Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Sự ưu tiên bị đánh mất ( End )

Kể từ hôm bị Doyeon thẳng thừng từ chối thì Choi Yoojung đã tệ nay càng tệ hơn. Nàng luôn đến lớp với gương mặt xanh xao, thiếu sức sống. Chiếc má bánh bao cũng theo đó mà dần xẹp xuống, đã lâu rồi Doyeon không thấy nàng cười nữa. Tuy là cô đau lòng lắm nhưng làm sao bây giờ? Căn bản là cô không có tư cách quan tâm người ta mà...

Hôm nay Yoojung vẫn chậm rãi đạp xe trên con phố quen thuộc để về nhà,  con phố không còn hình ảnh một cao một thấp cùng cười nói vui vẻ bên nhau nữa. Mãi suy nghĩ vẫn vơ mà Yoojung đã cán phải một thứ gì đó mà liền ngã xuống đất, đầu gối và tay đều bị trầy, chân nàng bị chiếc xe đạp đè lên liền truyền đến một cảm giác đau nhức. Hình như là đã trật rồi...

Cảm giác tủi thân trong nàng dần lớn lên, nàng bật khóc... Giá mà Doyeon có thể ở đây, cậu ấy sẽ không để nàng phải khốn khổ như thế này, cậu ấy sẽ cuống cuồng lên mà tìm thuốc sát trùng, băng keo hay đại loại là một thứ gì đó có thể chăm sóc cho nàng, cậu ấy sẽ an ủi và tìm mọi cách để nàng quên đi cơn đau đang ập đến. Nhưng đó chỉ là khi có Doyeon thôi, bây giờ nơi này chỉ có Choi Yoojung nàng đang khóc nức nở vì những sai lầm của mình...

Yoojung hình như cảm nhận được chiếc xe đè lên chân mình dần được nhấc lên, cảm giác nhẹ nhàng hơn hẳn. Nàng khẽ ngước lên nhìn người đã giúp mình liền kinh ngạc, là Doyeon sao? Yoojung có nằm mơ không? 

---------------------------------------

Chuyện là dù nói không quan tâm nhưng Doyeon vẫn âm thầm đi theo nàng mỗi khi ra về vì sợ nàng sẽ có chuyện gì. Quả thật sự lo lắng của cô không thừa thải, Yoojung thật sự có chuyện. Phải nói lúc đó Doyeon hoảng hốt đến mức nào, chạy một mạch đến chỗ nàng, giúp đỡ nàng mặc dù trước đó đã có nguyên tắc là không được quan tâm đến Choi Yoojung nữa...

- Nè Yoojung? Cậu có sao không? Làm gì cứ nhìn tớ như vậy?

Doyeon thì lo lắng hỏi thăm, còn Yoojung từ nãy đến giờ vẫn nhìn chằm chằm vào cô mà chẳng buồn đáp lại câu hỏi đó, nàng lại làm Doyeon đứng ngồi không yên liền đánh nhẹ một cái vào vai nàng:

- Nè Choi Yoojung. Cậu mà còn nhìn nữa là tớ bỏ đi đấy nhá?

- Doyeonie... Tớ xin lỗi mà...

Bản thân cô không muốn nói đến chuyện này liền đánh trống lãng:

- Để tớ đỡ cậu! 

Cô từ tốn đỡ Yoojung đứng dậy nhưng vừa hay nàng lại dùng chân không bị đau mà nhón lên vòng tay ôm lấy cổ Doyeon. Cô chợt dừng lại, muốn gỡ tay nàng ra nhưng người ấy thì cứ siết chặt. Doyeon nhíu mày không thèm nhìn đến Yoojung: 

- Đừng như vậy nữa! Buông tớ ra.

- Tớ không muốn. Sao cậu cứ lạnh lùng với tớ vậy? Những điều tớ nói hôm đó đều là thật lòng mà?

Dù là lạnh lùng tỏ ra không thèm đếm xỉa tới nàng nhưng Doyeon vẫn khẽ cúi người xuống để Yoojung không phải nhón lên, theo suy đoán của cô thì chân nàng cũng không khá khẩm gì. Đã vậy còn cố gắng ôm lấy cô nữa, Doyeon mềm lòng nốt lần này mà không mắng nàng.

- Trời sắp tối rồi. Bác Choi sẽ lo. Về thôi. Tớ sẽ gọi ChaeJi đến để cùng đưa xe của cậu về.

