28.
Khi mặt trời vừa bị bóng tối kéo xuống, Lam Hi Thần tỉnh dậy.
Ngay khi y vừa mơ hồ cảm nhận được mọi thứ xung quanh, bên tai đã truyền đến tiếng hít thở đều đều. Mở mắt ra, gương mặt của Giang Trừng cư nhiên hiện lên trước mắt y, chỉ là đường nét không mấy rõ ràng. Trời tối rồi, nến cũng không có thắp; làm sao có thể rõ ràng nhìn thấy hắn đây?
Nhất thời quên đi sự đau đớn khủng khiếp đang lan tỏa khắp cơ thể, Lam Hi Thần lẳng lặng quan sát Giang Trừng. Đêm hôm đó có phải hay không, y cũng cùng hắn ngủ như vậy? Vào lúc nhìn thấy vết sẹo trên ngực Giang Trừng ở Giang gia, Lam Hi Thần đã cảm thấy từ trên đỉnh đầu xuống dưới gót chân lạnh buốt. Y nhận ra vết sẹo này. Hình dáng của nó giống hệt vết sẹo trên người Kim Quang Dao đêm hôm ấy. Xét về vị trí, màu sắc, kích thước,... tất thảy đều giống hệt. Hơn nữa bên tay phải của Giang Trừng cũng chính là vết thương ngày hôm ấy y thấy trên cánh tay "Kim Quang Dao". Rất nhanh, mọi ảo ảnh trong đầu y bị những dấu vết đó đập nát.
Người cùng Lam Hi Thần thâu hoan, chính là Giang Vãn Ngâm.
Vào thời khắc đó, tất cả những kí ức đều đột ngột đổ dồn về tâm trí của y.
Giang Trừng rút ra Tam Độc để phòng thủ, Lam Hi Thần cầm lên Sóc Nguyệt để tấn công.
Giang Trừng quỳ xuống đất ôm lấy vết thương, Lam Hi Thần cũng quỳ xuống gọi hắn mấy tiếng "Kim Quang Dao".
Khi ấy, trong mắt Giang Trừng chỉ toàn là lệ. Y ôm hắn càng chặt, hắn lại càng run rẩy. Y càng nói những lời đường mật, nước mắt hắn lại càng tuôn ra. Y cứ nghĩ "Kim Quang Dao" xúc động, nghĩ "Kim Quang Dao" nổi lên lòng căm hận. Nhưng hắn chưa từng nghĩ đến người đó thật ra ngay từ đầu đã không phải Kim Quang Dao!
Vì người đó đã chủ động hôn lấy y rồi nói:"Lam Hoán, ta yêu ngươi."
Lam Hi Thần không dám nhận mình là kẻ hiểu rõ Giang Vãn Ngâm. Nhưng từ năm hắn 15 tuổi, y đã gặp hắn. Những năm sau này cả hắn cả y đều là chi chủ nhất tông, số lần gặp nhau bàn chuyện cũng không ít. Vậy nên y có thể khẳng định bản tính ngạo kiều của Giang Trừng. Một kẻ ngạo mạn nhường ấy, hiếu thắng nhường ấy; vậy mà trong một đêm lại chấp nhận làm thế thân của người khác. Lí do chỉ có thể nằm trong câu nói nghẹn ngào tựa như đã chờ để nói từ rất lâu của hắn: "Lam Hoán, ta yêu ngươi." Khi câu nói ấy dội về trong tâm trí, Lam Hi Thần mới chợt nhận ra từ xưa đến nay y chưa từng nhìn kĩ Giang Trừng. Không. Thật ra phải là y đã nhìn thấy, nhưng lại không tin vào mắt của mình.
Y thấy hắn vì vô tình động vào tay mình mà thoáng đỏ mặt. Y thấy hắn nộ khí xung thiên quật Tử Điện trong rừng hoang. Y thấy hắn lảng tránh ánh mắt của mình. Y thấy sự đau buồn ẩn sau lời cay độc của hắn ở Liên Hoa Ổ. Thậm chí khi nghe giọng nói của hắn, câu "Lam Hoán, ta yêu ngươi" kia cũng bất giác hiện về. Tất cả mọi chuyện, Lam Hi Thần đều thấy. Nhưng y không tin vào mắt của mình, cũng không tin hắn. Làm sao Tam Độc Thánh Thủ - Giang Trừng lại có thể là đoạn tụ? Rốt cuộc, hắn bắt đầu yêu y từ lúc nào?
Phải là tình cảm sâu đậm đến mức nào, Giang Trừng mới có thể ngậm miệng chấp nhận làm thế thân của người khác?
Phải là tình cảm sâu đậm đến mức nào, Giang Trừng mới có thể mặc kệ hậu quả mà đào mộ Kim Quang Dao lên giúp y xóa bỏ những ảo tưởng của mình?
Phải là tình cảm sâu đậm đến mức nào, Giang Trừng mới một lòng quyết tâm cùng y chịu tận 12 roi Giới Tiên cùng 50 đại bản, đồng thời bỏ danh dự của Giang gia sang một bên?
