41.
"A Trừng, mau ăn cái này đi.”
Giang Yếm Ly dịu dàng đem một bát canh sườn hầm củ sen đến bên giường cho hắn.
Kể từ khi hắn tỉnh dậy tính đến nay cũng đã được 7 ngày. Toàn bộ những kí ức khi trước của Giang Trừng đều giống như bị ai đó dùng màu trắng đổ vào rồi khuấy tung, hoàn toàn chẳng còn nhớ gì hết. Hắn không biết mình là ai, mình đến từ đâu, mình đang ở đâu, mình là người như thế nào. Hắn chỉ biết từ khi hắn tỉnh dậy, nữ nhân này đã luôn ở bên hắn.
Nàng tên Giang Yếm Ly. Nàng nói với hắn, hắn là Giang Trừng, là đệ đệ của nàng, cũng là người thân duy nhất của nàng. Mặc dù hắn cái gì cũng không nhớ, nhưng khi nhìn thấy sự dịu dàng trong từng hành động từng cử chỉ ấy, hắn tin những điều nàng nói là thật.
Cố gắng cưỡng lại cơn đau đớn để ngồi dậy, Giang Trừng đỡ lấy bát canh đang còn bốc hơi. Thấy hắn đón lấy nó, nàng liền bảo:
“Cẩn thận nóng, từ từ thôi.”
Bị coi mình như một đứa trẻ, hắn không nhịn được mà cau mày.
“Không sao mà. Ta… đệ cũng đâu phải trẻ con nữa đâu?” – Khi hắn nói đến chữ “ta”, rõ ràng lại bày ra một cái thất vọng. Nhìn nàng như vậy, Giang Trừng tự dưng cảm thấy mình vô cùng sai trái, liền sửa lại. Thấy nụ cười trên môi Giang Yếm Ly dần hiện hữu, hắn mới dám thở phào nhẹ nhõm một tiếng. Đối với nữ nhân này hắn chính là có cảm giác vừa tôn kính, vừa thương yêu. Bỗng chốc, một suy nghĩ chợt vụt lên trong đầu hắn: Nếu có ai dám tổn thương nàng, hắn thề sẽ quật gãy chân kẻ đó!
Vừa quyết tâm như vậy, Giang Trừng vừa múc lên một muỗng canh. Hương vị tuyệt mĩ này hắn nghĩ mình cũng đã gặp từ kiếp trước. Xương sườn hầm không bị nát, lại cho hương vị ngon ngọt, không át đi mùi vị của củ sen. Củ sen được hầm cũng rất đủ, dẻo dẻo trắng trắng rất dễ ăn. Khi được ninh kỹ, canh củ sen nấu sườn có màu hơi nâu với vị ngọt nhẹ, vừa thanh mát vừa bổ dưỡng, khiến hắn ăn rất ngon miệng.
Vừa nhìn hắn ăn, nàng vừa gọt táo, lại vừa trò chuyện:
“A Trừng, hôm nay Kim công tử có gửi lời hỏi thăm đệ.”
“À… Vậy sao?”
Vẫn không tỏ ra mấy quan tâm, Giang Trừng tiếp tục gặm sườn. Biểu cảm này của hắn vừa mới lộ ra, Giang Yếm Ly liền nhìn hắn chằm chằm.
“Sao vậy?” – Thấy nàng nhìn mình thiếu tự nhiên như vậy, Giang Trừng cũng cảm thấy kì lạ. Hắn nói sai cái gì sao?
“Không có gì.” – Giang Yếm Ly tiếp tục gọt táo, môi đào hơi hé lên cười – “Ngày xưa đệ rất không ưa Kim công tử, đệ nói y chính là một con công lòe loẹt, lần nào gặp mặt cũng cãi nhau một trận.”
Giang Trừng nghe xong cũng cảm thấy lời nàng nói không phải không có khả năng xảy ra. Vào ngày hắn tỉnh dậy, Kim Tử Hiên cũng có mặt ở đây. Để nhận xét về y, hắn chỉ có 2 chữ: lòe loẹt. Lúc đầu nhìn qua, hắn không tránh khỏi cau mày một cái. Nhưng sau khi thấy y vì Giang Yếm Ly lo lắng phát khóc mà mời hết đại phu này đến đại phu khác, chạy đôn chạy đáo khắp 1 ngày đến tóc tai rối tung rối bù, Giang Trừng lại xuất hiện mấy phần hảo cảm.
