Chương 1121-1130
Chương 1121: Xả giận cho vợ còn cần lý do?
Trên tít tờ báo có nội dung liên quan đến dự án hợp tác phát triển mới nhất giữa Kwon thị và Nam thị, dự án hợp tác này vốn dĩ là phải hợp tác với nhà họ Jeon!
"Cái dự án này tôi với bố cậu đã bàn bạc xong từ sớm rồi, thế mà cậu lại tự ý kí hợp đồng với với nhà họ Nam, chẳng lẽ cậu không cần cho tôi một lời giải thích à?" Jeon Daehee kịch liệt chất vấn.
Yuri thản nhiên nhìn ông ta một cái: "Chủ tịch Jeon hình như không biết ai mới là người đứng đầu nhà họ Kwon nhỉ?."
"Cậu..." Jeon Daehee cứng họng.
Đế Đô là địa bàn của nhà họ Kwon, bọn họ muốn đứng vững ở đây nhất định phải thông qua nhà họ Kwon, mà bây giờ người đứng đầu nhà họ Kwon lại là Kwon Yuri!
Jeon Daehee đành phải cắn răng nhịn cơn tức xuống, dùng thái độ hòa hoãn nói: "Yuri, bác không biết có phải đứa con gái đó nói gì với cháu hay không. Nhưng, sự thực ở ngay trước mắt, chuyện lần trước đã điều tra rất rõ ràng rồi, đó quả thực chỉ là chuyện ngoài ý muốn do to tiếng với nhau mà thôi... Không chỉ như thế,Umji... nó cũng đã trả giá bằng cả mạng sống rồi, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao?"
Jeon Daehee vừa mới dứt lời, trong đôi mắt lạnh lùng của Yuri lóe lên sự tăm tối.
Không lâu trước đó, anh nhận được điện thoại từ cục cảnh sát báo rằng, Cho Umji đã chết, nguyên nhân là do bệnh tim đột ngột tái phát nên đột tử.
Lần này Jeon Daehee đúng là may mắn, anh đã phái người canh phòng 24/24, bọn họ căn bản không có chỗ nào để xuống tay. Nhưng, đại khái là vì Cho Umji có áp lực tâm lý quá lớn, thế nên mới đột tử trong trại giam.
Không có chứng cứ nên nhà họ Jeon muốn nói gì cũng được. Jeon Daehee cũng ỷ vào điểm này nên mới không biết sợ mà chạy đến chất vấn anh.
"Ý đồ mưu sát gì chứ, căn bản đều là những lời nói vô căn cứ, nếu chỉ dựa vào tội danh mơ hồ này mà làm ảnh hưởng tới mối quan hệ thân thiết giữa hai nhà chúng ta... Yuri, cháu phải suy nghĩ cho thật kỹ!" Trong giọng nói của Jeon Daehee ẩn chứa sự uy hiếp.
Yuri lạnh tanh nhìn người đàn ông trước mặt, từ tốn nói: "Ai bảo tôi cần chứng cứ?" Ai nói tôi cần đến chứng cứ mới có thể bóp chết dự án hợp tác đó? Xả giận cho vợ cũng cần lý do sao?
Giờ thì Jeon Daehee thực sự đã bị làm cho tức điên: "Vì một con đàn bà mà lại khiến cậu không biết phân biệt phải trái như thế... cậu... Cậu đã bị con đàn bà đó làm cho đầu óc mê muội rồi, rồi sẽ có một ngày cậu sẽ hối hận!"
Jeon Daehee lúc đến đã tức giận đùng đùng, lúc đi lại giận đến độ rồ cả người.
Sau khi rời khỏi tòa nhà của tập đoàn Kwon Thị, ông ta lập tức đến thẳng Kwon trạch, đến nơi rồi mới biết Kwon Giwang đang ở Bạch Kim Đế Cung.
Thế nên Jeon Daehee lại phải chạy đến Bạch Kim Đế Cung.
Lúc Jeon Daehee đến nơi, Shinvi đang học vẽ với Yoo Sunga ở căn nhà màu hồng, Kwon Giwang cũng đang ở đó quan sát, ngẫu nhiên thảo luận với Yoo Sunga vài câu tâm đắc hoặc kể những chuyện thú vị về Shinvi, bầu không khí rất hòa hợp.
Đang vui vẻ thì nghe người hầu thông báo Jeon Daehee đến tận đây để tìm ông, bị quấy rầy nên Kwon Giwang có chút không vui.
Kwon Giwang bất đắc dĩ xin lỗi Yoo Sunga, sau đó liền đến phòng khách tiếp Jeon Daehee.
"Anh Jeon, ngọn gió nào thổi anh đến đây vậy! Sao đến mà không nói trước với tôi một tiếng?" Kwon Giwang khách khí chào hỏi.
"Tôi không gọi được điện thoại cho ông." Jeon Daehee trầm mặt nói.
Kwon Giwang nghe thế vội nói: "Ôi, xem trí nhớ của tôi này, vừa nãy đang luyện vẽ với Shinvi cho nên tôi tắt máy, thực sự xin lỗi, xin lỗi!"
Chương 1122: Không đến lượt người ngoài lắm mồm
Jeon Daehee nghe thế lại càng tức, cũng chẳng vòng vo nhiều với Kwon Giwang mà nói thẳng luôn: "Giwang, tôi cũng không vòng vo với ông nhiều làm gì, hôm nay tôi đến vì chuyện gì chắc ông cũng rõ. Dự án kia lúc tôi vừa mới về nước đã thương lượng với ông hết rồi, nửa tháng trước ông cũng đã chắc chắn với tôi là không có vấn đề gì hết. Nhưng... bây giờ lại đột nhiên đưa nó cho Nam gia, ông tính chơi tôi chắc?"
Kwon Giwang đầu tiên là mời Jeon Daehee ngồi xuống rồi mới bất đắc dĩ nói: "Anh Jeon à, với tình cảm bao nhiêu năm của nhà chúng ta như thế, nhà anh về nước phát triển, làm anh em với nhau tôi đương nhiên phải giúp đỡ hết sức rồi. Không chỉ có tôi mà cả Yuri cũng nghĩ thế, lúc đó nó cũng đồng ý rồi... nhưng anh cũng biết đấy, chuyện mấy ngày trước..."
Jeon Daehee nghe thế trên mặt không dấu nổi giận dữ: "Chuyện đó đã điều tra rõ rành rành là chuyện ngoài ý muốn mà.Umji nói năng lỗ mãng là không đúng nhưng giờ con bé đã trả giá bằng mạng sống của nó rồi, thế mà đứa con gái đó vẫn còn không chịu buông tha, thật sự là quá độc ác!"
