37.
Vào giờ Thân, cuối cùng đám môn sinh Giang gia gồm 6 người cũng trở về. Mặc dù kẻ nào kẻ nấy đều ướt đẫm mồ hôi nhưng mặt mũi lại vui mừng như có hội. Giang Biền Phong vốn đang đợi họ về, nay lại thấy thần sắc cả đám tốt như vậy, gã đoán là đã có thu hoạch. Quả nhiên một trong số đó thấy gã liền reo to:
"Phong huynh! Xác định được nơi bọn chúng xuất hiện rồi, là hồ Nghê Mi!"
"Được rồi, vào trong ngồi xuống hẵng nói." – Không nỡ nhìn họ vừa về mà đã chịu cực, gã liền dẫn cả đám ra tiểu đình phía Nam. Ở đó đã bày sẵn đồ ăn thức uống từ trước, chỉ chờ có người dùng.
"Phong huynh, huynh thật sự rất tốt nha! Nếu huynh là nữ nhân, ta nhất định sẽ lấy huynh làm thê tử!" – Nghe có người nói như vậy, cả đám đều không nhịn được mà cười ha hả.
"Vậy thì phải xem ngươi có bản lĩnh đến đâu. Nếu Phong huynh là nữ nhân, ta và ngươi không chừng sẽ trở thành địch thủ!"
Thấy cả đám vừa lau mặt uống nước vừa đùa cợt như vậy, Giang Biền Phong cũng chỉ biết lắc đầu cười cười. Xem ra lần này thu hoạch không nhỏ đâu, vì thế mới có hứng thú cợt nhả như thế. Chọn đại một ghế còn trống ngồi xuống, gã bắt đầu:
"Được rồi, đừng đùa nữa. Rốt cuộc các đệ đã tìm được cái gì?"
Vừa uống xong một hớp nước, một người khoảng hơn 19 tuổi tên Giang Phúc liền đáp:
"Tìm được lũ quái dị đó xuất phát từ hồ Nghê Mi, cách Liên Hoa Ổ chúng ta 25 dặm về phía Đông. Bọn đệ cả buổi chia nhau tìm trong bán kính 30 dặm, cuối cùng cũng nhận ra đám dị thảo chỉ mọc dọc sông Nghê Mi. Thấy lạ, liền hỏi người dân ở đó thì có người đi câu đêm nói rằng đã từng thấy đám hung thi chui từ dưới đó lên 2 ngày trước. Vậy nên bọn đệ đem kiếm xuống đó thăm dò. Huynh có biết dưới đáy hồ đã tìm thấy gì không?"
Giang Biền Phong lắc đầu.
"Là một trận đồ!"
Khi Giang Phúc nói ra lời này, mắt cả đám xung quanh đều sáng rực như sao; Giang Biền Phong lại bày ra vẻ mặt không thể tin được.
Nói gì thì nói, hồ Nghê Mi trên đất Giang Nam này cũng được tính là một trong những hồ lớn nhất, là trung tâm giao thương lớn, giá trị thủy hải sản ở đó cũng không nhỏ. Vậy mà lại có kẻ dám tạo trận đồ? Tạm thời chưa bàn đến việc gây ra hậu quả gì, nhưng có một điều Giang Biền Phong chắc chắn: Người này tu vi rất cao. Tạo ra một trận đồ lớn như thế, hơn nữa lại dùng cách lạ lùng như vậy triệu hồi đám dị hình dị dạng kia cùng hung thi... Đây là lần đầu Giang Biền Phong nghe thấy chuyện này. Nếu như không phải Giang Phúc kia nói đã có người thấy hung thi từ dưới sông chui lên, gã cũng chẳng tin trên đời có loại trận đồ kì lạ như thế.
"Rồi sao? Có thăm dò được trận đồ đó không?"
Cả lũ lập tức lắc đầu quầy quậy:
"Trận đồ này bọn đệ là lần đầu nhìn thấy, kiếm vừa mới dò ra thì đã bị đánh bật lên rồi."
Ngẫm nghĩ một lát, gã bảo:
"Các đệ về nghỉ ngơi trước đi. Ta sẽ báo lại cho Giang Tông chủ."
Nghe lời gã, tất cả đều trở về phòng. Dù sao chuyến săn đêm cùng gần 1 ngày lăn lộn bên ngoài cũng làm họ mệt mỏi, giờ cũng có thể nghỉ rồi. Những chuyện khác, chắc chắn Giang Biền Phong sẽ sắp xếp cho người khác làm. Huynh ấy là một người rất tốt.
Cùng lúc ấy, Giang Biền Phong đã đi tới trước cửa phòng Giang Trừng.
