Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

72.

1 ngày sau khi Lam Hi Thần nhận được đống đồ ăn tẩm độc của Bạch Khanh, Cẩn Y Thái hậu đích thân đến Dạ Các.

Không một lời báo trước, bà lập tức đẩy cửa xông vào trong.

Giang Trừng lúc này đang chuẩn bị thổi tắt nến đi ngủ. Nghe thấy tiếng động lạ, hắn liền tuốt kiếm. Dù sao ở cùng Lam Hi Thần mấy ngày nay, Giang Trừng cũng tự cao nâng tinh thần cảnh giác của mình lên mức cực đoan. Bất cứ chuyển động hay âm thanh nào, dù nhỏ hắn cũng không bỏ qua, huống hồ là tiếng động lớn nhường ấy?

Âm thanh cửa gỗ đập vào tường "rầm" một cái, ngay cả Lam Hi Thần đang nằm trên gường cũng giật mình. Nhìn Giang Trừng sẵn sàng thủ thế, y cũng liền định ngồi dậy. Nào ngờ người còn chưa kịp nhấc lên, Cẩn Y Thái hậu đã vén rèm bước vào...

"Hoán nhi, đệ đệ con gặp nguy rồi!"

Lúc này tinh thần Giang Trừng mới bất giác thả lỏng. Hóa ra không phải đến để giết người sao? Đúng lúc này, Cẩn Y Thái hậu cùng Bạch Khanh nhìn thấy hắn. Đúng như dự đoán, cả hai đều cả kinh hét lên một tiếng:

"Ngươi là ai?!"

Nhưng mặc cho bà có hét cũng chẳng có ai bước vào. Dạ Các vẫn yên lặng như thế, chỉ có mỗi Lam Hi Thần nửa nằm nửa ngồi như muốn bò dậy đáp lại:

"Mẫu h... Thái hậu, người này là bằng hữu của ta."

"Bằng hữu? Lam Hoán! Không phải ta đã nói với con là phải giấu thân phận của mình, ngoan ngoãn ở trong này ăn năn hối lỗi hay sao? Bạch Khanh, bắt hắn lại!"

Cơn tức giận tự lúc nào đã nghẹn lên đến họng! Mặc cho Cẩn Y Thái hậu nộ khí xung thiên, mặc cho Bạch Khanh đang gườm gườm nhìn hắn như chỉ trực tống hắn vào Thận Hình Ty; Giang Trừng vẫn bày ra bộ mặt dửng dưng. Hối lỗi cái con mẹ nó! Lam Hi Thần y thì có tội gì? Nếu như tin người sinh ra mình là một cái tội, Giang Trừng nghĩ còn may ra! Nhưng trên đời này làm gì có cái lí đó? Người có tội ở đây không phải bọn họ hay sao?!  Hay lắm, rốt cuộc thì cũng có ngày hắn gặp được ác phụ này. Hôm nay phải mắng bà ta ra trò! Món nợ với a tỷ, món nợ với Giang gia, món nợ với Lam Hi Thần; rốt cuộc hôm nay hắn cũng có thể trả đủ!

Nghe theo lời Cẩn Y Thái hậu, Bạch Khanh tiến lên như thể muốn tóm lấy hắn. Nhưng tay bà còn chưa kịp vươn ra, Lam Hi Thần từ trên giường đã lăn xuống đất. Một tay chống xuống nền đất lạnh tanh, một tay túm lấy góc giường, y lớn giọng:

"Ai động vào hắn, giết không tha!"

Giang Trừng thấy y ngã xuống, những lời mắng chửi vừa rồi hiện lên trong đầu hắn cũng cứ thế biến sạch. Bỏ lại thanh kiếm trên nền đất, hắn chạy lại dìu Lam Hi Thần. Được hắn dìu, hiện tại y cũng chẳng còn sức đứng. Trên trán lấm tấm mồ hôi, y nhìn Cẩn Y Thái hậu đang kinh ngạc chứng kiến một màn diễn ra trước mắt rồi lạnh lùng phun ra từng chữ:

"Cẩn Y Thái hậu nói ta ở đây ăn năn hối lỗi. Vậy ta hỏi người, ta có lỗi gì?"

Mày liễu của bà trong phút chốc cau lại, ngay cả phượng mâu tự lúc nào cũng lập lòe ánh lửa. Lần cuối cùng bà gặp tiểu tử này chính là hơn 1 tuần trước, khi lễ Thanh Minh diễn ra. Khi ấy rõ ràng y vẫn là bộ dạng nhu nhược cam chịu, bảo đánh là cho đánh, bảo đốt là cho đốt, đâu có phản kháng như thế này? Không lẽ... kẻ kia đã nói với nó cái gì sao?

Hung ác nhìn qua Giang Trừng, Cẩn Y Thái hậu lạnh giọng:

"Lỗi gì, đâu phải Hoàng thượng không biết? Chẳng lẽ hiện tại Hoàng thượng muốn ta phải nói ra trước mặt hạ nhân sao?"

