60.
4 ngày sau khi hôn lễ của Giang Yếm Ly diễn ra, Tết Nguyên Đán cũng đã gần kề.
Buổi tối ngày hôm ấy Kim Quang Thiện không ở nhà. Cũng giống như mọi năm, ông cùng những vị quan phẩm cao khác trong triều sẽ đến Hoàng cung đón Giao Thừa cùng gia đình vương tử. Chuyện ở nhà, Kim phu nhân năm nay đã không phải một tay lo liệu nữa. Giang Yếm Ly mặc dù mới về làm dâu Kim gia không lâu nhưng nhờ học hỏi nhiệt tình mà những chuyện trong nhà nàng đều đã thạo đến 7 phần.
Một trong những chuyện ở nhà ấy, chính là cùng quây quần bên nhau ăn bữa cơm trước Giao Thừa. Mà bữa cơm ấy thật sự rất nhiều người ăn, thành ra Kim Tử Hiên hay quen miệng gọi thành "tiệc". Tại sao lại nhiều người ăn? Vì Kim Quang Thiện có rất nhiều tiểu thiếp, cũng có rất nhiều hài tử. Vậy nên chẳng mấy chốc gian phòng rộng lớn được Kim phu nhân chuẩn bị đã chật kín người. Năm nay có thêm 3 người nữa được gả vào phủ. Đầu năm có 1 vị, giữa năm có 1 vị, cuối cùng là cuối năm có Giang Yếm Ly. Nói thật, đã mấy năm nay Kim phu nhân chẳng còn nhớ nổi mặt những nữ nhân của chồng mình nữa. Số người gọi bà là "đại tỷ" càng lúc càng nhiều, mà số người gọi "mẫu thân" cũng càng ngày càng tăng; thậm chí nhiều đến mức không rõ là có bao nhiêu người gọi.
Đợi đến khi mọi người đã yên vị quanh chiếc bàn tròn rất lớn, Kim phu nhân mới "khai tiệc". Giang Yếm Ly ngồi cạnh bà ăn không nhiều, chủ yếu chỉ tập trung trò chuyện với những người xung quanh. Dù sao ở đây cũng rất nhiều nữ nhân, việc dây dưa buôn chuyện cũng hoàn toàn hợp lí. Giang Trừng ngồi cạnh Kim Tử Hiên đã sớm nghe đến đầu váng mắt hoa, mà Kim Tử Hiên thì lại làm như đã quen, rất bình thản gắp thức ăn vào bát cho nàng.
Lặng lẽ ăn xong bữa cơm, Giang Trừng nhanh chóng cáo lui. Nếu ở đây thêm chút nữa, hắn nghĩ mình sẽ chết ngộp mất. Mùi son phấn nồng nặc đến mức át hết mùi thức ăn, tiếng nói chuyện cũng quá ồn ào, hơn nữa đa phần là móc mỉa cùng đả kích. Những chuyện của nữ nhân trên bàn tiệc nói ra, hắn quả thật không quen nghe.
Trở về Tử Hương Các, hắn lấy ra một bình rượu mình đã mua ở chợ hôm nọ. Ngồi bên cửa sổ ngắm tuyết trắng rơi trên hiên nhà chăng đèn lồng đỏ chót, bỗng dưng hắn lại cảm thấy man mác buồn.
Sao nhỉ...
Ban nãy khi thấy Giang Yếm Ly cùng mọi người trò chuyện, hắn cảm giác tỷ ấy không còn để tâm đến mình hắn nữa. Cứ như vậy, Giang Trừng thấy buồn. Nhưng càng nhìn màn tuyết trắng, hắn lại càng nhớ đến bóng áo trắng của người ở Dạ Các.
Không biết lúc này y đang làm gì?
Ý nghĩ ấy vừa hiện lên, hình ảnh Dạ Các lạnh lẽo cũng theo đó mà hiện về. Hắn biết đằng sau bức tường thành, Lam Hi Thần sẽ không nhìn thấy đèn lồng đỏ, không ăn cơm Giao Thừa, không quây quần bên người thân.
Y hẳn là buồn hơn hắn nhiều.
Ít nhất, hắn còn có a tỷ. Còn y, y chẳng có ai.
