Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Mấy đứa khi nãy nghĩ Khương Thịnh bị gãy tay thế nên may mắn không phải làm bài kiểm tra bây giờ đã gạt phăng ý nghĩ đấy đi, còn dùng ánh mắt thương cảm nhìn Khương Thịnh. Có điều lời thầy giáo nói không sai, cậu không cần phải hoảng loạn như thế. Khương Thịnh hít sâu một hơi, nghĩ thì nghĩ thế nhưng vẫn thấy đáng sợ. Chắc là vì thầy toán bình thường đã nghiêm, nay nhìn càng hung dữ hơn. Hơn nữa phải đứng trước lớp giải bài thế này là lần đầu tiên cậu được trải nghiệm nên có hơi áp lực.

"Vâng, em hiểu rồi." Khương Thịnh đáp.

Thầy toán hài lòng nhìn cậu, bắt đầu chia khung trên bảng rồi trông chờ Khương Thịnh đọc cho mình. Khương Thịnh cầm đề đọc thử, ngẫm nghĩ một chút mới bắt đầu đọc từng dấu từng số cho thầy giáo viết, gặp phép tính lớn thì dừng lại để bấm máy tính.

Lần đầu tiên cả lớp thấy trường hợp sửa bài kì lạ và thú vị như thế này, hầu như ai cũng tập trung xem Khương Thịnh giải đề toán trước lớp như thế nào. Mới đầu Khương Thịnh đúng là không quen bằng cảm giác viết tay thật, có lúc cậu nói nhầm làm thầy giáo phải xóa đi sửa lại. Nhưng sau khi làm được gần kín bảng đợt một, Khương Thịnh mới cảm thấy có lẽ không tệ tới vậy. Cứ một lần làm hết bảng thầy giáo sẽ chỉnh lỗi trực tiếp lên đó, đồng thời cho học sinh bên dưới thời gian sửa bài. Các học sinh khác thay phiên nhau lên lau bảng, vòng tới vòng lui mấy bận cuối cùng sửa hết tờ đề.

"Đề mười lăm câu, sai một câu." Thầy giáo ghi điểm lên bảng cho Khương Thịnh, cười tới híp mắt lại. "Không tồi. Cẩn thận lỗi sai dấu là được điểm tuyệt đối rồi."

Những đứa học cùng lớp với Khương Thịnh đều biết thực lực của Khương Thịnh nên cũng không ngạc nhiên với điểm số của cậu lắm, có điều phần trình bày vừa rồi của Khương Thịnh làm đứa nào cũng trầm trồ. Lúc Khương Thịnh quay về bàn, Chí Vỹ cũng vỗ tay liên tục. 

"Đỉnh vãi!" Chí Vỹ giơ ngón cái lên. "Mày đúng là thú vật, đồ con trâu con bò."

"Này là đang khen hay đang chửi tao vậy?" Khương Thịnh cười cười, cùng lúc thở phào nhẹ nhõm. "Xem ra vẫn còn giải đề được, không tới mức bị ngu đi chỉ vì mấy ngày ở nhà."

"Nếu chỉ ở nhà mà cũng dễ ngu như mày nói thì bây giờ tao chắc không cần tới trường nữa rồi."

Thư Yến dò theo đáp án ở trên bảng từ nãy giờ, kết quả khả quan lắm, chỉ có Chí Vỹ lại thấp hơn điểm trung bình. Sau khi sửa đề, thầy toán cho cả lớp nghỉ tới hơn nửa tiếng. Chí Vỹ vừa được nghe cho giải lao liền nằm ườn xuống bàn.

"Mày đúng là chưa từng làm tao thất vọng." Thư Yến quay người lại vỗ tay cho Khương Thịnh, mắt nhìn sang bàn tay băng bó đang để trên bàn kia. "Tiếc thật, nghe nói mày phải bỏ thi. Tao còn tưởng mình có cơ hội khoe có bạn thân học ở trường chuyên đó."

"Học trường thường đỡ áp lực hơn, lúc đó mới rủ nó đi chơi được." Chí Vỹ nói.

"Bọn mày nói như thể tao sẽ đậu vậy." Khương Thịnh dở khóc dở cười.

"Mày phải đậu được chứ." Thư Yến cười cười.

