(Khánh An không phải là cô gái quá xuất sắc...cuộc sống của cô dường như chỉ quẩn quanh rất tẻ nhạt...mãi cho đến khi cô gặp được cậu ấy...) Trời mưa tầm tả...cô hối hả phóng xe đến trường...mọi hôm không như vậy...thế nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, nên cô muốn đi thật nhanh. Không may, xe cô bị hỏng, đang lúi cúi với chiếc xe không biết phải làm gì. Bỗng thấy một cậu con trai cao cao, không nói không rằng đi thẳng đến chỗ cô. Cậu ấy cắm cúi sửa giúp xe cô, cô đoán chắc cậu ấy học cùng trường mình vì cậu mặc đồng phục giống cô. Sững một hồi xe cũng sửa xong...cậu kia trả xe cho cô, cô cảm ơn rối rít rồi phóng xe đi. ....... P/s: lần đầu mình viết, mong mấy bạn thông cảm ạ Nguồn ảnh: Google + Pinterest
Jeon Jungkook là một kiến trúc sư sống ở con đường phía tây thành phố. Park Jimin là một họa sĩ vừa chuyển đến nhà đối diện. đây là câu chuyện 10 năm của hai người./bản chuyển ver đã có sự cho phép của tác giả/…
Tác giả: Miêu Mao NhoThể loại: Xuyên không, Cực hài, Sạch, Sủng, 1vs1, HEEdit: Xanh Lá (Admin Hội Những Người Thích Ngôn Tình Sủng Và Có Logic)Mình thấy hay nên đăng lên để lưu giữ lại truyện chứ ko phải mình edit đâu nhé!…
Hán Việt: Hạnh phúc sao phạn điếm [ cổ xuyên kim ]Tác giả: Tô Hương Lan SắcTình trạng: Hoàn thànhSố chương: 202 + PNThể loại: Ngôn tình, hiện đại, HE, Cổ xuyên kim, Mỹ thực, nhẹ nhàng 1v1Nguồn convert: Leo Sing (Wikidich)Editor: ThienyetkomanhmeBản edit được làm mục đích thỏa mãn đam mê bản thân, mình vừa đọc vừa làm, lần đầu làm sẽ có lỗi nên nếu các bạn đọc phát hiện mình luôn chào đón các đóng góp thiện chí. ❤ ================ VĂN ÁN ================Truyền nhân của ngự trù không thích nấu ăn bị xuyên tới hiện đại, lại vì xuyên vào người đang mắc nợ, đành tiếp nhận cửa hàng cơm hộp Ban đầu, "Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc" chuyên bán cơm chiên, những người mê ăn nhìn tới tiệm cơm hộp chính là không có hứng thú, sau lại:"Thật Thơm!""Mẹ hỏi tôi vì cái gì vừa quỳ vừa ăn cơm chiên!""Vì sao tôi lại rưng rưng nước mắt, bởi vì cơm chiên này thật sự quá ngon!"Sau đó, "Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc" nổi tiếng đến mức khó mua được, mọi người sôi nổi bắt đầu nhắn tin cho lão bản ngây thơ nhắm tranh giành suất cơm."Bà chủ, Tôi bệnh nặng sắp không qua khỏi rồi, những ngày cuối cùng, chỉ có mong ước được ăn cơm chiên của tiệm mỗi ngày, xin được đặt suất, trả trước tiền ăn cả tháng, cả năm QAQ""Bà chủ, Bà cố nội của tôi năm nay 80 tuổi nói muốn ăn cơm chiên của Bà chủ mỗi ngày, thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ của người già đi mà, cũng xin được đặt trước cả năm!""Bà chủ, Tôi chính là bà cố nội của thằng nhóc phía trước, tôi dự định tự mình tới!"Nhưng mà so với những mục đích của những người mê ẩm thực khác l…
Thể loại: Trọng sinh, Tình cảm, Cung đấu [186chương]Edit: TeamLãnhCung. Người phụ trách: Huệ Hoàng Hậu. | VĂN ÁN |Tịch Lan Vi cứ nghĩ rằng...chuyện may mắn nhất trong cuộc đời nàng là có một phu quân tốt.Ai ngờ khi biết được sự thật, ngay cả tính mạng cũng không thể giữ nỗi. Lúc này mới biết hết thảy đều chỉ là chuyện cười.Một khi đã về lại năm đó, nàng quyết định liều lĩnh đảo cục. Vốn nên trở thành vương phi, từ đó lại trở thành hoàng phi. . .---------------------------------#huequanghau: Truyện khai thác chi tiết về mặt tình cảm, hy vọng đây sẽ là làn gió mới ở nhà mình ^^Lịch up: 22-24h ngày thứ 2/4/6/7i…
Thể loại: Cổ đại; Trọng sinh; Xuyên không, HEĐộ dài: 171 chươngNguồn: thuvienngontinh.comChuyển ngữ: Tặc Gia, Tiểu Sên, Ying, Trang Tử và một số bạn khácBiên tập: Tặc Gia, Tiểu Sên Công Tôn Dương là mưu sĩ trong phủ của Yên Hầu, lúc đầu y còn khuyên hắn hãy cưới nữ nhi của kẻ thù: " "Ở Đông quận thì ba đời Kiều gia đã đóng quân ở đây, tuy nhiên bây giờ đã suy thoái nhưng côn trùng trăm chân đến chết vẫn giãy thôi, dù gì cũng được cái tiếng thơm. Nay Kiều gia cầu hòa với chúa công, chúa công còn ngại gì mà không xem nữ nhi Kiều gia như ngựa cái, cứ lấy đánh xe cũng được chăng? "[1] Nước Yên: Thời Chu, ngày nay thuộc phía bắc Hà Bắc và phía Nam Liêu Ninh.Sau đó... Tiểu Kiều ngất xỉu, Ngụy Thiệu bấm vào nhân trung của nàng, một lúc lâu nàng mới dần tỉnh lại."Chịu đựng thêm chút nữa, vi phu sắp xong rồi..." Ngụy Thiệu dịu dàng dụ dỗ ở bên tai."Rốt cuộc, còn... bao lâu nữa?"Lại qua một lúc lâu, Tiểu Kiều không chịu thêm được nữa, nàng hỏi, giọng nói cũng vỡ tan trong run rẩy dịu dàng, mang theo tiếng khóc nghẹn ngào nức nở."Sắp rồi, đợi đến hừng đông vi phu phải dẫn binh đi rồi".Hai mắt của Tiểu Kiều trợn ngược, lần thứ hai bất tỉnh....Có một câu nói rằng:Ngụy Thiệu: "Trẫm là một cầm thú, biết không?Tiểu Kiều: "Hừ, súc sinh mới đúng!"...Đây là câu chuyện không tưởng mô phỏng lại bối cảnh những năm cuối thời kỳ Đông Hán. Ngoài ra Tiểu Kiều này không phải là Tiểu Kiều trong Tam Quốc, chẳng qua tôi chỉ thấy dễ nghe nên mượn nó mà thôi.…