Không rõ do men say hay do gió lạnh, Giang Trừng bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ đặc biệt ngông cuồng. Thay đồ xong, hắn khoác lên mình chiếc áo choàng đen tuyền, đeo bịt mặt, sau đó xuống trù phòng. Vì lúc này người làm trong Kim gia đều đã đi ra ngoài cả nên nơi này chẳng có một ai. Khoảng 2 nén hương sau, Giang Trừng nhanh chóng rời khỏi Kim gia phủ.
Dùng khinh công tung mình trên những mái nhà phủ tuyết trắng, Giang Trừng nhân lúc ấy cũng ngắm nhìn quang cảnh xung quanh. Quả nhiên là đêm Giao Thừa, ngoài đường vắng tanh không một bóng người. Có chăng cũng chỉ là những kẻ vô gia cư đang nép mình trong những dãy phố tồi tàn, dưới những ánh đèn lồng rực rỡ. Nhưng không chỉ có thế, ngoài tiếng tuyết rơi nhẹ tênh bên tai hắn còn nghe thấy âm thanh của con người. Một nhà nào đấy đang vui vẻ uống rượu tán dóc, một nhà nào đấy đang quây quần bên bàn ăn, nhưng cũng lại có một nhà nào đấy vang lên tiếng chửi bới... Dường như sau những cánh cửa được đóng kín kia có rất nhiều những câu chuyện khác nhau, tạo thành cuộc sống muôn hình vạn trạng.
Nhưng Giang Trừng biết, chỉ hơn 1 canh giờ nữa thôi người ta sẽ đổ ra đường như đi hội. Vào thời điểm ấy, bầu trời của Ý Hiên Quốc sẽ có pháo hoa. Người ta sẽ nói cười rôm rả, sẽ cùng nhau đốt pháo, cùng nhau ước nguyện những điều may mắn cho năm mới.
Vào lúc ấy, hắn sẽ ở bên Lam Hi Thần.
Cung điện càng lúc càng hiện ra trước mắt. Chốn kinh thành phồn hoa này, cũng chỉ có Hoàng cung của Lam Thụy là diễm lệ nhất.
Xung quanh treo mấy ngàn cái đèn lồng đỏ thượng hạng, đèn hoa rực rỡ. Nhìn nó, hắn cứ ngỡ mình đang là một con thiêu thân lao vào lửa. Vốn cứ tưởng bên trong cũng rực rỡ như bên ngoài, ai ngờ khi Giang Trừng đến bên bức tường thành phía Đông, hắn lại chỉ nhìn thấy một màu trắng đen ảm đạm...
Ngày hôm nay, đến cả lính gác cũng chẳng buồn gác nữa. Có lẽ tất cả đều đã tề tựu ở bên kia Hoàng cung.
Quan sát một lúc lâu, sau khi chắc chắn không có ai chú ý đến mình hắn mới nhẹ nhàng đáp đất.
Đứng ngoài khoảng sân nhỏ phủ đầy tuyết trắng, Giang Trừng mãi không nhấc chân.
Hắn nhìn thấy ở trong Dạ Các, ánh nến leo lét vẫn rọi ra. Hắn biết thứ ánh sáng ấy không thể so với sắc đèn lồng rực rỡ ngoài kia. Nhưng lúc này đây đối với hắn, đó là thứ ánh sáng tồn tại duy nhất.
Bốn bề xung quanh chỉ có tiếng tuyết rơi vang vọng. Giang Trừng nhấc chân, chầm chậm bước đến cánh cửa gỗ dẫn vào Dạ Các. Hơi lưỡng lự một chút, cuối cùng hắn tạm thời đặt hộp đồ ăn xuống nền đất, sau đó cởi ra bịt mặt cùng chiếc áo choàng đen của mình. Tiếp theo, hắn gõ cửa.
Bên trong thoáng chốc im lặng. Nhưng không lâu sau đó, một giọng nói vọng ra:
"Bạch mama?"
Giang Trừng không đáp, vì hắn đâu phải Bạch mama?
Dường như người phía trong cũng đang do dự. Một lát sau, tiếng bước chân trầm ổn của Lam HI Thần vang lên hòa vào tiếng tim đập thình thịch của hắn.