Ngồi đối diện với Khương Thịnh vẫn là Thu Châu, cô nàng luôn ngồi thẳng lưng không quay xuống. Khương Thịnh nhớ không lầm thì cô bạn này cũng thi kì thi đặc biệt của trường trung học đào tạo. Cậu đã bỏ lỡ kì thi nên rất muốn biết đề thi ở trường đó như thế nào, cho nên cậu tò mò hỏi.

"Thu Châu, hôm trước cậu đã đi thi rồi phải không?"

Khương Thịnh rất hiếm khi chủ động bắt chuyện nên Thu Châu có vẻ ngạc nhiên khi nghe cậu gọi tên mình, cô bạn quay đầu lại ngay lập tức: "Phải, nhưng...mình không chọn thi toán chuyên giống cậu, mình thi văn."

"Đề không chuyên thì sao? Có khó không?" Khương Thịnh kéo ghế lại sát bàn. "Tôi nghe bảo kì thi có cả đề thường và đề chuyên phải không?"

"Đúng vậy, thi ba môn chính ở đề thường trước, sau đó tới môn chuyên mà cậu chọn. Đề thường cũng khó lắm đấy." Thu Châu chần chừ nói, sau đó quay mặt lên. "Để mình cho cậu xem."

"Cậu có đem theo à?" Khóe miệng Khương Thịnh cong lên, trông cực kì hào hứng.

Thu Châu để những tờ đề gọn gàng trong một bìa nhựa riêng, còn phân loại theo từng mục. Cô bạn lấy ra một xấp đề để lên bàn, cả ba người kia đều tò mò dí đầu lại xem, đặc biệt là Khương Thịnh. Thứ đập vào mắt cậu đầu tiên là hàng chữ Đề thi chuyên đầu vào trường trung học năng khiếu ở ngay đầu tờ đề.

"Đề không chuyên ai cũng bắt buộc làm, cậu xem thử đi." Thu Châu đưa cho cậu xem ba tờ đề. 

Tổng cộng có bốn đề, mỗi đề có bốn trang. Khương Thịnh xem sơ qua trước ba đề thi thường, chỉ mới nhìn trang đầu cũng đủ thấy đề này khó nuốt tới mức nào rồi, đúng là đề chọn lọc có khác. Khương Thịnh vốn không quan tâm tới đề văn cho lắm nhưng vì đang có hứng nên cậu xem cả đề chuyên văn của Thu Châu.

"Ngữ pháp gì thế này?" Chí Vỹ đọc đề tiếng Anh, nhìn tới đâu nó lại cau mày tới đó. "Cái này mình học chưa thế, nhỏ Én?"

"Học rồi, chỉ là dạng câu hơi nâng cao thôi." Thư Yến cũng nhăn mặt lại khi nhìn đề anh văn. "Mày có bao giờ chú ý tới bài học đâu."

Thu Châu lấy ra hai tờ đề khác, cẩn thận đưa cho Khương Thịnh: "Cái này...là đề chuyên môn toán và anh, mình mượn của người quen để in ra đó. Cậu lấy đi."

Khương Thịnh bất ngờ nhìn tờ đề trên tay cô bạn, ngẩn người nhìn cô: "Cho tôi hả?"

"Ừm." Thu Châu gật đầu, ngượng ngùng hơi cúi mặt xuống. 

Chắc là Thu Châu siêng học tới nỗi còn xem đề chuyền của môn khác, Khương Thịnh nghĩ. Khương Thịnh nhận lấy đọc thử, đề thi rất ít chữ, thoạt nhìn không thấy khác biệt gì mấy với đề thường. Nhưng khi đọc kĩ từng câu chữ mới biết có nhiều vấn đề cần phải giải quyết trong bài. Khương Thịnh sờ cằm, chẳng biết nếu hôm trước mình đi thi được thì có khả năng qua được chỉ tiêu của trường đặt ra không nữa.  

"Nghe tin nó bệnh xong là cậu nhờ người quen in giùm cho nó vậy hả?"  Chí Vỹ tựa cằm lên vai Khương Thịnh để xem đề thi, thắc mắc hỏi.

Thu Châu đỏ mặt, cô lập tức nhìn qua xem thái độ của Khương Thịnh như sợ cậu nghe thấy. Có điều Khương Thịnh đang tập trung nhìn vào tờ đề nên không quá quan tâm ý trong câu Chí Vỹ nói, cậu chỉ nói trong vô thức

"Cảm ơn cậu. Sau giờ học tôi mua trà sữa cho cậu nhé?"

