20.
Vừa hùng hồn đi đến gian khách của Vân Thâm Bất Tri Xứ, Giang Trừng vừa không ngừng nghĩ đến câu "thưa chuyện với thúc phụ" của Lam Hi Thần.
Có phải y đã nghĩ thông rồi hay không?
Trên thực tế, Giang Trừng không hi vọng chuyện Lam Khải Nhân gật đầu đồng ý, càng không hi vọng chuyện Lam Hi Thần một thân hỉ phục đem kiệu hoa đến Liên Hoa Ổ rước dâu. Thế nhưng khi Lam Hi Thần chấp nhận nhìn về phía hắn, không căm ghét hắn, không trách cứ hắn; hắn đã cảm thấy mãn nguyện rồi. Giang Trừng cứ nghĩ sau khi biết mọi chuyện, y sẽ không bao giờ nhìn mặt hắn nữa. Nhưng nay mọi chuyện lại không như vậy, hắn cũng không mong mỏi gì hơn. Chuyện hắn và y sau này... sau này từ từ tính tiếp. Cứ như vậy gọi nhau hai tiếng "Tông chủ" cũng tốt, chỉ cần Lam Hi Thần không cự tuyệt hắn là ổn.
Nhưng bất chợt Giang Trừng lại cảm thấy hơi kì quái. Tại sao từ lúc hắn tỉnh dậy, hắn không thấy Lam Hi Thần nói bất cứ điều gì về Kim Quang Dao? Ngày hôm đó rõ ràng cả hai không hề thấy thi thể của gã trong quan tài, Lam Hi Thần cũng không có ý muốn đi tìm. Theo như lời Giang Biền Phong kể lại thì đêm hôm ấy, Lam Hi Thần một mình ngự kiếm đem Giang Trừng trở về Liên Hoa Ổ, sau đó lại một mình ngự kiếm bay đi đâu đến sáng mới trở về. Việc đầu tiên y làm chính là hỏi thăm tình hình của Giang Trừng. Đúng lúc ấy Giang Biền Phong lại đang thay băng cho hắn. Có lẽ trong lúc ngủ Giang Trừng gồng mình, đả động đến thương tích. Thấy vậy, Lam Hi Thần cũng vào trong giúp đỡ y.
Nhưng khi vừa nhìn thấy vết sẹo cùng vết kiếm đâm còn mới trên thân thể Giang Trừng, Lam Hi Thần đã hoàn toàn bất động. Dù Giang Biền Phong có gọi nhiều thế nào, y cũng đờ ra như một pho tượng đá. Đúng lúc đó bên ngoài có tiếng người nói vọng nào, báo cho họ biết Lam Khải Nhân của Cô Tô Lam thị cùng Kim Hải Lâm và Kim Triều Hải của Lan Lăng Kim thị tới tìm Giang Tông chủ. Thân là quản gia, Giang Biền Phong đành để Giang Trừng lại cho Lam Hi Thần chăm sóc, bản thân thì ra ngoài tiếp đón hai vị tiền bối kia.
Nhìn họ bừng bừng lửa giận, Giang Biền Phong cũng không kinh ngạc. Chuyện ở Quan Âm miếu cùng việc Kim Triệu Tề và vài người họ Kim khác ở đất Vân Mộng không làm họ giận Giang Biền Phong mới cảm thấy lạ lùng. Nhưng hiện tại gia chủ nhà y lại đang hôn mê, e rằng chưa thể cho họ câu trả lời xác đáng. Ngay vào lúc Lam Khải Nhân tức giận đùng đùng đang định xô cửa bước vào mật thất của Liên Hoa Ổ, Lam Hi Thần đã từ trong bước ra. Một bộ dáng trịnh trọng cùng tôn kính, y đem cả ba người sang một gian phòng khác bàn chuyện.
