67.
Trong chính điện Hàn Thất, Kim Quang Dao một thân gầy yếu đang ngồi bên giường. Ở trên giường, tất nhiên là Lam Hi Thần. Ngày hôm qua Lam Hi Thần thổ huyết, Kim Quang Dao đã ngồi trông cả một đêm.
Nhưng càng trông, hắn lại càng thất thần. Đến cùng hắn quyết định chỉ ngồi yên một chỗ nhìn y, tính đến nay cũng đã hơn 6 canh giờ...
Lam Hi Thần rất đẹp. Ngũ quan sắc như tượng tạc, làn da trắng như bạch ngọc, khóe môi lại phảng phất ý cười... Nhìn gương mặt thập phần thân quen ấy, hắn cảm thấy rất có thiện cảm. Nhưng không hiểu vì sao càng nhìn hắn lại cảm thấy trong lồng ngực mình trống rỗng... Không có tình yêu, không có tình thương, không có căm hận... Tất cả chỉ là một mảng lạnh tanh.
Tim hắn lạnh, nhưng đầu hắn lúc nào cũng nóng bừng! Giọng nói trầm khàn của nam nhân kia từ khi hắn tỉnh lại vẫn luôn vang lên trong đầu hắn, một giây một phút cũng không ngưng!
"Kim Quang Dao, thay ta yêu y."
"Kim Quang Dao, ngươi trước đây cũng yêu y mà."
"Kim Quang Dao, y vì ngươi mà uống Tán Nhục Đan tự trừng phạt mình! Y vì ngươi mà bất chấp đào mộ! Y vì ngươi mà chịu phạt Giới Tiên! Cả đời này trong mắt y chỉ có mình ngươi!"
"Vậy nên Kim Quang Dao, xin ngươi hãy yêu y... Thay ta, yêu y."
Nhưng dù những lời nói ấy luôn vang lên không dứt, Kim Quang Dao vẫn cảm thấy trái tim mình trống rỗng...
Hắn mơ hồ cảm nhận được mình đã quen Lam Hi Thần từ trước, từng nhìn thấy y từ trước. Nhưng giữa họ từng xảy ra cái gì, hắn một chút cũng không thể nhớ nổi. Mà hắn cũng cơ hồ cảm giác được đó là những điều mình không muốn nhớ.
Ngơ ngẩn ngắm nhìn Lam Hi Thần một hồi lâu, cuối cùng Kim Quang Dao quyết định trở về gian nhà nhỏ phía sau Hàn Thất. Nhưng hắn chưa kịp quay người lại, cánh cửa Hàn Thất đã được nhẹ nhàng kéo ra. Vội vàng đeo lên chiếc mặt nạ giấy thường đem bên mình, hắn đành đứng yên một chỗ. Bình thường để tránh việc gặp người khác, Kim Quang Dao thường chỉ ở bên Lam Hi Thần vào ban đêm. Nhưng ngày hôm nay y đã ngồi thần người ở đây gần 6 canh giờ, thẫn thờ không di chuyển lấy một phân, việc gặp người khác là điều không thể tránh khỏi.
Cánh cửa vừa mở ra, một giọng nói nghi hoặc đã vang lên:
"Ngươi là ai thế?"
Cố gắng lấy lại bình tĩnh, Kim Quang Dao từ tốn quay người lại.
Nhưng khi hắn vừa nhìn thấy thân ảnh vận hắc y đứng trước cửa, giọt lệ nóng hổi đã không kìm được mà trượt khỏi mi mắt. Trong đầu hắn lúc này tuy chỉ còn một màu trắng xóa, nhưng không hiểu sao hắn lại có thể gọi được tên của y...
"Huyền Vũ..."
_________________________________________________________________________________
Tháng thứ 8 của thai kỳ, Giang Biền Phong buộc phải âm thầm chuyển Giang Trừng đến một chỗ khác. Tiếu lão bà đã nói Liên Hoa Ổ cảnh rất đẹp, nhưng ngày ngày để Giang Trừng bị giam trong phòng kín không tốt cho sức khỏe của cả hai. Hắn đã không thể đi lại được, nay đến không khí cũng không được hít thở thì sẽ rất tệ.