"Ấy, không cần đâu." Thu Châu không ngờ Khương Thịnh sẽ nói thế, cô mau chóng xua tay. "Mình cũng tiện in cho mình thôi mà." 

"Để nó mua đi, có sao đâu." Thư Yến đá lông nheo với Chí Vỹ. "Tao cũng muốn uống. Sau giờ học bọn mình cùng đi tới quán đi."

Chí Vỹ gật đầu đồng ý ngay, hầu như kèo đi chơi nào cũng có mặt cậu ta. Khương Thịnh thì đang không tập trung, có điều vì cậu đang vui nên cũng thuận miệng đáp theo. Thu Châu dù vẫn còn rất ngại nhưng cuối cùng vẫn đồng ý đi với bọn họ.

Còn tầm hai tuần nữa là tới kì thi chuyển cấp. Các học sinh đã chạy đua từ hồi đầu năm, có người còn chuẩn bị sớm hơn nữa nhưng tới bây giờ vẫn cảm thấy mình ôn chưa đủ, thời gian ôn luyện gần mười hai tháng không làm giảm căng thẳng trong lòng họ chút nào. Việc chọn trường cấp ba khá quan trọng, hầu hết phụ huynh sẽ muốn con mình được học ở trường tốt, điều đó cũng vừa hay lại tạo thêm áp lực cho học sinh. Qua đầu tháng sáu, lớp phụ đạo trong trường cũng kết thúc. Các thầy cô nói bây giờ là thời gian ở nhà tự luyện tập cân bằng với nghỉ ngơi thật tốt, không cần phải tới trường học nữa. Dù vậy những lớp học thêm nhỏ bên ngoài vẫn mở đều đều. 

Sau mười ngày, Khương Thịnh tới bệnh viện để cắt chỉ khâu. Nghĩ tới việc không cần phải quan tâm tới miệng vết thương sẽ xuất hiện mủ hay cứ liên tục thay băng gạc hằng ngày khiến cậu thoải mái vô cùng. Tuy nhiên từ trán lên phần đầu xuất hiện một vết sẹo dài mới, trông khá đáng sợ, cứ như có con rết nào nằm ở đó. Mẹ nói là do vừa mới cắt chỉ khâu nên sẹo còn rõ lắm, sau một thời gian sẽ bớt đáng sợ hơn, còn vấn đề có để lại sẹo hay không thì còn phải xem cách Khương Thịnh chăm sóc bản thân như thế nào. Tay của Khương Thịnh thì lại chưa lành nhanh tới thế, bác sĩ thay cho cậu thành thanh nẹp ngón thay vì quấn băng khắp tay như trước, nhìn đỡ bức bối hơn trước nhiều nhưng cậu vẫn không được cử động nhiều. 

Mấy ngày này không tới lớp nữa nên Khương Thịnh toàn ở nhà làm bài hoặc là ra tiệm net để xem giáo viên sửa đề trực tuyến. Mấy lần Chí Vỹ đi cùng chỉ đánh game chứ không học bài mấy, nó cũng không lôi kéo Khương Thịnh chơi cùng được vì Khương Thịnh chỉ có một tay. Hôm nay mẹ về nhà ăn cơm với hai ba con xong rồi lại thay đồ đi làm tăng ca. Khương Thịnh rửa chén xong cũng vào phòng soạn cặp sách chuẩn bị đi tới tiệm net. Bố đang ngồi ở sofa nghe điện thoại, thấy Khương Thịnh ra mới vẫy tay gọi cậu lại. 

"Có Gia Huân bên đội hướng đạo sinh gọi cho con này." 

Khương Thịnh đóng cửa phòng mình lại, nhận lấy điện thoại từ tay ba.

"Alô, đội trưởng ạ?" 

Gia Huân là đội trưởng đội hướng đạo sinh ở câu lạc bộ nhỏ tự lập trong khu đã được cấp quyền hoạt động. Câu lạc bộ khá có tiếng trong khu vực, chủ yếu là kết nạp trẻ em và thiếu niên dưới mười lăm tuổi để đi làm hoạt động hướng đạo sinh, Khương Thịnh cũng có trong đội đó. Hồi nhỏ khi ba chưa xuất ngũ, mẹ cũng vừa chuyển chi nhánh làm việc nên bận lên bận xuống cho nên mấy tháng nghỉ hè Khương Thịnh toàn dành phần lớn thời gian chán nản ở nhà cùng với bảo mẫu giúp việc trước đây. Mẹ thấy Khương Thịnh ở nhà hoài không tốt nên cho cậu tham gia hoạt động hướng đạo sinh diễn ra vào mỗi đợt hè trong năm, một đội nhỏ tự lập nên đi ít nhất là năm ngày, nhiều nhất chỉ có một tuần.

