70.
Mạc Huyền Vũ một tay cầm hộp đồ ăn, một tay gõ nhẹ nhẹ 5 tiếng lên ván gỗ trên đỉnh đầu mình. Rất nhanh sau đó một loạt các âm thanh vang lên. Trước tiên là tiếng một vật bị kéo lê trên nền đất, tiếng chân người bước đến, và cuối cùng là tiếng cót két từ tấm bản lề đã cũ mèm.
Ngay khi ánh sáng mờ nhạt từ ngọn nến chiếu vào tầm mắt, Mạc Huyền Vũ đã thấy Giang Trừng một chân quỳ xuống đất, một tay nâng lên cánh cửa bằng gỗ đã mục nát. Không kinh ngạc khi thấy Mạc Huyền Vũ "trồi" từ dưới đất lên, sau lưng lại là mấy bậc thang sâu hoắm, Giang Trừng nhẹ nhàng bảo:
"Y vừa ngủ, nhỏ giọng chút."
Mạc Huyền Vũ không nói gì, gật gật đầu rồi trèo lên. Nhẹ nhàng đặt hộp đồ ăn xuống bàn cho Giang Trừng xong, nó cầm lấy chiếc hộp giống y hệt trên bàn rồi quay lại lối cũ. Trước khi Giang Trừng đóng cánh cửa trên đầu nó lại, nó còn lưu luyến nhìn hắn một cái. Biết Mạc Huyền Vũ lo cho mình, nhưng hiện tại không phải lúc trò chuyện, thành ra Giang Trừng chỉ còn cách nhanh tay đóng sập cánh cửa vào, sau đó dùng sức đẩy tủ quần áo trong Dạ Các về vị trí cũ. Khi xong việc rồi, Giang Trừng mới vừa thở dốc vừa nghỉ ngơi.
Trong ánh nến nhạt nhòa, hắn nhìn chăm chăm về phía chiếc tủ, đoạn đưa tay lên chạm nhẹ vào nó một cái. Rất nhanh, những chuyện cũ về nó ùa về...
Sau 2 ngày ở bên Lam Hi Thần, Giang Trừng quyết định trở về Vệ Binh Cung lấy ít đồ dễ ăn cho y. Nào ngờ đâu khi vừa mới chạm tay lên cửa sổ, dưới sàn đất đã truyền đến những tiếng đập như điên. Âm thanh này chính là tiếng tay người đập lên gỗ! Sau phút hoảng loạn, rốt cuộc hắn cũng có thể bình tĩnh suy nghĩ lại. Cẩn thận áp 2 tai xuống đất, cuối cùng Giàng Trừng cũng có thể khẳng định tiếng đập ấy phát ra từ dưới tủ quần áo. Vừa tò mò, vừa hoang mang, hắn phải một lúc sau mới chậm rề rề đẩy tủ ra chỗ khác. Lam Hi Thần trên giường lúc ấy vừa bị hắn cho uống một liều an thần, hiện tại ngủ rất say, vậy nên mấy tiếng động này có lớn cỡ nào y cũng đều không nghe thấy.
Khi chiếc tủ được di dời khỏi vị trí cũ phân nửa, Giang Trừng thật sự đã mệt đến toát mồ hôi. Nhưng âm thanh kì lạ kia vẫn không ngưng lại, tựa như giục giã, tựa như cầu khẩn phía trên có hồi âm; thành ra hắn không thể dừng.
Đẩy hắn tủ sang một bên, cuối cùng Giang Trừng cũng có thể miễn cưỡng thấy dưới lớp bụi mờ là một cánh cửa gỗ! Cánh cửa này nằm ẩn trên mặt đất, bất quá chỉ có vài vết cắt hơi lộ ra một chút. Nếu không nhìn kĩ, không thấy được.
Lúc này, tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn hơn. Hắn liền biết mình thật sự đã tìm đúng chỗ rồi. Dùng đầu ngón tay thăm dò khắp 4 cạnh của cánh cửa, cuối cùng Giang Trừng cũng phát hiện ra có 1 chỗ có thể để tay vào.
Kiếm cầm sẵn trong tay, Giang Trừng mặc dù hơi do dự nhưng đến cùng vẫn quyết nâng cánh cửa lên. Dù sao hắn cũng biết rõ người bên dưới không phải người của Lam Thụy, cũng không phải người của Cẩn Y Thái hậu. Quyền lực cao như bọn họ, lẽ nào muốn thăm dò Lam Hi Thần sống hay chết cũng phải đi vào đường này hay sao? Còn nếu không phải họ, Giang Trừng thật sự không nghĩ ra ai hết. Nhưng nghĩ đến việc ở dưới có một mật thất thông được ra ngoài, Giang Trừng lại run lên phấn khích. Nếu thật sự là như thế, không phải tối quá sao? Mặt khác từ nãy đến giờ hắn cũng chỉ nghe thấy độc 1 tiếng gõ cửa, không có tiếng xì xào bàn tán, không có tiếng chửi bới đinh tai. Rất rõ ràng, bên dưới chỉ có 1 người. Mà khi đối phương có lực lượng tương đương mình, hắn cũng không cần sợ.