Cứ như vậy, Giang Biền Phong đưa cả hai đến một vùng quê bình yên cách xa Vân Mộng, còn bản thân thì quay về Liên Hoa Ổ xử lí công việc. Phải cố gắng lắm hôm nay hắn mới có thể đến đó một lần.
Lần này đến, Giang Biền Phong thấy Tiếu lão bà đang ngồi nói chuyện với Giang Trừng. Tuy gọi là "nói chuyện", nhưng thật ra cũng chỉ có bà cất lời:
"Tiểu tử, việc sinh con khó nhọc như vậy, thân thể gầy yếu như ngươi có chịu được không? Thật ra ta biết ngươi sẽ nói là chịu được... Giang Biền Phong kia cố chấp xin ta như thế, ta nghĩ ngươi cũng là kẻ đáng cho hắn phải nể nang. Chuyện ở giới Tu Chân ấy mà, ta chẳng biết gì sất. Nhưng dù ngươi có là người tu tiên, việc nam nhân mang thai rồi sinh con cũng vô cùng nguy hiểm. Cơ thể ngươi bẩm sinh đặc biệt, ngươi có thể không biết. Nhưng tiểu tử, ta rất tò mò ai là người ngươi tâm duyệt? Ai là người ngươi chấp nhận làm ra loại chuyện kia? Ta thấy ngươi cũng không phải loại dễ dãi gì. Đẹp thì cũng đẹp, nhưng sao trán ngươi ngay đến khi ngủ cũng nhăn? Ngươi càng nhăn, con ngươi càng xấu! À... mà ngươi ngủ thế này, con ngươi lúc sinh ra nên gọi là gì đây?"
Nghe bà lảm nhảm một thôi một hồi, Giang Biền Phong vừa cảm thấy buồn cười, lại vừa cảm thấy biết ơn. Tiếu lão bà này là một người rất tốt, chỉ là bóng đen năm xưa quá lớn khiến bà không thể ngay lập tức nhận lời gã mà thôi. Nhưng giờ thì tốt rồi, bà nói thân thể Giang Trừng hiện tại đã được điều dưỡng bồi bổ khá hơn, từ giờ đến lúc sinh sản sẽ nắm thêm được 1 phần.
Mặc dù như vậy còn quá ít, chỉ vẻn vẹn 2 phần chắc chắn; nhưng nếu không đánh cược gã cũng chẳng biết phải làm thế nào. Nếu như bỏ, Giang Trừng cũng phải mổ bụng lấy con ra. Cơ thể hắn không có cấu tạo thứ kia giống nữ nhân, sao có thể uống chén canh trôi thai là được? Nếu cứ để mặc hắn tự sinh tự diệt, không phải chắc chắn kết quả sẽ là "diệt" sao? Vậy nên chi bằng hiện tại đánh cược 3 phần, trông mong vào số phận 7 phần. Giang Trừng mặc dù tính cách không tốt mấy, nhưng từ xưa đến nay hắn làm nhiều việc tốt, hi vọng trời cao phù hộ...
Còn nếu đã cố hết sức mà hắn vẫn không qua được, Giang Biền Phong cũng chỉ biết nói là do số phận mà thôi. Số chưa tận, ắt sẽ sống. Nhưng số đã tận, dẫu có nghịch thiên cũng vẫn phải tận.
Tự nhủ như thế xong, Giang Biền Phong cũng nhẹ nhõm đi phần nào.
Bước vào gian phòng hẹp, gã mở lời:
"Tiếu bà bà, hôm nay Giang Tông chủ sao rồi?"
Quay lại cau mày nhìn gã một cái, bà mắng:
"Ngươi là ma quỷ sao? Đi vào chẳng thấy tiếng!"
