34.
Tận tay dìu nam nhân áo trắng đeo mặt nạ kia vào Hàn Thất, Lam Hi Thần lại lệnh cho đám môn sinh tiểu bối không được phép lai vãng lại gần. Đến khi cả hai đã an ổn vào trong rồi, y liền không nhịn được mà nhìn hắn thật kĩ.
Ban nãy ở ngoài Cô Tô Lam thị, người này đã gọi y hai tiếng "Nhị ca". Giọng nói ấy, cả đời này y cũng không thể quên.
Nam nhân áo trắng lẳng lặng gỡ mũ trùm đầu, nhưng vẫn giữ nguyên chiếc mặt nạ. Hắn không nói gì, chỉ đứng yên nhìn sâu vào mắt Lam Hi Thần. Ánh mắt này đối với y chính là thập phần quen thuộc. Suốt nửa năm qua, y thậm chí không biết mình đã gặp ánh mắt ấy bao nhiêu lần trong những cơn ác mộng. Lời nói ngày hôm ấy của hắn vẫn ngày ngày ám ảnh y, bộ dạng máu me lênh láng năm ấy của hắn vẫn ngày ngày hiện về trong tâm trí y!
"Lam Hi Thần! Ta cả đời này nói dối vô số, hại người vô số. Như ngươi nói: giết cha, giết huynh, giết vợ, giết sư, giết hữu; thiên hạ chưa có chuyện xấu nào ta chưa từng làm qua! Nhưng duy có một chuyện ta chưa từng nghĩ tới, đó là hại ngươi. Ngươi hảo hảo nhớ kĩ lại. Năm đó Vân Thâm Bất Tri Xứ gặp hỏa hoạn, ai là người cứu ngươi ra? Năm ấy Cô Tô Lam Thị gây dựng lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, ai là người tương trợ? Qua nhiều năm như thế, đối với Cô Tô Lam thị các ngươi ta chưa từng chèn ép; mà đối với ngươi cũng chưa từng hãm hại! Bất quá lần này chỉ là tạm thời đè ép linh lực của ngươi một chút, đối với ngươi và gia tộc ngươi cũng không nổi sát ý. Vậy ngươi nói ta đối với ngươi làm chuyện xấu, rốt cuộc là loại chuyện xấu gì?!"
Đóa Kim Tinh Tuyết Lãng trên ngực áo hắn nhuộm một màu đỏ rực. Sóc Nguyệt lạnh băng không nương tình, đâm một đường xuyên tim...
"Tô Mẫn Thiện chỉ vì năm đó ta nhớ tên của hắn mà sau đó hắn liền dốc sức phò tá báo đáp ta. Vậy mà ngươi... Trạch Vu Quân, Lam Tông chủ! Ngươi hoàn toàn giống với Nhiếp Minh Quyết không tha cho ta, cũng chẳng cho ta một con đường sống!"
Liền sau đó, y cảm thấy như tròng mắt vằn đỏ của Kim Quang Dao như sắp đổ ra huyết lệ. Hắn tóm lấy y, kéo y về miệng quan tài.
Nhưng đến khắc cuối cùng, hắn lại dùng hết sức đẩy y ra. Cái đẩy này rất mạnh nhưng lại không làm y ngã, chỉ có thể thành công đem y tránh khỏi miệng quan tài. Đến giờ, Lam Hi Thần vẫn nhớ kĩ ánh mắt của hắn. Kim Quang Dao khi ấy yếu đuối cùng cực, và cũng đau đớn cùng cực. Thủy quang trong mắt hắn long lanh, tựa như oán hận, mà cũng tựa như tủi hờn. Thế mà khóe môi hắn vẫn phảng phất ý cười không rõ...
Ánh nhìn mong manh vào thời khắc cuối cùng ấy giống hệt với hiện tại. Không có căm hận, không có trách móc, chỉ có đau thương... Phải mất đến 1 nén hương đứng đối diện nhau, Lam Hi Thần mới lên tiếng. Giọng y run rẩy, chất chứa rất nhiều xúc cảm. Nhưng trên tất cả chính là sợ hãi.
Nếu như dưới tấm mặt nạ kia không phải Kim Quang Dao thì sao?
Nhưng nếu không phải hắn, thì khắp thế gian này đào đâu ra kẻ gọi y là "Nhị ca"?
"Kim Quang Dao...?"
Hắn không đáp, chỉ thấy trong mắt thoáng qua một tia dao động. Cuối cùng hắn lưu luyến nhìn y một cái, cúi đầu, đưa tay tháo ra sợi dây cố định chiếc mặt nạ.
Mặt nạ giấy rơi xuống sàn nhà, tiếng động nhẹ bẫng vang lên như đập mạnh vào tim y một cái. Lam Hi Thần căng thẳng đến mức toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, ngay cả hít thở cũng không thông. Người này không thể là Kim Quang Dao! Vạn lần không thể! Lần ấy ở tòa trạch dưới Quan Âm Miếu, Lam Hi Thần y đã tận mắt nhìn thấy hắn không có trong quan tài, lại tự mình xác nhận cả hồn lẫn xác hắn đều bị lệ khí của Nhiếp Minh Quyết hun cho cháy thành than! Hồn phi phách tán, xương thịt hóa thành tro bụi... Làm sao hiện tại hắn có thể đứng ở đây?