"Cũng không biết nó cho Yuri ăn bùa mê thuốc lú gì mà một dự án hợp tác lớn như vậy bảo thay đổi là thay đổi! Giwang, Yuri còn trẻ, dễ bị cảm tính trí phối thì thôi nhưng chẳng lẽ ông cứ trơ mắt để nó sa đọa thế à?"
Kwon Giwang nghe vậy thì khuôn mặt liền trầm cả xuống, con trai ông, ông có thể trách mắng, có thể chất vấn nhưng không đến lượt người ngoài lắm mồm
Kể cả người đó có là Jeon Daehee cũng không được.
Huống hồ, ông đã tận mắt chứng kiến chuyện kia, tận mắt nhìn thấy Sooyeon bị đứa họ hàng nhà họ Jeon đẩy xuống hồ, tận mắt nhìn thấy cảnh đứa con gái đó nói năng lỗ mãng khiêu khích qua camera. Mà, Sooyeon từ đầu đến cuối thậm chí còn chẳng đáp trả lấy một câu, cuối cùng còn bị đẩy vào phòng cấp cứu đối diện với sinh tử. Đến tận giờ mà bên tai ông vẫn còn văng vẳng tiếng khóc thê lương của Shinvi ngày hôm đó.
Tuy rằng Cho Umji đã chết, nhưng chết là vì bệnh tim phát tác nên đột quỵ chứ đâu phải do nhà họ Kwon bọn họ ép chết. Nhưng mà cái giọng điệu này của Jeon Daehee lại như thể con bé kia chết là vì bị nhà ông hại chết, là do nhà họ Kwon bọn họ không chịu bỏ qua.
Rốt cuộc trong chuyện này nhà họ Jeon có dính dáng gì hay không, không ai biết cả, ngay đến ông còn thấy hoài nghi, chứ đừng nói gì đến Yuri.
Thế cho nên, đối với chuyện Yuri không nói gì mà tự ý đổi đối tác, tuy trong lòng cảm thấy cách làm của nó không được hay cho lắm nhưng ông có thể hiểu được.
Bất kì một người đàn ông nào gặp phải chuyện như thế này đều không thể thờ ơ. Cứ cho là ông ta có thành kiến với Sooyeon, nhưng cũng không thể phủ nhận, chuyện lần này từ đầu đến cuối đều chẳng liên quan gì đến Sooyeon cả.
Mà ngược lại cũng may nhờ có cô, Shinvi mới có thể mở miệng nói chuyện một cách triệt để.
Vì thế mà Kwon Giwang liền nói thẳng: "Anh Quan, chuyện Yuri đột nhiên đổi đối tác lần này quả thực có hơi tắc trách, nhưng chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó cả. Nói cho cùng thì chuyện này cũng là do nhà họ Jeon các anh sai trước, nếu không phải đang yên đang lành con bé Cho Umji kia tự nhiên ra tay đánh người thì chuyện đâu có đi đến nước này? Với tính cách của Yuri, nếu không phải là nể tình cảm giữa hai nhà chúng ta thì nó cũng không chỉ đơn giản là thay đổi đối tác thôi đâu!"
Chương 1123: Quan trọng nhất là Shinvi
Jeon Daehee nghẹn cứng cổ họng, muốn nuốt xuống cũng chẳng được mà nhổ ra cũng chẳng xong. Ông ta cũng biết rõ những lúc như thế này, làm căng với Kwon Giwang cũng chẳng được lợi gì, cho nên mới làm bộ phiền muộn lên tiếng: "Giwang à, chuyện này quả thực là bên chúng tôi có sai, nhưng... Yuri làm thế này thì cũng quá là tổn thương đến tình cảm của hai nhà chúng ta rồi. Dù sao sau này chúng ta cũng là người một nhà mà."
"Hyuna vẫn còn chưa bước vào cửa nhà họ Kwon, mà cậu ta đã có đàn bà ở bên ngoài rồi. Còn vì đứa con gái đó mà khiến hai nhà không vui, này... Này chẳng phải là khiến người ta rợn lòng sao?"
Kwon Giwang nghe thế, vẻ mặt cũng trở nên nặng nề, sau một hồi suy tư ông mới thở dài nói: "Anh Jeon à, Hyuna... từ nhỏ đến lớn tôi và Dam Bi đều rất thích nó, chúng tôi đều coi nó như con gái, nếu như có thể tôi đương nhiên cũng mong hai nhà chúng ta có thể thành một nhà."
"Nhưng mà... Kwon gia nhà chúng tôi cũng không ích kỷ để con bé ép mình bấm bụng bấm dạ mà đợi Yuri được. Tình hình của Yuri bây giờ anh cũng thấy rồi đấy, cả tôi và Dam Bi đều không thể làm gì được nữa cho nên thực sự không dám để tương lai của Hyuna bị nhỡ nhàng. Chuyện tình cảm ấy mà... tốt nhất vẫn là cứ để bọn trẻ thuận theo tự nhiên!"
Trong lòng Kwon Giwang đương nhiên vẫn hy vọng là có thể liên hôn với nhà họ Jeon, nhưng mà xem tình huống trước mắt, không chỉ là Yuri mà ngay cả Shinvi cũng càng lúc càng thân thiết với người phụ nữ kia. Chẳng lẽ họ cứ bắt Hyuna đợi cho Yuri cho đến khi nó quay đầu sao? Vậy biết chờ đến bao giờ?
Đến lúc đó không thành thân thuộc thì thôi mà chỉ sợ còn kết thù kết oán với nhau... thế nên có vài chuyện vẫn nên nói cho rõ ràng thì tốt hơn.
Jeon Daehee nghe đến đó liền đổi đổi sắc mặt.
Nhưng mà, đối với những gì Kwon Giwang vừa nói ông ta lại chẳng thể phản bác lại một câu. Dù sao hai nhà cũng chỉ nói miệng với nhau mà thôi, ngay cả hôn ước cũng không có. Kể cả chuyện này đồn ra ngoài cũng là danh bất chính, ngôn bất thuận1, nhà ông ta chẳng chiếm được tiếng tốt.
1 Danh bất chính, ngôn bất thuận: Chuyện không có căn cứ chính xác để xác định.
Lần này ông ta đã quá hấp tấp rồi! Không ngờ lại khiến Kwon Giwang nảy ra ý bàn lùi...