Thấy hắn cười hì hì gãi đầu gãi tai, Tiếu Tĩnh cũng chẳng buồn trách móc nữa. Bà bảo:
"Có vẻ mấy hôm nay rất vui, có lúc còn mỉm cười. Chắc mơ thấy cái gì đẹp lắm."
Vì Tiếu lão bà không hiểu chuyện trong giới Tu Chân, Giang Biền Phong chỉ có thể nói với bà rằng Giang Trừng bị dính bùa chú, thành ra ngủ say không tỉnh được. Nghe vậy, bà cũng không hỏi thêm. Chỉ cần tập trung điều dưỡng cái thân thể hom hem đầy vết thương này của hắn là được rồi.
Nhưng nghe bà nói đến "mỉm cười", Giang Biền Phong liền suýt chút nữa thất thố há hốc mồm. Giang Tông chủ nhà hắn cười sao? Cười - sao?! Không phải bị đoạt xá rồi chứ...
Nhưng khi nghĩ lại lời Ngụy Vô Tiện từng nói: "Trong mộng cảnh, người ta sẽ gặp được người mình muốn gặp, làm được điều mình muốn làm", gã liền cảm thấy cũng hợp lí. Có lẽ Giang Trừng đã gặp Giang Yếm Ly... Đúng lúc này, Tiếu lão bà cất giọng hỏi:
"Tiểu tử, ngươi có biết 'Hoán' là ai không?"
Ngơ ngác một lát, Giang Biền Phong lắc đầu. Trên đời này người trùng tên với nhau nhiều vô số, sao gã nhớ hết được?
"Sao vậy bà bà? Người đó có vấn đề gì sao?"
Tiếu Tĩnh thấy gã không biết, liền xua tay lắc đầu. Sau khi khe khẽ ho vài tiếng, bà bảo:
"Ta nghe thấy tiểu tử này cứ gọi 'Hoán, Hoán', lại nghĩ rằng cha của đứa bé trong bụng."
"Hahaha, sao có thể chứ? Người tên 'Hoán' ta quen chỉ có..."
Bất giác Giang Biền Phong khựng lại.
Một lúc lâu sau, trên mặt gã liền xuất hiện bộ dạng vô cùng khủng bố...
Hoán.
Lam Hoán.
Lam Hi Thần.
Lam Tông chủ.
Trạch Vu Quân.
Đến lúc này, Giang Biền Phong mới nhớ ra vài chuyện...
Khi đến cầu cạnh viện trợ từ Cô Tô Lam thị, hắn đã nghe có người nói Giang Tông chủ sau hơn 1 tháng ở chung với Trạch Vu Quân đã không nói tiếng cảm ơn nào mà rời khỏi Vân Thân Bất Tri Xứ.
Khi trở về Liên Hoa Ổ sáng hôm đó, Giang Trừng vừa ướt nước mưa vừa mang theo thần sắc tệ hại cùng cực, ai nói gì cũng không nói, liền sau đó là 1 tháng bế quan.
Đem mọi chuyện sắp xếp lại cẩn thận, trong đầu Giang Biền Phong rất nhanh liền hiện lên một loạt suy nghĩ làm hắn muốn nổ tung!
Lam Hi Thần cưỡng gian Giang Vãn Ngâm!
Lam Hi Thần là cha của đứa bé!
Càng nghĩ, Giang Biền Phong lại càng cảm thấy chuyện này rất hợp lí, nhưng cũng lại rất khó tin... Người như y lại đi cưỡng gian người khác?
Nhưng nếu không phải là y thì còn có thể là ai có cái bản lĩnh đó đây?
Không nói không rằng, gã liền quay ngoắt đầu ngự kiếm rời khỏi căn nhà nọ. Hiện tại hắn sẽ lập tức đến Cô Tô Lam thị! Nếu như Giang Trừng ở đó thật sự có xảy ra chuyện gì, Ngụy Vô Tiện chắc cũng nắm được hết!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com