Suy nghĩ thấu đáo rồi, Giang Trừng quyết định dứt khoát nâng cánh cửa cũ nát lên. Tiếng "két két" rờn rợn theo đó mà vang vọng khắp không gian im lặng. Khi kẻ dưới cửa nặng trịch chuẩn bị lộ diện, hắn đã lẩm nhẩm mãi trong đầu thế này: "Nếu đó là địch, mình sẽ thả tay ra ngay. Cánh cửa này ít nhất cũng phải 20 cân. đập vào đầu, chỉ có chết."
Nhưng hắn lại không ngờ tới kẻ đến chính là Mạc Huyền Vũ!
Khắp tóc tai mình mẩy đều là bụi bặm, lại thấy Giang Trừng mặt mày căng thẳng quỳ 1 chân xuống chắn giữa lối lên, Mạc Huyền Vũ không nhịn được mà vui mừng reo lên:
"Giang huynh! Huynh có ổn không?"
Khi nhìn thấy đôi mắt lấp lánh ánh dương quang của nó, Giang Trừng chính là thập phần kinh hỉ! Những câu hỏi trong đầu không ngừng nhảy nhót như hàng vạn cánh hoa ngọc lan bay trong gió, hắn chỉ biết ngây người nhìn Mạc Huyền Vũ không nói được câu nào. Mãi đến khi nó giục hắn tránh ra để leo lên, Giang Trừng mới vội vã nhích người sang bên. Vào lúc ấy, hắn đã nhìn thấy phía dưới chính là tầm 20 bậc thang cao chót vót. Nhưng sâu hơn nữa, Giang Trừng không nhìn thấy được. Quá tối, quá sâu... Hắn chỉ cơ hồ cảm nhận được ở dưới đó rất lạnh lẽo. Ngay lập tức, Giang Trừng liền hiểu ra điều mình nghĩ là đúng. Ở dưới Dạ Các, quả nhiên có một mật đạo!
Thấy mình leo lên rồi mà Giang Trừng vẫn đứng ngắm nhìn ở cửa hầm, Mạc Huyền Vũ đành cất lời:
"Giang huynh, tạm thời đóng lại đã. Ta sẽ giải thích cho huynh."
Không để kinh động đến Lam Hi Thần đang say ngủ, Giang Trừng liền nhanh chóng kéo Mạc Huyền Vũ ra gian ngoài. Sau khi chắc chắn nó không thể nhìn thấy gương mặt y, y cũng không thể nghe thấy họ nói chuyện, Giang Trừng mới hỏi:
"Sao ngươi lại tìm được mật đạo này?"
Rất ngoan ngoãn rút ra một tập giấy tầm 10 tờ trong ngực áo, Mạc Huyền Vũ thì thào nhỏ giọng:
"Hôm đó Bùi Thiếu úy đến thông báo cho bọn ta huynh về nhà nghỉ phép 1 tháng, sau đó lỡ đánh rơi cái này trên giường ta. Vốn ta định đem đi trả lại, nhưng thấy bên ngoài đề chữ 'mật đạo', ta liền thấy hiếu kì mở ra xem. Nào ngờ đây quả thực là tấm bản đồ ngầm trong cung! Nhìn một lượt, cuối cùng cũng thấy có cả đường đến Dạ Các. Mà con đường này lại được người khác đánh dấu bằng mực đỏ, đã thế đè trên Dạ Các còn có hình hoa sen 9 cánh. Thấy lạ, ta thử đi tìm xem sao. Mất đến 2 ngày để chắc chắn mình đi đúng đường, cuối cùng hôm nay cũng có thể tìm thấy huynh!"
Càng nghe, Giang Trừng lại càng cảm thấy trong việc này Bùi Dực chính là người chủ mưu. Mà có vẻ như Mạc Huyền Vũ này cũng biết điều đó, nhưng nó chẳng thắc mắc gì cả. Luôn mồm hỏi han hắn về tình hình mấy ngày nay xong, Mạc Huyền Vũ lại lân la sang hỏi hắn có còn thiếu gì không. Mãi đến khi rời đi rồi, nó cũng không tò mò tại sao hắn lại ở đây, người nằm trên giường rốt cuộc là người nào. Cảm thấy hơi kì lạ, hắn hỏi:
"Không tò mò về cái gì sao?"