Lời nói này rõ ràng là đe dọa Giang Trừng không được phép mở miệng. Nhưng đời này hắn đã chẳng còn gì để mất ngoài y, Giang Yếm Ly trong mắt họ sớm đã chết, Giang gia cũng đã bị diệt, hắn còn gì để sợ? 

Không chút kiêng nể, Giang Trừng vừa đỡ lấy Lam Hi Thần vừa hung ác trợn mắt với bà. Hắn quát:

"Hoang dâm vô đạo, loạn sát hiền thần, bỏ bê triều chính, hại nước hại dân, cấu kết với địch; tất cả đều không phải do một tay bà và Lam Thụy hay sao? Bà gọi y một tiếng 'Hoàng thượng', ta chỉ e y không nhận nổi! Hoàng thượng của Ý Hiên Quốc này mới bất hạnh làm sao... Hết bị lừa dối, bị roi quật, bị lửa đốt, nay còn đến độc dược! Lần này bà muốn giết thì giết, muốn hại thì hại! Dù y có 9 cái mạng cũng không thể thoát khỏi ác phụ như bà!"

"Ngươi câm miệng!" - Không còn dáng vẻ thanh cao thường ngày, Cẩn Y Thái hậu rốt cuộc cũng đã tức giận mắng ra một tiếng! Mà nghe xong tiếng này, Giang Trừng lại càng mãn nguyện!

"Miệng của ta, bà quản được sao? Được! Coi như bà quản được, nhưng miệng thiên hạ thì sao? Hiện tại chúng ta cùng nhau đứng lên tường thành hỏi thiên hạ hơn 1 năm nay Lam Thụy kia tại vị có tốt hay không!"

Ngọc thủ trắng nõn sau ống tay áo tự lúc nào đã siết chặt. Bạch Khanh thấy thế toan tiến đến tóm lấy hắn, nào ngờ Lam Hi Thần đã trừng mắt:

"Không được động vào hắn!"

Thấy y chưa từng tức giận như vậy, cả hai đều nhất thời cứng miệng. Lam Hoán này đối lập với Lam Thụy, ngay cả một câu cao giọng cũng chưa từng nói ra... Vậy mà hiện tại y lại không hề kiêng nể mà lớn giọng quát tháo. Ấy là còn chưa kể ngày hôm nay Cẩn Y Thái hậu phải đích thân đặt chân đến đây, đồng nghĩa với việc bà đang rất coi trọng y. Lý do là gì, còn phải xem đã.

Cả Dạ Các trong phút chốc bừng bừng nộ khí, nay lại nhất thời rơi vào tĩnh lặng. Mãi lâu sau Cẩn Y Thái hậu mới hít vào một hơi thật sâu, như thể tỏ vẻ hòa hoãn:

"Các ngươi biết sự thật thì đã sao? Định nói ra cho toàn dân thiên hạ? Ý Hiên Quốc này có một tập tục chúng ta đều hiểu rõ. Công khai rồi, không lẽ nó sẽ sống yên sao?"

Lam Hi Thần lạnh nhạt cất lời:

"Vậy Thái hậu nghĩ Thái hậu sẽ thoát tội sao? Ta có từng đọc trong sách, người mẹ không đảm bảo cho cái chết của một trong hai đứa trẻ cũng sẽ phạm tội dung túng cho yêu ma quỷ quái. Thái hậu nói ta là ca ca của Lam Thụy, nhưng thực chất Lam Thụy mới là ca ca đúng không? Như thế khi nói ra, chúng ta đều cùng nhau chết."

Khi Lam Hi Thần nói những lời này, đồng tử của Giang Trừng trong phút chốc đã co lại. Lam Hi Thần trước mắt hắn lúc này dường như không phải người hắn quen biết. Sự lạnh lùng này, sự tàn nhẫn này, sự bất kham này... hắn rõ ràng chưa từng nhìn thấy ở y!

Bất giác bả vai Giang Trừng hơi run lên một cái. Như nhận ra điều ấy, Lam Hi Thần quay sang nhìn hắn. Vào khoảnh khắc 4 mắt gặp nhau, Giang Trừng lại thấy tim mình hẫng mất một nhịp. 

Phải rồi... Đối với hắn, y vẫn luôn là bộ dạng nhu hòa như thế. Con người y thực chất không thay đổi. Cái thay đổi chính là thái độ đối với từng người mà thôi!

Mỉm cười một cái, hắn nhìn Lam Hi Thần. Mà y trong thoáng chốc cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Giang Trừng mấp máy môi như định nói một điều gì, nhưng ngay lập tức Cẩn Y Thái hậu đã kịp thời phẫn nộ cất lời:

"Các ngươi nghĩ họ sẽ tin lời các ngươi sao? Ta là Thái hậu. Còn các ngươi?"

Lam Hi Thần nhìn bà, mặc dù trên trán đã lấm tấm mồ hôi nhưng khóe môi vẫn hơi nâng lên một chút. Y chầm chậm cất lời:

"Vậy thị vệ của Thái hậu đâu?"