Năm nay là năm cuối Khương Thịnh tham gia đoàn với tư cách là đội viên, cậu khá quen thuộc với mấy anh chị đội trưởng ở đó. Sắp tới cậu không thể đồng hành với câu lạc bộ nữa, ai cũng thấy tiếc. 

"Bọn anh đang lên danh sách đoàn đi năm nay, dự kiến đầu tháng bảy đi." Gia Huân nói. "Em có muốn tham gia không? Chắc sẽ không đụng lịch thi của em đâu nhỉ?" 

"Vâng, lúc đó chắc là em thư giãn được rồi." Khương Thịnh nói rồi nhìn bố mình. "Tháng bảy này bên câu lạc bộ mở đoàn đấy ạ." 

Bố chỉ vào bàn tay của cậu, Khương Thịnh gật đầu rồi nói: "Tay em đang bị thương, tầm tháng sau có khi cũng khỏi rồi nhưng mà để đề phòng thì khi nào khỏi hẳn em xác nhận sau được không?"

"Em bị gãy tay à?" Gia Huân hỏi.

"Trật khớp ngón tay thôi." Khương Thịnh cười nói. 

"Chà, em sắp thi chuyển cấp nữa đấy. Sao mà bị thương đúng lúc thế?" Gia Huân nói. "Vậy nếu được thì cố gắng xác nhận trước ngày năm tháng bảy nhé." 

"Vâng, em biết rồi." Khương Thịnh nhìn qua cuốn lịch nhỏ để trên bàn.

"Chúc em thi thuận lợi, có tin vui nhớ báo cho anh chị nghe đấy nhé." 

"Cảm ơn đội trưởng." 

Bố đứng kế bên đợi cậu cúp máy rồi mới hỏi: "Năm nay là năm cuối được đi nhỉ? Có thấy buồn không?" 

"Cũng bình thường ạ." Khương Thịnh đáp. "Bây giờ trong đội cũng chẳng có bao nhiêu người cùng tuổi con, toàn mấy đứa nhóc choai choai thôi. Đi thì vui thật mà cũng ồn ào muốn chết." 

Khương Thịnh nói với bố sẽ về nhà trước chín giờ nên cậu phải tranh thủ đi sớm. Vì bị mất xe đạp nên cậu phải lội bộ tới tiệm net trong khu cách mười lăm phút đi bộ. Mọi lần cậu hay đi quán net xa nhà hơn với Chí Vỹ, nhưng lúc này cậu đang không có hứng chơi game lắm nên chỉ có thể ghé quán gần nhà. Quán net gần nhà có diện tích khá nhỏ, chỉ có một phòng duy nhất nên có rất nhiều tạp âm. Bù lại cô chủ quán rất dễ nói chuyện, lại còn gắt gao vấn đề hút thuốc trong quán máy lạnh nên cậu rất hay tới đây.

Lúc Khương Thịnh tới thì quán net đã đông nghẹt, may mắn còn mỗi một chỗ trống duy nhất trong góc tiệm, kế bên nó là một nhóm người đi theo đội chơi game với nhau đang la hét và chửi thề ầm ĩ. Đây cũng là lí do Khương Thịnh không hay ghé chỗ này, lúc nào cũng đông người chật chọi. Cậu luồn lách đi vào trong, đưa tay mình lên cao để tránh va chạm với mấy người đang nhảy dựng lên liên tục kia. Khương Thịnh vừa ngồi xuống ghế của mình thì thanh niên ngồi kế bên đột nhiên đứng dậy đập bàn chỉ vào một người nào đó rồi chửi xối xả.

Khương Thịnh nhanh chóng mở máy lên rồi đeo tai nghe vào, bật âm lượng to nhất để không bị giọng những người kia lấn át. Khương Thịnh bắt đầu lấy tập ra để lên bàn máy tính, xem giáo viên giải lại đề năm trước. Bởi vì chấn thương tay mà cậu không viết được mấy, chỉ ghi được vài con số lẻ tẻ nên việc xem video giải đề cũng là một cách để cậu được nhìn cách giải từng bước khi mà tay không ghi được.