Run run rẩy rẩy một hồi, cuối cùng kẻ đứng trước mặt Lam Hi Thần cũng chầm chậm ngẩng đầu lên.
Toàn thân Lam Hi Thần trong một thoáng triệt để hóa đá.
Chu sa đỏ chót giữa mi mục, da dẻ trắng xanh như bị bệnh, phiến môi vừa mỏng vừa dài... Thần sắc của Lam Hi Thần hiện tại rất phức tạp. Kinh ngạc có, sợ hãi có, hối hận có, mà thương hại cũng có. Chỉ tuyệt nhiên không có một cái, chính là vui mừng.
Lam Hi Thần cũng không rõ tại sao, nhưng khi nhìn thấy Kim Quang Dao trước mắt vô cùng bi thương, vô cùng hi vọng; y lại không thể nở nụ cười chào đón hắn.
3 tháng trước, Lam Hi Thần nhớ rất rõ y đã từng nhớ thương hắn đến phát điên. Rất rõ ràng, chính Lam Hi Thần cũng đã vui mừng đến phát điên khi thấy trong cỗ quan tài kia không hề tìm thấy một mảnh tóc của hắn. Nhưng tại sao ngay lúc này, khi Kim Quang Dao bằng xương bằng thịt đang đứng trước mắt, y lại không cảm thấy vui?
Ngơ ngác nhìn dòng lệ chảy dài trên gương mặt Kim Quang Dao, Lam Hi Thần hiện tại triệt để câm lặng, một lời cũng không thể nói ra. Mà Kim Quang Dao vẫn đứng đó nhìn y, lẳng lặng rơi lệ.
Rất lâu sau đó, hắn mới nghẹn ngào lên tiếng, giọng nói vừa nhỏ vừa khàn:
"Nhị ca, ta trở về rồi."
____________________________________________
Vân Mộng Giang thị - Liên Hoa Ổ
Trong căn phòng tối đen như mực không chút động tĩnh, Giang Trừng một thân gầy yếu suy nhược nằm phục trên sàn nhà đầy những sách vở, đôi mắt hé mở tựa như người đã chết.
Nếu như lúc này đây hắn không nhìn thấy bàn tay mình đang run rẩy trước mắt, có lẽ hắn cũng nghĩ rằng mình đã sớm bỏ mạng. Đúng vào lúc này, Giang Biền Phong mở cửa bước vào. Thấy hắn như vậy, gã liền không nỡ nhìn, cũng chỉ đành đau đớn quay đi.
"Giang Tông chủ, việc người giao ta đã làm xong rồi."
"Đã đến nơi chưa?"
"Đã đến."
"Tốt."
Nói xong hai câu này, toàn bộ sức lực của Giang Trừng dường như đã bị rút cho cạn sạch. Toàn thân hắn hiện tại chỉ còn da bọc xương, tóc tai bung xõa rối mù, giọng nói khản đặc, ánh mắt tối sầm không có chút dương quang. Dù có nhìn thế nào, Giang Biền Phong vẫn ngờ vực vị Tông chủ này liệu có thật sự còn sống?
"Tông chủ, ngày mai Hải Tinh Quân là Lâm Thủ Quân nói sẽ đến Vân Mộng. Người có tiếp không?"
Hắn trầm mặc một hồi lâu, cơ thể trên nền đất lạnh tanh vẫn không có dấu hiệu nhúc nhích. Phải đến 1 nén hương sau, Giang Trừng mới khàn giọng:
"Tiếp. Ngươi đi chuẩn bị đồ ăn nước tắm. Hôm nay xuất quan."
Lời hắn vừa mới dứt, Giang Biền Phong lập tức bày ra bộ dạng kinh hỉ. Nếu hiện tại bản thân là chó, gã e rằng mình có thể vẫy đuôi đến gãy mất! Không để Giang Trừng đến lần thứ hai ra lệnh, Giang Biền Phong lập tức "Vâng" một tiếng rồi lui ra.
Hơn nửa canh giờ sau, Giang Trừng mới từ từ ngồi dậy. Hắn phất tay một cái, tất cả những tấm rèm dày cộp lập tức rơi xuống đất, nhường chỗ cho ánh dương rực rỡ tràn vào phòng. Giang Trừng hơi cau mày một cái, đưa tay lên che mắt.
Lúc này, toàn bộ căn phòng mang mùi ẩm mốc lâu ngày mới được chút nắng giữa thu xua đi một chút. Nhưng cũng vào lúc này, cảnh tượng bừa bộn đến khó tưởng cùng cánh tay của Giang Trừng mới lộ ra.
Một vết cắt sâu hoắm, tưởng như cắt sâu đến tận xương. Máu từ chỗ đó không khô lại, vẫn là một màu đỏ chót. Không nói đến hắn, ngay cả người ngoài nhìn qua cũng cảm thấy đau đớn thập phần. Nhưng Giang Trừng dường như không để ý đến điều đó. Hắn lảo đảo đứng dậy, chân trần ngự trên mặt đất, phải mất một lúc lâu mới có thể tự mình đứng vững được. Nhìn ra tiểu đình bên hồ sen, hắn hơi sững người một lát, cuối cùng buông ra một tiếng thở dài:
"Sen tàn rồi. Lam Hoán, ngươi gặp được Kim Quang Dao chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com