảy ra chuyện không hay...

Đem theo tâm trạng thấp thỏm lo âu, cuối cùng hắn cũng đến trước cửa phòng Thanh Điệp. Y vẫn để cửa mở, ánh nến bên trong cũng vì thế mà vừa vặn hắt ra ngoài. Nhìn thấy chính bản thân ngồi trước đống chai lọ đủ màu đủ sắc, trong mắt ngoại trừ chú tâm thì chỉ có nghiêm túc, hoàn toàn không nhìn ra chút từng trải nào.

Giang Trừng có cảm giác hắn đang thấy mình hơn 20 năm trước, khi hắn còn là một thiếu niên tâm trong như ngọc, khi Ôn gia chưa tước đoạt đi mọi thứ của hắn...

Thấy Giang Trừng đã đến mà không vào, trái lại còn ngây người đứng đó; Thanh Điệp chỉ đành cất tiếng gọi:

"Giang Tông chủ."

Tỉnh dậy khỏi cơn ngây ngốc của mình, hắn liền nhấc chân bước vào trong, sau đó ngồi xuống bên cạnh Thanh Điệp. Không chút chậm trễ, Giang Trừng liền vén ống tay áo lên đưa ra trước mặt y, bảo:

"Nhanh lên."

Thanh Điệp gật đầu, đoạn đem dao khía một đường lên da thịt hắn. Máu đỏ chảy dài trên cánh tay ngăm đen, y liền dùng một chiếc lọ miệng nhỏ hứng nó vào. Vừa làm, y vừa buông lời cảm thán:

"Giang Tông chủ, quan hệ của người cùng Hi Thần ca thật đáng khâm phục. Tình bằng hữu tốt như thế, trên thế gian đúng là chẳng có mấy người."

Giang Trừng cau mày:

"Bằng hữu?"

Vì chưa từng nghe qua hắn và y có giao tình, Thanh Điệp gật đầu:

"Đúng a. Là tri âm tri kỉ đó. Ta sống 19 năm trên đời, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy tình huynh đệ tốt như vậy."

Y càng nói, Giang Trừng lại càng cảm thấy lồng ngực nhộn nhạo khó chịu. Bản tính vốn không giỏi kiềm chế, hắn liền nói thẳng luôn:

"Là tình phu thê."

Thanh Điệp giật mình ngẩng phắt đầu, suýt chút nữa đánh rơi luôn chiếc lọ. Nhìn Giang Trừng một hồi lâu, y lắp bắp nhắc lại như không còn tin vào tai mình:

"T... tình phu thế? Giang Tông chủ... Người đang đùa?"

Hạnh nhãn đen tuyền của hắn lúc này tĩnh lặng như mặt hồ, khóe môi còn hơi cong lên như đang nói chuyện với một đứa trẻ ngây thơ không hiểu chuyện, Giang Trừng hỏi:

"Ngươi cảm thấy ta đang đùa sao?"

Thanh Điệp dĩ nhiên sống chết gật đầu!

"Là thật."

"Nhưng mà Hi Thần ca chưa từng nói cho ta! Giang Tông chủ... người đùa vui quá..."

Khi nói ra lời này, trong tâm Thanh Điệp hoàn toàn không có ý xấu gì, chỉ là y thật sự cảm thấy kinh ngạc. Rõ ràng năm xưa khi Lam Hi Thần bế quan, cả thiên hạ đều đồn rằng y và Liễm Phương Tôn có tư tình... Sao bây giờ chỉ qua có vài năm Giang gia Tông chủ đã nói hắn với y chính là tình phu thê?

Nhưng khác với suy nghĩ ấy, trong đầu Giang Trừng lúc này chỉ hiện lên một nghi vấn: Có phải Thanh Điệp này đã thích Lam Hi Thần rồi hay không? Mĩ thiếu niên trẻ trung phóng khoáng, gương mặt y đang đem lại là của hắn, lẽ nào lại muốn dựa vào đó để câu dẫn Lam Hi Thần?

Chiếc nhẫn trên tay tự lúc nào đã vô thức phát ra ánh sáng màu đỏ rực, ngay cả đầu mày của Giang Trừng cũng đã nhíu lại rất khó coi, hắn mỉa mai:

"Hi Thần ca? Gọi cũng thật thân thiết."

Thanh Điệp hiện tại dĩ nhiên không lấy đâu ra mắt mà nhìn biểu tình của hắn, chỉ ngây ngô đáp lại:

"Hi Thần ca cũng không có ý kiến gì, ta gọi như vậy thấy thuận miệng nên cứ gọi thôi, Giang Tông chủ đừng chê cười."