Trong quán máy nào cũng đang chơi game, chỉ có màn hình của Khương Thịnh hiện phương pháp giải toán, một mình một cõi tách biệt với cả tiệm net. Khương Thịnh xem hết đề này tới đề khác, có những câu toán thật sự dễ sẽ bị cậu lược bớt qua, cậu tập trung xem những câu phức tạp hơn. Đôi lúc cậu nghỉ mắt nhìn ra ngoài cửa sẽ thấy có người ra có người vào lấy máy, sau đó lại nhìn tiếp vào màn hình máy tính. 

Một video hướng dẫn kéo dài hơn một tiếng đồng hồ mới hết, còn tự động phát qua video tiếp. Đầu video tầm hai phút giới thiệu, Khương Thịnh để mặc video chạy, cậu tháo tai nghe ra, nhắm mắt lại thư giãn một chút. Tiếng chửi thề khi vừa vào quán không còn nữa, Khương Thịnh quay sang nhìn mới phát hiện dãy máy tính mình ngồi đã thay đổi người rồi. Mấy người ngoài kia là một tốp khác, cũng chơi game nhưng không ầm ĩ bằng. Kế bên không phải là thanh niên chửi người ban nãy nữa, thay vào đó là một là một thanh niên yên tĩnh khác.  

Ánh sáng trên màn hình của cậu ta rất sặc sỡ, Khương Thịnh không nhịn được tò mò nhìn thử thì thấy người ta đang chơi bắn trứng khủng long. Khương Thịnh thấy đủ kiểu người vào tiệm net rồi nhưng chưa từng thấy ai vào đây chỉ để chơi bắn trứng hết, người này phải chán nản tới mức nào chứ? Khương Thịnh cẩn thận đưa mắt nhìn thử nhưng chỉ thấy mỗi chóp mũi nhô ra, phần còn lại đều bị chiếc khẩu trang đang treo lủng lẳng một bên tai kia che lại. 

Khương Thịnh chắc cũng không nhận ra mình đang nhìn người ta chòng chọc, lúc người kia quay đầu lại nhìn cậu, mất mấy giây cậu mới phản ứng lại kịp. Khương Thịnh ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn màn hình của mình, cảm giác thót tim cứ như bị bắt quả tang. Ngồi nhìn màn hình một lúc, cậu thấy có gì đó không đúng nên lại quay sang nhìn người kia một lần nữa.

Không gian trong tiệm net khá tối, chỉ có chút ánh sáng từ đèn dây neon treo tường và từ màn hình máy tính. Ngồi nhìn máy tính hơn một tiếng, mắt cậu như muốn nổ đom đóm, thêm đầu óc vẫn còn văng vẳng giọng giáo viên giải đề khi nãy nên mất một lúc cậu mới nhận ra người kế bên mình là ai. 

Đệt.

Khương Thịnh nhíu mày, híp mắt xác nhận lại một lần nữa. 

Đệt!

"Nhìn muốn lủng mặt rồi." Nam Thịnh nhấn chuột liên tục, không thèm nhìn lại mà vẫn mở miệng nói. 

Khương Thịnh vẫn ngây người ra không trả lời, cũng quên mất việc phải bấm dừng video. Từ hôm ở bệnh viện tới giờ cũng hơn hai tuần rồi, cậu còn nghĩ sau này chắc cũng không trùng hợp gặp lại nữa đâu. Ai mà ngờ người ta tới tiệm net cũng...À không, trong tiểu khu chỉ có mỗi tiệm net này nên khả năng gặp cũng khá cao. Cơ mà sao cứ phải lựa ghế kế bên cạnh nhau mới được vậy?

Nam Thịnh thả một chuỗi trứng dài chạm đích, trên màn hình hiện điểm số kết thúc trò chơi, lúc này cậu mới xoay ghế đối diện với Khương Thịnh. Thật ra lúc mới bước vào cậu đã nhìn thấy Khương Thịnh ngồi trong góc rồi vì cậu vốn định chiếm bàn ở trong góc, thế nên cậu không bất ngờ như Khương Thịnh. Còn chuyện ngồi kế bên thì cậu cố tình thật, dù sao ngồi ở đâu cũng toàn là bè lũ chơi game chung với nhau, chỉ có Khương Thịnh ngồi một mình nên cậu cũng tự dưng đi tới ngồi bên cạnh thôi.