Jeon Daehee nghiến răng: "Giwang, xem ông nói kìa, tôi tin là hai đứa bé vẫn có tình cảm với nhau, chẳng qua là có chút hiểu lầm nhỏ mà thôi. Dự án hợp tác này không thành thì thôi vậy, coi như để bồi tội cho sai sót lần trước của nhà chúng tôi. Cũng trách tôi cả, tôi đúng ra không nên tùy tiện đưa họ hàng không thân quen đến những nơi như thế..."
"Anh Jeon nghiêm trọng hóa vấn đề quá rồi, nếu như đã là hiểu lầm, giải thích rõ ràng với nhau là được rồi! Quan hệ của hai nhà chúng ta chắc chắn sẽ không bị chuyện của con cái làm ảnh hưởng đâu!"
Kwon Giwang đang nói, ống tay áo đột nhiên bị ai đó đứng đằng sau kéo kéo.
Vừa quay sang liền nhìn thấy Shinvi đang giật giật tay áo mình, tay kia của thằng bé còn cầm một bức tranh.
Vẻ mặt của Kwon Giwang ngay lậy tức trở nên đầy từ ái: "Shinvi con vẽ xong rồi à, muốn cho ông xem hả?"
Shinvi gật đầu rồi nhìn về phía Jeon Daehee, có lẽ là nhớ ra người này chính là ông nội của cái tên Jeon Taeoh tại bữa tiệc lần trước, gương mặt nhỏ nhắn lập tức cứng đờ.
Kwon Giwang đương nhiên là phát hiện ra cảm xúc nhỏ của bảo bối nhà mình nên liền vội vàng nói vài câu đối phó để nhanh chóng tiễn Jeon Daehee đi.
Sau khi đưa Jeon Daehee đi, Kwon Giwang lập tức quay lại phòng khách tiếp tục ở bên cháu yêu. Bây giờ, chuyện gì cũng không quan trọng bằng việc dỗ Shinvi gọi ông một tiếng "ông nội"!
Kwon Giwang vừa ngắm bức tranh của Shinvi, vừa hiền từ khen ngợi.
Nhìn thấy cháu yêu dần dần hồi phục lại những biểu cảm sinh động và sự linh động trong đôi mắt, Kwon Giwang không khỏi lâm vào trầm tư...
Từ trước đến giờ, ông luôn bài xích chuyện Yuri ở bên cạnh Sooyeon không phải là vì ông cổ hủ, không biết nhân tình, mà là... "một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng"!
Chương 1124: Mẹ ơi bế~
Đến tối, Son Dam Bi cũng đến đây.
Tay còn xách một đống đồ, tất cả đều là đồ mua cho Shinvi.
Kết quả, vừa bước chân vào cửa đã nhìn thấy Kwon Giwang mất tích cả ngày giờ đang ở đây. Đã thế còn một bước cũng không rời cứ quấn lấy Shinvi, hết lấy hộ Shinvi bút vẽ, rồi lại khen ngợi đủ kiểu...
Vẻ mặt Son Dam Bi ngay lập tức đông cứng lại luôn: "Được lắm, Kwon Giwang! Ông nói với tôi là đi đánh golf với bạn thế mà kết quả lại chạy đến đây!"
Nhìn thấy Son Dam Bi, vẻ mặt của Kwon Giwang có chút ngượng ngượng ho khẽ một cái: "Tôi không thể đến đây được à? Chẳng lẽ tôi đến thăm cháu tôi mà tôi còn phải xin phép bà à?"
"Nếu đã là đến thăm Shinvi thì tại sao ông lại phải lừa tôi?" Son Dam Bi biết thừa ý định của ông già này.
Kwon Giwang lúc này cũng không nói gì nữa, vẻ mặt đầy ngượng ngùng.
Son Dam Bi chỉ vào ông ta "hứ" một cái, vẻ mặt vừa tức giận vừa đố kị: "Ông ở với Shinvi cả ngày trời, Shinvi đã gọi "ông nội" được câu nào chưa?"
Đúng lúc này, Yoona không biết từ đâu chui ra đứng đằng sau lưng Son Dam Bi, vừa cầm quả táo gặm rôm rốp, vừa cười ha hả: "Ha ha ha ha...mẹ! Mẹ cứ yên tâm đi! Ba con có cạnh tranh không chính đáng đi chăng nữa thì vẫn chưa "công được thành" đâu! Con đã hỏi thăm mấy cô hầu trong nhà rồi, cả ngày hôm nay Shinvi vẫn chưa nói câu nào ấy chứ nữa là gọi ông nội!"
Kwon Giwang liền tức đến nỗi râu với tóc tai đều trợn ngược hết lên: "Cái thằng khốn nạn này! Không gọi ông thì sao! Hôm nay Shinvi ở với ba rất vui vẻ đấy nhé!"
Son Dam Bi nghe nói Shinvi vẫn chưa có gọi Kwon Giwang tiếng nào, thoáng cái tâm trạng đã dễ chịu ra hẳn!
May là cái lão này không vượt lên trước bà, bằng không không biết lão ấy sẽ lấy chuyện này mà khoe khoang với bà tới năm nào tháng nào mất!
Còn Yoona thì càng vui vẻ: "Ha ha ha ~ Con đã bảo rồi mà ~ Quả nhiên con mới là "tình yêu đích thực" của Shinvi mà ~"
Mấy bữa nay Son Dam Bi và Kwon Giwang thi nhau gia tăng cảm giác tồn tại của mình với Shinvi, chỉ đáng tiếc là chẳng có ai thành công.
Anh ta vẫn giữ vững kỉ Kwon nhá há há há!
Yoona đang đắc ý thì cách cửa đằng sau bật mở, Yuri bước vào, đi cùng anh còn có cả Sooyeon, hai người tay xách nách mang một đống thức ăn.
Nhìn thấy Son Dam Bi và Kwon Giwang đều có mặt, Sooyeon lập tức sững ra, sau đó liền nói thầm vào tai Yuri: "Bố mẹ anh cũng có ở đây, sao anh không nói cho em biết?"
Vẻ mặt của Yuri cũng đầy vô tội: "Anh cũng vừa mới biết."
"A! Chị dâu! Chị đang định nấu cơm à? Có đúng không, có đúng không? Thảo nào sáng sớm nay đầu giường em lại có chim khách kêu! Mau vào đi, mau vào đi!" Yoona ba chân bốn cẳng chạy đến xách đỡ đồ cho Sooyeon, sau đó như thể sợ Sooyeon chạy mất mà hướng về phía trên lầu gọi một tiếng: "Bánh bao nát! Mẹ con đến này!"