"Cạch" một tiếng, cánh cửa gỗ đã cũ nát được mở ra.
Tấm ván cửa vang lên tiếng "két" quen thuộc.
Sắc áo trắng hiện lên trong mắt hắn cũng quen thuộc.
Ngay cả giọng nói ngỡ ngàng của y cũng vô cùng thân quen.
Nhìn kẻ đứng trước Dạ Các trên mình vận tử y nhạt màu, mái tóc thả xuống được cột một nửa bằng chiếc trâm cài bạc, hai má ửng đỏ, trên tay còn cầm một hộp đồ ăn... Trong phút chốc, Lam Hi Thần thật sự nghĩ mình nằm mơ!
"Ngươi... sao ngươi lại ở đây?" – Phải mất đến mấy khắc, y mới có thể lên tiếng.
Dường như ngượng ngùng, hắn ngoảnh mặt sang một bên, gương mặt càng lúc càng đỏ:
"Ta thích đến."
"À..." – Lại một khoảng im lặng bao trùm.
Trên thực tế, cả Lam Hi Thần và Giang Trừng đều không ai biết phải nói gì. Thậm chí ngay cả việc vài bông tuyết đã đáp xuống bên vai hắn và y, cả hai cũng đều không biết. Phải mãi đến khi Giang Trừng khẽ ho vài tiếng, Lam Hi Thần mới vội vàng cất lời:
"Mau vào trong đi. Ngoài trời lạnh lắm."
Liền sau đó, y liền né người sang một bên để hắn đi vào.
Vào đến nơi rồi, Giang Trừng trước hết đem đống đồ lỉnh kỉnh trên tay đặt xuống bàn. Từ ngày hắn đi đến nay cũng gần 3 tháng, thế mà Dạ Các của Lam Hi Thần không hề thay đổi. Hắn cứ nghĩ ít nhất họ phải đem đến cho y thêm đồ một chút, vì năm nay trời rất rét. Ai ngờ đâu mọi thứ vẫn y nguyên... À, cũng may là cửa sổ kia đã được sửa lại rồi. Tuy không tốt như cái cũ, gió vẫn có thể lọt qua, nhưng nhìn chung là vẫn ổn.
Bất giác, hắn cảm thấy từ đằng sau Lam Hi Thần đang nhìn mình rất chăm chú. Cảm thấy không tự nhiên, hắn liền cau mày:
"Ngươi nhìn gì?"
"Nhìn ngươi." – Rất thẳng thắn, Lam Hi Thần đáp.
Mà nghe xong câu trả lời này, hắn lập tức ngoảnh mặt sang một bên, líu cả lưỡi:
"N... Nhìn gì chứ? Ta mặc thế này không phải cho ngươi xem đâu..."
Nhưng nếu như không cho y xem, việc gì hắn phải mặc chứ?
Bộ dạng hôm nay của hắn, chính là giống hệt với bộ dạng trong ngày đại hôn của Giang Yếm Ly.
Bình thường, Giang Trừng thích tiễn tụ, cũng thích vấn cao tóc bằng dây vải; như thế dễ hoạt động hơn. Nhưng nay hắn lại vận tử y tím nhạt, hai tay áo vừa dài vừa rộng, còn có thêu hoa sen chìm. Tóc hắn cũng giống Lam Hi Thần buông xuống, chỉ khác là được điểm thêm bằng chiếc trâm cài bằng bạc.
Nhìn hắn thế này, Lam Hi Thần cảm thấy rất đẹp, rất muốn nhìn lâu hơn một chút. Chỉ là hắn không cho y toại nguyện...
"Đừng nhìn nữa, ngồi xuống ăn đi. Bánh chẻo nguội hết bây giờ." – Vừa ngại ngùng quay lưng lại giấu đi gương mặt đỏ bừng của mình, Giang Trừng vừa bày đống đồ ăn hắn lấy được từ trù phòng Kim gia lên mặt bàn.