Khương Thịnh nhìn thấy Nam Thịnh là lại thấy phức tạp, trong lòng vừa khó chịu muốn nổi đóa lên nhưng lại không có lí do để làm thế. Với cả nghĩ tới chuyện lần trước gặp ở bệnh viện, cậu cũng thấy hơi ngại khi đối mặt với Nam Thịnh. 

"Lần đầu tôi thấy có người vào quán net để học bài đó." Nam Thịnh nhìn màn hình của Khương Thịnh. 

Khương Thịnh liếc nhìn cậu ta rồi cũng nhìn lại điểm số trên màn hình Nam Thịnh: "Chưa thấy ai chơi bắn trứng khủng long mà chưa lên được mười ngàn điểm." 

"Muốn kiếm chuyện à?" Nam Thịnh lia chuột tắt khung điểm đi. "Do cậu cứ nhìn tôi nên tôi phân tâm đấy."

Khương Thịnh cau mày lườm Nam Thịnh, sau đó lại đeo tai nghe vào học tiếp, chỉnh lùi video lại mấy giây. Nam Thịnh cũng chẳng nói gì thêm, ngồi yên được một lúc, cậu đột nhiên ngồi thẳng lưng, quay ghế đối diện với Khương Thịnh lần nữa. Khương Thịnh đã mất tập trung kể từ lúc biết người kế bên là Nam Thịnh rồi nên bất kì động tĩnh gì của cậu ta cũng lọt vào mắt Khương Thịnh. 

Biết Khương Thịnh đã để ý rồi, Nam Thịnh gõ gõ vào màn hình máy tính của mình rồi vênh mặt một cách tự tin. Khương Thịnh thấy điểm số màn chơi của cậu ta lúc này đã lên hơn mười ngàn, trong đầu chỉ nghĩ rằng cái tên này phiền phức quá thể. Cậu tặc lưỡi, quay ngoắt qua nhìn Nam Thịnh. 

"À được được, không làm phiền cậu học bài nữa." Nam Thịnh hiểu ra ngay, giơ hai tay ra như đầu hàng. 

Khương Thịnh thở dài một hơi, cố không bị phân tâm nữa. Video thứ hai cũng dài gần một tiếng, lúc nghe gần tới hai câu cuối trong đề thi, lời giảng và chữ trên màn hình đã không còn lọt nổi vào đầu nữa, Khương Thịnh cố gắng gượng nghe hết hai bài cuối cùng rồi dừng video. Cậu không thường lên mạng nghe giảng như thế này, chỉ khi hứng lên mới nghe. Nghe giảng mà không ghi chú lại thì cũng có khả năng sáng mai sẽ quên hết lắm, nhưng bây giờ cậu cũng chẳng ghi chép được, mà nghe nhiều thì lại nhức đầu. 

Người bên cạnh không làm phiền cậu nữa mà vẫn đang tập trung chơi game, nhưng bây giờ cậu ta không chơi bắn trứng nữa mà lại chơi xếp hình thú. Khương Thịnh có hơi cạn lời, sao cái tên này lựa game chơi chán thế không biết. Nam Thịnh nhìn đống hình thú lộn xộn trước mặt, ngồi bất động như tượng, Khương Thịnh tưởng đâu cậu ta ngủ gật luôn rồi. Khương Thịnh chẳng biết là do mình học từ nãy giờ lâu quá nên bị úng não rồi hay sao mà bây giờ cũng tò mò tìm thử mấy mảnh ghép giống nhau. Cậu nheo mắt nhìn màn hình một lúc, chưa gì đã tìm ra vài mảnh ghép giống nhau rồi, thế mà cái tên kia vẫn ngồi chăm chú tìm mãi.

Khương Thịnh cũng chẳng rảnh hơi đến mức tự dưng lại chỉ tận tay cho Nam Thịnh, bây giờ cũng tới giờ rồi, thế nên cậu tắt máy tính bàn mình đi, dọn dẹp tập vở vào trong cặp. Nam Thịnh vốn đang chăm chú tìm mảnh ghép, lúc này mới nghiêng đầu nhìn Khương Thịnh. 

"Học xong rồi hả?" 

Khương Thịnh nhìn cậu ta: "Giờ còn phải báo cáo cho mày à?"