"Bịch bịch bịch" tiếng bước chân xuống cầu thang vang lên, vừa nghe thấy mẹ đến, Shinvi đã phi như bay xuống, lập tức bổ nhào đến ôm chầm lấy chân Sooyeon. Cu cậu ngẩng đầu, kiễng chân lên rồi hấp tấp giang hai tay ra hết cỡ: "Mẹ ơi bế ~"
Trên gương mặt nhỏ như đang tỏ vẻ đầy ấm ức "Bảo Bảo đã đợi mẹ bế cả ngày rồi ~".
Nghe bảo bối nói xong, Sooyeon vội vàng nhét hết tất cả những thứ trên tay vào lòng Yuri, sau đó bế bổng bánh bao nhỏ lên, giọng nói dịu dàng đến mức ngay cả Yuri cũng phải đố kị: "Bảo bối, hôm nay con làm được những gì nào?"
"Vẽ ạ ~"
"Còn gì nữa nào?"
"Luyện chữ nữa ~"
"Thế Shinvi có ngoan ngoan ngoãn tập võ không?"
"Có ạ ~"
"Bảo bối của mẹ thật giỏi!"
...
Chương 1125: Shinvi gọi ông nội rồi!
Thấy Shinvi và Sooyeon một hỏi một đáp tự nhiên như thế, Son Dam Bi và Kwon Giwang đưa mắt nhìn nhau, trên mặt hai người đầy vẻ cảm khái.
Bọn họ từng hỏi Jang Yowon, biết được tình trạng hiện tại của Shinvi trên cơ bản là được coi là đã hồi phục hoàn toàn rồi. Nhưng mà, chỉ có những người khá thân thiết và khiến cậu bé có cảm giác tin tưởng và an toàn thì cậu bé mới mở miệng nói chuyện.
Haiz, đáng tiếc là lúc đầu vì an toàn của Shinvi mà cách làm của hai ông bà có chút cực đoan, thế nên mới khiến thằng bé càng trở nên xa cách với mình.
Son Dam Bi chủ động bước đến hỏi han: "Yuri, hôm nay các con định tự làm bữa tối à?"
"Bài tập về nhà của Shinvi, cùng nấu một bữa tối với ba mẹ." Yuri trả lời.
Son Dam Bi gật đầu: "Hóa ra là như thế! Bài tập ở trường cũng thú vị thật đấy! Thế... ba mẹ không làm phiền đến các con chứ?"
Yuri nghe thế thì trong đôi mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên, ngay đến cả Sooyeon ở bên cạnh cũng cảm thấy kinh ngạc.
Vốn dĩ hôm nay cô định đến nấu cơm với Shinvi nhưng không ngờ Son Dam Bi và Kwon Giwang đều có mặt ở đây, vừa nãy cô đã nghĩ nếu hôm nay không được thì ngày mai lại đến.
Có điều, không ngờ rằng Son Dam Bi không những không có bất mãn với việc cô đến đây mà thái độ tựa hồ còn...ôn hòa hơn.
Yuri nhìn Sooyeon một cái sau đó mới nói: "Không sao ạ, ba mẹ cứ ngồi xem ti vi, bữa tối một lúc là xong thôi."
"Được, được được, hai đứa cứ bận đi ha! Có cần mẹ giúp thì cứ gọi nhé!" Son Dam Bi vui vẻ đáp lời, Kwon Giwang vẫn ngồi im ở đó, từ đầu đến cuối đều không tỏ ra bất kì biểu hiện phản đối nào.
Yuri: "Vâng"
Sooyeon chào hỏi hai ông bà rồi ôm bánh bao nhỏ theo chân Yuri vào bếp.
Yoona thấy thề liền vui vẻ quay về nhà mình hái rau, mấy bé rau anh tự trồng vẫn là ngon nhất.
Son Dam Bi và Kwon Giwang ngồi trên sofa phòng khách, vẻ mặt đầy phức tạp nhìn ba người trong bếp.
Phòng bếp thi thoảng lại vang lên tiếng cười nói của Shinvi...
Đã từng có những lúc, đây là cảnh tượng mà bọn họ thiết tha mong chờ...
Từ khi Shinvi xảy ra chuyện, cả nhà họ Kwon cứ như thể bị bao phủ một lớp mây đen, bọn họ chưa từng nghĩ đến, lúc sinh thời vẫn còn có thể đợi được ngày Shinvi khôi phục như bình thường...
"Giwang, chuyện năm đó có lẽ chúng ta cũng nên buông bỏ thành kiến đi thôi, chúng ta không thể chỉ vì một con sâu làm rầu nồi canh, cứ cố chấp mãi như thế được. Con bé này, chúng ta đã quan sát rất lâu rồi, nó đối với Shinvi nhà chúng ta quả thực là tốt đến nỗi không còn gì để nói..." Son Dam Bi thở dài.
Kwon Giwang cũng trầm ngâm một lúc lâu, lúc này ông không giống như những lần trước, hễ Son Dam Bi cứ nhắc đến việc này lại nổi trận lôi đình, ông lầm bầm nói: "Để xem đã..."
Dù sao thì có ở lâu ngày mới biết lòng người!
...
Trong phòng bếp, Sooyeon chỉ huy hai cái bánh bao giúp đỡ mình, rất nhanh đã hoàn thành một bữa tối rất phong phú.
Sooyeon nhìn món canh cuối cùng đang sôi ở trên bếp, bèn cúi đầu nói với bánh bao nhỏ: "Shinvi, cơm đã nấu xong rồi, con ra mời ông bà vào chuẩn bị ăn cơm nhé!"
"Dạ!" Shinvi ngoan ngoãn gật đầu rồi chạy ra ngoài phòng khách.
Lúc Shinvi đi ra, Son Dam Bi và Kwon Giwang đang nói chuyện, không để ý thấy Shinvi đang đến.
Kết quả là lúc hai người nói được một nửa câu chuyện, đột nhiên nghe thấy bên tai vang lên một giọng nói non nớt: "Ông ơi ~"
Chương 1126: Muốn làm vật trang trí treo trên chân mẹ cơ
Kwon Giwang há hốc miệng, im bặt không thốt ra được từ nào, không thể tin nổi mà chậm chạp nghiêng đầu nhìn sang, cả người khẽ run run, dường như ông không dám tin vào tai mình nữa...