Ngay lập tức, gương mặt của bà đổi thành sắc trắng bệch. Thật ra ngay từ khi Cẩn Y Thái hậu bước vào cao giọng, Lam Hi Thần đã nhận ra điều này. Nếu bà đem theo thị vệ đến đây, hẳn là người bên ngoài đã chạy vào từ lâu. Nhưng lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy có động tĩnh gì, chứng tỏ ở đây không hề có thị vệ của bà. Thị vệ duy nhất tồn tại ở đây chính là Giang Trừng của y. "Có chết, cùng chết. Có sống, cùng sống." - Lời thì thầm ban nãy của hắn, rốt cuộc y cũng nhận ra rồi.

Lại qua một khoảng thời gian nữa, cuối cùng Cẩn Y Thái hậu đành phải miễn cưỡng thu lại nộ khí xung thiên. Nhìn Giang Trừng cùng Lam Hi Thần nửa quỳ nửa ngồi trên nền đất, bà phất tay:

"Ngồi lên hết đi."

Không cần bà nhắc, Giang Trừng cũng đang tìm cách nâng y lên. Chỉ là hiện tại khắp người y đâu đâu cũng là vết thương, chạm vào chỗ nào cũng thấy đau đớn. Một lúc lâu sau, Lam Hi Thần mới có thể miễn cưỡng ngồi trên giường tựa lưng vào gối. Giang Trừng vẫn đứng kế bên y, một giây một khắc cũng không rời.

Đợi đến khi mọi người bình tĩnh cả rồi, Lam Hi Thần mới mệt mỏi lên tiếng:

"Hôm nay Thái hậu đến là có chuyện gì?"

Rất nhanh, bà lạnh lùng đáp:

"Lam Thụy mấy tháng trước bị sát thủ ám sát. Hiện nay vết thương tái phát, không thể lo chuyện triều chính được."

Giang Trừng bật cười. Sát thủ còn không phải là hắn sao? Không chút nể nang, hắn nói:

"Không phải khi thường cũng không lo được đấy sao? Trong ngoài Ý Hiên đều đồn ầm lên thế rồi, Thái hậu còn lườm cái gì nữa?"

"Không được vô lễ!" - Không để Thái hậu lên tiếng, Bạch Khanh đã lớn giọng cảnh cáo. Nào ngờ Giang Trừng không những không sợ mà còn mắng lại:

"Ta cứ thích vô lễ. Bà định làm gì ta?"

"Ngươi...!"

Nhìn bộ dạng của Bạch Khanh sắp thổ huyết, Giang Trừng hiển nhiên rất vui vẻ. Thấy hắn náo loạn như thế, Lam Hi Thần cũng không nhắc nhở lấy một câu. Y chỉ chăm chú nhìn mỹ phụ nọ, hỏi lại:

"Chuyện của Lam Thụy đó, ta không liên can. Thái hậu dẫu có truy xét cũng không ra cái gì."

Tạm thời bỏ qua Giang Trừng bày ra bộ dạng đắc thắng đứng bên giường, bà đáp:

"Ý Hiên Quốc không thể 1 ngày không vua. Ta muốn ngươi thay nó trị vì Ý Hiên một thời gian. Đây là việc lớn, không thể lấy chuyện cũ ra so đo tính toán."

Lần này Giang Trừng mới thật sự hiểu được dã tâm của ác phụ này!

Hắn thừa biết không phải Lam Thụy ốm bệnh gì hết, chẳng qua là gã không còn quản được việc triều chính nữa nên mới đem quẳng sang cho Lam Hi Thần! Cẩn Y Thái hậu đến đây hôm nay lại là để lợi dụng sự tài trí của y, vừa có thể bảo toàn hình tượng của Lam Thụy, lại vừa có thể giữ vững ngôi Thái hậu của mình.

Thảo nào từ xưa đến nay Lam Hi Thần vẫn luôn bị giam ở Dạ Các mà không bị giết đi... Hóa ra không phải là mỹ phụ này yêu thương y, mà là vì y còn giá trị lợi dụng. Nếu như Lam Hoán thông minh tài trí này đã quên đi tất cả, tội gì bà lại không lừa y một phen để vĩnh viễn về sau y ngoan ngoãn phục vụ? Cũng từ việc này, Giang Trừng mới lờ mờ đoán ra kẻ muốn lấy mạng Lam Hoán vốn không phải bà, mà là Lam Thụy. Nghĩ kĩ lại cũng đúng... Dù sao trong tiết Thanh Minh kia người ngăn cản pháp sư thiêu cháy y cũng là Cẩn Y Thái hậu. Nếu muốn giết y, bà cần gì phải can ngăn?

Với một người mẹ tâm cơ nhường ấy, một người anh độc ác nhường ấy; vốn dĩ Giang Trừng nghĩ Lam Hi Thần sẽ không bao giờ đồng ý. Nhưng khi lời y vừa thốt ra khỏi cổ họng, hắn đã lập tức sững người. Lam Hi Thần nhìn Cẩn Y Thái hậu, rất rành rọt đáp:

"Được." - Nhưng chưa kịp để bà vui mừng một khắc, y đã nói tiếp - "Nhưng phải kèm theo 3 điều kiện."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com