“A tỷ, chúng ta và Kim công tử kia thế nào mà gặp mặt?”
Nghe hắn hỏi câu này, Giang Yếm Ly đang bày táo cũng khựng lại một chút. Nàng bảo:
“Khi cha mẹ còn sống, họ đã thay ta quyết định hôn sự với Kim công tử. Nhưng sau này nhà ta xảy ra chuyện, mối hôn sự kia… tạm thời chưa nhắc đến.”
Nói ra lời này, hắn thấy nàng vừa vui lại vừa buồn. Mấy ngày nay nàng cũng kể cho hắn rất nhiều chuyện về gia đình của họ. Cha hắn tên Giang Phong Miên, là một mệnh quan trong triều đình, tính tình ôn nhu chính trực. Năm 26 tuổi ông lập gia thất, lấy một tiểu thư tên Ngu Tử Diên, cũng chính là mẹ hắn.
Ngu Tử Diên này là nữ nhi của Ngu Tướng quân – một vị tướng tài luôn xung phong cố thủ nơi tiền tuyến, tính tình rất nóng nảy. Cũng vì lí do đó, Ngu Tử Diên nóng nảy không kém, thậm chí bầu không khí xung quanh nàng cũng luôn là âm lãnh lạnh lùng, thành ra ngoài 20 vẫn chưa xuất giá.
Theo Giang Yếm Ly kể lại thì khi Giang Phong Miên năm ấy lần đầu gặp Ngu Tử Diên ở trường săn Hoàng cung. Ông bảo khi đó nàng và mình trùng hợp mặc 2 bộ y phục màu tím giống hệt nhau, chỉ có kiểu dáng nam – nữ là khác biệt. Ngu Tử Diên một thân tỏa ra lãnh khí ngồi trên lưng ngựa đen, chưa tới nửa canh giờ đã săn được bao nhiêu mãnh thú. Ngược lại với nàng, Giang Phong Miên lại chỉ cưỡi ngựa xem hoa, hoàn toàn không có ý định săn bắn. Nào ngờ lúc nhìn thấy Ngu Tử Diên, nàng lại đang chăm chú nhìn theo một con hổ. Chuyện đến thế thì cũng thôi, nhưng đáng nói chính là ở chỗ đó không chỉ có 1 con hổ, mà còn xuất hiện một con gấu cao đến hơn 1 trượng đang rình rập trong bụi cây gần đấy!
Giang Phong Miên ban đầu cứ nghĩ nàng sẽ săn cả hai con mãnh thú, nào ngờ quan sát một lúc thì lại nhận ra Ngu tiểu thư không hề để ý đến con gấu kia! Không thể nhắm mắt làm ngơ, Giang Phong Miên buộc phải giương cung. Cùng một lúc, 2 mũi tên liền đồng loạt được bắn ra. Con ngựa đen của Ngu Tử Diên bị tiếng động làm giật mình, lập tức lồng lên như muốn hất tung bà xuống đất. Thật ra nếu Giang Phong Miên lúc đó không dùng khinh công ôm ngang lấy eo nàng rời khỏi lưng ngựa, nàng cũng có thể tự cứu mình.
Cũng từ ngày ấy, Giang Phong Miên vì ngưỡng mộ mà theo đuổi Ngu Tử Diên. Cũng chẳng ai hiểu được tại sao cả Cao Lãng quốc này không thiếu tiểu thư khuê các, thế mà y lấy một người đam mê kiếm cung như Ngu Tử Diên? Đã vậy, nữ nhân Ngu gia này còn rất quá quắt! Suốt quãng thời gian Giang Phong Miên theo đuổi, nàng đều không quan tâm đến. Khi ngỏ lời muốn đem kiệu hoa đến rước nàng về phủ, nàng đã nói thế này:
“Nếu ngươi có thể thắng ta, tất cả đều nghe theo ngươi.”