"Tôi chỉ hỏi thôi mà. Cậu cứ tỏ vẻ khó chịu cái mẹ gì thế?" Nam Thịnh nhún vai, thản nhiên nói. 

Khương Thịnh thở dài, không muốn đôi co với Nam Thịnh nên đứng dậy bước ra ngoài. Giờ này nhiều người bước vào tiệm net hơn, đa số toàn là kéo bè kéo phái tới đánh mấy trận game, vài người tới sau thấy không còn chỗ liền rời đi tìm chỗ khác. Trong quán net có điều hòa nhưng vì đông người nên vẫn cảm thấy nóng, bước ra ngoài rồi còn thấy nóng hơn dù cho thời tiết buổi tối mùa này vẫn mát mẻ hơn buổi sáng nhiều. Khương Thịnh đi bộ về nhà, đang nghĩ xem trên đường có đồ ăn vặt gì lót dạ hay không thì bên tai bất chợt nghe thấy tiếng xe điện kêu rè rè phía sau. Khương Thịnh ngay lập tức trở nên đề phòng, cau mày quay đầu lại. Quả nhiên lại thấy Nam Thịnh vẫn như cũ lái chiếc xe trượt điện màu bạc kia chạy chầm chậm tới chỗ cậu.

Khương Thịnh kiềm chế ham muốn giơ chân đạp chiếc xe cùng cái người kia té xuống đất lại, chỉ liếc nhìn Nam Thịnh với vẻ mất kiên nhẫn. Nam Thịnh dừng ở trước mặt Khương Thịnh một lúc lâu, có hơi chần chừ không biết nên nói ra hay không nhưng nghĩ lại cậu đuổi tới tận đây rồi lại bảo không có gì thì cũng vô lý quá. 

"Đường này phải đi ngang qua công viên đúng không?" Nam Thịnh hỏi. 

Nghe Nam Thịnh nói thế, Khương Thịnh cũng dần nhận ra điều gì đó. Cậu nghi ngờ hỏi lại: "Có vấn đề gì?"

"Khi nãy lúc đến đây tôi thấy có vài người ở đó." Nam Thịnh nói. "Bây giờ không biết đã đi chưa. Nếu không thì cậu đi đường khác về đi."

Khương Thịnh không đáp, Nam Thịnh lại nói: "Cậu không sợ bị Phi Khánh xông ra chặn đánh nữa à?"

"Đệt? Tao phải sợ bọn nó à?" Khương Thịnh cảm thấy bị coi thường nên khó chịu quát lên.

"Thế cậu đi đi, tôi không cản." Nam Thịnh dửng dưng nói. "Cậu đánh gãy mũi Phi Khánh, cậu nghĩ nó vẫn tha cho cậu à?"

"Mày rành đến thế mà lúc nào cũng tỏ vẻ như mình chẳng liên can gì." Khương Thịnh ném cái nhìn khinh bỉ cho Nam Thịnh.

"Cũng chỉ vô tình biết thôi." Nam Thịnh đáp. 

Khương Thịnh đúng là nghĩ Phi Khánh chơi đến cái trò rủ cả hội đánh một mình cậu như thế đã là giới hạn của nó rồi, dù sao cậu cũng phải nhập viện kia mà. Bây giờ nghe Nam Thịnh nói thế, với tính cách chướng khí của Phi Khánh, cậu nghĩ tên khốn đó nổi xung ra đánh tiếp là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra. Mọi khi mấy tên kia không gây sự thì cũng ít khi đi loanh quanh công viên, bây giờ lại xuất hiện ở đó thì không chừng là lại muốn kiếm chuyện với cậu thật. Sắp tới ngày thi quan trọng rồi, hơn nữa tay cậu cũng chưa lành, bây giờ cậu không muốn liều lắm. 

Mấy đường hẻm trong khu rất nhiều, đa phần được đặt theo chữ cái hoặc theo số nhưng không theo thứ tự, dù sao có mấy nhánh đường cứ liên kết với nhau nên cũng khó phân biệt được. Có điều người sống ở đây lâu năm ít nhiều cũng sẽ mày mò được vài nhánh đường tắt. Đường về chính là đường lớn phải đi ngang qua công viên là đường dễ đi nhất nhưng bây giờ lại không đi được nên Khương Thịnh đành phải rẽ vào hẻm nhỏ tìm đường về. 