Vừa nãy, Shinvi... có phải... vừa gọi ông đúng không?
"Ông ơi, ăn cơm ~" Shinvi nói rồi lại quay sang Son Dam Bi: "Bà ơi, ăn ~"
Hai tiếng "ông bà" này đến thực sự quá đột ngột, thế nên Son Dam Bi không thể kiềm chế nổi mà vội vã quay lưng đi lau nước mắt, sau đó mới hấp tấp nói: "Ừ ừ ừ... Ông bà nghe thấy rồi, ông bà vào ngay đây!"
Có được câu trả lời, bạn nhỏ Shinvi lúc này mới hài lòng đi vào.
Kwon Giwang và Son Dam Bi đưa mắt nhìn nhau, vành mắt của cả hai đều đỏ hồng.
Son Dam Bi lau nước mắt, giận dỗi "hứ" một tiếng với Kwon Giwang: "Shinvi gọi ông trước, bây giờ ông vui chưa!"
"Xem bà nói gì kìa, thế này có khác gì gọi cùng một lúc đâu! Hừ, chuyện cỏn con này mà bà cũng phải tính với toán! Cứ như trẻ con ấy!" Kwon Giwang miệng nói thế nhưng trên mặt lại chẳng thể giấu nổi sự vui mừng cùng thỏa mãn.
Son Dam Bi thấy thế thì không nhịn nổi mà mắng thầm trong bụng một lúc lâu. Mồm thì bảo không để ý nhưng thực ra trong bụng lại đang sướng điên lên chứ gì! Ấu trĩ như thế còn dám bảo bà là trẻ con!
Bữa cơm tối nay bầu không khí vô vùng tốt, ai ai cũng đều rất vui vẻ.
Kwon Giwang và Son Dam Bi cả buổi đều cười toe tóe, thái độ đối với Sooyeon cũng khách khí hơn rất nhiều.
Sau bữa tối, lúc Sooyeon chuẩn bị đi, Son Dam Bi mới nói: "Muộn thế này rồi hay là cháu cứ ở lại đây đi?"
Tối nay, Sooyeon quả thực đã bị Kwon Giwang và Son Dam Bi làm cho từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, cô nghe vậy liền từ chối khéo: "Cám ơn bác, nhưng sáng sớm ngày mai cháu phải đến thành phố Q công tác, cháu còn có một vài tài liệu cần điều chỉnh tối nay nữa nên cần về gấp ạ!"
"Ồ ra là vậy..." Son Dam Bi gật gật đầu sau đó mới hỏi: "Là chuyện của Tắc Linh đúng không?"
Sooyeon gật đầu: "Dạ, đúng ạ."
"Dạo này Gayoon đang làm đại lý chỗ cháu đúng không, nghe nói làm ăn cũng tốt lắm thì phải?"
Sooyeon nghe thế liền cười khổ: "Lúc mới đầu thì cũng không tồi, căn cứ về số liệu trên sổ sách thì cửa hàng của con bé có doanh thu cao nhất. Nhưng về sau lại phát hiện ra con bé dùng cách giảm giá cực thấp để đẩy mạnh tiêu thụ, tăng doanh thu, còn đổi nhân viên mà tổng bộ đã sắp xếp cho nữa..."
Tuy rằng Son Dam Bi không phải người trong nghề, nhưng tốt xấu gì cũng ở bên cạnh Kwon Giwang mưa dầm thấm đất bao nhiêu năm, chỉ cần nghe thế là biết có vấn đề: "Cái con nhỏ này, thật là! Nhãn hiệu cao cấp sao có thể làm như thế được! Vậy cháu đã giải quyết thế nào?"
"Sau khi biết tin thì cháu có có đi gặp con bé, yêu cầu con bé phải tuân thủ theo quy định và chế độ của công ty. Chỉ là, trước đây con bé giảm giá nhiều quá, giờ muốn điều chỉnh lại cũng phải mất một khoảng thời gian. Nhưng mà, chỉ cần con bé kiên trì thì chắc chắn mọi thứ sẽ dần dần chuyển biến tốt đẹp thôi..."
Nghe Sooyeon có bài có bản phân tích, Son Dam Bi không nhịn được mà gật đầu liên tục, đôi lúc cũng nói thêm vào mấy câu,
Về sau, Kwon Giwang cũng cố ý sai người điều tra công ty của Sooyeon, được biết Tắc Linh là do một tay cô gây dựng nên, hơn nữa việc gì cũng đích thân làm, từ một Studio nho nhỏ phát triển đến quy mô như bây giờ, Yuri không hề nhúng tay chút nào.
Son Dam Bi còn trò chuyện với Sooyeon thêm một lúc lâu nữa, nhưng cuối cùng bị Yuri lấy lý do đã muộn để tiễn cô ra cửa với Shinvi.
"Mẹ!" Bánh bao nhỏ tóm chặt lấy ống quần của Sooyeon, trên gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy lưu luyến, cậu nhóc một bộ hận mình không thể biến thành vật trang trí treo trên chân mẹ ~
Chương 1127: Tự đi mà sinh lấy một đứa!
"Ôi!" Sooyeon lập tức ngồi xuống xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn của bánh bao nhỏ.
"Mẹ ơi bao giờ mẹ về?"
"Ừm... trước mắt vẫn chưa biết được, còn phải xem có thuận lợi hay không đã, nhưng mẹ sẽ gọi điện và video call với con!"
"Mẹ ơi ôm ôm ~ "
Sooyeon lập tức ôm cậu nhóc thêm một lúc.
"Mẹ ơi thơm thơm ~"
Sooyeon lại thơm lên trán cậu nhóc một cái.
Sau khi hai mẹ con quấn quýt như thể chia ly đến nơi mất một lúc lâu, cuối cùng thì Sooyeon cũng chịu ngoan ngoãn đi về, cứ đi được ba bước lại ngoái đầu một lần.
Yoona nhìn thấy bánh bao nhỏ khi ở trước mặt Sooyeon thì ngoan ngoãn như một con thỏ con, trông đáng yêu muốn chết.
Thế cho nên Sooyeon vừa đi, anh chàng lập tức chạy đến trước mặt bánh bao nhỏ, vẻ mặt tràn đầy thương yêu nói: "Shinvi đừng buồn, lại đây chú Hai cho cháu ôm này, cả thơm thơm nữa, mau mau đến với chú nào ~"Bánh bao nhỏ thu lại ánh mắt lưu luyến không nỡ rời nhìn chằm chằm theo hướng mẹ đi mất, sau đó quay sang nhìn Yoona với vẻ nghiêm túc, nói rõ ràng từng chữ từng chữ một: "Chú Hai, con là con trai của mẹ Sooyeon, nếu chú thích chơi với trẻ con như thế thì tự sinh lấy một đứa đi."