"Tông chủ."
Bên trong không có ai đáp lại gã.
"Tông chủ?"
Vẫn là sự im lặng.
Quái lạ! Rõ ràng từ bữa trưa đến giờ hắn vẫn ở yên trong phòng giải quyết công sự, tại sao hiện tại lại cứ như không có ở trong? Hay là đã đến thư phòng trên hồ sen rồi?
Đang lúc Giang Biền Phong quay lưng rời đi thì cánh cửa được kéo ra. Giang Trừng xuất hiện, thần sắc cực kì tệ hại. Nếu như không phải gã đã quen hắn từ năm 10 tuổi, có lẽ hiện tại đã bị dọa sợ đến bỏ chạy mất.
"Chuyện gì?" – Vừa tì vai vào cửa vừa khoanh tay trước ngực, hắn vừa trầm giọng hỏi.
Không dám dài dòng, Giang Biền Phong liền đáp:
"Đã tìm được một trận đồ dưới hồ Nghê Mi, nhưng đám Giang Phúc không thể thăm dò xem trận đồ đó đích xác là thứ gì. Họ bảo có người câu đêm trở về từ đó thấy hung thi dưới hồ chui lên."
Nghe xong tin này, thần sắc của Giang Trừng chẳng khá khẩm hơn là bao; ngược lại còn thêm tệ hại. Trong suốt 1 tháng hắn bế quan,công việc đã tích tụ đến bù đầu bù cổ. Tạm thời không nói đến việc tham dự mấy hội họp hằng năm do các gia tộc khác tổ chức, cũng tạm thời không lo đến việc phải dạy dỗ đám tiểu bối; nhưng nay việc làm ăn buôn bán của cả đất Vân Mộng đã trở nên tệ hại. Hung thi quấy nhiễu, dị vật quấy nhiễu, thành ra không ai có thể buôn bán như bình thường. Ngay cả mấy thế gia cũng nhiều lần đến Vân Mộng giúp trừ yêu diệt ma nhưng tình hình cũng chẳng khá khẩm hơn. Mặt khác Giang Trừng sau khi xuất quan còn đang phải tính toán xem nên trả ơn cho họ thế nào mới thích đáng. Có những nhà chỉ cần bồi ngân lượng, song cũng có những nhà không thể bồi bằng ngân lượng... Hơn nữa hắn cũng phải tính đến việc bỏ tiền ra tương trợ thương gia trên đất Vân Mộng, mà nhìn qua thì số tiền cũng không nhỏ đâu. Quả thực rất đau đầu.
Ấy vậy mà vào lúc này, Giang Biền Phong lại nói đã tìm ra một trận đồ vô cùng quái dị? Giang Trừng hắn từ xưa đến nay vốn chẳng sợ mấy thứ đó, nhưng nay nếu hắn xảy ra bất trắc gì, những chuyện kia làm sao giải quyết?
Trầm mặc một hồi, cuối cùng hắn cũng nói với Giang Biền Phong:
"Về đi. Nửa canh giờ nữa đem theo 10 người ra ngoài với ta."
Liền sau đó, Giang Trừng đóng cửa phòng. Mặc dù gã không hiểu tại sao hắn lại không sốt sắng đi luôn mà phải đợi đến nửa canh giờ nữa, nhưng "quân vô hí ngôn". Lời của Giang Trừng nói ra, gã nào không dám vâng lệnh?
Nhưng đúng lúc Giang Biền Phong định trở ra thì lại đâm sầm vào một người. Liền sau đó là một loạt những âm thanh đổ vỡ loảng xoảng đinh tai nhức óc cùng tiếng kêu khẽ của một nữ nhân. Khi định thần lại, gã phát hiện ra mình đã va vào Kim Triều Vân. Không chỉ thế, gã còn va vào một Kim Triều Vân đang bê đồ và không hề đeo mặt nạ!
Phút thất thần kinh ngạc qua đi, hắn vội vàng đỡ nàng ta dậy rồi lo lắng hỏi han:
"Vô Ảnh cô nương, cô không sao chứ?"
"Không sao, không sao." – Vừa rụt tay lại, Kim Triều Vân vừa liên tục xua tay. Nhưng khi nhìn thấy đống đồ ăn đổ tung tóe dưới đất, nàng không nhịn được thở dài một tiếng. – "Nhưng mà đồ ăn cho Giang Tông chủ đổ hết rồi..."
Dung nhan của Kim Triều Vân này, quả nhiên khuynh thành khuynh quốc! Giang Biền Phong gã mặc dù nhiều năm đi theo Giang Trừng, số nữ nhân gã thấy rất ít, cũng ít khi gặp người đẹp. Nhưng gã dám khẳng định Vô Ảnh cô nương đang đứng trước mặt gã đây chính là một đại mỹ nhân!