Giang Biền Phong không biết họ đã nói gì với nhau, nhưng sau 1 canh giờ tất cả đều đồng loạt trở ra, trên mặt cũng không còn dáng vẻ muốn ăn tươi nuốt sống cả Liên Hoa Ổ nữa. Ngược lại, hai người nhà Lan Lăng Kim thị cứ cúi đầu mãi với Lam Hi Thần như thể tạ tội, còn Lam Khải Nhân thì im lặng không nói một câu. Mãi đến khi tiễn họ lên thuyền rời khỏi Vân Mộng, lão mới hướng đến y mà hỏi:
"Không định về sao?"
Lam Hi Thần im lặng, chắp tay thi lễ. Thấy vậy, Lam Khải Nhân cũng chỉ biết lắc đầu phất ống tay áo, nói với y:
"Xong việc lập tức trở về Cô Tô."
"Vâng."
Sau khi tiễn họ đi, Lam Hi Thần trở về Liên Hoa Ổ. Tuy y được đám đệ tử Vân Mộng nhiệt tình phục vụ từ chỗ ăn đến chỗ ngủ, nhưng suốt mấy ngày y đều ở trong phòng của Giang Trừng, không ăn không uống. Đến ngày thứ 4, Lam Hi Thần mới chịu trở ra. Y ở trong đó làm cái gì, ngay đến Giang Biền Phong cũng chẳng biết. Mà Giang Trừng sau khi nghe kể lại, hắn cũng chẳng hiểu gì. Hắn chỉ biết tròn 4 ngày 4 đêm, Lam Hi Thần đã ở cùng 1 phòng với mình, mọi việc chăm sóc hắn y đều tự tay làm. Chỉ có vậy cũng đủ làm hắn vui đến không tin nổi vào tai mình.
Đúng vào lúc này, bước chân của Giang Trừng dừng lại trước một căn phòng trong gian khách. Giờ đã là gần trưa, đám môn sinh có lẽ đang học nốt giờ cuối cùng. Dựa trên thương thế của Kim Lăng, hiện tại chắc nó đã xuống giường đi học được rồi. Vậy nên khi Giang Trừng nhìn vào căn phòng thì chẳng thấy ai. Ngẫm nghĩ một lát, hắn gọi lại một môn sinh Lam thị đang đi lại gần đó, hỏi xem vị nữ khách mới đến 5 ngày trước hiện nay ở đâu. Nhận ra hắn, y liền dẫn đường đến một gian nhà khác, chuyên cho nữ khách nghỉ ngơi. Đứng trước một căn phòng, y khẽ gọi:
"Vô Ảnh cô nương, Giang Tông chủ đến tìm người."
Một lúc sau đó, bên trong mới có tiếng đáp lại:
"Ta không khỏe, không tiện..."
Không để nàng ta nói hết câu, Giang Trừng đã cất lời:
"Vô Ảnh cô nương, ngày hôm nay không gặp được cô, Giang mỗ sẽ không thể về."
Lại một hồi im lặng nữa bao trùm. Mãi lâu sau, nữ nhân bên trong mới cất lời:
"Vậy... Giang Tông chủ vào đi..."
Ở bên ngoài, môn sinh Lam gia nọ nghe vậy liền chắp tay thi lễ lui ra ngoài, để lại Giang Trừng cùng cô nương nọ bàn chuyện riêng. Nhẹ kéo tấm cửa vẽ hoa văn hoa đào, thứ đầu tiên hắn ngửi được chính là mùi thơm dịu nhẹ của hoa ngọc lan. Mùi hương này vốn là mùi trên người Lam Hi Thần. Giờ ngửi được nó, tâm tình căng thẳng của hắn cũng đôi chút thả lỏng.
Sải chân bước vào gian trong, quả nhiên hắn thấy một hồng y nữ tử đang nửa nằm nửa ngồi dựa vào thành giường, nhìn qua thập phần yếu ớt. Vừa thấy nàng, hắn đã lập tức nhận ra. Quả nhiên là con gái của Kim Triểu Hải!