Con mẹ nó, này là đang cố chọc giận hắn sao?! Sắc mặt Giang Trừng càng lúc càng xấu, thậm chí hô hấp cũng dần không ổn định. Cả nửa đời của hắn, hắn chưa từng cảm thấy khó chịu như vậy. Năm xưa Kim Quang Dao và Lam Hi Thần dù có thân thiết đến đâu, hắn cũng chỉ đau lòng. Còn nay Thanh Điệp này ở trong thân thể của hắn, ở bên Lam Hi Thần, lại có thể "thuận miệng" gọi mấy tiếng "Hi Thần ca" cũng đủ làm hắn cáu tiết. Con mẹ nó hắn với y có chung một đứa con mà hắn cũng chưa từng gọi!

Không biết được tâm tình của hắn, Thanh Điệp vẫn bình thản cất tiếng:

"Giang Tông chủ, người và Hi Thần ca quả thực là hảo bằng hữu. Hôm nọ ta thấy ấn kí từ Tái Sinh thuật để lại trên tay y rất sâu, chắc chắn là phải tái tạo lại xác thịt của ngài từ xương... Giang Tông chủ, thứ cho ta ngu muội... Nhưng tại sao thân xác của ngài lại tiêu vong?"

Trong nháy mắt, toàn thân Giang Trừng lạnh toát. Tiểu tử này vừa mới chạm phải một góc thương tích đầm đìa trong tâm hắn.

Ngày đó, tại sao thân xác của hắn lại tiêu vong?

Kim Triều Vân cùng Kim Triều Hải cùng nhau lừa hắn, hại hắn mất cả Giang Biền Phong lẫn Giang Nhiên, Lam Hi Thần khi ấy lại khiến hắn hiểu lầm... Nhảy xuống Tán Tiên vực, kì thực khi ấy hắn chẳng còn gì trong tay, đến cả thần trí cũng không ổn định, không phân biệt được ai sai ai đúng.

Nhưng khi ở bên bờ vực sinh tử đó, Lam Hi Thần đã vươn tay ra níu lấy hắn, y vẫn nói muốn cùng hắn làm lại từ đầu.

Còn hắn, hắn không tin y. Hắn nhẫn tâm nhảy xuống Tán Tiên vực.

Giang Trừng cả đời chưa từng làm y vui vẻ thì thôi đi, nay còn hiểu lầm sâu đến mức quay sang khiến y thân tàn ma dại.

Cứ nói rằng hắn yêu thương y, hắn cùng có với y một đứa con... Nhưng kì thực hắn có tư cách gì?

Nhìn lên Thanh Điệp đang bình thản lấy máu mình điều chế giải dược, hắn thấy trong đôi mắt hạnh ấy chính là sự thuần khiết mà bản thân đã đánh mất từ lâu. Trạch Vu Quân trời cao trăng sáng như y, lẽ nào không hợp với mĩ thiếu niên này? Còn so với người như hắn... kì thực đã không xứng từ lâu.

Một mình lẳng lặng để Thanh Điệp thao thao bất tuyệt, từ đầu đến cuối hắn vẫn không chịu nói lấy một câu. Thẳng đến khi mọi chuyện xong xuôi, Giang Trừng mới hỏi:

"Sau này ngươi có đối tốt với y không?"

Tự dưng bị hỏi một câu đột ngột như thế, Thanh Điệp nhất thời không trả lời được. Giang Trừng hiểu điều đó, hắn đành thở dài lặp lại:

"Sau khi Lam Hi Thần tỉnh lại, ngươi sẽ vẫn đối tốt với y như thế này đúng không?"

Thanh Điệp ngây ngô gật đầu:

"Vâng. Hi Thần ca có ơn với ta, lại là người đầu tiên đối xử dịu dàng với ta như thế, ta đâu thể biến thành kẻ vong ơn? Nhưng mà Giang Tông chủ, sao người lại hỏi như thế?"

Hắn lắc đầu, đoạn đứng dậy:

"Không có gì. Chỉ là đột nhiên muốn hỏi như vậy, đừng để tâm."

Thanh Điệp nghiêng đầu nhìn hắn, trong tâm không hiểu sao lại dâng lên một cỗ bất an. Cũng không hiểu sao, y cảm thấy Giang Tông chủ này lại chuẩn bị rời khỏi... Mơ hồ nhìn hắn, Thanh Điệp khẽ hỏi:

"Người định đi đâu sao?"

Bả vai Giang Trừng khẽ run lên một cái, đôi đồng tử đen sẫm cũng hơi co lại. Nhưng rất nhanh sau đó hắn lại bình thản đáp:

"Ta còn có nơi nào để đi sao?"

Vì những lỗi lầm của ta, đủ để ta trở thành kẻ không có chốn nương thân rồi. Ngay cả ở đây cũng không xứng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com