Thấy Giang Biền Phong nhìn mình ngây ngây ngốc ngốc, Kim Triều Vân liền ho nhẹ 2 tiếng để đánh động. Quả nhiên khi nhận ra bản thân đang nhìn nàng chằm chằm, gã liền cúi xuống chắp tay:
"Vô Ảnh cô nương, thất lễ rồi."
Dường như không để sự việc đó vào lòng, Kim Triều Vân mỉm cười:
"Không sao. Lát nữa huynh giúp ta dọn dẹp chỗ này là được rồi."
Nhìn đống lộn xộn dưới đất, Giang Biền Phong liền nhận ra ngay đây là những món ăn mặn Tông chủ của hắn thích. Gã hỏi:
"Giang Tông chủ nhờ cô làm thiện sao?"
Kim Triều Vân lắc đầu:
"Không phải. Ta thấy trưa nay y không ăn được gì, đã vậy lại nhốt mình trong phòng suốt từ đó đến giờ nên làm mang qua."
"Sao cô không bảo người nhà bếp làm?"
Khi gã hỏi câu này, gò má của nàng liền chuyển sắc hồng nhạt. Khẽ hé môi cười e lẹ, Kim Triều Vân đáp:
"Chỉ là... tiện tay thôi."
Mặc dù Giang Biền Phong không hiểu mấy về nữ nhân. Song nhìn nàng như vậy, đến 9 phần là đã thích Tông chủ của gã rồi. Xưa nay gã chưa từng thấy nàng ta bỏ mặt nạ, nhưng nay bỏ rồi thì nét mặt lại rất dễ đoán, xem ra cũng là một cô nương không có tâm cơ. Hơn nữa nàng lại vừa xinh đẹp, vừa dịu hiền, vừa chăm chỉ, lại là con gái của Hải Tinh Quân; có vẻ rất hợp với Giang Trừng!
Nghĩ đến đây, Giang Biền Phong lại cảm thấy rất vui. Năm nay Tông chủ nhà họ đã 34 tuổi rồi, vậy mà vẫn không có cô nương nào kề bên. Chậc, đám tiểu bối Giang gia có đợt còn nói với nhau rằng khi nào Giang Trừng hắn lập thê thì ngày đó chính là ngày tiếng tăm của họ bay đi khắp giới Tu Chân. Nghe mà buồn thê thảm.
Nhưng nay thì tốt rồi! Có cô nương tốt thế này ở bên, Giang Trừng còn sợ gì không lập được thê?
"Thật xin lỗi quá, là ta vô ý rồi. Hay là hiện tại cô cứ xuống lấy đồ ăn lên đi? Khoảng nửa canh giờ nữa Giang Tông chủ mới ra ngoài cơ."
Được Giang Biền Phong "mật báo" như vậy, Kim Triều Vân liền vui vui vẻ vẻ nói hai tiếng "Đa tạ" rồi đi tới trù phòng. Còn lại một mình, gã nhanh tay dọn dẹp sơ qua, sau đó mới đi chọn người cùng đến Nghê Mi với Giang Trừng.
Đúng nửa canh giờ sau, hắn cùng 10 người Giang Biền Phong chuẩn bị đã đứng trước cổng nhà Giang thị, chỉ chờ lệnh xuất phát.
Ngay khi chuẩn bị ngự kiếm, Giang Trừng nhìn gã một hồi. Một lúc lâu sau, hắn bảo:
"Biền Phong. Nếu giờ Dậu chính khắc ngày mai chưa thấy ta trở lại thì báo cáo tình hình với Lâm Thủ Quân cùng Hải Tinh Quân. Những việc có thể giải quyết ta đã viết ra để trên mặt bàn, ngươi đọc rồi làm theo, đừng thay đổi gì hết."
Nghe lời hắn nhắc nhở, Giang Biền Phong không hiểu sao lại có dự cảm không lành. Nhưng gã chưa kịp hỏi, Giang Trừng đã hô lên một tiếng "Đi!" dứt khoát.
Liền sau đó, Giang Biền Phong chỉ còn thấy bóng lưng của Giang Trừng ngự Tam Độc lao về phía hoàng hôn dần buông xuống. Ánh mặt trời đỏ rực lúc bấy giờ giống như một ngọn lửa hung hãn nuốt lấy cái bóng của hắn. Nhìn cảnh tượng này, Giang Biền Phong bất giác tự hỏi: "Liệu Tông chủ có trở về không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com