Phải là tình cảm sâu đậm đến mức nào, Giang Trừng mới có thể im lặng tỏ ra không biết gì, lại bình thản trị thương cho y trong khi vết thương trên người hắn là một tay Lam Hi Thần tạo ra?
Rốt cuộc Giang Trừng đã yêu Lam Hi Thần lâu đến thế nào, sâu đến thế nào? Y không biết. Vì từ xưa đến nay, trong mắt y chỉ có Kim Quang Dao.
Nhưng lúc này đây y cũng biết rõ một điều: Kim Quang Dao thật sự đã chết. Ngay cả 1 mảnh hồn của đệ ấy cũng không có khả năng tồn tại.
Đệ ấy sẽ không bao giờ quay trở về nữa.
Hiện giờ nghĩ lại, Lam Hi Thần mới nhận ra đêm hôm đó tâm mình cũng nổi lên tà niệm. Rõ ràng khi Giang Trừng bảo sẽ đào mộ Kim Quang Dao lên, y phải gạt bỏ. Nhưng y đã không làm thế. Xét về một mặt nào đó, Lam Hi Thần đã lợi dụng Giang Trừng để đạt được mục đích riêng của mình. Mặc dù đó chỉ là sự bột phát nhất thời không có chủ ý, nhưng y cũng không thể chối cãi được.
Vốn cứ nghĩ lần này về Vân Thâm Bất Tri Xứ, y sẽ một mình chịu phạt. Lam Hi Thần nghĩ dù có thấy mình bị đánh, Giang Trừng cũng sẽ không buồn nhìn qua một cái. Bởi theo lí mà nói, hắn phải căm hận vì y coi hắn là thế thân. Hơn nữa Lam Hi Thần cũng không nghĩ đến việc hắn vì y mà sẵn sàng buông bỏ cả hình tượng của bản thân lẫn lợi ích của Giang gia xuống. Y không ngờ đến chuyện Giang Trừng cùng mình chịu phạt.
Thành thật mà nói, hắn đã khiến y cảm động. Nhưng cũng chỉ thuần túy là cảm động mà thôi. Vì hiện tại, Lam Hi Thần vẫn cần thời gian để quên đi Kim Quang Dao.
Ngắm nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Giang Trừng, Lam Hi Thần không nhịn được mà thở dài một tiếng. Sau này, y làm thế nào trả nợ cho hắn đây?
Đúng vào lúc suy nghĩ đang đi vào ngõ cụt, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa đều đều. Lam Hi Thần chật vật ngồi dậy, lại không dám đánh động cho người bên cạnh tỉnh giấc. Cố gắng bước xuống giường, vịn vào bàn ghế mà đi ra mở cửa, Lam Hi Thần khẽ gọi hai tiếng:
"Vong Cơ?"
"Còn có ta!" - Từ sau lưng Hàm Quang Quân, Ngụy Vô Tiện lù lù bước ra, vô cùng lớn giọng. Trong chốc lát, mọi cố gắng giữ cho không khí im lặng của Trạch Vu Quân bị người này đập tan tành. Nhưng y cũng chỉ biết lắc đầu cười cười.
Vì ở trên giường, Giang Trừng đã nhúc nhích.
"Ngụy công tử cùng Vong Cơ đến đây là có chuyện sao?" - Vẫn cố gắng đứng thẳng, Lam Hi Thần tiếp tục nói.
Chỉ cần liếc mắt một cái, Ngụy Vô Tiện liền nhìn thấy trên trán Lam Hi Thần đã lấm tấm mồ hôi. Không trả lời luôn, gã cư nhiên đẩy cửa Hàn Thất bước thẳng vào trong, không những vậy còn cất giọng vô cùng hào sảng:
"Dĩ nhiên là đem đồ ăn đến cho cẩu độc thân kia rồi! Giang Trừng! Ngươi còn không mau dậy?"
Ở phía sau gã, Lam Vong Cơ chỉ biết rũ mi nhìn Lam Hi Thần. Biết đệ đệ muốn xin lỗi, y liền lắc đầu:
"Không sao. Ngụy công tử quả thực chu đáo."
Thật ra từ xưa đến nay Lam Tông chủ đã biết khẩu vị của Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện không thể kham được những món ăn thanh đạm của Lam gia. Người Vân Mộng Giang thị ăn thịt nhiều, gia vị sử dụng cũng rất phong phú đa dạng, hoàn toàn trái ngược với Cô Tô Lam thị. Thật ra ban nãy y cũng định nhờ người đi mua đồ cho Giang Trừng, không ngờ Ngụy Vô Tiện lại nhanh hơn 1 bước.
"Huynh trưởng, thân thể không sao chứ?"
Thấy Lam Vong Cơ nhìn mình một lượt từ trên xuống, Lam Hi Thần đã sớm đọc thấu được suy nghĩ của y, liền mỉm cười:
"Không sao. Vào trong đi."