Cứ như vậy trong phủ Ngu gia đã diễn ra một trận thách đấu kì lạ. Trận đầu tiên thi đánh cờ, Giang Phong Miên chưa đến nửa canh giờ đã giành chiến thắng, Trận thứ hai thi bắn tên, kết quả là hòa. Nhưng đến trận thứ ba thi đấu kiếm trực diện, Giang Phong Miên lại thua vào phút chót! Đây quả là chuyện kì lạ, vì trên dưới Ý Hiên quốc này đều biết nếu kiếm thuật của y xếp thứ hai thì không ai dám tranh xếp thứ nhất. Vậy mà Ngu Tử Diên, một nữ nhân mới chỉ ngoài 20 đã có thể chiến thắng, mà đã thế còn là chiến thắng trước sự chứng kiến của tất cả binh lính dưới trướng Ngu Tướng quân.
Cứ ngỡ Giang Phong Miên sau đó sẽ bị đá ra khỏi Giang phủ, không ngờ Ngu Tử Diên lại bảo:
“Sính lễ là một hồ sen 10 dặm. Một phân cũng không bớt!”
Cứ như thế, hôn sự này đã được định đoạt. Đúng 8 tháng sau khi hồ sen 10 dặm nở rộ, Ngu Tử Diên cũng lên kiệu hoa. Mãi đến sau này khi Giang Yếm Ly cùng Giang Trừng lớn lên, Giang Phong Miên cũng chưa một lần để mắt đến bất cứ nữ nhân nào khác. Giang Yếm Ly từng hỏi:
“Cha, mẹ bọn con kiếm thuật giỏi như vậy sao?”
Giang Phong Miên chỉ cười cười, gật đầu:
“Cũng rất giỏi.”
“Có phải người nhường mẹ không?”
Khi nghe nữ nhi của mình hỏi thế, ông nhẹ nhàng đáp:
“Chỉ khi mẹ con thắng, ta mới thắng mà thôi.”
Lời này ông nói cũng đâu phải không đúng? Ngu Tử Diên tính tình ngạo kiều nóng nảy, nếu như hôm đó ông dám đánh cho bà không còn chút mặt mũi, chắc gì bà đã vui vẻ gả cho ông? Nhưng cũng có một chuyện rất kì lạ. Ngày hôm đó Giang Yếm Ly chơi cờ với Giang Phong Miên, kết quả lại có thể đánh bại ông một cách dễ dàng. Lạ hơn nữa là lần nào cũng thế.
Mới đầu nàng cứ nghĩ cha nhường mình, nhưng không ngờ sau này lớn lên mới biết Giang Phong Miên chơi cờ rất kém, tại sao năm xưa lại có thể thắng Ngu Tử Diên? Chẳng nhẽ kỳ nghệ của bà còn tệ hơn? Điều này Giang Yếm Ly hoàn toàn có thể phủ định, vì người dạy nàng chơi cờ chính là bà…
Giang Yếm Ly cứ lan man kể mãi, nhưng đến cùng vẫn kịp dừng lại trước khi nói đến cái chết của họ. Nàng cũng lảng tránh lí do cả hai lúc này phải ở trong một căn nhà gỗ nhỏ xíu chỉ có 4 gian: 1 gian bếp, 1 gian phòng khách kiêm phòng ăn, 1 gian là phòng riêng của nàng, gian còn lại là của Giang Trừng đang nằm. Căn nhà tuy nhỏ xíu, nhưng hắn vẫn không thấy có vấn đề gì. Có lẽ là nhờ công lao của Giang Yếm Ly ngày ngày dọn dẹp, điều kiện ánh sáng cũng rất tốt nên mùa mưa không sợ lên nấm mốc. Mặt khác nàng cũng rất giỏi thêu thùa may vá. Suốt 7 ngày nay trừ chăm sóc Giang Trừng, nàng cũng chỉ quẩn quanh với đống kim chỉ vải vóc. Ngay cả những tấm rèm tấm chăn trong nhà cũng là do một tay nàng làm thành.
Đúng vào lúc này, bên ngoài liền vang lên tiếng đập cửa sầm sập, nghe giống như sấm nổ bên tai…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com