"Cậu rẽ lung tung thế. Có biết đường ra không vậy?" Đi được một lúc, Nam Thịnh nghi ngờ hỏi. 

"Mày biết đường à?" Khương Thịnh hỏi lại.

"Không, tôi toàn đi đường lớn thôi." Nam Thịnh đáp. 

"Thế thì im mồm đi." Khương Thịnh thẳng thừng nói. "Không thì vòng ra đường lớn mà đi." 

Nam Thịnh trừng mắt nhìn phía sau gáy Khương Thịnh. Tên này nói chuyện vừa ngông vừa khó nghe, mấy tên kia nói Khương Thịnh xấu tính cũng không ngoa. Nam Thịnh không phủ nhận chuyện đó, mỗi lần cậu ta mở miệng là như muốn mời đối phương xông vô đánh một trận. Nếu không phải từ sau cái hôm trở về từ bệnh viện kia, Nam Thịnh bắt đầu có cái nhìn khác về Khương Thịnh thì chắc bây giờ cậu cũng không nhẫn nhịn được. 

Cậu cũng chẳng nhận mình tốt bụng gì khi nhắc nhở Khương Thịnh chuyện này, là ai thì cậu cũng sẽ làm thế thôi. Lúc nhìn thấy mấy tên đám Phi Khánh đi lảng vảng ngay trước công viên, cậu đã bật chế độ đề phòng, nghĩ tới lần cuối gặp Phi Khánh nghe hắn nói chuyện cũng có vẻ muốn kiếm chuyện với Khương Thịnh lần nữa lắm. Lần trước tới trả đồ cho Khương Thịnh, cậu cũng mới biết chuyện Khương Thịnh phải bỏ thi vì nhập viện. Có vẻ như Khương Thịnh cũng phải tự tin năng lực của bản thân lắm mới chọn tham gia hai kì thi quan trọng trong thời gian ngắn như vậy. Còn ra tận tiệm net làm bài, tinh thần tự học cao như thế có lẽ học lực không phải dạng vừa. 

"Thật ra thì ban nãy tôi không thấy Phi Khánh, chỉ thấy mấy tên còn lại thôi." Nam Thịnh vừa chạy xe chậm rề rề đằng sau vừa nói. "Cơ mà chắc bọn nó thấy cậu vẫn xông lên đánh như thường thôi nhỉ?" 

"Không biết, tránh được thì tránh." Khương Thịnh nói. "Thi xong còn xuất hiện thì tao không chừa mặt thằng nào hết." 

"Đam mê thật." Nam Thịnh tặc lưỡi. "Đánh nhau tới sứt đầu mẻ trán rồi vẫn còn sung như thế." 

Khương Thịnh quay đầu lại, Nam Thịnh ngay lập tức dừng xe, giơ tay thủ thế: "Muốn nhào vô liền à?"

"Thần kinh." Khương Thịnh lại rẽ qua một hướng khác. 

Nam Thịnh định nói cậu ta rẽ sắp được một trăm lần rồi thì cuối cùng cũng ra tới đường lớn, cậu nhìn quanh thấy vừa lạ vừa quen. Khương Thịnh thong thả đi tiếp về phía trước, vậy thì phía công viên hẳn là phía ngược lại, bây giờ Nam Thịnh chỉ cần quay đầu là có thể về nhà. Lúc này tự dưng cậu lại không biết nên cứ thế quay đầu đi luôn hay là nói gì đó trước với Khương Thịnh. Cơ mà tại sao mình lại cần phải nói gì đó với con người khó chịu này chứ, Nam Thịnh lắc đầu thở dài, quay xe đi về hướng ngược lại. 

"Này." 

Người phía sau đột nhiên lên tiếng, Nam Thịnh bóp thắng xe, ngơ ngác nhìn lại. Khương Thịnh vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh như cũ, không lộ ra chút cảm xúc gì, cũng không chần chừ gì mà nói: "Cảm ơn vì nhắc trước." 

"À, không..." 

Còn chưa nói dứt câu, Khương Thịnh đã quay đầu bỏ đi một mạch. Nam Thịnh ngớ người ra, vừa thấy bực mình vừa thấy buồn cười. Cái người này cảm ơn cứ như nghĩa vụ vậy, chẳng thấy chút thành ý nào, còn chẳng để người ta đáp lại hết câu nữa. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com