Nói rồi Doyeon dìu Yoojung lên yên sau của xe mình, bản thân cô thì đeo hai chiếc balo cồng kềnh, chả hiểu sao xe của cả hai đứa đều không có rổ nữa?? Doyeon đi tới đi lui thu dọn tàn cuộc do Yoojung gây nên, một tay thì gọi cho ChaeJi một tay thì dựng xe của Yoojung.

-------------------------------------

Một lát sau ChaeJi từ xa chạy đến thấy Doyeon lấm tấm mồ hôi liền muốn hỏi thăm:

- Doyeon cậu có bị làm sao không?

- Tớ không. Người bị là Yoojung. Chúng ta về thôi.

Cô dường như chỉ nghĩ đến nàng mà chẳng còn hứng thú để kéo dài thêm cuộc trò chuyện với ChaeJi nữa. 

Vừa định lên xe thì lại có một vấn đề khác xảy ra:

- Doyeon à! Hình như dây sên bị gì đó??

Và thế là Doyeon phải làm nốt công việc sửa xe giúp Yoojung luôn. Nàng từ nãy đến giờ chỉ lẳng lặng mà quan sát cô, không dám nói năn gì nhiều. Cảnh tượng Doyeon tập trung thật sự là rất đẹp, cứ như trong truyện tranh...

Cô đứng lên với gương mặt lấm tấm mồ hôi, tay thì dính đầy nhớt xe, Doyeon thở hắt một hơi:

- Được rồi về thôi, ChaeJi giúp tớ nhé!

- Tớ sẽ giúp mà. Nhưng khoan đã...

Cô bạn lấy từ cặp ra một mẫu khăn giấy, định tiến lại gần giúp Doyeon lau mồ hôi. Yoojung liền muốn ngăn cản nhưng lại thôi.

- ChaeJi! Đừng đến gần tớ. Tớ đang không sạch sẽ lắm...

- Không sao mà, dù sao cậu cũng đã vất vả rồi!

Ánh hoàng hôn buông xuống, vài tia nắng còn sót lại rọi vào ba con người trên khu phố ấy, cảnh tượng khi nhìn vào có vẻ rất đẹp, nhưng nếu là Yoojung thì cô muốn đi về cho rồi, ở đây xem cẩu lương thật sự không hay tí nào.

----------------------------

Doyeon hoàn thành nhiệm vụ đưa nàng đến nhà, cô còn dặn dò thật kĩ bác Choi:

- Cháu chào bác. Yoojung vừa rồi bị ngã xe nên chân của cậu ấy có trầy đôi chút, cháu nghĩ cậu ấy cần đi khám xem chân có bị trật ở đâu không và tránh đi lại. Nếu được ngày mai cháu sẽ đến đưa Yoojung đi học. Cháu xin phép về trước ạ!

Cô vừa vào đến nơi đã xổ một tràn câu dặn dò làm cả Yoojung và mẹ Choi đều ngơ ngác. Doyeon lúc nào cũng quan tâm nàng như vậy, điều đó làm nàng cứ nhoẻn miệng cười mãi thôi. Dù bị thương nhưng hôm nay được Doyeon quan tâm quả là một điều đáng giá.

----------------------------

Sáng hôm sau, Doyeon thật sự đã đến nhà Yoojung để đưa nàng đi học. Yoojung phải bó bột nên đi rất chậm rãi, nàng cũng không để ý đến sự hiện diện của Doyeon trong nhà mà liền hỏi mẹ Choi:

- Hôm nay có ai đưa con đi học không ạ? Chân con thế này không đạp xe nổi đâu...

Nàng vừa nói vừa làm vẻ nũng nịu với mẹ, nàng không biết Doyeon ở đây mà... Bà Choi mỉm cười chỉ về phía ghế ngồi ở phòng khách:

- Người ta đến đợi con nãy giờ kìa!

Yoojung nhìn theo hướng tay của mẹ mà giật bắn người, cùng lúc đó Doyeon liền quay lại:

- Đi học nhé?