Chẳng mấy chốc, trước mắt Lam Hi Thần đã có 5 món ăn, trong đó có một tô bánh chẻo trắng trắng ú ú, nhìn rất ngon mắt. Mặc dù chúng không còn bốc hơi nữa, nhưng không hiểu tại sao y lại thấy ấm áp lạ thường. Cùng ngồi xuống đối diện Giang Trừng, y phải mất đến vài khắc nhìn những món ăn xung quanh.
Không phải Lam Hi Thần không biết đó là món gì, mà là y không ngờ đến đêm Giao Thừa mình cũng được ăn cơm.
Năm trước Bạch Khanh không có mang cơm đến cho y đêm Giao Thừa. Phải đến đêm mồng 1 bà mới mang sang, bảo rằng đêm qua có nhiều chuyện quá, tất bật đến lúc ấy mới rảnh rang được. Năm nay cũng thế, giờ mà không đem tới thì nghĩa là lại không có rồi.
"Mau ăn đi." – Sốt ruột, Giang Trừng giục.
"Ừ." – Nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, cuối cùng Lam Hi Thần cũng động đũa.
Chăm chú nhìn y ăn từng chút từng chút một, mãi lâu sau hắn mới nhớ ra đến rượu mình cũng chưa rót. Khẽ vỗ vào trán mình một cái, Giang Trừng lấy tạm 2 cái chén uống trà, sau đó rót rượu vào, đẩy về phía y. Chớp mắt một cái, Lam Hi Thần hỏi:
"Đây là gì?"
"Rượu. Ngươi chưa từng uống sao?" – Hắn nhíu mày.
Lam Hi Thần lắc đầu. Tất nhiên là chưa! À, hoặc là có rồi nhưng y không nhớ. Từ ngày sống ở đây đến giờ, Bạch Khanh chưa bao giờ mang rượu đến cho y. Dường như cũng nhận ra điều đó, hắn nói:
"Vậy hiện tại uống đi. Nếu sống trên đời mà không uống rượu, thà chết cho xong!"
Nghe Giang Trừng nói thế, Lam Hi Thần cũng tin. Đang toan cầm chén lên uống thì hắn lại vội cất lời:
"Khoan đã. Phải cạn trước đã."
"Cạn? Ý ngươi là uống cạn sao?" – Nhìn chút rượu ít ỏi tỏa hương nhàn nhạt trong chén, Lam Hi Thần lại quay lên nhìn hắn. – "Nhưng chưa uống, sao lại phải 'cạn' trước?"
Lúc này Giang Trừng mới nhớ ra chữ "cạn" ấy cũng chính là uống cạn. Không biết giải thích ra sao, hắn đành dùng động tác mô phỏng:
"Là thế này."
Vừa nói, hắn vừa vươn tay nắm lấy cánh tay đang cầm chén của y, sau đó đem chén của mình chạm vào. Khi tiếng "keng" nhẹ nhàng vang lên trong không gian, hắn bảo:
"Xong rồi. Thế này là 'cạn'."
"À... Vậy có phải uống hết không?"
"Cũng không cần... Nhưng ta hay uống hết."
Thấy hắn nói thế, y liền học theo, một hơi uống cạn. Rượu lần này Giang Trừng mua là rượu quế hoa, không nặng lắm. Nếu để hắn thoải mái uống thì ít nhất phải 5 vò mới say. Nào ngờ đâu tửu lượng Lam Hi Thần phi thường kém! Thành ra chưa đến 1 nén hương sau, tầm mắt y đã trở nên mờ mịt. Nhưng Giang Trừng hắn lại đang tập trung ăn nên không nhận ra.
Mãi đến khi người đối diện đứng dậy đi đến bên hắn, mạnh bạo lôi hắn khỏi đôn mộc hắn mới bừng tỉnh.
"Làm gì thế? Ngươi..."
Câu còn chưa kịp dứt, lời của hắn đã bị y nuốt vào theo đúng nghĩa đen.
Lam Hi Thần một tay luồn qua eo hắn, một tay giữ lấy tay kia của hắn. Sau đó, Lam Hi Thần chạm môi với hắn.
Gương mặt Giang Trừng thoáng chốc biến thành màu đỏ rực. Không dám nhúc nhích một phân, hắn chỉ đứng yên để y liếm liếm hai phiến môi của mình.
Tư thế như vậy... có phải hôn không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com