Không nói không rằng, Lam Vong Cơ liền đi sát vào người Lam Hi Thần. Dáng vẻ này của nó, quả thực khiến y muốn cười. Lam Vong Cơ này chính là muốn y dựa vào nó mà đi. Người bị phạt 1 roi Giới Tiên, đúng 1 tháng mới có thể tự mình đi lại bình thường. Huống hồ sáng nay y còn bị quật những 12 roi...
Khi 2 người vừa ngồi được xuống bàn, ở trên giường Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng vẫn còn đang chí chóe. Nghe qua, thật sự khiến người ta muốn đau đầu...
"Ngụy Vô Tiện! Ngươi thật sự không còn chút liêm sỉ nào hay sao?! Đi ra ngoài! Ta tự mình mặc đồ được!"
"Ta phi! Ngậm miệng lại, cho tay vào đây! Từ nhỏ đến giờ ta ở truồng tắm mưa với ngươi mà mãi vẫn chẳng thấy ngươi có chỗ nào đáng nhìn!"
"Ngươi...! Đau! Con mẹ nó Ngụy Vô Tiện!"
"Ấy ấy đừng động. Ngươi mà động, vết thương rách ra sẽ chết đấy!"
Một lúc lâu sau, rốt cuộc Ngụy Vô Tiện mới cõng Giang Trừng bước ra. Rất hiển nhiên, Giang Trừng vẫn không ngớt kêu gã bỏ tay khỏi người mình. Và cũng rất hiển nhiên, Ngụy Vô Tiện không thèm bỏ. Hắn như vậy khiến Giang Trừng chỉ cảm thấy tên họ Ngụy này thật ra đã có thể đổi tên thành Ngụy Vô Sỉ được rồi, sau đó cũng không cần đổi lại nữa.
"Được rồi! Ăn đi! Ta không khách khí nữa. Trạch Vu Quân, Hàm Quang Quân, xin mời xin mời!"
Bày ra một bàn đầy mỹ vị, Ngụy Vô Tiện rốt cuộc là người lao vào ăn trước. Tất nhiên gã phải làm thế rồi, vì nếu không thì cả bàn sẽ chẳng ai động đũa cả. Vốn dĩ Giang Trừng đang định nói thêm mấy câu, Lam Hi Thần đã kịp thời múc cho y một bát canh, mỉm cười hòa nhã:
"Giang Tông chủ, mời."
Nhận được sự quan tâm này, hắn không nhịn được mà nhất thời ngậm miệng, sau đó cúi xuống yên lặng dùng bữa. Người Lam gia khi dùng bữa không có nói chuyện, Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện cũng không tiện gà bay chó sủa một phen trên bàn ăn, vậy nên cả bữa tối đều trôi đi trong im lặng. Nó yên ắng tới mức thậm chí Giang Trừng còn nghe thấy cả tiếng tim đập của chính mình.
Một bàn đầy đồ ăn, rốt cuộc cũng chỉ toàn là món hắn thích nhất: đậu phụ sốt cay, canh sườn hầm củ sen, hoành thánh, thịt lợn chua ngọt,... Hóa ra bao lâu nay, Ngụy Vô Tiện vẫn còn nhớ hết những thứ này. Ngẩng lên nhìn Cô Tô Song Bích cũng đang bình thản ăn từng món một, Giang Trừng không khỏi xúc động một phen. Lam Hi Thần thế mà lại cùng hắn thưởng thức những món trái khẩu vị như vậy. Cũng giống như Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ. Bất giác hắn cảm thấy hình như trong tim hiện tại có một sự ấm áp đang dần lan tỏa. Ấm áp đến mức, ngay cả mấy ngón tay cầm đũa cũng run run.
Đúng vào lúc này, phía ngoài cửa lại truyền đến một loạt tiếng bước chân gấp gáp. Lam Vong Cơ là người đầu tiên phản ứng lại. Y hạ bát đũa xuống, quay người lại nhìn. Giờ ăn như vậy, ai lại đến Hàn Thất? Không lẽ là có chuyện gì gấp xảy ra sao?
Không để y thắc mắc lâu, bên ngoài đã vọng vào từng tiếng xì xào nho nhỏ...
"Kim Lăng, chúng ta bây giờ lẻn vào như vậy không tốt lắm đâu..."
"Ngươi đứng yên ở đó, đưa hộp đồ ăn đây!"
"Nhưng bên trong sáng đèn, họ đều tỉnh rồi. Hay là cứ đưa trực tiếp có hơn không?"
"Vân Thâm Bất Tri Xứ không cho mua đồ ăn bên ngoài. Ngươi còn không nhìn lại chân ngươi đi? Chuyện này lộ ra, ngươi sẽ bị đánh thảm đấy! Đứng yên đó, ta đem vào xong sẽ ra ngay!"
Nghe xong đoạn hội thoại này, cả người Ngụy Vô Tiện liền run run vì nhịn cười. Hắn rón rén đứng dậy, nhẹ nhàng ra phía cửa gỗ. Cuối cùng, hắn thẳng tay mở cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com