Vừa đi xuống hầm, nó vừa xoay người lại mỉm cười:
"Chuyện của huynh là chăm sóc người ta, chuyện của ta là chăm sóc huynh. Sao phải tò mò?"
Nghe xong câu này, tâm trạng Giang Trừng liền vô cùng thoải mái. Tiểu tử này thường ngày mồm mép tinh ranh, hiện tại lại rất hiểu chuyện! Nhanh chóng dặn dò vài câu, nhờ nó lần sau đem đến vài thứ đồ ăn xong, Giang Trừng lại đóng cửa rồi chuyển tủ về chỗ cũ. Dĩ nhiên hắn hiện tại rất vui vẻ! Có đường đi bí mật, có người giúp mình chăm sóc Lam Hi Thần, hắn sao có thể không vui?
Giang Trừng khi ấy cũng không nghĩ ngợi nhiều về sự giúp đỡ gần như hoàn hảo của Bùi Dực. Hắn chỉ đơn thuần nghĩ là người này đã hiểu cho tâm ý của hắn, hoặc vì đã coi hắn là bằng hữu nên mới ra tay tương trợ. Đến bên giường cùng Lam Hi Thần, Giang Trừng không nhịn được mà ghé sát vào tai y thì thầm:
"Hoán, chúng ta sống rồi!"
Mặc dù biết y đang say ngủ, song hắn lại vẫn muốn nói ngay cho y biết niềm vui lúc này của mình. Và dường như Lam Hi Thần vẫn nghe được lời hắn nói. Trong cơn ngái ngủ, y hơi nghiêng mặt sang cọ cọ vào môi Giang Trừng, nhẹ giọng bảo:
"Ừ... tốt rồi."
Từ ngày ấy, cứ mỗi đêm Mạc Huyền Vũ lại đến. Dần dần 1 tháng họ cũng quen với việc giao tiếp bằng thủ ngữ. Lam Hi Thần không nói chuyện với nó, cũng không lộ mặt. Bất kể lần nào nó đến y cũng đều nằm trên giường vờ ngủ, nó đi rồi mới lại "tỉnh giấc". Mặc dù Giang Trừng biết Mạc Huyền Vũ là người tốt, càng biết âm thanh bên trong này không dễ truyền ra ngoài. Nhưng cố nhân dạy "cẩn tắc vô ưu", hắn càng cẩn thận càng tốt. Sau này nhỡ có chuyện gì xảy ra, hắn cũng không hối hận.
Nhờ có sự xuất hiện của Mạc Huyền Vũ cùng Bùi Dực, chẳng mấy chốc thương thế của Lam Hi Thần đã tạm gọi là ổn định. Đúng 1 tuần kể từ ngày Lam Hi Thần phải chịu cực hình, Bạch Khanh xuất hiện. Hình như bà còn đem theo vài người... Lúc ấy, Giang Trừng thật sự rất căng thẳng. Ngay cả Lam Hi Thần đang nằm liệt giường cũng toát mồ hôi. Y nhìn hắn, bảo:
"Hay ngươi xuống mật đạo kia đi?"
Giang Trừng làm như không nghe thấy. Siết bàn tay y thật chặt, Giang Trừng chỉ nhả ra 4 chữ:
"Đồng quy vu tận."
Nhưng cuối cùng, họ không cần phải làm như thế. Bạch Khanh kia sau khi dỡ ván gỗ đóng trên cửa cùng mấy lá bùa ngải, bà vẫn nhã nhặn gõ cửa như thường ngày.
"Hoàng thượng?"
Lam Hi Thần nhìn Giang Trừng một cái. Khi thấy hắn gật đầu, y mới cất lời:
"Chuyện gì?"
Khi nghe tiếng y từ trong vọng lại, Giang Trừng cảm thấy Bạch Khanh không khỏi kinh ngạc một phen. Mãi lâu sau bên ngoài mới lại truyền vào tiếng nói:
"Thái hậu lệnh nô tỳ đem đồ ăn thức uống đến cho người. Thỉnh người ra mở cửa."
Chần chừ một lát, Lam Hi Thần lại đáp:
"Để đó đi. Lát ta ra lấy."
Không phân bua gì hơn, Bạch Khanh lập tức cáo lui. Suy nghĩ tầm 1 nén hương, sau đó Giang Trừng cầm lên chiếc mặt nạ quỷ đỏ của y, vận vào y phục trắng muốt của y, chiếc trâm bạc trên tóc cũng gỡ ra để xuống bàn. Lam Hi Thần nắm lấy tay hắn, cau mày. Hắn không đáp, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tay y như an ủi. Mãi lâu sau Lam Hi Thần mới bỏ tay hắn ra. Y nói:
"Đồng quy vu tận."
Tròng mắt Giang Trừng sau tấm mặt nạ của Giang Trừng liền nóng rực...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com