Yoona: "..."
Phập phập phập, lồng ngực của Yoona liên tiếp trúng tên! Suýt chút nữa thì ói máu chết luôn!
"Anh!!! Anh ra mà quản thằng con anh đi kìa..."
Yuri xoa đầu con trai, tỏ vẻ quả không hổ là con trai mình: "Ừ, Shinvi là con của mẹ Sooyeon."
Son Dam Bi đứng bên cạnh sẵng giọng quát: "Shinvi nói đúng đấy, con thích trẻ con thì tự tìm một cô vợ mà sinh lấy, suốt ngày nhìn chằm chằm vào con của người khác thế thì có ích gì!"
Kwon Giwang ghét bỏ "hừ" một cái: "Nó cũng phải có được cái bản lĩnh ấy đã!"
Yoona bị người thân liên tiếp chọc cho mấy "đao": "..."
Sau này anh sẽ không thể khoe khoang với ông anh mình việc Shinvi gọi anh là "chú Hai" trước được nữa rồi, hu hu hu...
...
Sáng ngày hôm sau.
Sau một đêm nghỉ ngơi dưỡng sức, Sooyeon dẫn theo Hyomin bay đến thành phố Q của tỉnh H.
Tỉnh H cách Đế Đô khá là gần, mà thành phố Q này lại là trung tâm của tỉnh H, ở đây có hai trung tâm thương mại lớn, Seo Shinyoung đã liên hệ xong với một trong hai để chuẩn bị mở chi nhánh của Tắc Linh bên này.
Lần này Sooyeon đến đây chủ yếu là vì đàm phám một vài chi tiết nhỏ, là bà chủ cô không cần thiết phải làm việc này, nhưng để nâng cao năng lực của mình cho nên ngoài quá trình học tập thực tiễn còn cần có cả kinh nghiệm "thực chiến" nữa.
Trên máy bay, Hyomin ngồi sửa sang lại tư liệu những tác phẩm thiết kế của Sunny, còn Sooyeon thì cẩn thận xem lại kế hoạch của cửa hàng đại lý lại một lần nữa, nếu như có thiếu sót gì có cũng có thể kịp thời sửa chữa lại.
Đối với mở cửa hàng đại lý ở tỉnh ngoài như thế này, Sooyeon lại chẳng thấy có áp lực gì, đây mới chỉ là bước đầu thôi, tương lai Tắc Linh sẽ còn phải phủ sóng toàn quốc và bước ra vũ đài thế giới nữa. Tất nhiên, nhiệm vụ cấp bách trước mắt vẫn là xây dựng nền tảng cho vững chắc, để Tắc Linh có thể phát triển thuận lợi ở thị trường trong nước.
Vì khá là gần nên hai người ngồi máy bay hơn một tiếng đã đến nơi rồi.
Sau khi rời khỏi sân bay, hai người đến khách sạn đã đặt trước để nghỉ ngơi.
Ăn trưa xong, Sooyeon dẫn theo Hyomin tiến về một trong hai khu trung tâm thương mại sáng giá nhất của thành phố Q - Tân Thế Kỷ.
Trung tâm còn lại là Hối Tinh, mấy năm trước, Hối Tinh là trung tâm có lưu lượng khách hàng và nhãn hiệu áp đảo Tân Thế Kỷ. Nhưng những năm gần đây, do sự phát triển của thành phố, khu vực hành chính, trường học, dân cư đều bị di dời thế nên đã khiến lưu lượng khách đến với Tân Thế Kỷ nhiều hơn.
Mà Tân Thế Kỷ cũng bắt lấy cơ hội này, vừa nghe thấy tiếng gió đã lập tức tăng mạnh đầu tư cùng quảng cáo mà vượt lên trở thành trung tâm thương mại lớn nhất của thành phố.
Chương 1128: Thành công bước đầu
Đối tác mà Tắc Linh đàm phán lần này là một công ty phân phối quần áo có thực lực nhất của Tân Thế Kỷ, ông chủ của công ty này tên là Park Sunghoon. Hiện tại công ty bọn họ đang là đại lý của tám nhãn hiệu, tuy đều là những nhãn hiệu tầm thấp hoặc trung nhưng kinh doanh rất tốt, cái mà bọn họ thiếu bây giờ chính là những nhãn hiệu cao cấp như Tắc Linh.
Trong khoảng thời gian này, danh tiếng của Tắc Linh càng lúc càng lớn, mà sự ưu đãi dành cho các cửa hàng đại lý cũng đủ hấp dẫn, thế nên mới khiến Park Sunghoon có ý muốn hợp tác.
Sooyeon dạo một vòng bên ngoài khu trung tâm thương mại thì thấy quy mô của Tân Thế Kỷ đúng là không hề nhỏ, lưu lượng khách hàng cũng tương đối tốt. Mà công ty của Park Sunghoon cũng có danh tiếng khá tốt, nếu như Park Sunghoon thuận lợi trở thành đại lý của Tắc Linh thì việc phát triển thị trường tại tỉnh H là không khó.
Sau khi bước vào bên trong trung tâm thương mại, Sooyeon gọi điện cho Park Sunghoon, báo cho ông ta biết cô và trợ lý đã đến nơi.
Rất nhanh chóng, một người đàn ông trung niên ăn mặc lịch sự mang theo thư ký đi về phía Sooyeon.
"Cô Jung, xin chào! Tôi là Park Sunghoon." Park Sunghoon niềm nở cười cười, bắt tay với Sooyeon.
Chào hỏi xong, Park Sunghoon đưa Sooyeon tới văn phòng làm việc của mình.
Hai người nói chuyện phiếm một lát coi như làm quen nhau rồi Sooyeon mới đưa kế hoạch phát triển đại lý cho Park Sunghoon xem: "Ông chủ Park, cái tư liệu chi tiết về việc làm đại lý cho Tắc Linh đều đã được trình bày trong bản kế hoạch này, ông có thể xem thử."
Nghe thế, Park Sunghoon liền nhận lấy rồi mở bản kết hoạch ra xem một cách nghiêm túc.
"Đây là những mẫu mã mới nhất vừa mới đưa ra thị trường của Tắc Linh, mời ông xem qua." Hyomin đưa một tập catalogue ra trước mặt Park Sunghoon.