Ngũ quan thanh tú, mắt hạnh mày liễu, làn da trắng bóc như trăng. Chỉ tiếc, môi nàng bợt bạt quá, không có chút huyết sắc nào... Hơn nữa khi nhìn kĩ hắn còn cơ hồ nhìn thấy từng mạch máu xanh xanh đang nổi trên da thịt nàng ta. Kim Triều Vân này hiện tại vẫn giống hệt như 6 năm trước, trời sinh liễu yếu đào tơ, quả làm người khác sinh ra cảm giác muốn che chở bảo vệ. Cũng một phần vì lí do này mà khi Lam Hi Thần nói nàng chính là Vô Ảnh Tiên Nhân, hắn lại cảm thấy không tin nổi. Dù sao Kim Triều Vân nhìn cũng yếu đuối mong manh như vậy, tựa như có thể bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào... Như thế, sao có thể một mình đối mặt với đám tà túy ngoài kia?
"Giang Tông chủ." - Giọng nói vừa trong vừa mềm như nước vừa cất lên, trong tâm Giang Trừng đã dấy lên một hồi thương cảm. Lại thấy nàng ta đang định xuống giường thi lễ, hắn liền vươn tay chặn lại:
"Không cần đa lễ."
Những lời như "Trong người không khỏe, đừng ép mình", hay "Cô cứ nằm xuống đi", hắn thật sự không nói được. Vẫn giữ bộ mặt lạnh với đôi mày hơi cau lại, hắn hỏi:
"Cô là Vô Ảnh Tiên Nhân?"
Nàng gật đầu.
"Cũng là Kim Triều Vân?"
Do dự một lát, nàng lại gật đầu, đồng thời hơi cụp mắt xuống. Vốn là người thẳng tính, lời nói cũng thường không kiêng kị; Giang Trừng sau khi thu hết những biểu cảm đó vào mắt, hắn lại hỏi:
"Có chuyện gì sao?"
Đôi mắt đầy ưu tư của Kim Triều Vân hơi ửng hồng. Mãi lâu sau, nàng mới đưa bàn tay bạch ngọc của mình lên, hơi chạm vào sống mũi thanh tú, nghẹn giọng đáp:
"Không có gì... Chỉ là ta nhớ cha..."
"Hải Tinh Quân chưa tới thăm cô sao?"
Lời này của hắn vừa mới thốt ra, Kim Triều Vân đã lại mím môi lại, thành ra môi nàng ta vốn đã trắng nay lại còn trắng hơn đến vài phần. Dù sao Giang Trừng cũng không thể không cảm thấy kì lạ. Hải Tinh Quân - Kim Triều Hải là người cha thương con thế nào, cả giới Tu Chân không ai là không biết. Ông coi con gái của mình là vàng là ngọc, không cho nàng luyện kiếm, không cho nàng ra ngoài nửa bước, không cho nàng làm bất cứ việc gì nặng nhọc... Cách giáo dục con như vậy trong suốt mấy năm qua cũng có nhiều người phải lắc đầu chán nản, song Kim Triều Hải mỗi lần nghe cũng chỉ cười cười cho qua. Nhưng vì Kim Triều Vân này cầm kì thi họa cái gì cũng giỏi, mặt khác lại không có tiếng đồn xấu nào về nàng ta được truyền ra nên các thiên kim nhà khác cũng chẳng nói gì được nàng. Trừ vài lời ác ý đồn nàng ta là phế nữ.
Nếu có ai nói với Giang Trừng rằng Kim Triều Hải thất vọng về đứa con này, có đánh chết hắn cũng không tin. Bảo bọc như vậy, nâng niu như vậy, sao có thể không quan tâm không để ý? Đang suy nghĩ, bất chợt hắn khựng lại. Liệu chuyện này có liên quan đến việc nàng ta trở thành Vô Ảnh Tiên Nhân nổi danh khắp giới Tu Chân?
Vốn hắn đang định ngẩng đầu lên hỏi tiếp, Kim Triều Vân đã nghẹn ngào cất lời:
"Đã 6 năm nay, ta không gặp cha rồi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com