Yoojung chưa bao giờ cảm thấy vui vì mình bị té như lúc này, chí ít là được gần gũi Doyeon đến vậy. Hôm nay hạnh phúc quá đi

Cô vẫn luôn làm tốt việc đưa nàng đến trường, cõng nàng vào lớp và đưa nàng về an toàn với mẹ Choi. Tuyệt nhiên Doyeon không nói gì thêm với Yoojung ngoài 2 việc đi học và đi về. Điều đó làm Yoojung suy nghĩ rất nhiều, tuy ở gần nhưng lại xa vời quá, từ bao giờ cuộc trò chuyện giữa hai người lại khó khăn như thế.

Doyeon đã ngưng làm đồ ăn trưa và sáng cho Yoojung nên nàng cũng theo đó mà bỏ bữa. Yoojung gầy đi trông thấy, cô không hài lòng về việc này nên đã tìm Yoojung mà hỏi chuyện:

- Sao dạo này cậu gầy như vậy? Có phải là bỏ bữa không? 

Yoojung bị nói trúng tim đen liền cúi mặt:

- Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện nhé? Tớ cũng có việc cần nói với cậu.

-----------------------------

- Cho tớ lí do tại sao dạo này cậu gầy như thế?

- Thì do cậu chứ còn ai vào đây?

Doyeon bị nói như vậy trong lòng dâng lên cảm giác không đúng:

- Do tớ?

- Do cậu không làm đồ ăn cho tớ nữa nên tớ mới không ăn mà.

Cô chết mất với nhóc lùn này thôi, ai đời lại như thế chứ:

- Cậu có thể ăn ở cantin.

- Tớ chỉ thích đồ do Doyeonie làm!

Yoojung đáp trả dứt khoát, sau đó từ từ tiến lại gần Doyeon:

- Tớ đã hiểu cảm giác của cậu rồi. Quả thật để làm bạn với nhau thì rất khó. Căn bản là chúng ta chỉ thích hợp để yêu nhau thôi. Và tớ thì yêu cậu!

Từng cử chỉ, lời nói của Yoojung đều trở nên nghiêm túc và trân trọng hơn. Doyeon là rất hài lòng. Nàng lại tiếp tục nói:

- Cậu nhìn xem, tớ vì nhớ cậu mà lơ đãng đến té xe, vì chỉ yêu thích cậu và mọi thứ từ cậu mà đã bỏ bữa như thế này đây. Doyeonie không thương tớ sao??

Đến chịu với cái chiêu này, Yoojung đúng là tiểu quỷ mà. Nàng lại tiếp tục tấn công cô bằng một cái ôm, Doyeon cũng thôi làm giá mà vòng tay ôm lấy nhóc con mà cảm thán:

- Đúng là gầy hơn trước rất nhiều. Đi nào, tớ dẫn cậu đi ăn nhé!

- Khoan đã.

Yoojung nhắm mắt lại chậm rãi nhón lên dáng vẻ như là định hôn cô. Doyeon chợt nhớ đến cái chân đau của nàng liền lấy tay chặn môi Yoojung lại:

- Nè Choi Yoojung. Dừng lại. Chân cậu đang đau...

Nàng bị cô chặn ngang như vậy liền nổi lên một cỗ bất mảng, đôi mắt hờn dỗi nhìn chằm chằm vào Doyeon. Người ta hiếm lắm mới chủ động như thế mà

-  Để tớ cúi người nhé? 

Cô nhẹ nhàng hôn nhẹ vào má của Yoojung. Còn nàng thì hình như đang chờ đợi một nụ hôn khác thì phải?? Nhìn dáng vẻ của Yoojung làm Doyeon không khỏi phì cười liền đưa tay bẹo má nàng:

- Đi ăn thôi. Đến khi nào cậu 18 tuổi thì tớ sẽ làm điều cậu mong muốn khi nãy nhé. 

Yoojung bị phát hiện liền ngại ngùng mà chối: 

- Gì chứ! Tớ có muốn gì đâu.

Doyeon gác tay lên vai Yoojung, để nàng dựa vào người mình mà di chuyển. Bỗng cô dừng lại:

- Ơ hình như là cậu không thích ăn đồ cantin. Vậy thì hôm nay không đi ăn được rồi?

- Cantin có Doyeon! Đồ ăn tự khắc sẽ ngon hơn nhiều! Nhưng... chúng cũng không bằng cậu...

- Yahhh tên lùn kia ai đã dạy cậu những thứ này??

- Doyeonie!

---------------------------------------------

Chúc các cậu đọc truyện vui vẻ nhé <3

Mình cũng mong sẽ nhìn thấy cmt từ các cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com