"Ừm... Không tồi, rất tốt!" Park Sunghoon xem qua rồi gập lại, hài lòng cười nói: "Cô Ninh, cửa hàng của Tắc Linh tôi cũng từng đến hai lần, đối với mẫu mã và chất lượng trang phục của phía các cô, chúng tôi đều rất hài lòng, những mặt khác tôi cũng khá vừa ý. Nhưng, vấn đề giá cả thì... cô có thể xem lại ưu đãi cho chúng tôi thêm một chút được không?"
Nghe thế, Sooyeon liền trịnh trọng nói: "Ông chủ Park, ông cũng biết tiền nào của nấy, chúng tôi cực kỳ coi trọng việc hợp tác với ông chủ Park đây, thế cho nên về mặt giá cả đã dành cho ông ưu đãi hết cỡ rồi."
"Ha ha, cô Jung à, chúng ta đều là người làm ăn, đều là vì tiền..." Park Sunghoon cười cười, vẻ mặt tỏ ý cô hiểu mà.
"Ông chủ Park,thế này thì..." Sooyeon im lặng một lúc lâu sau đó mới lên tiếng: "Nếu hôm nay tôi nói với ông rằng, cái giá này mà còn ưu đãi nữa vậy thì Tắc Linh sẽ lỗ, mà phần lỗ này sẽ được bù lại từ chất liệu của sản phẩm. Điều này đối với người tiêu dùng và cả ông chủ Park đây đều không có lợi... Hơn nữa, với danh tiếng và chất lượng của Tắc Linh, tôi tin chắc rằng ông cũng thấy được tiềm lực của Tắc Linh đúng không không nào."
Ánh mắt của Park Sunghoon loe lóe, vừa rồi ông ta thấy người sáng lập của Tắc Linh vẫn còn trẻ nên nảy ra ý định ép giá xuống, nhưng không nghĩ cô gái trẻ này lại lão luyện như thế, hơn nữa còn nói rất có lý.
Uy tín và tiềm lực của Tắc Linh mới là thứ ông ta coi trọng nhất.
Chương 1129: Bội ước
"Ha ha, nếu cô đã nói thế thì không còn vấn đề gì nữa rồi, cứ thế đi vậy. Ngày mai chúng ta cùng về Đế Đô một chuyến, cô đưa tôi đến thăm quan trụ sở chính của Tắc Linh một vòng xem, cũng tiện kí hợp đồng luôn, cô thấy thế nào." Park Sunghoon cười nói.
"Đương nhiên chúng tôi rất hoan nghênh, vậy chúng ta cứ quyết định thế nhé. Nếu về sau ông có vấn đề gì, bất kì lúc nào cũng có thể liên lạc với chúng tôi." Lúc này vẻ mặt của Sooyeon mới thả lỏng đôi chút.
Lại nói chuyện phiếm với Park Sunghoon một lúc nữa rồi Sooyeon mới nói lời cáo từ.
Trước khi đi, cô cũng đã thống nhất với Park Sunghoon về thời gian khảo sát trụ sở và kí hợp đồng.
Nhưng mà, khi Sooyeon đi khỏi chưa được bao lâu thì có một người đàn ông sải bước vào văn phòng của Park Sunghoon.
"Ông chủ Park, xin cho phép tôi được tự giới thiệu, tôi là giám đốc thị trường của History, Lee Jangwoo."
"History?"
Park Sunghoon ngẩn ra, ông ta đương nhiên biết đến History.
History ra đời sớm hơn Tắc Linh, nhưng khéo cái là định vị nhãn hiệu và đối tượng khách hàng hướng đến của cả hai đều giống nhau.
Hai nhãn hiệu này hiện tại đang cạnh tranh lẫn nhau.
"Lee Jangwoo... Nếu tôi không nhớ nhầm thì... anh là giám đốc thị trường của SF trước đây đúng không?" Park Sunghoon đánh giá Lee Jangwoo, ông ta cũng có đôi chút ấn tượng về người này.
Lee Jangwoo gật đầu không phủ nhận.
"Ha ha, anh Lee à, chỉ sợ anh đã đến muộn rồi, tôi đã đàm phán xong với bên Tắc Linh và định làm đại lý của bọn họ, sợ là anh đi uổng công chuyến này rồi."
Park Sunghoon vốn là một kẻ vô cùng khôn khéo thế nên đương nhiên là đoán ra được mục đích của Lee Jangwoo khi đến đây.
"Ồ... Chỉ mới là đàm phán miệng thôi mà..." Lee Jangwoo không chút để tâm cười nói: "Ông chủ Park đây đã là người làm ăn, thế thì tôi cũng nói thẳng luôn không vòng vo làm gì nữa. History chúng tôi cũng rất coi trọng Tân Thế Kỷ và ông, đây là bản kế hoạch do tự tay tôi viết, nếu ông không ngại thì xem qua trước rồi lại đưa ra quyết định cuối cùng.:
Park Sunghoon cầm lấy bản kế hoạch của Lee Jangwoo, cẩn thận đánh giá một lúc lâu.
"Giá cả còn thấp hơn Tắc Linh 2%?"
Park Sunghoon có hơi kinh ngạc, mức ưu đãi này còn lớn hơn cả bên Tắc Linh, hấp dẫn hơn nhiều!
"Nếu như ông chủ Park đồng ý trở thành đại lý của nhãn hiệu chúng tôi, vậy thì từ sản phẩm cho đến nhân viên bán hàng chúng tôi sẽ điều trực tiếp từ tổng bộ qua đây. Mà... quan trọng nhất là chi phí quảng bá cũng sẽ do History phụ trách chi trả." Lee Jangwoo đưa ra một điều kiện hấp dẫn.
Park Sunghoon cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng ông ta nhìn về phía Lee Jangwoo nói: "Ha ha, đều là bạn bè trong nghề với nhau cả, tối nay chúng ta cùng ăn cơm rồi từ từ nói chuyện ha..."
Sau khi bước ra khỏi văn phòng của Park Sunghoon, Lee Jangwoo liền lập tức gọi điện thoại cho Jung Soohee.
"Sếp, đã hoàn thành nhiệm vụ! Tôi đã bảo rồi mà, giám đốc thị trường của Tắc Linh chẳng qua cũng chỉ là một kẻ tầm thường mà thôi!"
Trao đổi với Jung Soohee xong thì gã ta cúp điện thoại, khóe môi hiện lên một nụ cười kì lạ, rồi quay người đi mất.
...
Ngày hôm sau.
Đang ở trong khách sạn thì đột nhiên Sooyeon nhận được mail của Park Sunghoon, trong mail nói rằng ông ta đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn từ bỏ việc làm đại lý cho Tắc Linh mà chọn History.
Nguyên nhân cụ thể là, điều kiện mà History đưa ra hấp dẫn hơn nhiều.
"Tại sao lại thế chứ, cái lão họ Park này thật không biết giữ chữ Tín!" Hyomin tức phát điên.
"Lần này chúng ta đã sơ suất, cho dù thế nào cũng phải ba mặt một lời xác nhận lại một lần nữa đã..." Vẻ mặt Sooyeon tràn đầy nặng nề, sau lại mang theo Hyomin tới Tân Thế Kỷ hỏi cho rõ ràng.
Tới rồi mới phát hiện, lần này Park Sunghoon đã quyết tâm thật rồi, ông ta chỉ mời Sooyeon đi ăn trưa chứ không hề nhắc đến việc làm đại lý cho Tắc Linh nữa.
Chương 1130: Đại thần ra tay
Sau đó Sooyeon nghe nghóng được tin, hôm qua sau khi mình đi rồi thì Lee Jangwoo - Giám đốc thị trường của History đã đến tìm Park Sunghoon.
Sau khi gã ta đến thì Park Sunghoon lập tức từ bỏ Tắc Linh mà chọn History, giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì có dùng đầu gối cũng nghĩ ra được.
Ra khỏi Tân Thế Kỷ, Sooyeon lập tức gọi điện cho Seo Shinyoung, bảo cô ấy đến thành phố Q một chuyến.
Giám đốc thị trường của History đã xuất mã e là có chút khó xử lý, tình hình trước mắt cũng chỉ có thể ôm đùi của Seo đại thần thôi!
Cũng không biết cô ấy có biện pháp gì không...
Giữa trưa ngày hôm ấy, Seo Shinyoung đã có mặt ở thành phố Q.
Tuy Sooyeon đã kể hết mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Seo Shinyoung nghe trong điện thoại, nhưng lúc gặp nhau Sooyeon vẫn lại kể lại lần nữa.
"Bỏ Tân Thế Kỷ." Seo Shinyoung trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.
"Bỏ? Đại thần, đó là con át chủ bài... cô chắc chứ?" Sooyeon không thể tin nổi.
"Đúng vậy." Seo Shinyoung nghiêm túc nói: "Giám đốc thị trường của History có mặt ở đây tức là họ đã chuẩn bị hết cả rồi. Nếu như chúng ta đấu với họ, căn bản là sẽ không không thắng, mà kể cả có thắng cũng coi như thua."
"Giám đốc Seo, chị nói thế có nghĩa là sao?" Hyomin không hiểu lắm.
"Rất đơn giản, cái mà History nhắm đến chính là "trận chiến giá cả". Bọn họ đưa cho Tân Thế Kỷ một cái giá thấp đến mức tận cùng, có thể nói thẳng luôn là lần này History căn bản không kiếm được chút lợi nhuận nào. Nếu như chúng ta cướp lại chỉ có thể ép giá xuống mức thấp hơn nữa. Điều này đối với Tắc Linh mà nói, không phải là chuyện tốt, thậm chí còn có khả năng ảnh hưởng đến chất lượng của trang phục... Chỉ vì một Tân Thế Kỷ, thực không đáng." Seo Shinyoung thản nhiên nói
"Giám đốc Seo, ý của chị là, nếu như chúng ta cướp về đồng nghĩa với việc cắt thịt bán máu, đây là mục đích chính của History... Nhưng mà, nếu như chúng ta nhường Tân Thế Kỷ cho History, lợi nhuận của bọn họ tuy rằng nhỏ nhưng lại có lợi trong việc quảng bá thương hiệu." Sooyeon phân tích.
"Không sai." Seo Shinyoung gật đầu, Sooyeon hiểu rất chính xác.
Nghe thế Sooyeon càng cảm thấy khiếp sợ, cái vị giám đốc thị trường này của History rốt cuộc là thần thành phương nào mà lại có thế thiết kế được một cục diện đi bước nào cũng tất thắng như vậy!
Tắc Linh muốn cướp lại Tân Thế Kỷ thì sẽ buộc phải trả một cái giá không nhỏ, nhưng mà nếu như không cướp thì đồng nghĩa với việc nhường nó lại cho History, dù cướp hay không cướp Tắc Linh đều thua!
Cục diện hiện tại của Tắc Linh đang rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nhan, lùi không được, tiến cũng không xong.
"Phải chịu thua sao?" Vừa mới mở rộng thị trường ra tỉnh ngoài đã bị History cướp mất, nên Sooyeon có chút không cam lòng.
"Ai bảo là thua? Bây giờ trò chơi mới bắt đầu thôi." Trên gương mặt nghiêm nghị của Seo Shinyoung lập tức sáng ngời, đây là vẻ mặt chỉ khi nào đề cập đến lĩnh vực của cô mới có thể nhìn thấy.
"Nhưng mà chị Seo à, chúng ta giờ cướp lại không ổn mà không cướp cũng không ổn, rốt cuộc phải làm thế nào?" Hyomin hỏi.
Đừng nói Hyomin ngay đến Sooyeon cũng không biết Seo Shinyoung tính như thế nào.
"Ngoại trừ Tân Thế Kỷ ra, chúng ta vẫn còn một sự lựa chọn khác, đối thủ cạnh tranh của Tân Thế Kỷ - Hối Tinh." Seo Shinyoung nhẹ nhàng nói.
"Trung tâm thương mại Hối Tinh..."
Nghe Seo Shinyoung nhắc đến Hối Tinh, Sooyeon liền trầm ngâm suy nghĩ.
"Mấy năm nay, tuy Tân Thế Kỷ có gắt gao ép Hối Tinh, nhưng đều đó không có nghĩa là Hối Tinh không có thực lực. Mà thực tế thì hoàn toàn ngược lại, thực lực của Hối Tinh vô cùng mạnh, đặc biệt là trên phương diện liên kết các nhãn hiệu cao cấp, Hối Tinh làm rất tốt, lượng khách hàng thuộc tầng lớp cao cấp cũng rất khả quan." Seo Shinyoung cười nói.
"Ý của giám đốc Seo là, chúng ta chuyển sang bên Hối Tinh?" Sooyeon đại khái đã hiểu ra ý của Seo Shinyoung.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com